Với bản tính giống hệt một cô mèo chân dài tới nách của mình, từ bé tới lớn, ta luôn nhìn thế giới này bằng nửa con mắt.
Không phải ta khinh thường ai cả.
Mà ta thấy phiền, phiền vì gần như mọi người khổng lồ xung quanh ta đều “đeo mặt nạ” để che giấu cảm xúc thật của mình, để rồi hòa tan vào giữa dòng đời ngược xuôi.
Ta không ghét họ, ta thương họ, nhưng ta biết đó là lựa chọn của họ.
Còn ta thì nhỏ bé và không giỏi biểu đạt lòng mình.
Vậy nên, ta chỉ có thể lặng lẽ quan sát thế sự đổi dời.
Dưới góc nhìn của ta, những “sinh vật” mưu sinh ở Hà Nội rất vội vàng.
Họ không ngừng làm gì đó để chứng minh sự tồn tại của chính mình, chứng minh rằng mình có giá trị và mình xứng đáng được yêu thương.
Nhà ngươi biết chứ, một con mèo béo có hình hài của loài người như ta ghét phải chạy theo người khác.
Vậy nên, nếu có ai đó muốn ta nỗ lực trở thành một ai đó khác mình, nói một tràng thế nào là “đời là bể khổ” nên phải khổ cho ra dáng, phải chăm chỉ lao ra đường làm mình làm mẩy, ta xin được từ chối.
Ta là người đơn giản, nếu thấy “đời là bể khổ”, ta chỉ dùng một cước là đá bể bình!
Não ta đơn bào, nên nếu cuộc đời nát thì ta sẽ ăn rau cần cho nó giòn! Đó là tư duy của kẻ si đa, đa trong đa tình!
Ta ở trong mối quan hệ mập mờ với vạn sự trên đời, sinh vật nào ta cũng có thể “trêu ghẹo” cho bằng được.
Nhất là những kẻ tham lam tình cảm, ta thấy quá khứ của ta trong họ, vậy nên, ta vừa ghét vừa thương họ.
Ta không muốn họ đắm chìm mãi trong những thứ tình cảm không thuộc tầm kiểm soát của mình.
Nên chỉ có thể đóng vai cô hề cười chê họ một cách có văn hóa.
Để họ ngộ ra là mình ngốc nghếch quá, tham lam quá, đến bản thân còn không yêu thương nổi mà mong chờ người khác yêu thương mình.
Kẻ ngáo trên đời không phải đa số, nhưng ắt hẳn không phải thiểu số!
Đặc biệt ở đất Hà Nội hơn ngàn năm văn hiến này, người Hà Nội không còn mấy mống, người tứ xứ tới chen chúc giữa lòng Thủ Đô thì nhiều hơn kiến.
Ta biết họ muốn đổi đời, muốn chứng minh giá trị của mình, muốn lớn lên, muốn trưởng thành nhanh chóng, muốn có một nơi nào đó dành cho mình giữa đời ngược xuôi.
Ta chỉ thấy điên rồ vì nơi đó không phải ở nhà họ, nơi họ sinh ra và lớn lên mà thôi!
Dưới góc nhìn của một người sinh ra và lớn lên ở Hà Nội như ta, ta chưa từng thấy mình cao sang hơn bất kỳ ai sinh ra từ mọi miền Tổ Quốc.
Ta chỉ thấy chúng sinh bình đẳng và ai cũng có cho mình cái quyền được cống hiến và phát triển quê hương mình, nhất là nơi mình sinh ra và lớn lên!
Vậy nên, dù từng vì ước mơ của mẹ mà tung bay giữa thế giới phồn hoa, ta vẫn muốn trở về nhà và phát triển Hà Nội trước khi đi tới nơi nào đó và bắt đầu từ con số không.
Bởi ta hiểu rằng, chỉ cần có gia đình ở bên, ta không bao giờ phải bắt đầu từ con số không, ta có thể nghèo tiền nhưng chưa từng nghèo tình cảm!
Ta tin rằng đó là lý do đẳng cấp nhất mà ta có thể ngẩng cao đầu mà sống, kiêu hãnh sống ung dung tự tại và lười biếng có phẩm cách.
**********
Nhân loại thật là phiền phức, nhưng cũng thật đáng thương!
Họ lao ra đường nỗ lực để có sự công nhận của xã hội trước khi có được sự công nhận của chính mình!
Ta nhận ra điều đó qua việc quan sát ánh mắt hình tia chớp của nhóc Lợn mấy năm qua.
Nhóc đấy được ta nuôi lớn như kiều miêu nữ, nên hẳn là kiêu sa lắm.
Trong mắt nhóc ta chẳng có mấy ai lọt được vào đôi mắt long lanh lấp la lấp lánh ấy, nếu có, người đó ắt hẳn là ta!
Nhờ có Lợn trong đời, ta biết ta cũng là một sinh vật ngốc nghếch với đủ thứ chấp niệm trên đời.
Nhưng cũng nhờ tình yêu của Lợn mà ta biết lúc nào nên buông bỏ cái tôi cũ và bắt đầu trở thành một ta tốt đẹp và đẳng cấp hơn.
Lợn yêu mọi thứ tốt đẹp và xấu xí trong ta.
Nhờ vậy, ta có một ước mơ mới là vừa giúp mình, vừa giúp đồng loại của mình trên đất Việt Nam này bớt ngốc nghếch, bớt đáng thương và biết tự yêu lấy chính mình trước khi bị chia cắt trái tim thành trăm mảnh để làm hài lòng người đời.
Ước mơ ấy giúp ta tự tin hơn gấp nhiều lần, cảm thấy bản thân đang sống như một con mèo đội lốt người đầy phẩm cách, miêu cách, nhân cách, đều đẳng cấp cả.
Dẫu biết nhân sinh vô thường, con người dường như vẫn không thể ngừng ngốc nghếch và đáng yêu, ghét thật và thương cũng là thật!
**********
Còn nhớ như in vào ngày Quốc Tế Hạnh Phúc 20 tháng 3 năm 2025.
Vị Thần Hạnh Phúc có dung mạo và thân hình quyến rũ giống hệt nhóc mèo Lợn xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Chỉ là có kích cỡ to gấp 100 lần nhóc mèo nhà ta mà thôi.
Thật sự quá giống, suýt nữa thì ta tưởng mình bị ngáo trong giấc mơ của chính mình.
Người truyền “ý chỉ” là muốn ta làm Sứ Giả Hạnh Phúc ở Việt Nam vì thấy ta đẳng cấp quá.
Ý là không bình thường cho lắm, suốt ngày chỉ nghĩ cách làm sao lười cho lên người!
“Sứ Giả Hạnh Phúc” ư, nghe cái tên kêu thật.
Thật tình ta chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một ai đó đẳng cấp như vậy.
Cũng chưa từng cố ép bản thân phải hoàn thành một sứ mệnh cao cả nào đó.
Chỉ muốn làm người bình thường, tự do tự tại tự đáy lòng.
Cho tới cái ngày ta bắt đầu học về hạnh phúc.
Lần đầu tiên trong đời ta thấy mình “ngu” môn học nào đến thế!
Ta là kẻ kiêu ngạo, ta luôn tin là mình có thể học và làm bất kỳ điều gì mình muốn, chỉ cần ta chịu học.
Mà nhà ngươi còn không biết ta lười nhường nào ư!
Đến thở còn phải kiếm chỗ thư giãn nhất mà không làm gì cả.
Ta vẫn lười chuyên cần như mọi khi.
Cho tới ngày ta thấy nhóc Lợn đói. Con ta đói, ta cũng đói! Bọn ta thèm ăn thứ gì đó ngon hơn.
Có cách nào để vừa lười vừa giàu được không nhỉ? Ta cứ nghĩ mãi...
Cho tới cái đêm định mệnh ấy, ta gặp Thần Hạnh Phúc và một tên điên chỉ được vẻ bề ngoài và tiền tiêu không hết.
Vừa nhìn hắn ta đã thấy ghét rồi. Mà tính ta đã ghét thì phải xử hắn, “nhào bột” hắn ra bã!
Vậy là ta đồng ý với “ý chỉ” của Thần Hạnh Phúc, trở thành Sứ Giả Hạnh Phúc, ký hợp đồng hôn nhân có thời hạn với tên điên hai mặt ấy cho tới khi hai đất nước đều thật sự hạnh phúc.
Ta sẽ tiêu tiền giúp hắn, còn hắn thì làm tay sai cho ta, vừa đẹp!
Nhóc ĐôraêLợn vừa nghe tới đoạn ta kể liền mèo méo meo loạn lên: “Chị ngốc quá rồi đấy, chị biết mình bị gài rồi không!
Nói như vậy chẳng phải cái hợp đồng hôn nhân ấy sẽ kéo dài cho tới khi hai người già sao!
Em không chịu đâu, em biết là chị ghét hắn và muốn kiếm nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa mình, nhưng mà như vậy khác nào đánh đổi cả đời đâu…”
Ta chẳng nói nhiều khi đã quyết ý, nói: “Vì mua núi patê gà phô mai cho em, việc gì chị cũng làm được!”
Nhóc Lợn rưng rưng hai bên mắt, nói nhỏ rồi to dần đều:
“Vậy được rồi, để em xử tên hoàng tử ấy giúp chị, vậy thì chúng ta sẽ không cần sống chung với hắn mà vẫn giàu ú nu!”
Ta mừng rỡ tấm tắc khen Lợn: “Không hổ là con gái ta, thông minh hơn ta rồi, còn biết giúp chị nhóc giải quyết chuyện phiền phức.”
Thần Hạnh Phúc nhìn từ Gương Vượt Thời Không thấy tất cả cuộc hội thoại của một người một mèo ấy, lẩm bẩm:
“Đúng là sống lâu rồi chuyện gì cũng thấy được, haizzz!”
Xung quanh người là mấy núi pate khổng lồ, mỗi hộp đều nặng 50 kg, mà phải có tới ít nhất mấy trăm hộp trăm vị!
Cùng lúc ấy, nhóc Lợn liền nói: “Em có kế này cũng hay không kém, hay là mình mượn không trả patê của Thần Hạnh Phúc trước nhể.
Cụ ấy già rồi sao một mình ăn hết được. Em từng thấy cụ có mấy trăm hộp patê khổng lồ to bằng nửa cụ mỗi hộp cơ.
Em tốt bụng mà, em không lỡ thấy cụ khổ đâu, hay là bọn mình “giúp” cụ ăn bớt chị nhé!”
Ta vỗ tay bốp bốp nói lớn tiếng: “Chị thấy kế không tồi, chỉ có điều sẽ cần tốn một ít công phu.
Được, từ nay chị cho phép nhóc làm quân sư của chị, có kế gì hay phải báo cáo lên liền. Một ngày 3 bữa patê, duyệt!”
Nhóc mèo cười sáng mắt hát khúc “mùa xuân của đời mèo”…
Mà không biết rằng ở đâu đó, Thần Hạnh Phúc nghe được liền lấy patê chấm nước mắt ăn đầy cam chịu!



Bình luận
Chưa có bình luận