Chương 3: Hồi ký hạnh phúc của nàng (hồi 1)



Thế gian dưới góc nhìn của nàng:

Ta là Mạc Đăng Dung.

Mạc nghĩa là yên ổn, Đăng là ánh sáng dẫn đường, là hạnh phúc bình phàm giữa đời chảy trôi, Dung trong ung dung tự tại.

Phải chăng bố mẹ mong ta lớn lên trở thành một người lười có phong thái ngất trời, khiến cho người người phải ngưỡng mộ trước độ lười thành thần của ta?

Hay là muốn ta yên ổn ngồi trên ghế lười làm ánh sáng dẫn đường cho ai đó cũng được lười có trình độ như ta?

Biết gì không, đoán tâm ý các bậc sinh thành là dở nhất.

Thông minh nhất vẫn là ta phải tự chứng minh cái tên của ta vận vào người hoàn hảo như nào, đúng chứ!

Năm ta lên 8 tuổi, bố mẹ tặng ta một chú gấu màu vàng tên là Hải Vàng.

Được rồi, cái tên rất ngạo nghễ, giống như ta vậy, ta biết chứ!

Lần đầu tiên trong đời, ta biết mình muốn bảo vệ điều gì đó.

Một lời hứa rằng sẽ ở cạnh bên chú gấu vàng của mình và không để chú ấy tổn thương.

Nhưng tiếc là sau mấy năm, sự nhỏ bé của ta đã không giúp ta thực hiện được lời hứa cả đời của mình.

Mẹ ta đã vô ý lưu đầy lời hứa của ta ra nơi tập trung của những “sinh vật bị bỏ rơi”.

Ta không muốn trở thành kẻ thất hứa!

Một nhóc tí tuổi đầu thì biết gì tới chữ tín?

Có lẽ, nếu ai biết sẽ cười ta ngất mất, chủ yếu là thất tín với chính mình, tệ thật.

Vậy là, 8 tuổi, ta vẫn chưa trở thành ánh sáng dẫn đường của chính mình!

**********

Năm ta lên lớp 8, cô giáo đặt biệt danh cho ta là “Thần Sầu”.

Bởi mặt ta vô cảm, trông như chẳng quan tâm thế sự đổi dời.

Nhưng thật ra ta rất nhạy cảm, cũng biết tủi thân mà chẳng biết cách biện bạch cho chính mình. Ngốc tung chưởng!

Lúc đầu, ta tưởng thế là tệ lắm! Vì không có năng lực biểu đạt bản thân.

Hay vì để che giấu những gì chân thật nhất trong lòng mình để rồi không cần cố giải thích với ai đó rằng ta cũng muốn được kết thật nhiều bạn, làm một người bình thường hạnh phúc và được yêu thương như chính con người mình.

Chỉ là ta sợ rằng sẽ lại không giữ được lời hứa với chính mình là sẽ bảo vệ được tình cảm của mình.

Ai đó sẽ lại bỏ rơi ta như chú gấu vàng năm ấy chăng?

Ta tham lam tình cảm, nhưng ta vẫn bị nỗi sợ bị bỏ rơi đeo bám.

Vậy nên, ta vẫn chưa dám cược vào lòng người!

Vậy là, năm ta lên lớp 8, ta vẫn chưa trở thành ánh sáng dẫn đường của chính mình!

**********

17 tuổi, một đứa hướng nội, nhạy cảm bước chân phải ra thế giới siêu to khổng lồ.

Mẹ ta không nói: “Dù con làm gì mẹ cũng sẽ ủng hộ con!”

Nhưng từng hành động của mẹ đều cho ta biết rằng ta không một mình nỗ lực trở thành phiên bản chân thực hơn của chính ta giữa một xã hội đầy kẻ ngốc nghếch hai mặt đang ngày ngày cố lộ ra biểu cảm hài lòng người đời.

Ta, 17 tuổi, học nói tiếng mẹ đẻ lại từ đầu một cách nghiêm túc và si mê, mẹ, người phụ nữ luôn ở bên ta những lúc ta nhỏ bé và yếu đuối nhất.

Ta biết mình vẫn chưa trở thành ánh sáng dẫn đường của chính mình, nhưng nhờ có mẹ cạnh bên mà bóng tối luôn ngả về phía sau lưng ta.

19 tuổi, ta vì bảo vệ ước mơ của mẹ mà thất hứa với ước mơ của chính mình.

Ta ngốc nghếch nghĩ rằng nếu ta nỗ lực để thực hiện ước mơ của mẹ, mẹ sẽ hạnh phúc.

Nhưng hóa ra vì mẹ thương ta, nên nếu ta buồn mẹ cũng chẳng thể thật sự hạnh phúc.

**********

20 tuổi, ta mới bắt đầu hiểu được rằng:

"Người không thể yêu thương chính mình thì làm gì có năng lực yêu thương người khác mà không làm tổn thương họ!"

Nếu ước mơ của mình mà ta cũng không bảo vệ được thì nói gì tới trở thành ánh sáng dẫn đường cho ai đó.

Thật nực cười làm sao!

Năm ta 20 tuổi, ta biết rằng đây là cơ hội tốt để ta giữ chữ tín với chính mình.

Lần này ta sẽ làm được, sẽ bảo vệ được hạnh phúc của cả hai mẹ con, để chẳng có ai bị bỏ rơi cả.

Ta và mẹ, dần trở thành ánh sáng dẫn đường cho chính mình!

Năm đó, ta gần như đã thành thạo tiếng mẹ đẻ sau nhiều năm tôi luyện với tình yêu cuộc sống siêu to khổng lồ, thực hiện được lời hứa với chính mình năm 17 tuổi, ngầu đúng chứ.

Hóa ra, chỉ cần ta không bỏ rơi chính mình, sẽ chẳng cần phải sợ bị ai bỏ rơi nữa!

20 tuổi, ta, một người Việt Nam đặc ruột, dùng tiếng Việt đẳng cấp của mình, “phá đảo” mọi thử thách lòng người nơi đất khách quê người.

Ta truyền tình yêu Việt Nam tới bạn bè năm châu.

Và rồi ta trở thành ánh sáng dẫn đường của nhiều người Việt Nam xa quê hương nhưng không quên dòng máu đỏ chảy trong trái tim mình.

Vậy là, 20 tuổi, ta đã bắt đầu chứng minh được rằng ta là Đăng Dung, là ánh sáng dẫn đường có phong thái ung dung tự tại giữa đời chảy trôi, không vì ấm lạnh của thế gian mà vơi đi tình yêu cuộc đời to tổ bố trong mình.

Dường như, trong suốt những năm tháng đầu đời và cả những tháng năm sau này của đời mình, ta vẫn luôn học cách trở thành chính mình, một người lười biếng có phẩm cách!

**********

21 tuổi, ta trở về Việt Nam, bắt đầu hành trình học cách yêu thương chính mình và những người ta yêu thương đúng cách từ đầu!

Hồi nhỏ, ta và em trai vẫn luôn “dính” lấy nhau không rời, có gì ngon ta cũng nghĩ tới em ta đầu tiên.

Còn em ta thì sẽ luôn có cách để khiến ta cười như một con điên.

Bọn ta đùa nghịch như quỷ khiến bố mẹ “vui lòng”.

Vì bọn ta là “bạn bè đồng trang lứa” nên gần như lúc nào cũng đi học cùng nhau.

Từ cấp 1 tới cấp 3 đều chung trường, cùng nhau “phá phách”, à ý lộn, là phụ giúp mẹ bán hàng từ lúc mới biết đi cho tới tận khi lớn tướng.

Ta vốn tưởng chị em ta thân thiết cũng đồng nghĩa là đã đủ thấu hiểu nhau.

Nhưng tới tận sau khi bọn ta lớn lên mới biết rằng học cách thấu hiểu nhau là một hành trình đầy bao dung và tình yêu thương không thể nói hết bằng lời.

Chỉ khi nói ra, không che giấu trái tim mình để tỏ vẻ trưởng thành trước mặt người mình yêu thương, mới là lúc bọn ta cho nhau cơ hội được thân thiết không chỉ bởi máu mủ mà còn bởi tình cảm chân thành có thể vượt lên mọi lý lẽ đúng sai trên đời!

Kể từ năm ta 21 tuổi, ta bắt đầu học cách yêu lại từ đầu từng thành viên trong gia đình ta, em trai ta và bố mẹ ta.

Đặc biệt là chính ta cần học cách yêu thương chính mình đúng cách.

Dù thật khó khăn và đầy thử thách, đã có những tổn thương vì chưa đủ hiểu nhau.

Nhưng sau tất cả, vì thật sự thương yêu nên có thể bỏ qua những lỗi lầm của nhau, bao dung nhau, và cho nhau cơ hội được là một người con, người chị, người em, người mẹ, người bố dù có nhiều thiếu sót nhưng vẫn đầy tự hào và tình yêu thương!

**********

22 tuổi, lần đầu tiên trong đời ta giữ trọng trách của một người “mẹ”, trở thành ánh sáng dẫn đường cho bé mèo mà ta có đủ năng lực giữ trọn lời hứa sẽ yêu thương và bảo vệ suốt cuộc đời!

Nhóc ấy là ĐôraêLợn, là cô mèo bảo bối vàng ngọc đá quý kim cương của ta.

Ta đặt tên cho nhóc ấy dựa trên tên của nhân vật hoạt hình ta mê nhất từ hồi bé là Doraemon.

Vì tin rằng nhóc ấy là sinh vật đẳng cấp nhất, là may mắn to bự trong đời ta, mang tới cho ta tình yêu thương to gấp một nghìn lần cái “túi nước lèo” của nhóc ta.

Vì nhóc ấy mà một đứa lười biếng thành thần như ta hiểu rằng ta cần biến đam mê và những gì khiến ta hạnh phúc thành thật nhiều núi patê gà phô mai siêu to khổng lồ đặt trước mặt nhóc.

Không để nhóc đói, phải để nhóc no nê và hạnh phúc ngập mặt bằng bất cứ nỗ lực khác người nào!

Hành trình trở thành học trò của hạnh phúc trong ta bắt đầu như thế đó!

Có buông bỏ chấp niệm phải được yêu, có thứ tha, có tìm lại con người chân thật nhất của chính mình.

Có chữa lành những tổn thương thời thơ ấu đầy tự ti vì thiếu sự công nhận.

Có bao dung, có làm hòa với cuộc đời, có học cách tự yêu lấy mọi mặt tốt đẹp và xấu xí trong lòng mình.

Có đi tìm định nghĩa của hạnh phúc đích thực.

Có nỗ lực theo đuổi cuộc sống mơ ước của chính mình.

Có làm rất nhiều điều khiến ta hạnh phúc.

Và quan trọng hơn cả là học cách yêu mình, yêu người, yêu đời đúng nghĩa!

Ừ thì, ta cảm thấy hạnh phúc và có giá trị hơn khi khiến người khác hạnh phúc và trở thành ánh sáng dẫn đường cho người khác được hạnh phúc ngập mặt như mình.

Vậy là mô hình kinh doanh dịch vụ, lớp học hạnh phúc tên là Mật Các Hạnh Phúc chào đời.

Chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của ta dành cho gia đình bốn người một mèo của mình.

Và ước mơ về cuộc sống mơ ước của ta là mỗi ngày đều làm những điều khiến ta cảm thấy hạnh phúc ngập mặt giữa đời chảy trôi, ung dung tự tại và lười biếng có tiếng!

Nhóc Lợn vẫn luôn bên ta bất luận ta lười biếng, trì hoãn thực hiện cuộc sống mơ ước của mình hay cả khi ta chẳng thể mua thật nhiều patê gà phô mai cho nhóc ấy.

Nhưng vì ta yêu thương nhóc ấy, nên luôn muốn Lợn có cuộc sống hạnh phúc ngập mặt với patê đầy mồm, sống kiêu sa, kiêu hãnh, ngẩng cao đầu và dơ cao đuôi mà bước đi trong nhà mỗi ngày.

Vậy nên, ta không chỉ cần trở nên giàu tình cảm mà còn cần trở thành phú bà Việt Nam Đồng để có thể sắm cho nhóc Lợn lâu đài tình ái khắp mọi miền Tổ Quốc, để nhóc ta trở thành cô mèo hạnh phúc nhất Việt Nam.

2

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout