Bởi một ý niệm mong mỏi hạnh phúc của loài người mà Thần Hạnh Phúc đã lựa chọn hai Sứ Giả Hạnh Phúc tới từ hai thế giới song song đang trên hành trình kiến tạo hai quốc gia hạnh phúc.
Một là Việt Nam vào năm 2025 và hai là Thương Sinh Quốc vào năm 101.
Hạnh phúc đối với thế gian từ bao giờ trở thành ước mơ của tương lai xa vời, để rồi người người lao ra đường kiếm tìm hạnh phúc từ sự công nhận của người khác và xã hội.
Sự sợ hãi bị coi là vô dụng khiến bốn chữ "được là chính mình" và sống ở hiện tại trở thành "món hàng" xa xỉ bị bán đi bán lại.
Lúc ấy, lòng can đảm dám sống hạnh phúc tự thân lại bị cho là lười biếng, thiếu chí tiến thủ.
Nhưng đằng sau nỗi sợ ấy vẫn là khao khát cháy bỏng được sống hạnh phúc, được là chính mình, được viết lên câu chuyện hạnh phúc thuộc về đời mình.
Bởi ý niệm mong mỏi hạnh phúc của loài người mà vị Thần Hạnh Phúc được sinh ra.
Người xuất hiện trong giấc mơ của những người ngày ngày khao khát tìm được đáp án cho câu hỏi: "Hạnh phúc ở nơi đâu?".
Nhưng vì chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của con người nên Thần Hạnh Phúc tìm kiếm Sứ Giả Hạnh Phúc ở hai quốc gia thuộc hai thế giới khác nhau.
Một là Việt Nam vào năm 2025. Một nơi có quá nhiều kẻ nỗ lực quên mình và quá ít người sống vì bản thân mình.
Hạnh phúc nơi đây vẫn còn là một viễn cảnh tưởng tượng mà con người mới chỉ được thấy qua các tác phẩm nghệ thuật chứa đựng ước mơ về một Việt Nam bình đẳng về hạnh phúc!
Việt Nam của năm 2025 là năm kinh tế có phần chững lại, người người mất phương hướng về đời mình.
Số người đi tìm cái phao cứu sinh là nơi "chữa lành" nổi lên như một phong trào có phần trào phúng khi mà con người tìm kiếm hạnh phúc từ thế giới bên ngoài mà phớt lờ thế giới cảm xúc chân thật bên trong mình.
Hai là Thương Sinh Quốc vào năm 101. Một đất nước có quá nhiều kẻ hai mặt, ban ngày giả vờ hạnh phúc, ban đêm cô độc trong chính ngôi nhà của mình!
**********
Hồi ký của Thần Hạnh Phúc qua hành trình kiếm tìm hai Sứ Giả Hạnh Phúc bằng Gương Vượt Thời Không kể lại rằng:
Nàng là Sứ Giả Hạnh Phúc ở Việt Nam.
Một Phù Thủy Hạnh Phúc có biệt danh ở nhân gian là Sư Phụ Vô Ưu.
Hay còn có tên là Mạc Đăng Dung - nhà sáng lập Mật Các Hạnh Phúc – căn cứ mật của những học trò của hạnh phúc.
Nàng nguyện dùng cả đời để học về hạnh phúc.
Ước mơ lớn nhất của nàng là kiến tạo một Việt Nam bình đẳng về hạnh phúc!
Trước khi trở thành Phù Thủy Hạnh Phúc, Mạc Đăng Dung cũng chỉ là một người hướng nội với trăm ngàn ưu phiền, sống vì người khác mà quên đi bản thân nàng.
Ước mơ lớn nhất trong những năm tháng đầu đời của nàng là trở thành một người bình thường, có năng lực biểu đạt bản thân và có một gia đình hạnh phúc.
Cho tới một ngày, nàng nhận ra nàng đã sai khi dùng tiêu chuẩn người bình thường của người khác để áp đặt lên mình.
Trước kia nàng luôn trăn trở tại sao bản thân lại có nhiều suy nghĩ khác bạn bè đồng trang lứa.
Nàng chỉ học những thứ mình thích, nỗ lực thực hiện hóa ước mơ của mình bất luận kết quả ra sao hay không cố hài lòng người đời.
Vậy mà có thể vì người nhà mà tạm thời buông xuống ước mơ của mình.
Tới khi hiểu được hạnh phúc đối với nàng là bảo vệ tình yêu cuộc sống của chính mình và những người nàng yêu thương.
Nàng bắt đầu có một ước mơ mới là kiến tạo nên một môi trường hạnh phúc.
Nơi mà những cảm xúc chân thật nhất sẽ được tôn trọng và được yêu thương như chính con người mình.
Đó là lý do Mật Các Hạnh Phúc ra đời!
Hoá ra, tiêu chuẩn người bình thường của nàng là trở thành một người hạnh phúc, ngày ngày sáng tạo ra những điều khiến nàng hạnh phúc!
Bởi vì tiêu chuẩn người bình thường của nàng khác thường nên tự đặt cho mình biệt danh là Phù Thủy Hạnh Phúc.
Vâng, không phải tiên tử mà là phù thuỷ.
Nàng có đôi mắt to tròn màu nâu long lanh lấp la lấp lánh như loài mèo khi được nuông chiều, yêu thương.
Nốt ruồi số hưởng trong làng ăn uống sinh ra thuộc về nàng.
Chiều cao khiến gần như tất cả mọi người đều phải "cúi đầu" trước nàng.
Biểu cảm nàng đa dạng như cái rạp xiếc.
Nàng yêu thích nghệ thuật trào phúng, vừa có thể sâu sắc lại vừa vô tư như trẻ con.
Bởi chăm ăn, chăm ngủ nướng nên nàng được học trò ở Mật Các Hạnh Phúc gọi với cái tên yêu thương là Sư Phụ Vô Ưu.
Tính cách của nàng cũng rất thú dị. Phải, vừa thú vị, vừa dị, nhân cách có vấn đề, đạo đức tùy duyên.
Ngoài những lúc bất thường ra thì nàng đều bình thường tới không thể bình thường hơn.
Nàng là cụ già non chính hiệu, thích nhất là "khịa" muôn người.
Bản tính lương tâm nàng chưa bị cắn rứt, không phải thánh nhân chỉ là đôi khi lương thiện tới cố chấp.
Nàng say mê uống trà đàm đạo, mỗi khi trò chuyện với mọi người thì cũng thân thiện nhưng lúc khác thì rất lười, bao gồm lười nói chuyện.
Được cái nàng rất chăm chỉ trong ngành ăn uống và yêu thương chiếc giường của mình.
Cuộc sống mơ ước của nàng là trở thành phiên bản đáng yêu nhất của chính mình.
Có một căn phòng thật đẹp dành riêng cho hai người mèo, gia đình hạnh phúc, yêu thương nhau.
Có một vài người bạn tri kỷ. Có một cái homestay trên núi: phiên bản thiên nhiên của Mật Các Hạnh Phúc.
Ngày ngày viết kịch nói, diễn những vở kịch kể về những nỗ lực sống hạnh phúc của nhân gian.
Uống trà đàm đạo với học trò, ngủ nướng, tấu hề, thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Sự nghiệp mơ ước của nàng là đưa Mật Các Hạnh Phúc tới khắp Việt Nam, "phù phép" Việt Nam trở thành top 10 quốc gia hạnh phúc nhất thế giới vào năm 2050!
**********
Chàng là Hàn Thiên Du - thập bát hoàng tử.
Đồng thời là Sứ Giả Hạnh Phúc ở Thương Sinh Quốc, đất nước mang vẻ đẹp của phim cổ trang, thần thoại.
Nhưng tư duy phát triển như những năm 30, 40, 50 của thế kỷ 21 ở Trái Đất.
Cai quản Thương Sinh Quốc là Thương Đế và Nhân Hậu cùng với 18 vị hoàng tử và công chúa.
Mỗi người đều giữ một chức vụ quan trọng giúp đất nước ngày càng hạnh phúc.
"Không ai quan trọng hơn ai cả", đó là lời Thương Đế thường dạy 18 vị điện hạ.
Thương Sinh Quốc vào năm 101 là một quốc gia có vô số kẻ hai mặt.
Ban ngày giả vờ hạnh phúc, ban đêm cô độc trong chính ngôi nhà của mình.
Ước mơ lớn nhất của chàng là khiến cho trăm họ ở Thương Sinh Quốc không ai còn phải giả vờ hạnh phúc nữa, mỗi người dân đều có "cuộc sống hạnh phúc trải đầy hoa" đầy ý vị!
Ở nhân gian chàng lấy tên là Thiên Du, 17 tuổi.
Chàng được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nam bởi vẻ đẹp của chàng có thể thay đổi thương sinh.
Chức vụ của chàng là Thương Sinh Giám, phụ trách chấm điểm công việc của 17 vị hoàng huynh, hoàng tỷ, các quan trong triều rồi báo cáo lên Thương Đế.
Đồng thời là Mật Thám Hoàng Gia của Thương Sinh Quốc.
Ngoài Thương Đế và Nhân Hậu thì không ai biết thân phận này của chàng.
Kỹ năng của chàng ngoài mỹ nam kế thì là thiên tài trong làng hạ độc.
Nhưng vì để “mưu sinh” khi làm Mật Thám, chàng chế ra rất nhiều loại thuốc giải đem bán.
Phép thuật của chàng được xếp thứ 10 Thương Sinh Quốc nhờ học từ cha mẹ nuôi của chàng là cao thủ một thời về ở ẩn 13 năm kể từ lần đầu gặp chàng năm 4 tuổi.
Nay họ là ông bà chủ của Thương Sinh Quán – quán ăn đắt khách nhất Thương Sinh Quốc ở nhân gian.
Từ nhỏ, chàng đã hành tẩu giang hồ, võ công “đủ sài”, chỉ yếu hơn những người chàng gặp.
Có sở thích là sưu tầm những câu chuyện khắp nơi mà chàng gặp được hay được kể, viết thành cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Thương Sinh Thư Kỳ”, nói lên tấm lòng của trăm họ khắp thiên hạ.
Bí danh của chàng là Thương Sinh. Ở nhân gian chàng là chủ nhân của Thương Sinh Các.
Nơi ai muốn gặp chàng một lần đều phải kể được mười câu chuyện khiến chàng cảm động.
Thân phận của chàng ở nhân gian ngoài cha mẹ nuôi và thuộc hạ của chàng thì không mấy người biết cả.
Nhiều người khao khát muốn gặp Thương Sinh Các Chủ bởi người sẽ giúp người đó thực hiện một nguyện vọng được ghi trong Thương Sinh Đồ.
Nói về con người chàng thì phải dùng ba chữ “đẹp nhưng điên” để miêu tả.
Vâng, chàng đẹp tới mức có thể khiến kẻ xấu tự nguyện hoàn lương nhưng lại được cái vừa bướng vừa đanh đá, hở ra là đi hạ độc mọi người xung quanh.
Từ nhỏ chàng đã nghịch ngợm uống đủ loại độc tự chế nên miễn nhiễm với độc dược.
Ngoài mặt của chàng thì toàn thân đều có độc.
Bởi vậy, bao người mê mẩn chàng nhưng không mấy ai dám động vào chàng.
Chàng ăn rất “được” nhưng không béo nổi, thích nhất là ăn đồ ăn cha mẹ nuôi và bát hoàng tỷ nấu.
Chàng được phụ hoàng, mẫu hậu và 17 vị hoàng huynh, hoàng tỷ hết mực yêu thương.
**********
Nàng sinh ra chưa phải Phù Thùy Hạnh Phúc.
Chỉ là một người phàm sống với ước mơ trở thành một người bình thường như bao người khác.
Có thể nghe thấy "thanh âm" của mình.
Có thể bày tỏ những rung cảm với cuộc đời, với những người nàng đặt trong tim.
Hơn 20 năm đầu đời của nàng toàn là sự tự ti, tham lam tình cảm, nhạy cảm nhưng lại mang dáng vẻ của một kẻ vô cảm.
Nàng có trăm ngàn ước mơ nhưng đến lòng can đảm để sống với ước mơ ấy cũng bị những gánh nặng vô hình, nỗi sợ bị xem là lười biếng, vô dụng, vô cảm đè nặng trên hai đôi vai nhỏ bé.
Cuộc đời nàng thay đổi từ ngày nàng học được cách buông bỏ chấp niệm sống cả phần của những người nàng yêu thương.
Nàng không còn sợ hãi bị người đời gán cho cái mác lười biếng, vô cảm nữa.
Nhưng đồng thời cũng không còn sợ hãi đối mặt với ước mơ của mình.
Hóa ra, một đời bình phàm đối với nàng chỉ đơn thuần là mỗi ngày thức dậy đều làm những điều khiến nàng hạnh phúc, thong dong, yêu đời, bình thản đối diện với sự vô thường của thế gian.
Nếu sống vì tình yêu trọn đời với bản thân là xa đọa, vậy từ nay hãy để người đời gọi nàng là Phù Thủy Hạnh Phúc.
Một kẻ tham lam hạnh phúc có năng lực nhìn thấu mọi điều tốt đẹp và xấu xa trên đời.
Một kẻ đam mê trêu ngươi những kẻ tham lam tình cảm nhưng vẫn không kiềm chế được mà yêu đời.
Một kẻ lười biếng nên không muốn làm cả người tốt và người xấu vì lãng phí thời gian dành cho việc yêu đời.
Một kẻ lười tới độ không buồn muốn quan tâm thế sự đổi dời.
Một người vô cảm tới mức trong tim chứa vạn vật nhưng lại chỉ chứa được vài người.
Chỉ duy nhất một tâm nguyện rằng thế gian nàng yêu thương ít đi những kẻ cô đơn, bất hạnh, phiêu bạt giữa nhân gian phồn hoa.
Chỉ có vậy, nàng mới có thể ngày ngày nghe được những "thanh âm hạnh phúc" trong lòng mình.
**********
Chàng sinh ra trên người được bao phủ bởi "ánh sáng".
Những điều đẹp đẽ nhất thế gian dường như đều thuộc về chàng.
Nhưng chàng lại lớn lên với "bóng tối", cô độc giữa một thế giới toàn những kẻ hai mặt, tham lam vẹn toàn mà bỏ quên những gì chân thật nhất trong lòng người.
Người đời say mê chàng bởi dung mạo tuyệt thế có thể làm thay đổi thương sinh.
Bởi tài năng thấu hiểu lòng người.
Mang trên mình gánh nặng của muôn dân mà một người có lòng tự trọng cao như chàng phải nhiều lần buông bỏ cái tôi của mình để che đậy và vẹn toàn cho một quốc gia chứa đầy nỗi sợ những điều không vẹn toàn.
"Nếu ta không mang thân phận "trời chọn", dung mạo hơn người, tìm khắp nhân gian liệu có ai sẽ đối đãi chân thành với một kẻ cô độc nhưng tự cao tự đại như ta?"
"Ta thà là một người bình thường, vô dụng, xấu xí, có người yêu thương ta kể cả khi ta có vô vàn điều không vẹn toàn!"
"Ta sợ trao đi trái tim mình, nên thà rằng cứ vậy cô độc một đời!"
**********
Chàng giống nàng ở chỗ tham lam tình cảm, ước mơ làm một người bình phàm.
Chàng khác nàng ở chỗ chấp niệm quá sâu, chưa có cách nào buông bỏ vẹn toàn.
Nàng khác chàng ở chỗ có thể phụ thế gian nhưng không bao giờ phụ bản thân!
Nàng: "Ta sinh ra không phải người tốt, vô cảm, lười biếng, lại tham ăn.
Nhưng vì hạnh phúc của bản thân là nhìn thấy người khác hạnh phúc là ta cảm thấy bản thân có giá trị, tự tin hơn vạn lần.
Sống đời này không phụ bản thân, càng không muốn phụ nhân gian có vạn vật ta yêu, lại càng không muốn phụ nhân gian có người ta yêu thương.
Vậy nên, ta nguyện tặng Thần Hạnh Phúc món ăn ta yêu thích nhất và một nửa sự lười biếng thành thần của ta.
Đổi lại, ta chỉ muốn có năng lực bảo vệ được hạnh phúc đời này của mình, giữ vững sơ tâm, nâng lên được, buông xuống được, không bởi ấm lạnh của thế gian mà suy giảm tình yêu bản thân, tình yêu đời trọn đời trọn kiếp!"
Chàng: "Ta sinh ra vốn không phải kẻ cô đơn, nhưng bởi sự hoàn hảo đến vô cảm mà trốn tránh đối mặt những gì không trọn vẹn trong ta.
Ta vốn không tin vào tình cảm giữa người với người, vậy mà từ ngày gặp nàng, sự tự luyến của ta bị vả mặt dần đều.
Mặc dù đẹp người lâu lâu mới đẹp nết, nhưng suy cho cùng, ta vẫn sợ làm tổn thương người khác, rồi lại làm tổn thương bản thân để thành toàn cho họ.
Lần đầu gặp nàng, ta chỉ nghĩ một kẻ vô tâm vô phế như thế mà lại còn mặt dày vô đối như nàng, chắc hẳn sống vô lo, vô ưu lắm.
Thì ra nàng đã dùng hơn 20 năm đầu đời mới tự tin lên được bằng một phần vạn ta.
Vậy mà cái khí thế lười biếng thành thần của nàng lại khiến đạo tâm của ta rối như tơ vò.
Nếu có ước nguyện đời này chỉ dành cho riêng mình, ta chỉ xin Thần Hạnh Phúc giúp ta đổi sự tự tin trời cho của ta lấy một phần vạn sự vô tư của nàng.
Vậy thì thế gian sẽ có thêm hai người hạnh phúc và ít đi hai kẻ độc hành!"
Chàng - một người cô độc, mang trên mình một núi gánh nặng sống trong một thế giới tham lam vẹn toàn, nơi mà con người yêu bản thân tới cực đoan.
Nàng - một người lười biếng, tự ti, nhạy cảm sống trong một thế giới ngập tràn định kiến đi ngược với hạnh phúc, thiếu dũng khí, lòng can đảm sống hạnh phúc và tình yêu bản thân.
Hai người, hai thế giới dường như trái ngược!
Nhưng bởi ước nguyện chung của chàng và nàng là phù phép lên hai đất nước hạnh phúc, sau đó buông bỏ hết chấp niệm, sống một đời bình phàm, tự do tự tại tự đáy lòng.
Mà vị Thần Hạnh Phúc cai quản hai thế giới đã mở cánh cửa thần đưa hai người tới thế giới của nhau.
Bắt đầu hành trình kiến tạo truyền kỳ về hai thế giới song song hạnh phúc!
**********
Hồi ký của Thần Hạnh Phúc tạm khép lại, mở ra hai thế giới mà mỗi người đều là "nhân vật chính" và "đạo diễn" trong cuộc đời của chính mình!
Mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc.
Tất cả chúng ta đều sẽ chìm đắm trong những chấp niệm của đời người hay học được cách buông bỏ và có cuộc sống hạnh phúc trải đầy hoa dành riêng cho mình?
Thần Hạnh Phúc xuất thế, gửi gắm hạnh phúc của hai thế giới song song cho hai vị Sứ Giả Hạnh Phúc và Mèo Kết Nhân Duyên.
Truyền kỳ về hai thế giới song song hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu!
**********



Bình luận
Bạch Gia Hân
Cái triết lí này hay nè 🙂 tất cả cũng vì miếng cơm manh cá 🤣