*Trời ơi, sao lại lạnh thế nhỉ?*
Cô choàng tỉnh giấc vì hàm răng va lập cập vào nhau.
Biết là ở đây, dù vẫn là mùa hè thì trời sẽ trở lạnh hơn vào lúc bình minh, nhưng ai mà biết được lại lạnh đến mức này chứ.
Cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, Tuyết Thiên phát hiện ánh sáng của ngọn lửa trong lò sửa đã biến mất.
Những ngọn lửa xanh thắp sáng xuyên suốt màn đêm tĩnh mịch ở các dinh thực quý tộc phương Bắc không chỉ để áp chế tiết trời lạnh lẽo ở đây, mà còn dùng để xua đuổi đám quái vật.
Đó là ma pháp cấp cao từ các pháp sư hoặc những người có ma pháp cao hơn. Khi màn đêm xâm chiếm không gian, những ngọn lửa kỳ diệu này sẽ đồng loạt xuất hiện như một màn chắn bảo vệ con người tránh khỏi sự săn lùng của lũ quái vật.
Ngọn lửa này không thể bị gió thổi tắt hay tự lụi tàn, trừ khi có người đã cố tình dập đi.
Rốt cuộc là ai đã làm ra cái trò ấu trĩ như thế này chứ? Là thị nữ hồi chiều ư?
"Hắt xì!!"
Cô cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ để quên đi cái lạnh thấu xương này. Nhưng trằn trọc mãi mà vẫn chẳng thể chợp mắt, cô đành run rẩy rời khỏi chiếc giường êm ái, bước về phía lò sưởi.
Không biết có còn tý mồi lửa nào ở đây không.
Cái trò bắt nạt trẻ con này.
Shuuuu- Shuuuuuuu-
Là tiếng gió đập vào cửa sổ sao?
Nhưng... làm gì có luồng không khí lạnh lẽo nào vừa luồn vào trong này chứ? Có lẽ nào...
Toàn thân dường như đông cứng lại vì sợ hãi, Tuyết Thiên chầm chậm quay đầu lại.
Ở phương Nam, cơ hội được đối mặt trực tiếp với một ma thú là vô cùng hiếm hoi. Ngay cả quý tộc phương Nam có khi cũng chẳng thể nhìn thấy một con quái vật nào trong suốt quãng đời của mình chứ đừng nói đến cô, con gái của Giáo Hoàng.
Trừ khu vực rừng và những nơi biên giới, các thành bang dưới sự cai quản của Giáo Hoàng thường rất sạch sẽ. Đó là lý do cô chưa thấy bất kỳ con quỷ nào.
Lần đầu tiên cô biết chúng thật sự có tồn tại trong thế giới này là vào ngày cuối đông năm cô bị huỷ hôn lần đầu tiên.
Tử Khuynh đã nhanh chóng kéo cô vào tầng hầm bên trong viện bảo tàng, mỉa mai rằng hắn ta sẽ tặng cô một "món quà".
Tuyết Thiên hoàn toàn không thể nhớ được những ẩn ý của anh ta lúc đó.
Sau đó, ở dưới cái tầng hầm ẩm thấp đó, cô đã bị tra tấn cả một đêm đằng đẵng khi anh ta nhốt cô chung với con quái vật kinh hãi đó. Con ma thú liên tục lồng lên, tưởng chừng như cái xích sắt có thể đứt ra bất cứ lúc nào và nó sẽ lập tức lao vào xé xác cô ra làm trăm mảnh.
Lúc ấy, dường như linh hồn cô đã rời bỏ thân xác này vì quá sợ hãi.
Tuyết Thiên nghĩ rằng con *Gargoyle đang rít lên giữa những cột khí xanh lục kia có khi còn ít ghê tởm hơn lũ rùa đáng ghét
"Biến đi!"
"Đừng có đến gần đây!"
Đó là tất cả những lời van xin vô vọng của cô dành cho con quái vật trước mặt. Có lẽ vì tiếng hét như cháy họng của cô mà con quái vật kia không hề nhúc nhích dù chỉ một phân. Nó đứng ở ban công, cuộn tròn lại và giương đôi mắt dữ tợn nhìn cô chằm chằm.
Là may mắn sao?
"Ôi... này, đừng có bay về phía này..."
Con quỷ đó đập đôi cánh đen tuyền, nâng cơ thể lên không trung, nhìn chòng chọc cô qua cánh cửa sổ đóng chặt.
Tuyết Thiên đoán những viên ngọc xanh gắn giữa đôi cánh dơi của nó hình như là nhãn cầu của loài vật dị hợm này. Nếu cô hét lên và quay đầu bỏ chạy, có thể con quái vật này sẽ chộp lấy cô ngay lập tức.
Đôi môi khô khốc của cô mấp máy, trong khi hai đầu gối đang lẩy bẩy khuỵu xuống.
"Làm ơn, đừng đến gần..."
Con ma thú lơ lửng trên không, rũ đôi cánh xuống, vẫn không hề rời mắt khỏi cô.
Nó không hề tấn công cô. Nó đang sợ điều gì đó.
"Biến đi!"
"Thưa Phu nhân, đến giờ thức dậy rồi ạ."
Cô thị nữ đẩy cửa bước vào. Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp dịnh thự.
Cô ấy dường như hét lên bằng tất cả sức bình sinh của mình, chói tai tới nỗi Tuyết Thiên phải dùng tay bịt chặt hai tai mình lại.
Bị kích động bởi tiếng hét, con ma thú ấy lại dang rộng đôi cánh đen và bay về phía cô hầu gái đang liên tục gào thét.
"TUYẾT THIÊN!!"
Diệu Ngọc hoảng hốt gọi tên cô. Sau đó, một tiếng ầm ầm như sấm sét tràn vào tai cô, đi liền với ánh chớp loé sáng phủ kín tầm nhìn trước mắt.
Căn phòng lại chìm vào sự tĩnh mịch sâu thẳm.
Tuyết Thiên he hé đôi mắt đang nhắm chặt lại, run rẩy bỏ hai cánh tay đang ôm đầu xuống.
Con ma thú từ từ sụp xuống, đổ rầm dưới sàn nhà. Một luồng khói đen kịt bốc lên từ xác của nó.
Người đàn ông cao lớn cầm một thanh kiếm sáng chói quay đầu lại nhìn cậu. Tim Tuyết Thiên đột nhiên đập mạnh, không biết là dư âm của nỗi sợ khi nãy hay vì hoàn cảnh tồi tệ ngay từ lần đầu gặp gỡ này.
Hay... là do hào khí của anh tràn vào đáy mắt cô? Mái tóc bạch kim lấp lánh dưới những tia sáng mờ mờ của ánh bình minh chưa kịp ló dạng hoàn toàn, con ngươi đen trong suốt đầy ma mị, khuôn hàm sắc sảo.
Tuy nhiên, thần thái của hai người họ khác nhau hoàn toàn. Nếu Diệu Ngọc giống như một nàng công chúa băng giá lạnh lùng, đĩnh đạc thì người đàn ông này lại toát lên vẻ nguy hiểm và chết chóc hơn rất nhiều.
Ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người Tuyết Thiên, khiến cô lạnh toát sống lưng.
Tại sao anh lại nhìn cô như vậy?
"Lý do là gì?"
"Dạ?"
"Sao cô lại dập đuốc?"
Hả? Cô có bị điên đâu mà tự đẩy mình vào chỗ chết như thế chứ? Thái độ kiểu gì vậy?
Ý anh là cô đang cố thu hút sự chú ý của người khác à?
"Sao cơ? Tôi không-"
"Cô sử dụng trò ấu trĩ này làm gì? Cô muốn có thêm sự chú ý à? Hay đây là cái cớ để cô có thể li hôn?"
Ha, anh ta cho rằng cô đang lấy mạng sống của mình ra để lấy lý do thoát khỏi cái hôn sự chết tiệt này đấy. Tuyết Thiên biết thừa là anh chẳng ưa gì cô, nhưng đâu cần phải dựng nên một bức tường chán ghét tệ hại như thế ngay từ lần đầu thấy mặt nhau chứ? Còn cả chặng đường dài phía trước cơ mà.
Đúng lúc mọi thứ đang bị đẩy lên mức căng thẳng nhất thì Diệu Ngọc bước vào.
Diệu Ngọc bình tĩnh đối mặt với anh trai mình: "Anh, đừng vội quy hết trách nhiệm cho chị ấy như vậy. Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc ai mới là kẻ làm điều bẩn thỉu này. Kể cả khi chị ấy có là người dập tắt ngọn lửa ấy, thì chắc chắn rằng chị ấy cũng chẳng mong muốn rằng mình sẽ thành thức ăn cho lũ ma thú đâu. Ở phương Nam làm gì có những ngọn lửa này chứ."
Chị yêu em, Diệu Diệu à!! Chị nhất định sẽ cống hiến cả sinh mạng này để cứu sống em, cho tới hơi thở cuối cùng!!!!
Cô đứng sau lưng Diệu Ngọc, nắm chặt góc áo của Diệu Ngọc. Diệu Ngọc đang mặc một chiếc đầm ngày thường chứ không phải đồ ngủ như cô. Có lẽ Diệu Ngọc đang thưởng trà.
"Vì lạnh quá nên tôi mới bị tỉnh giấc..."
"Gì? Nói to lên."
*Khó tính vậy.*
Tuyết Thiên thở hắt ra một hơi, nước mắt đã đọng quanh vành mắt, giọng nói run rẩy không thể bật ra khỏi cổ họng.
Bàn tay cầm kiếm ngày càng siết lại, ánh mắt như ngọn lửa địa ngục đang thiêu sống cô. Anh ta trông giống như hiện thân của quỷ Satan vừa trồi lên từ thế giới bên kia vậy.
Giống như... giống như Tử Khuynh đang ở ngay trước mắt cô.
"Tôi...Tôi thức dậy thì thấy ngọn lửa trong lò sưởi đã bị tắt..."
"À à, thì ra là người khác hại cậu. Vậy thì là ai nào? Em gái ta? Hay là ta?"
"Anh!"
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý dập ngọn lửa ấy đi. Vì tôi thấy nóng quá... Tôi đã gây phiền hà đến mọi người rồi. Nhất định tôi sẽ không phạm lỗi lần nào nữa..."
Im lặng một lúc, Tuyết Thiên thốt ra những lời thừa nhận về lỗi lầm mà mình không hề gây nên bằng những tiếng thút thít và sự oan ức khó chịu. Quân Hùng nhìn cô. Đôi môi mỏng của anh mím vào như đang kìm nén để không thốt ra những lời độc ác nào đó. Diệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ về cô, cố gắng an ủi để cô nín khóc.
Này, da mặt của cô sắp bị tróc ra bởi ánh mắt của anh rồi đấy.
"Ta muốn hỏi cô một câu."
"...Dạ?"
"... Không có gì, đừng để ý." Anh ta tặc lưỡi, liếc cô lần cuối rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Rốt cuộc anh ta muốn hỏi cô điều gì?
Bình luận
Chưa có bình luận