Biệt danh



"Chị ổn chứ? Em nghe nói chị đã rất khổ sở vì bị say sóng trong suốt quãng đường tới đây."

Trong cái rủa lại có cái may, nhờ sự hành hạ từ những cơn sóng biển mà cô có thể bỏ được vài bữa ăn, cũng như kết thúc chúng bất cứ lúc nào.

Thoát khỏi cái gia đình giả tạo kia cũng rất tuyệt.

Sau khi đặt chân tới thủ đô của phương Bắc và tham dự vào cuộc diễu hành để chào mừng ái nữ của Giáo Hoàng, cô đã được hộ tống chu đáo đến dinh thự Trần và gặp gỡ Trần Diệu Ngọc

"Thực ra đây là lần đầu tiên chị trải qua một chuyến đi dài như vậy. Thật xấu hổ khi phải nói ra rằng từ bé đến giờ, chị chưa bao giờ rời khỏi lãnh thổ phương Nam lần nào cả..."

"Cũng không phải điều gì quá quan trọng đến mức làm chị phải ngượng ngùng đâu. Em cũng chưa bao giờ có cơ hội được bước ra khỏi phương Bắc cả." Diệu Ngọc nhẹ nhàng đáp lại.

Oa, thú thật thì cô không thể phủ nhận rằng, sắc đẹp của Diệu Ngọc đã vượt ngoài sức tưởng tượng của mình. Làm sao lại có một mỹ nhân tuyệt sắc đến vậy chứ? Nếu đặt cô ấy vào giữa những người đẹp mà cô từng gặp gỡ và tiếp xúc, cô nghĩ rằng chẳng ai có thể đánh bại cô ấy cả. Nhan sắc của họ thua xa Diệu Ngọc.

Cô ấy trang nhã và điềm đạm như một bức tượng bằng đá cẩm thạch vậy. Tuyết Thiên say mê ngắm nhìn vóc dáng siêu mẫu, mái tóc bạch kim xếp tầng tựa thác nước hùng vĩ mê hồn, và tuyệt vời hơn cả là đôi mắt đỏ rực như viên hồng ngọc lấp lánh kia.

Đôi mắt đỏ ấy, theo cô thì quyến rũ hơn là đáng sợ. Ánh mắt và phong thái lạnh lùng, điễm tĩnh như làm chủ được mọi tình huống làm cô không ngừng thán phục và mê mẩn. Những kẻ cố gắng hại chết cực phẩm giai nhân của tạo hoá này rất xứng đáng được coi là kẻ phản đồ của nhân loại.

"Thức ăn không phù hợp với khẩu vị của chị sao?" Diệu Ngọc nhìn về phía cô.

Trời ạ, một người bằng tuổi cô làm sao có thể tinh tế đến vậy chứ?

Tuyết Thiên đã từng rất tự hào khi có thể đọc vị người khác qua biểu cảm trên khuôn mặt nhưng đối với khuôn mặt lạnh tanh này thì có vẻ cô nên hạ niềm tự hào ấy xuống rồi.

"Em thấy bụng dạ chị có vẻ không tốt nên em chỉ chuẩn bị vài món nhẹ thôi."

"Ồ, không đâu. Các món đều rất ngon, chắc vì tại chị cảm thấy hơi lo lắng nên không thể cảm nhận được nhiều."

Chu đáo tới vậy rồi mà còn lo cô không vừa miệng sao?

Hương chua ngọt tỏa ra từ mứt anh đào được phết trên lát bánh mì mỏng, từng tầng hơi nóng từ súp hành xếp chồng lên nhau, lớp sốt óng ánh hấp dẫn bao phủ miếng cá phi lê hấp dẫn.

Đói đến phát điên mất thôi!

Không phải là Tuyết Thiên không thích thưởng thức những món ăn hảo hạng, cô còn rất mê các món ăn nữa cơ mà, nhưng làm sao có thể nuốt trôi ở một nơi phải diễn xuất thật tốt để trở thành con gái yêu quý của gia đình chứ?

Có đôi lúc Tuyết Thiên sẽ có thể ăn được chút gì đó ở trong những buổi tiệc giao lưu, bởi chẳng ai thực sự để ý tới cô đã ăn những cái gì. Cô có thể thưởng thức mọi thứ cô muốn trong giới hạn của mình.

Diệu Ngọc chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười và giục cô ăn thêm.

Tuyết Thiên ngẩn ngơ. Diệu Ngọc lúc cười lên trông rất đẹp. Đôi mắt cong tít trông giống như nguyệt nha quải ngọn liễu vừa tinh tế vừa ẩn chứa vẻ huyền ảo. 

Một lúc sau, ấm trà nóng hổi phảng phất mùi thơm nhẹ nhàng và món tráng miệng đơn giản đã được đặt xuống thay cho những chiếc đĩa đã trống trơn trước mặt cô. 

"Có lẽ chị đã biết, mùa hè ở phương Bắc là thời điểm các hiệp sĩ bận rộn nhất, vậy nên anh trai em sẽ đến muộn hơn một chút. Cha chúng ta cũng sẽ vắng mặt tại dinh thự cho tới cuối tháng vì còn những vấn đề ông cần xử lý nốt. Em rất hổ thẹn vì đã không thể đón tiếp chị một cách tử tế, mong chị sẽ hiểu cho."

"Kể từ khi mẹ qua đời, mọi việc trong dinh thự này đều do em quản lý, nhưng nếu chị muốn thì em có thể thay đổi theo sở thích của Phu nhân. Nếu chị thấy bất tiện, hãy kêu người điều chỉnh."

'Phu nhân' à, nghe gượng gạo thật đấy.

Tuyết Thiên cúi đầu, mân mê tách trà trong tay.

"Cảm ơn lòng tốt của em, nhưng chị nghĩ vẫn nên giữ nguyên mọi thứ trong thời gian tới. Chị vẫn chưa hiểu rõ về phong tục phương Bắc, vậy nên rất dễ phạm phải sai lầm và làm phiền tới mọi người."

Vẫn nét mặt vô cảm ấy, Diệu Ngọc đặt tách trà xuống và nhìn thẳng vào cô.

"Chị không cần phải lo lắng đến vậy đâu. Không có ai dám nghĩ chị như vậy cả."

Khách sáo quá đi mất.

Tuy nhiên, Tuyết Thiên vẫn có thể lờ mờ nhận ra một chút ngạc nhiên và áy náy trong giọng điệu của Diệu Ngọc. Cô nở nụ cười gượng để khỏa lấp đi sự khó hiểu của mình, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Quan trọng hơn, chị có một đề nghị này, không biết là em có thể đáp ứng không..."

"Chị cứ hỏi bất cứ điều gì."

"Trong thời gian tới, em có thể gọi chị là 'Thiên Thiên' có được không?"

Diệu Ngọc đáp lại cô bằng một sự im lặng.

Tuyết Thiên len lén nhìn biểu cảm hoàn hảo của Diệu Ngọc, vờ lo lắng nuốt xuống.

"Thì em biết đấy, chị là một kẻ xa lạ đối với tất cả mọi người. Nghe có vẻ không hay lắm nhưng thực ra chị cảm thấy mờ mịt và sợ hãi khi nghĩ về việc thay đổi để thích ứng với nơi này. Nếu được đối xử thân thiện một chút thì có khi chị sẽ có thêm dũng khí hơn..."

"Được thôi."

"Thật ư?"

"Vâng."

"Oa, thật sự cảm ơn em!"

Cô nghiêng người về phía trước, phấn khích nắm lấy bàn tay và trao cho Diệu Ngọc một nụ cười hạnh phúc. Cậu có thể cảm nhận bàn tay của Diệu Ngọc đang khẽ run lên. Tuyết Thiên nhanh chóng buông bàn tay Diệu Ngọc và lùi về vị trí của mình, cô ngượng ngùng cất tiếng: "Xin lỗi, chị thất lễ quá rồi."

"Không sao đâu."

"Vậy, vậy chị nên gọi em là gì?"

"Diệu Diệu."

"Vậy, vậy chị có thể gọi em là Diệu Diệu... không?"

"Được chứ, thật tuyệt nếu chúng ta có thể hòa hợp như vậy."

Thật luôn? Người mang vẻ đẹp lạnh lùng như này có thể thoải mái như vậy đối với một kẻ xa lạ như cô sao?

Diệu Ngọc khép mắt, thở dài một cái nhẹ nhàng: "Đúng là khách sao quá thì cũng không tốt. Đôi khi lễ phép quá cũng có thể gây ra hiểu lầm không đáng có."

Không phải vì bận tâm tới cô sao? Ý Diệu Ngọc có phải là đừng che giấu bản chất của mình mà hãy bộc lộ ra để có thể hiểu nhau sâu hơn à?

Bất ngờ quá, Diệu Ngọc không còn đề phòng cô nữa. Có lẽ là vì ấn tượng của cô với Diệu Ngọc cũng vượt ngoài dự đoán thật.

Tuyết Thiên chẳng ôm hy vọng rằng mọi người ở đây sẽ yêu quý cô, kể cả Diệu Ngọc cũng vậy.

Chỉ mong rằng họ sẽ thấy cô là một đứa ngốc vô hại, khờ khạo, khác hẳn với những thành viên khác trong gia tộc Hàn. Họ sẽ nghĩ cô là một thiếu nữ ngây thơ, nhẹ nhàng, ngốc nghếch không giống với những lời đồn đại khắp cả vương quốc.

"Chị đã bị hiểu lầm rất nhiều rồi. Chị sẽ nỗ lực để không biến thành một người nào khác."

Một lần nữa, Diệu Ngọc lại im lặng nhìn cô.

Ánh nhìn đó bỗng làm Tuyết Thiên nhớ đến chị gái của cô. Lần cuối cùng gặp chị ấy là như nào nhỉ? Hình như trên cổ tay yếu ớt, gầy gò ấy là những vệt máu đã đông lại từ lâu.

"Em sẽ đưa chị đến phòng."

Tuyết Thiên có thể chiêm ngưỡng những làn sóng cuồn cuộn qua khung cửa sổ to lớn, lấp ló sau tầm rèm mềm mại đang phấp phới theo cơn gió mát mẻ.

Căn phòng trắng được phủ lên màu hoàng hôn đỏ rực phía đường chân trời, sưởi ấm không gian lộng lẫy này.

Diệu Ngọc tiến đến phía ban công nơi cô đang đứng, phóng tầm mắt ra ngoài khơi xa.

"Em đã cố gắng để sửa sang căn phòng này, mong là chị sẽ thích nó."

"Tất nhiên rồi, chị thực sự rất thích đó."

"Ngày mai em sẽ đưa chị dạo quanh dinh thự này một vòng. Nếu chị ấn tượng với căn phòng nào khác..."

"Không đâu, như này là quá đủ với chị rồi. Chị thích phong cảnh ở đây. Chị đã luôn ao ước rằng mình sẽ được sở hữu một căn phòng có thể nhìn ra biển."

Lần này, Diệu Ngọc không còn giật mình khi cô nắm lấy tay mình nữa.

Thay vào đó, ánh mắt của Diệu Ngọc trở nên dịu dàng hơn khi nhìn vào bàn tay Tuyết Thiên đang đặt trên tay mình. Diệu Ngọc cất lời, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy: "Chắc hẳn hôm nay chị cũng đã thấm mệt rồi, vậy nên hãy nghỉ ngơi thật tốt. Anh trai của em có thể sẽ về muộn hơn dự định vì..."

"Đừng lo cho chị, Diệu Diệu."

Bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi. Cô cũng đoán trước kết quả của ngày đầu tiên này rồi, vậy thì có gì mà phải bi lụy chứ.

Tuyết Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn cơ.

Dù sao thì, mục đích cuối cùng của cô đâu phải là chiếm lấy trái tim của người chồng này. Thậm chí cô còn không thèm động lòng với anh ta.

Tự nhiên cô lại để ý đến cô hầu gái phía sau Diệu Ngọc. Cô ta đang nhìn về phía cô, ánh mắt của sự chế nhạo và khinh thường...

Điều đó chẳng quan trọng, cô đã quá quen với những cái nhìn phán xét như thế rồi.

8

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout