Ma trầm cảm, giam con vào ác mộng
Bỏ mặc con gào thét ở bên trong
Mẹ ơi mẹ, con sợ hãi cô độc
Mẹ mau đến, ôm con có được không?
Mỗi đêm đến, con một mình bật khóc
Cái tủ cũ, con nhốt mình vào trong
Mẹ ơi mẹ, con cô đơn lạc lõng
Mẹ quay lại, đừng bỏ con được không?
Lời ác độc, bên tai con vang vọng
"Thứ ghê tởm", mẹ ơi, mẹ nghe không?
"Mau chết đi, mày không xứng được sống
Đồ mồ côi, tự kỷ, chết cho xong".
Tại sao họ, lại không muốn con sống
Mặc cho con, quỳ xin họ rộng lòng
Bỏng mẹ ơi, họ hất con canh nóng
"Thả tôi ra", họ nhốt con trong phòng.
Con nhờ cô, cô mắng con lừa lọc
"Giả vờ khóc cho người ta ngủi lòng
Suốt ngày cứ, hễ chút là mệt nhọc
Trầm cảm gì, trốn học có đúng không?"
Không mẹ ơi, con chưa từng nói dóc
Những lời con, nói ra đều thật lòng
Tại sao cô chẳng tin còn trách móc
Có phải vì con mồ côi đúng không?
Họ nhìn con, như nhìn "quái vật sống"
Xa lánh con, họ hét lớn bảo "Không"
"Đừng lại gần, đồ mồ côi hư hỏng
Con không được, chơi với nó nghe không?"
Mẹ biết không, mỗi ngày con đều sống
Lang thang như, là một cái xác rỗng
Lớp da ngoài cố gồng mình bao bọc
Một cơ thể mục rữa ở bên trong.
Mẹ ơi mẹ, con đã từng trách móc
Là cuộc đời sao lại lắm bất công
Cướp mẹ đi, lại để cho con sống
Rồi mang con cho trầm cảm coi trông.
Từng giây qua, mọi thứ dần trống rỗng
Hố tuyệt vọng, nuốt chửng con vào trong
Mẹ ơi mẹ, thế giới quá cay độc
Mẹ mau đến, đón con có được không?
Con mệt rồi những tháng ngày cô độc
Không hạnh phúc, không có mẹ chờ mong
Cuộc đời này, con không còn muốn sống
Mẹ cho con, theo mẹ có được không?
Đôi mắt mệt, con chìm vào giấc mộng
Dang vòng tay, mẹ ôm con vào lòng
Ngủ đi con, đó chỉ là ác mộng
Có mẹ rồi, trầm cảm hóa hư không.
Bình luận
Chưa có bình luận