Mùa hạ, tháng 6 năm 2024.
Trời dần khuya, tôi ngồi thất thần trên bậc tam cấp trước gian nhà chính, ngước mắt lên nhìn bầu trời trong veo, cao xa vời vợi. Từng ngôi sao lấp lánh vắt ngang nền trời, tỏa ra ánh sáng dịu dàng bao phủ lấy nội tâm tôi đầy rẫy vết xước.
Bỗng tôi chợt nghĩ, trong muôn ngàn vì tinh tú rực rỡ đó, có ánh sao nào thuộc về Đông Quân không?
Tôi thở dài một hơi.
Trăng đêm nay tròn vành vạnh, đẹp đến nao lòng.
Trong tâm trí tôi lúc này, câu chuyện mà Hải Đăng kể hồi chiều cứ tua đi tua lại. Từng câu, từng chữ hệt như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim gan tôi, đau đến xé da xé thịt.
“Xuân Trường, anh đã gặp được Đông Quân chưa? Có thể thay em nói một tiếng ‘xin lỗi’ với cậu ấy không?”
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm mu bàn tay lạnh ngắt. Hoài Thu hỏi tôi ‘tại sao phải sống khổ sở như này?’. Kỳ thực tôi cũng chẳng biết đổ lỗi cho ai, do tôi hay do ông trời. Bởi vì từ đầu đến cuối, người khổ tâm nhất chưa bao giờ là tôi. So với nỗi đau mà những người khác phải chịu, tôi cảm thấy sự bất hạnh của mình chẳng thấm thía vào đâu.
Bỗng có tiếng cửa mở khe khẽ từ phía sau. Cha chồng tôi bước ra, dáng người gầy gò in bóng lên nền gạch đỏ nhàn nhạt. Ông nhìn tôi, ánh mắt quan tâm hiền từ.
“Sao chưa ngủ nữa con? Khuya lắm rồi.”
“Dạ… con làm ba thức giấc hả? Xin lỗi ba! Giờ con vô ngủ đây.” Tôi vội lau nước mắt, gắng gượng nặn ra một nụ cười.
“Khoan đã.” Cha chồng cản bước tôi, giọng ông trầm ấm, biểu hiện như thể đã tỏ tường hết tâm tư mà tôi đang cố giấu. “Lỡ rồi, vô lấy cho ba ấm trà, hai cha con mình ngồi tâm sự.”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn vào bếp nấu nước pha trà. Xong xuôi thì mang ra ngồi xuống bên cạnh ông. Bóng dáng hai cha con đổ dài trên nền gạch đỏ cũ kỹ.
“Hồi chiều con với thằng Đăng đi đâu đó?” Cha rót một ít trà, cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi mới đưa cho tôi.
“Dạ…” Tôi hơi ngập ngừng, lo sợ không biết ông có mắng tôi khi biết chuyện tôi đi tìm dì Hồng không.
“Không được nói dối ba. Nhớ hồi trước hứa với ba cái gì không?”
Tôi nhớ đến cái lần ông ấy đánh Xuân Trường thừa sống thiếu chết vì tội đánh nhau. Tôi vì bao che anh mà đã nói dối. Lúc đó cha đã nói với tôi: ‘Đừng có lần sau nữa, nghe chưa Hạ?’. Dù đã 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in đến tận bây giờ.
“Dạ, con với Đăng đi tìm dì Hồng.”
Nghe đến đây, cha chồng tôi khựng lại một chút, rồi cũng không nói gì. Thấy vậy, tôi tiếp lời:
“Tụi con đưa dì tới một viện dưỡng lão, thu xếp cho dì có cuộc sống đàng hoàng. Ba không trách con khi chưa hỏi qua ý kiến của ba mà tự ý làm vậy chứ ạ?”
Ông nhìn tôi thật lâu, rồi mỉm cười, một nụ cười mang theo ý hài lòng.
“Tuổi trẻ tụi con, đã quyết thứ gì rồi, người già như ba làm sao ngăn nổi.” Cha vỗ nhẹ lên tay tôi, biểu cảm thoáng chút bùi ngùi. “Nhưng mà Hạ à, con làm đúng rồi. Đến bây giờ, ba vẫn không hối hận vì năm đó đã hỏi cưới con cho thằng Trường. Chỉ tiếc là…” Bất chợt giọng ông nghèn nghẹn, khó khăn nói ra mấy chữ: “Nó đoản mệnh quá, khổ thân con.”
Tôi mím chặt môi, cố gắng kìm lại cảm xúc đang chực trào:
“Không đâu ba. Khoảng thời gian làm vợ Trường, là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời con. Đối với con, chỉ vậy thôi đã đủ lắm rồi.”
“Con nhỏ khờ!” Cha chồng vỗ vai tôi, trong đáy mắt hằn lên sự chua xót.
Không muốn bầu không khí trở nên u uất ngột ngạt, tôi chợt nhớ đến Hoài Thu, liền lấy cô ấy làm đề tài đánh trống lảng:
“À, hồi chiều đi cùng tụi con còn có Hoài Thu, ba nhớ Thu không? Nó về đây được mấy bữa rồi, có nhờ con gửi lời hỏi thăm ba má.”
“Nhớ chứ. Con dâu hụt mà.” Cha chồng tôi cười trừ, giọng điệu nửa đùa nửa thật. “Dạo này con bé sao rồi?”
“Cũng tốt lắm ba. Công việc ổn định, đã lấy chồng, sinh con, nói chung là viên mãn.”
“Vậy được rồi. Không mong cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình dị an yên.” Ông thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô định như đang hồi tưởng về những ngày xưa cũ. “Nhớ năm đó, Hoài Thu bỏ đi khi chỉ còn cách đám cưới có mấy tuần, rồi bặt vô âm tín luôn. Thú thật, ba chỉ sợ nó gặp chuyện không may.”
Tôi không nói gì, chỉ im lặng gật gù.
“Tuyết Hạ, có phải con đang nghĩ ba má và thằng Trường chỉ xem con như người người thay thế, lấp vào chỗ trống của Hoài Thu không?” Cha chồng nhìn tôi trầm mặc, ánh mắt mang theo một nỗi trăn trở sâu xa.
“Dạ, hồi xưa thì có. Nhưng giờ thì không nữa ba à.”
“Ba biết, mọi chuyện diễn ra đột ngột như vậy, con không nghĩ mình là người thay thế cũng lạ.” Ông nhấp một ngụm trà, đảo mắt nhìn lướt qua hàng bông tuyết cầu trước sân nhà. “Con nhận được cái hộp kỷ vật của chồng con chưa? Hôm trước má bây dọn dẹp cái tủ gỗ bị mục trong phòng bây thì thấy nó. Ba có kêu con Giao đem lên Sài Gòn cho con rồi đó.”
“Dạ, con nhận được rồi ba.” Tôi gật đầu, vô thức xoa xoa tách trà trên tay.
“Trong đó có quyển sổ tay, là nhật ký của thằng Trường hồi 15 năm trước. Con đã mở ra đọc chưa?”
“Thú thật với ba, con chưa dám.” Tôi khẽ lắc đầu, mím chặt môi.
Cha chồng tôi đặt tách trà xuống nền gạch, tiếng chạm nhẹ vang lên trong khoảng không tĩnh mịch như một lời than thở. Ông xoa đầu tôi, dịu dàng khuyên nhủ:
“Ba hiểu, có những nỗi đau dù đã trải qua bao năm cũng không thể xóa nhòa. Nhưng con sẽ không bao giờ nguôi ngoai được nếu như lòng con vẫn còn điều khúc mắc. Ba tin là sau khi con đọc xong nhật ký của thằng Trường, lòng con sẽ nhẹ nhõm hơn. Ba má đã buông xuống được rồi, con cũng nên như vậy đi, con gái của ba.”
Tôi xúc động ngước nhìn cha đầy cảm kích, chậm rãi gật gật đầu.
Từ tận sâu trong cõi lòng u uất ảm đạm của tôi, luôn có một Tuyết Hạ muốn chạy trốn khỏi quá khứ đau thương, nhưng cũng có một Tuyết Hạ muốn ngược bước quay về, đối diện với chàng trai năm ấy, cùng nhau giải bày những tâm tư còn dang dở.
… (Quá khứ, 14 năm trước) …
Nhật ký của Xuân Trường
Mùa xuân, tháng 2 năm 2010.
Thị xã Lagi, Bình Thuận.
Trời hôm nay âm u, tôi bước đi trong không khí se se lạnh của những ngày giáp Tết, kéo theo vali xềnh xệch, từng bánh xe cọ xát vào nền gạch đỏ phát ra tiếng lạch cạch làm lòng tôi nặng trĩu.
Tôi đã hoàn thành xong khóa đào tạo lý thuyết phi công tại Sài Gòn, mùa hè tới sẽ bay sang Pháp để học cho xong giai đoạn thực hành còn lại. Còn hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, vậy mà tôi lại chẳng có chút tâm trạng háo hức hay mong đợi gì.
Cha mẹ tôi vừa nhìn thấy con trai trở về liền mừng rỡ chạy ra đón. Không thấy con dâu tương lai đi cùng, mẹ thắc mắc hỏi ngay:
“Ủa, Thu đâu? Nó không về chung với bây à?”
Tôi khựng lại, bàn tay khẽ siết chặt lấy vali, không trả lời, cũng không biết phải trả lời ra sao, chỉ cúi đầu chào cha mẹ qua loa rồi đi thẳng vào nhà.
…
Đến giờ cơm tối, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng bất thường. Tôi cứ tập trung gắp thức ăn, không mở miệng lấy nửa lời.
Đứa em gái tôi, Hoa Giao, năm nay mới 16 tuổi. Con bé tinh ý nhận ra tôi có chuyện không ổn, lí nhí hỏi:
“Anh hai… chị hai bận việc nên về sau hả?”
Tôi dừng đũa, nhìn nó chằm chằm. Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong cuống họng:
“Cưới hỏi hồi nào mà kêu chị hai?”
“Tự nhiên bắt bẻ em? Ra giêng là hai người làm đám cưới rồi mà, còn không kêu chị hai vậy đợi chừng nào mới được kêu?” Hoa Giao tròn mắt ngơ ngác, giọng điệu mang theo chút giận dỗi.
“Giao, không có hỗn với anh hai!” Cha tôi nghiêm nghị chấn chỉnh.
“Thôi con ăn lẹ rồi vô phòng đi. Để ba má nói chuyện với anh hai.” Mẹ tôi nhẹ giọng vỗ về.
Hoa Giao phụng phịu ăn nốt bữa cơm, rồi lặng lẽ rời bàn, đi thẳng một mạch lên nhà trên.
Chỉ còn lại ba người lớn ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngột ngạt bao trùm cả gian nhà bếp.
Cuối cùng, vẫn là cha tôi không nhịn được lên tiếng trước:
“Giữa hai đứa có chuyện gì rồi? Sắp cưới hỏi tới nơi, đừng có giở chứng nghe không?”
Tôi thở hắt ra, đặt đũa xuống bàn. Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, khó khăn cất lời:
“Hay là… mình hủy đám cưới được không ba má?”
“Bây mới nói gì?” Âm thanh đôi đũa đập mạnh xuống bàn vang lên chan chát. Cha tôi đứng phắt dậy, trừng mắt quát lớn: “Cũng chính hai đứa bây đòi làm đám cưới trước khi mày đi Pháp. Giờ mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, nhà hàng cũng đặt rồi, thiệp cưới cũng in luôn rồi. Bây nói hủy là hủy sao?”
Mẹ tôi nghe xong cũng sững sờ, tự mình vuốt vuốt lồng ngực cho bình tĩnh, rồi cau mày, giọng trách móc:
“Trường, hôn nhân là chuyện đại sự, đâu thể hành xử nông nỗi vậy được? Huống hồ lúc trước má đã hỏi tụi con suy nghĩ kỹ chưa, con nói đã chắc chắn lắm rồi mà?”
“Con xin lỗi… là do tụi con chưa suy nghĩ kỹ đã quyết định vội vàng. Mong ba má thứ lỗi cho tụi con.” Tôi cúi đầu buồn bã.
“Nhưng má muốn biết lý do. Hai đứa chỉ hoãn cưới thôi hay chia tay luôn rồi? Là con bỏ nó hay nó bỏ con?” Mẹ tôi vắt chân lên ghế, rầu rĩ thở dài. “Tuổi trẻ tụi bây sao mà coi thường chuyện trăm năm quá. Đó đâu chỉ là chuyện của hai đứa, mà còn là chuyện của hai bên gia đình. Nói bỏ là bỏ. Bao nhiêu tiền bạc đổ vô đó, bây không biết thương ba thương má hay sao?”
Tôi hít sâu một hơi, không dám ngẩng đầu, hối lỗi tột độ:
“Con xin lỗi… Con không muốn làm ba má thất vọng. Nhưng Thu bỏ đi rồi, cổ chỉ nói qua điện thoại là không muốn đám cưới nữa, rồi gửi lời xin lỗi ba má thôi.”
Một khoảng không im bặt đáng sợ xuất hiện. Mẹ tôi chết lặng. Cha thì tức đến cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Trời đất! Vợ của mày, nó bỏ đi bộ mày không biết đi tìm hả? Phụ nữ giận dỗi bỏ đi là chuyện bình thường, mày hơn thua chi với người đầu ấp tay gối với mình hả con?” Cha tôi chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh bếp, cố kìm nén cơn giận. “Bởi tao nói cái tính mày lì lợm, cứng đầu, lại bốc đồng, tao với má mày còn không chịu nổi, huống gì con Thu?”
Tôi siết chặt tay, cắn chặt môi, không phản bác, cũng không giải thích, nhẹ nhàng đẩy ghế đứng dậy đi thẳng về phòng.
***
Sau bữa cơm tối, tôi bỏ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Gió biển cứ liên tục táp vào mặt tôi, len lỏi vào sâu những ngổn ngang, trăn trở đang chất chứa trong lòng.
Tôi cứ đi rồi lại đi, lê bước chân vô định một hồi. Bất chợt có tiếng gọi vang lên làm tôi giật mình. Ngẩng đầu nhìn mới biết mình đã đứng trước cửa nhà Tuyết Hạ từ lúc nào không hay.
“Ủa, Trường hả con? Mới từ Sài Gòn về đó hả?” Dì Diệu, mẹ Tuyết Hạ đang ở ngoài quét sân, nhận ra tôi nên kêu lớn: “Sáng dì gặp má con ngoài chợ, nghe nói đợt này về làm đám cưới luôn đúng không?”
“Dạ, con chào dì.” Tôi cười trừ, cố ý lảng tránh. “Tuyết Hạ có nhà không dì?”
Dì Diệu nhìn tôi một lượt, ánh mắt thoáng vẻ dò xét, rồi mỉm cười hiền hậu:
“Có. Nó mới về hôm qua. Nó kêu đợt này ở lại lâu lâu chút để dự đám cưới bây luôn.”
“Ai vậy má?” Giọng Tuyết Hạ vang lên ngay sau đó, như một vị cứu tinh giúp tôi thoát khỏi cuộc trò chuyện gắng gượng này.
“À, Trường nó qua kiếm con nè. Thôi hai đứa nói chuyện đi, dì vô trỏng làm công chuyện.”
Vẻ mặt Tuyết Hạ có chút ngạc nhiên xen lẫn bối rối khi nhìn thấy tôi. Nó khoanh tay trước ngực, đi đến trước mặt tôi rồi hỏi:
“Kiếm tao có chuyện gì?”
Đối diện với Tuyết Hạ lúc này, chẳng hiểu sao thâm tâm tôi lại dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, không cách nào gọi tên.
Mấy năm rồi, kể từ khi tôi và Hoài Thu vào Sài Gòn học hàng không, còn nó thì ra Phan Thiết làm lễ tân khách sạn. Chúng tôi đã không còn gặp nhau nữa.
Nhưng có một điều tôi luôn chắc chắn, rằng mỗi khi tôi nhìn thấy Tuyết Hạ, lòng tôi lại cảm thấy an yên đến lạ thường, suốt bao năm nay vẫn chưa hề thay đổi.
“Mày đi với tao chút được không?” Tôi ngỏ lời.
Tuyết Hạ chỉ im lặng nhìn tôi một lúc, không hỏi lý do vì sao, rồi khẽ gật đầu, quay vào nhà lấy chìa khoá xe.
Tôi biết, Hạ hoàn toàn có thể hiểu hết tất thảy những tâm tư của tôi, chỉ bằng một ánh nhìn.
…
Tôi chạy xe chở Hạ đi trên con đường quen thuộc mà năm xưa chúng tôi vẫn thường cùng nhau đến trường. Gió đêm lùa qua từng kẽ áo, mùi hương trên tóc Hạ thoang thoảng lướt ngang qua khứu giác tôi, khiến tôi nhớ đến những ký ức xa xăm khi chúng tôi còn nhỏ.
“Lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này.” Tôi mỉm cười, cất tiếng phá vỡ bầu không khí thinh lặng. “Lần cuối tao chở mày sau lưng, hình như là năm lớp 10.”
“Ừ.” Tuyết Hạ đáp lại qua loa, không nói thêm gì nữa.
“Tao nhớ trên đường này có quán bún cá, hồi đó tụi mình hay ăn, không biết bây giờ còn mở cửa không ha?”
“Quán đó ở đường bên kia, hai ngã tư nữa quẹo phải mới tới.” Tuyết Hạ đánh mạnh vai vào tôi, cằn nhằn: “Đi Sài Gòn có mấy năm mà cũng quên đường. Bó tay!”
“Ừ… không hiểu sao lại quên được.” Tôi bật cười, lắc đầu. “Hên là tao vẫn nhớ đường tới nhà mày.”
“Cái đó mà quên nữa thì thôi, khỏi bạn bè gì hết.”
“Làm gì có ai quên được đường về nhà.” Tôi không chú ý, bất giác buột miệng.
Tuyết Hạ sững lại, rồi tằng hắng, buông tay khỏi vai tôi.
“Hoài Thu đâu? Nó không về với mày à?”
Tôi nhíu mày, khó chịu khi nghe nhắc tới cái tên ấy.
“Sao ai gặp tao cũng hỏi Hoài Thu? Bộ mày không có chuyện gì khác để nói hả?”
“Vậy… sao mày lại về đây một mình?”
Tôi quay ngoắt lại lườm Tuyết Hạ. Câu này khác câu vừa nãy chỗ nào!?
“Hoài Thu bỏ đi rồi, không chịu làm đám cưới với tao.” Tôi thở dài, chầm chậm nói, giọng đều đều: “Cổ nói… bấy lâu nay chưa từng yêu tao. Chọn tao chỉ là vì không có sự lựa chọn nào tốt hơn thôi.”
“Hả!?” Tuyết Hạ sửng sốt, tay vô thức siết chặt lấy vạt áo tôi “Nó nói thẳng thừng với mày vậy luôn sao?”
“Ừ. Tao nghĩ trong suốt 7 năm yêu nhau, đây là câu nói thật lòng nhất của cổ.” Tôi gượng cười chua chát, giọng khàn đi thấy rõ. “Tao bắt tại trận Thu đi vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt. Khi tao hỏi lý do, cổ thậm chí còn chẳng thèm giải thích, thẳng thắn thừa nhận cắm sừng tao luôn. Còn nói bấy lâu nay chỉ xem tao như một chỗ bám víu tạm thời. Giờ tao không còn là sự lựa chọn tốt nhất nữa, nên muốn dừng lại.”
Tuyết Hạ chết lặng, bần thần buông tay khỏi vạt áo tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự rối bời trong tâm trí nó khi nghe xong câu chuyện này.
“Vậy thì khác nào vắt chanh bỏ vỏ...” Hạ thì thầm: “Vậy giờ mày tính sao?”
“Huỷ đám cưới chứ sao?” Tôi nhún vai, cố gắng che giấu sự tổn thương đang đè nén trong lòng. “Qua hè là tao đi Pháp rồi. Bỏ hết cho xong, chuyên tâm học hành.”
“Cũng tốt.” Hạ gật gù. “Ba má mày đã biết chưa?”
“Tao chỉ nói chuyện huỷ cưới, không nói rõ lý do. Tao muốn giữ thể diện cho Thu, xem như đây là điều tôn trọng cuối cùng tao dành cho cổ vậy.”
Tuyết Hạ im lặng không nói thêm gì, nhưng tôi đoán chắc tâm trạng nó cũng hỗn độn không khác tôi là bao.
Hạ thân với Hoài Thu, có lẽ nó biết rõ cô ấy nghĩ gì, nhưng bấy lâu nay vẫn lựa chọn giữ kín. Chắc là nó muốn bảo vệ tình yêu của chúng tôi, hay nói đúng hơn, so với tôi, nó còn muốn bảo vệ danh dự cho Thu hơn gấp vạn lần.
Bình luận
Chưa có bình luận