Chương 32: Ánh trăng của anh



Chiếc xe lướt êm trên những cung đường thành phố đã lên đèn rực rỡ. Tại sảnh chung cư, Minh và Khả Di cùng tay xách nách mang những túi quà quê lên tầng 21, chuẩn bị cho bữa cơm thân mật mà chị Nhung đã dặn dò từ sớm.

Cửa vừa mở, vợ chồng anh chị Nhung - Tường đã niềm nở đón lấy đồ đạc.

“Lên rồi hả? Trời ơi, lại còn quà cáp, em làm chị ngại quá. Cơm nước xong xuôi cả rồi, hai đứa về thay đồ nhanh rồi qua nhé!” Chị Nhung cười nói, hiếu khách.

Khả Di cười tít mắt: “Dạ, tuân lệnh chị yêu!” Nói rồi cô liếc sang Minh, đầy vẻ tinh nghịch.

Minh bắt gặp ánh mắt ấy, khoé môi cong lên: “Anh về cất đồ, mười lăm phút nữa qua đón em.”

Một lát sau.

Khả Di diện một chiếc váy suông nhẹ nhàng, tôn lên vẻ nữ tính, còn Minh rũ bỏ vẻ “công sở” ban nãy bằng chiếc áo phông đơn giản. Cả hai bước sang căn hộ gia đình chị Nhung. 

Căn hộ giờ đây ngập tràn mùi thức ăn thơm lừng, trên bàn đã bày biện đủ món, vô cùng hấp dẫn. Chị Nhung múc một tô canh nóng hổi, mời hai người ngồi vào.

“Nào, hai đứa ngồi xuống đi. Toàn 'cây nhà lá vườn' chị tự tay làm đấy.”

Khả Di mắt sáng rỡ: “Món chả ram tôm đất này chị cũng tự cuốn luôn ạ?”

“Đúng rồi! Đặc sản quê chị đó, ăn thử đi.”

“Thích thật đấy. Biết chị khéo tay thế này em đã trơ mặt qua ăn chực sớm hơn rồi.” Khả Di đung đưa người, vẻ mặt tiếc nuối.

“Hình như ai đó ghen quá, nên không chịu cho anh ăn cơm nhà chị Nhung thì phải.” Minh nghiêng qua cô, trêu.

“Không có! Em chỉ thông báo là anh bận thôi.” Khả Di phản kháng một cách yếu ớt.

Bé An đang ngồi chơi gần đó bỗng chạy lại, ôm chầm lấy chân Khả Di, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Minh đầy cảnh giác: “Ghen là sao hả cô? Là chú Minh có bạn khác không chơi với cô nữa ạ? Chú Minh là người xấu?” Cô bé quay qua lườm anh.

Minh bật cười, ngồi xổm xuống cho vừa tầm mắt với cô bé, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu An: “Không có chuyện đó đâu. Chú Minh chỉ thích chơi với mỗi cô Di thôi, không có bạn nào khác hết. An đừng la chú, tội nghiệp chú nhé.”

Nghe được lời cam kết, mắt bé An sáng bừng lên: “Dạ! Vậy thì được. Chú Minh ngoan.”

Câu nói ngây ngô của trẻ con cùng lời khẳng định “nửa đùa nửa thật” của Minh làm Khả Di chỉ biết ôm mặt vì xấu hổ. Đối diện, vợ chồng anh chị Nhung cũng đang nhìn nhau khúc khích đầy ẩn ý.

Bữa cơm bắt đầu trong không khí rộn ràng tiếng cười nói. Chị Nhung gắp cho Khả Di cuốn chả giòn rụm:

“Di ăn nhiều vào, dạo này gầy quá đấy.” Rồi chị liếc sang Minh, đá lông nheo: “Người bên cạnh chịu khó chăm chút vào nhé.”

Minh hiểu ý ngay. Anh tỉ mỉ gỡ hết xương dăm của miếng cá lóc kho tộ, đặt vào bát Khả Di: “Em ăn đi, kẻo anh lại mang tiếng bỏ bê.”

Khả Di cong đôi mi, rồi cũng gắp một miếng thịt kho tàu màu cánh gián đẹp mắt bỏ vào bát anh.

Bé An ngồi giữa, miệng nhồm nhoàm cơm, bất chợt ngước lên hỏi một câu: “Cô Di! Hai cô chú đang yêu nhau ạ?”

Khả Di đang đưa cơm lên miệng thì suýt nữa thì sặc. Gò má cô nóng bừng: “Ơ... không... không phải đâu con!”

Thế nhưng trái ngược với vẻ luống cuống của cô, Minh nhìn cô đầy trêu chọc xen lẫn thích thú ra chiều thuận tình.

“Con gái ba nứt mắt ra đã biết ‘yêu nhau’ rồi kìa!” Anh Tường vỗ đùi bép bép, khoái chí.

Chị Nhung cũng hùa theo: “Thế An thấy cô chú có đẹp đôi không?”

“Dạ có ạ! Đẹp như cô dâu chú rể trong tivi ấy!”

Khả Di hoảng hốt thực sự, cô vội vàng gắp miếng thịt bỏ vào bát bé An để đánh trống lảng: “An ơi! Cô chú là bạn... là bạn thân thôi. Nào, con ăn miếng thịt này đi, ngon lắm.”

Cô lén liếc qua Minh cầu cứu, lại thấy anh đang chống cằm nhìn mình cùng với khuôn mặt đắc ý. Cô tức mình, huých nhẹ vào tay anh dưới gầm bàn: “Anh còn ngồi cười? Giải thích đi chứ!”

Minh nhún vai, ra vẻ vô tội, song giọng điệu lại cực kỳ “gợi đòn”: “Biết giải thích sao giờ? Trẻ con mắt sáng lắm, không nên nói dối làm trẻ vỡ mộng.”

“Anh...!” Khả Di cứng họng. Cô gắp ngay một cuốn chả ram, nhét tọt vào miệng Minh để chặn họng: “Anh ăn đi giùm em! Nói nhiều quá!”

Hành động “bạo lực” đầy tình tứ ấy làm cả bàn cười ồ lên. Anh Tường trêu: “Đấy, chăm nhau đến tận răng thế kia mà bảo là bạn.”

Minh nhai miếng chả “cô dâu” đút, cảm thấy ngon hơn hẳn bình thường. Anh cười xoà.

Trong tiếng cười nói rộn rã, Minh bỗng lặng đi một vài giây. Ánh đèn vàng ấm cúng, mùi thức ăn thơm nồng, tiếng trẻ con bi bô và tiếng cười giòn tan của mọi người... Tất cả tạo nên một bức tranh gia đình mà anh hằng khao khát. Nó gợi lại sự trống trải của bữa cơm tối qua ở căn nhà rộng lớn lạnh lẽo kia. Thế nên, anh chợt thấy lòng mình lưu luyến hơi ấm này vô cùng.

Ting. Điện thoại Minh rung. Tin nhắn từ Châu: Cuối tuần mẹ Nga nấu món canh bún anh thích, ba dặn anh về nhà ăn đó nha!

Minh đọc tin, đôi mắt thoáng dịu đi. Anh gõ nhanh: Ok, anh về.

Bữa tối kết thúc, cánh đàn ông xắn tay áo dọn dẹp. Anh Tường và Minh đứng bên bồn rửa bát, trong khi Khả Di và chị Nhung ngồi gọt tráng miệng và chơi với bé An ở phòng khách.

Minh vừa úp bát lên kệ, vừa liếc nhìn ra ngoài. Khả Di đang cười rạng rỡ, tay làm trò trêu chọc bé An khiến con bé cười nắc nẻ.

Anh bất giác cong môi. Ở bên cô, anh thấy một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có. Cô không chỉ là nhân viên sắc sảo, lém lỉnh ở công ty, mà còn là một Khả Di dịu dàng, kiên nhẫn và tràn đầy tình yêu thương. Khoảnh khắc này quá đỗi bình yên, một sự bình yên chân thật mà từ rất lâu rồi anh chưa từng cảm nhận được, ngay cả khi ở trong chính ngôi nhà của mình. Anh bỗng muốn thời gian ngừng lại, để anh được ngắm nhìn khung cảnh này lâu hơn một chút.

Như cảm nhận được ánh nhìn nóng hổi phía sau lưng, Khả Di quay lại. Cô bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Minh đang dán chặt lên mình. Trong đáy mắt ấy phảng phất một nỗi buồn man mác song cũng chứa đựng nỗi khao khát mãnh liệt.

Tim cô hẫng một nhịp. Cô định mở lời nói gì đó, nhưng Minh đã nhanh hơn. Anh nheo mắt, nở một nụ cười trấn an đầy ý nhị rồi quay đi tiếp tục công việc.

Khả Di đành mím môi, lòng dấy lên những gợn sóng lăn tăn. 

Khi bữa tối kết thúc, Khả Di cùng Minh chào gia đình chị Nhung. Khả Di không quên nựng bé An thêm một cái rồi mới đi.

“Cô về nha! An ngủ sớm, hôm nào cô lại qua chơi nha.”

An gật đầu rồi chạy tới níu tay Minh, kéo xuống. Cô bé thì thầm gì đó, khiến Minh nhìn lên Khả Di, mỉm cười đầy bí ẩn.

Cô thắc mắc, đôi mắt tròn xoe chờ đợi. Đợi đến khi gia đình chị Nhung đóng cửa lại, cô mới hỏi: “Bé An nói gì anh đó?”

“Bí mật.” Minh nheo mắt tinh quái.

“Hmm... Vậy thôi em vào nhà đây. Bye anh!” Khả Di ngoay nguẩy quay đi.

Bỗng, một lực nhẹ giữ cô lại.

Minh nắm tay áo cô: “Giờ còn sớm. Anh muốn vào nhà em uống nước được không?”

Cô ngạc nhiên, tai bắt đầu nóng bừng, tim đập nhanh dồn dập. Im lặng một chút, cô quay lại nhìn Minh: “Được...” Giọng cô lí nhí.

...

“Anh cứ ngồi tự nhiên đi. Anh uống gì không ạ?” Khả Di mời, giọng nói lúng túng, khuôn mặt cố che giấu chút hồi hộp đang dâng trào trong lòng.

Minh đáp vui vẻ: “Nhà em có gì thì anh uống nấy thôi.”

Nói xong, đôi mắt anh chậm rãi lướt quanh căn phòng. Căn hộ với những bức tường sơn màu xanh nhạt dịu dàng, nội thất tối giản nhưng gọn gàng tinh tế, mỗi góc nhỏ đều phảng phất hơi thở của cô. Từ chiếc bàn trà với vài cuốn tạp chí kiến trúc xếp chồng chồng lớp lớp, đến chậu cây trầu bà nho nhỏ bên khung cửa sổ khẽ rung rinh trong làn gió thoảng.

Anh bước đến bàn làm việc của Khả Di, ánh mắt vô tình dừng lại trên những bức ảnh được sắp xếp ngay ngắn, như những mảnh ghép của cuộc đời cô. Trong một bức, cô rạng rỡ bên đám bạn bè, mang nụ cười sáng bừng. Bức khác chụp cùng gia đình, cô với mái tóc ngắn cũn cỡn, nép mình vào lòng mẹ với đôi mắt lấp lánh niềm vui giản dị, chân phương. Thế rồi, lòng Minh dâng trào một cảm giác hỗn độn: vừa tò mò muốn lật giở thêm những trang bí mật trong thế giới riêng của cô, vừa bâng khuâng khi nghĩ về những khoảng trống lạnh lẽo trong chính cuộc đời mình. Dù gặp không ít khó khăn, vậy mà cô sống vẫn thật hồn nhiên và vô tư. Anh đưa ngón tay lướt qua mép khung ảnh, như muốn chạm vào hạnh phúc mà cô cẩn thận lưu giữ, hy vọng một phần ấm áp và mạnh mẽ ấy có thể len lỏi vào tim mình.

Giọng Khả Di vang lên từ bếp, kéo anh trở lại: “Em xem còn gì ta...”

Thấy Khả Di loay hoay mãi. Minh liền đến gần, cúi người sát lại: “Anh coi.”

Khả Di giật mình, vội nói: “Anh... Anh uống Coca không?”

“Anh đâu phải trẻ con. Anh muốn uống rượu.” Minh nói, chỉ vào chai rượu trên kệ cao.

“Rượu ạ?” Cô lúng túng đi tới, cố với lấy chai rượu nhưng hơi khó khăn vì kệ khá cao.

Minh lại gần cô, đưa tay giúp. Bàn tay anh lướt qua vai, hơi thở nhẹ nhàng phả lên tóc.

“Để anh.”

Mặt cô đỏ bừng, vội né tránh: “Vậy em lấy ly đây.”

Nhìn dáng vẻ luống cuống vì ngượng của Khả Di, Minh khẽ nén cười. Anh đi ra ban công, ngước nhìn lên ban công tầng 22 nhà mình.

“Hóa ra, đây là chỗ em hay đứng ngắm anh à?”

Khả Di đang cầm đĩa bánh, quay lại: “Em ngắm anh hồi nào? Anh mới là người nghe lén em thì có!”

Minh gật gù: “À đúng rồi, em hay nói xấu mấy ông sếp trong công ty lắm.”

Cô liếc anh: “Em nói xấu cả anh đó!”

Minh lắc đầu chịu thua cô.

Sau khi chuẩn bị xong, cả hai chọn ngồi ngoài hiên. Dưới ánh trăng, họ nhâm nhi ly rượu vang cùng chút bánh quy, tận hưởng không gian riêng tư.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa nhài thanh khiết loang toả khắp ban công. Khả Di cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh đưa lên môi rồi lướt nhìn Minh. Ánh trăng hắt xuống, làm nổi bật đường nét sắc sảo trên gương mặt anh. Khác với vẻ tinh quái lúc nãy, giờ đây anh chợt trở nên trầm ngâm.

Khả Di hỏi: “Hôm qua anh về nhà vui không?”

“Ừm... Cũng được.” Minh nhấp một ngụm rượu, rồi hỏi: “Còn em?”

“Vui chứ ạ!” Đôi mắt Khả Di sáng lên, ríu rít: “Về nhà là được ngủ nướng, mở mắt ra đã có cơm mẹ nấu. Bà nội còn đặc biệt làm cho món thịt kho mắm ruốc trứ danh. Chiều thì em đi rình xem thằng em út có trốn đi chơi game không. Tối cả nhà lại quây quần ôm mèo xem phim truyền hình.”

Cô kể một lèo, những niềm vui giản dị hiện rõ trên gương mặt. Minh lắng nghe, nụ cười trên môi mỗi lúc một đậm hơn trước vẻ hồn nhiên của cô.

“Nhà em nghe thích quá.” Minh buột miệng nói, ngưỡng mộ: “Hèn gì, em dễ thương.”

Câu nói làm tim cô bỗng rung rinh đập mạnh hơn: “Anh đừng tự dưng bật chế độ ‘thả thính’ như thế.”

“Ha ha. Người đâu mà dễ ngượng.” Anh thích thú trước vẻ lúng túng của cô.

Khả Di phụng phịu: “Kệ em!”

“Muốn anh kệ thiệt sao?” Minh châm chọc hỏi lại.

Cô mím môi: “Không... Ở đây, em cũng chỉ có vài người bạn thân thôi.”

Giọng nói thoáng chút yếu mềm của cô khiến nụ cười trên môi Minh tắt dần. Anh nói chậm rãi, chân thành: “Anh muốn nghe về em. Tại sao lại là Sài Gòn? Và tại sao lại là nghề phát triển dự án này?”

Câu hỏi khiến cô hơi bất ngờ. Cô chớp mắt vài lần, rồi cong khoé môi: “Chuyện của em à... Cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Cô nâng ly, xoay nhẹ để ánh trăng loang ra trong chất lỏng màu đỏ thẫm: “Em đến Sài Gòn để tìm một cơ hội, để xem giới hạn của mình ở đâu. Ngày ấy, em chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ, một mình với chiếc vali, một chút tiền tiết kiệm và rất nhiều liều lĩnh. Học xong là lao vào làm. Nghĩ lại cũng thấy mình may mắn.”

Giọng cô nhỏ xuống, mang theo dư vị của tháng năm: “Cơ mà cũng lúc tủi thân lắm nha. Nhưng giờ nhìn lại... hóa ra mình cũng đã đi qua một chặng đường dài đến thế.”

Minh chống cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Ánh mắt anh không rời khỏi cô nửa giây, như muốn khắc ghi từng biểu cảm, từng nét thoáng buồn trên gương mặt ấy vào tâm trí.

“Còn về nghề này...” Khả Di tiếp lời, đôi mắt nâu bỗng sáng lấp lánh: “Em thích cái cảm giác nhìn một thứ gì đó hình thành từ con số không tròn trĩnh. Nó giống như việc anh hoạ một bức tranh vậy... từng nét phác thảo, từng viên gạch đặt xuống, rồi dần dần nên hình hài, có linh hồn.”

Ngón tay cô vô thức chạm nhẹ vào cánh hoa nhài trắng phía trước: “Có thể là một toà nhà chọc trời, cũng có thể chỉ là một mái ấm nhỏ bé bình yên. Nhưng tất cả đều là tâm huyết em nắn nót tạo ra. Mà nói thật á. Đôi lúc cũng áp lực muốn buông xuôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh đèn đầu tiên được thắp sáng trong dự án của mình... mọi mệt mỏi đều tan biến. Cảm giác đó xứng đáng lắm, đúng không anh?”

Cô quay sang nhìn anh, mong chờ một sự đồng cảm.

Minh gật đầu: “Anh nghĩ em rất hợp với nghề. Em quyết liệt và lì lợm, không phải ai cũng có. Giống như cái cách em đã cãi tay đôi với anh từng chi tiết nhỏ chỉ để bảo vệ cho dự án của mình.”

Anh ngừng lại, rồi bật cười: “Phải thừa nhận, vẻ mặt em lúc đó... vừa tức giận vừa bất lực, nhìn vui lắm.”

Khả Di nhăn mũi: “Rốt cuộc là anh đang khen hay đang chê em vậy?”

“Là khen.” Giọng Minh trở nên thật dịu dàng: “Từ trước đến giờ, anh chưa từng thấy em có điểm nào để chê.”

Gò má Khả Di nóng bừng lên. Cô vội gác tay lên má, quay mặt đi hướng khác: “Xạo...”

“Thiệt.” Minh nhấn mạnh.

Nói rồi, anh bất ngờ lục trong túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh sẫm.

“Cái gì thế ạ?” Khả Di tròn mắt ngạc nhiên.

Minh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mở nắp hộp. Bên trong là một chiếc kẹp tóc có kiểu dáng mảnh mai, tinh tế, được đính kết cầu kỳ bởi những viên đá nhỏ. Dưới ánh trăng và ánh đèn vàng hắt ra từ phòng khách, món đồ trang sức ấy sáng lấp lánh, tựa như gom cả dải ngân hà vào trong đó.

“Tặng em.” Minh đẩy chiếc hộp về phía cô.

“Em á?” Khả Di ngẩn ngơ, chớp chớp mắt: “Nhân dịp gì cơ?”

“Không dịp gì cả. Thấy đẹp, nghĩ là hợp với em nên anh mua thôi.” Minh nói dối không chớp mắt, vẻ mặt tỉnh bơ.

Thực ra, đây là chiếc kẹp tóc anh đã cất công đặt thiết kế riêng từ tháng trước. Những viên “đá lấp lánh” kia chính là kim cương tấm thượng hạng được tuyển chọn kỹ lưỡng. Nhưng anh biết tính cô, nếu nói ra giá trị thật của nó thì chắc chắn Khả Di sẽ giãy nảy lên và chẳng đời nào dám nhận.

“Qua đây anh kẹp cho.”

Khả Di ngoan ngoãn hơi nghiêng đầu sang. Minh cẩn thận lấy chiếc kẹp ra khỏi hộp. Bàn tay anh nhẹ nhàng vén lọn tóc mai lòa xòa bên tai cô ra sau rồi từ tốn kẹp chiếc kẹp lên. Ngón tay  của anh vô tình chạm lướt qua vành tai đang nóng hổi của cô, khiến không gian càng thêm tình ý.

Minh lùi người lại một chút, hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình. Ánh kim cương loé lên rực rỡ trên nền tóc đen mềm mại của cô, trông vừa sang trọng lại vừa dịu dàng.

“Xong rồi. Rất hợp.” Anh gật gù.

Khả Di đưa tay sờ lên chiếc kẹp mát lạnh, rồi soi bóng mình qua cửa kính mờ: “Nó sáng quá ha anh, nhìn lấp lánh ghê. Chắc là đá pha lê xịn rồi. Cảm ơn anh nha, em thích lắm.”

Minh cười mỉm, ánh mắt giấu đi sự cưng chiều sâu sắc: “Ừ... đá pha lê. Em thích là được.”

Cô không nói gì thêm, chỉ mân mê chiếc kẹp tóc với nụ cười e thẹn trên môi. Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm lấy cả hai. Dưới ánh trăng bàng bạc, vạn vật đều trở nên mềm mại. Gió mơn man làm khẽ rung những chùm hoa nhài trắng muốt.

“Di...” Minh bất chợt lên tiếng, giọng trầm xuống, khàn hơn ban nãy.

“Dạ?”

“Anh tặng em kẹp tóc. Em tặng lại anh cái gì đi.”

“Anh thích gì…”

Khả Di chưa nói hết câu, anh đã nghiêng người, gục đầu lên vai cô. Sức nặng và hơi ấm từ anh bất ngờ trĩu xuống bờ vai mảnh dẻ. Cùng lúc ấy, mùi hương gỗ tuyết tùng lẫn nốt trầm của anh ùa tới, bao bọc lấy cô.

“Anh...” Cô thỏ thẻ, người cứng đờ vì bất ngờ.

“Anh đây.” Anh nhắm mắt, giọng nói có phần mỏi mệt song cũng chứa đầy sự thỏa mãn.

Minh hít sâu một hơi, tham lam thu nạp mùi hương hoa nhài thanh khiết vương trên tóc cô vào lồng ngực. Mùi hương ấy quyện với chút men rượu làm lý trí anh chao đảo. Bàn tay anh đang buông thõng bất giác tìm đến bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt trên ghế. Những ngón tay anh len lỏi vào, đan chặt lấy tay cô, siết nhẹ. Một cái nắm tay đầy tính chiếm hữu, nóng hổi và khao khát khiến trái tim vốn đang yên ắng của Khả Di lỡ đi một nhịp rồi đập lên từng hồi xao xuyến.

Qua hơi ấm từ bàn tay ấy, cô cảm nhận được Minh dường như đang ôm cả một bầu trời tâm sự. Đến giờ, cô vẫn chưa hiểu nhiều về cuộc sống của anh. Thế nhưng, khi nhìn bờ vai ấy, lòng cô mềm lại. Cô không muốn ép buộc, chỉ muốn dùng chút ấm áp này để xoa dịu anh.

Khả Di siết nhẹ lại tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ giữa không gian tĩnh lặng: “Khi nào anh muốn kể, em sẽ luôn ở đây lắng nghe.”

“Ừm... Anh biết.”

Và rồi, bàn tay còn lại của Khả Di từ từ đưa lên, luồn vào mái tóc anh, vuốt ve nhè nhẹ như đang dỗ dành một chú cáo bé nhỏ cần được vỗ về. Cảm nhận được sự an ủi, Minh khẽ dụi đầu vào vai cô sâu hơn, hơi thở nóng rực phả qua lớp áo mỏng manh. Tay cô thật ấm... Anh tự hỏi, liệu rằng bàn tay của má anh, nếu bà thực sự thương anh, có ấm áp được đến thế này không?

“Lúc nãy bé An đã nói gì với anh thế?” Khả Di chợt nhớ ra.

Minh mỉm cười: “À... Con bé nói sẽ canh chừng em cho anh, không để chú nào có cơ hội lại gần em.”

“Cái gì chứ! Sao lại canh cho anh? Tụi mình có là gì của nhau đâu...”

Minh ngẩng đầu lên, còn tay vẫn nắm chặt tay cô. Khoảng cách giữa họ đột ngột bị xóa nhòa. Gần đến mức Khả Di có thể thấy rõ hình ảnh của chính mình đang run rẩy trong đôi mắt sâu thẳm của anh, long lanh như chứa đựng cả trời sao và ánh trăng.

Giọng anh khàn đặc, tựa một lời thì thầm quấn lấy tâm trí cô: “Còn ghét anh không?”

Khả Di sững sờ, hơi thở như ngừng lại trước sự gần gũi đột ngột này.

Ánh mắt Minh không còn dừng ở đôi mắt cô nữa, mà trượt xuống hàng mi cong, rồi nấn ná nơi đôi môi hồng mềm mại đang hé mở. Anh chậm rãi thu hẹp khoảng không gian cuối cùng giữa họ, như thể không thể kìm nén được nữa.

Khả Di không lùi lại, cũng không thể lùi lại. Cả người cô như bị ánh nhìn và cái nắm tay siết chặt của anh giam giữ trong một cơn mong chờ đến nghẹt thở. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Tiếng tim đập bên trong không còn là của cô nữa, mà là tiếng trống trận dồn dập, thôi thúc cô lao vào cơn đê mê đang chờ đợi phía trước.

Hơi thở của cả hai dần hòa quyện vào nhau, nóng hổi và gấp gáp, tạo nên một nhịp điệu đầy đam mê thuần khiết trong không gian chật hẹp. Thời gian dường như kéo dài vô tận, nhuốm một màu sắc huyền ảo, khiến vạn vật xung quanh đều lu mờ, chỉ còn lại hai người soi chiếu vào mắt nhau.

Cạch.

Không gian đặc quánh bỗng vỡ tan bởi một âm thanh bất ngờ.

Cú giật mình đột ngột kéo cả hai trở về thực tại. Họ tách ra gần như cùng lúc. Minh quay đi, vành tai hơi ửng đỏ. Còn Khả Di thì tim vẫn còn đập loạn trong lồng ngực, ngơ ngác nhìn về phía cánh cửa nhà hàng xóm vừa hé mở.

Từ trong nhà, bác Hiệp bước ra, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, xuất hiện với chiếc chổi trên tay. Ông nhìn sang, vui vẻ nói lớn: “Khả Di đó hả? Về quê lên rồi hả con. Mà ai kia?”

Minh vội đứng thẳng người, nở một nụ cười lịch sự nhất có thể: “Dạ, con chào bác.”

“Đây là... bạn... bạn con ạ.” Khả Di lí nhí, má nóng bừng, cũng đứng dậy theo.

Nhưng bác Hiệp lại tỏ ra vô cùng hồ hởi, giọng oang oang như thể sợ cả khu không nghe thấy: “Trời đất ơi! Bác ở đây bao lâu, lần đầu tiên mới thấy con bé Di dắt bạn trai về nhà đấy nhé!”

Ngay lúc đó, bác Miên, vợ bác Hiệp bước ra, trên tay cầm sẵn cái vá canh như một thứ vũ khí: “Ông này, vô duyên vừa thôi! Để cho tụi nhỏ có không gian riêng tư chứ.” Nói rồi, bác quay sang tủm tỉm: “Thôi hai con cứ tự nhiên nhé, xin lỗi đã làm phiền.”

Bác Miên vừa nói vừa đẩy chồng vào nhà, không quên quay lại nháy mắt một cái trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại.

Không gian yên lặng ban đầu trở về. Khả Di và Minh nhìn nhau, rồi lại vội vã quay đi. Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Minh ho nhẹ, cố tìm câu để phá vỡ khoảng lặng.

“Hai bác hàng xóm của em... vui tính thật.”

“À... dạ. Vui lắm ạ. Nhà chỉ có hai bác thôi.” Cô đáp, mắt nhìn vẩn vơ vào chậu hoa nhài trên bàn.

“Con của hai bác đâu?” Anh hỏi, như muốn níu kéo cuộc trò chuyện thêm một chút.

“Dạ, hai bác không có con...” Giọng cô chùng xuống.

Không gian lại chìm vào im lặng. Minh biết khoảnh khắc ban nãy đã thực sự trôi qua. Anh khẽ thở dài: “Thôi, cũng muộn rồi. Anh phải về đây.”

“Dạ...” Khả Di chỉ có thể đáp lại một tiếng, mang chút cảm giác hụt hẫng.

Cô tiễn anh ra cửa. Ngay khi cô nghĩ anh sẽ cứ thế rời đi, ấy mà Minh đột ngột dừng lại rồi xoay người đối diện với cô. Ánh mắt anh sâu thẳm, phức tạp, chất chứa điều gì đó dịu dàng xen lẫn tiếc nuối. Nhưng rồi, anh không nói gì cả, chỉ đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cô.

“Ngủ ngon nhé. Sáng mai anh qua chở đi làm.”

Khả Di sững người. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua da đầu, lan tỏa xuống tận lồng ngực. Trái tim cô cứ thế mà mềm nhũn ra. Má cô nóng lên, cô bối rối cúi đầu.

“Thôi ạ... để em tự đi. Anh chở... lỡ mọi người trong công ty thấy lại bàn tán.”

“Ừm... Anh hiểu rồi. Vậy anh về nhé.” Minh rút tay về. Nụ cười trên môi anh vương vấn chút luyến tiếc không nỡ rời.  

Anh quay lưng bước đi, để Khả Di vẫn đứng lặng hồi lâu, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh dần mờ sau bức tường hành lang. 

Mãi một lúc sau, cô mới quay về phòng. Tiếng lách cách của ổ khóa vang lên, cô tựa lưng vào cánh cửa vừa đóng, áp tay lên lồng ngực. Khả Di tựa lưng trượt dài trên cánh cửa gỗ, bàn tay áp chặt lên lồng ngực trái. Bên dưới lớp vải mỏng, trái tim cô vẫn đang nhảy nhót loạn xạ, không chịu nghe lời. Dư âm từ cái nắm tay và hơi thở của anh dường như vẫn còn quẩn quanh đâu đây, bao bọc lấy cô, khiến gò má cô nóng bừng.

Ở hành lang tầng trên, Minh cũng đã dừng lại trước cửa nhà mình.

Không hiểu sao anh cứ đứng như vậy. Người đàn ông vốn điềm tĩnh ấy giờ đây lại tựa trán vào mặt gỗ mát lạnh, như muốn mượn chút hơi lạnh ấy để làm dịu đi cơn sóng nhiệt đang cuộn trào trong huyết quản.

Một thoáng tĩnh lặng. Minh đưa bàn tay to lớn lên che nửa khuôn mặt, những ngón tay bấu nhẹ vào thái dương nhưng chẳng thể nào che giấu được khóe môi đang cong lên rạng rỡ. Cuối cùng, không kìm nén được nữa, lồng ngực anh rung lên, bật ra một tiếng cười trầm thấp.

Tiếng cười mang theo sự bất lực trước trái tim mình, nhưng lại ngập tràn sự thỏa mãn và thích thú của kẻ vừa sa lưới tình, rất sâu.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout