Sáng sớm, nắng như một dải mật ong, xuyên qua kẽ lá, rải lên mặt hồ bơi lấp lánh muôn mảnh kim cương tan vào nước. Chim lảnh lót, nhảy nhót trên thảm cỏ xanh mướt, tạo không gian trong trẻo, bình yên. Minh hít một hơi thật rồi bước xuống cầu thang.
Phòng khách rộng lớn chìm trong mùi cà phê rang xay thơm nồng. Vẫn là thói quen vào những ngày rảnh rỗi bên gia đình, ông Thái ngồi trên chiếc ghế bành, lật tờ báo kinh tế mở rộng che khuất nửa khuôn mặt. Song ngày hôm nay không khí có khác đôi chút. Sau đêm hôm qua, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện trải lòng của Minh, ông hiểu đứa con trai ngang ngạnh ngày nào đang bắt đầu thay đổi. Thế nên, khi nghe tiếng bước chân của Minh bước xuống cầu thang, ông ngập ngừng giây lát rồi hạ tờ báo xuống, mở lời:
“Con tính đi đâu à?”
Minh định trả lời, nhưng từ bàn ăn, bà Nga đã xen vào: “Anh à, thằng bé bảo về công ty làm chút việc, rồi chiều đi với bạn.” Bà liếc sang Minh, mỉm cười: “Ba con đã từ chối giùm bữa trưa với Yến rồi, con yên tâm.”
Minh đưa mắt về phía cha. Anh không ngờ ông Thái, người luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, lại âm thầm gỡ bỏ gánh nặng này cho anh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng chiến tranh lạnh, Minh thực sự nhìn kỹ ba mình. Dưới ánh nắng xiên qua rèm cửa, mái tóc ông đã điểm bạc thêm nhiều, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn. Dáng ngồi vẫn thẳng tắp đầy kiêu hãnh, song phảng phất nét mệt mỏi của tuổi tác.
Anh cảm thấy có chút hối lỗi: “Ba, con cảm ơn.”
Ông Thái không ngẩng lên, mắt vẫn dán vào tờ báo. Tuy nhiên, bàn tay đang cầm tách cà phê chạm môi bỗng dừng lại. Ông hắng giọng, cố giữ vẻ nghiêm nghị: “Đi cẩn thận.”
Minh cúi đầu chào ông lễ phép, rồi bước nhanh, cầm lấy chùm chìa khóa trên tay người giúp việc đã đứng chờ sẵn ở cửa, giọng vang vọng ra sau: “Con đi đây. Ba, dì, Châu ăn sáng ngon miệng nhé.”
“Con đi cẩn thận!” Bà Nga trìu mến.
“Anh hai đi với tình yêu vui vẻ nha!!!” Châu vừa nhai bánh mì, vừa ngước lên trêu, đôi mắt sáng ranh mãnh.
Minh phì cười, lắc đầu với đứa em gái láu lỉnh rồi đẩy cửa bước ra. Tiếng động cơ chiếc xe BMW gầm lên rồi nhỏ dần, để lại sự yên tĩnh cho căn biệt thự.
Cánh cổng lớn vừa khép lại, bà Nga quay sang nhìn chồng, thở dài: “Thiệt tình. Gần 30 tuổi rồi mà trông vẫn như cậu nhóc hôm nào em mới gặp.”
Ông Thái lúc này mới hạ tờ báo xuống, tháo kính lão ra day day thái dương, giọng trầm ngâm: “Con bé nó đang thích không biết ra sao...” Lời ông mang theo nỗi lo lắng thầm kín, sợ rằng con trai sẽ lạc lối trong những mối tình chóng vánh chẳng tới đâu.
“Ông lo vậy sao hồi nãy không hỏi?” Bà Nga trách.
Châu nuốt vội miếng bánh mì, chen vào: “Con dám cá với ba, lần này ảnh mê chị đó thiệt rồi. Chưa bao giờ con thấy ổng cười tít mắt khi nhắn tin như vậy đâu.”
“Cô lanh quá! Lo ăn rồi đi học thêm đi!” Bà Nga mắng nhẹ con gái, rồi quay lại nhìn vẻ mặt ưu tư của chồng. Bà hạ giọng, ngập ngừng: “Ông à... còn chuyện bên nhà bé Yến... Bên đó có gây khó dễ gì không?”
Ông Thái nhíu mày, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ trên thành ghế gỗ, ánh mắt trở nên sắc lạnh và toan tính hơn hẳn lúc nãy. Ông ngả người ra sau, thở hắt ra: “Không sao. Chừng nào tôi còn ngồi ở cái ghế Chủ tịch này, bên đó chưa dám làm gì đâu.”
Dù nói cứng cỏi là vậy, nhưng bàn tay ông vẫn vô thức đưa lên xoa ngực trái. Bà Nga lặng lẽ quan sát, ánh mắt thoáng chút lo âu. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, đặt bàn tay lên mu bàn tay nhăn nheo của ông. Ông Thái cảm nhận được hơi ấm đó, liền vỗ nhẹ lên tay bà trấn an, nhưng đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn về phía cánh cổng nơi chiếc xe của Minh vừa khuất bóng.
…
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời thành phố. Ánh nắng xế chiều len qua cửa kính văn phòng, vẽ những vệt vàng vọt lên sàn gỗ. Minh gửi đi chiếc email cuối cùng, gập máy tính lại. Anh rời công ty, chiếc xe màu đen bóng loáng nhanh chóng lướt khỏi tầng hầm, hòa vào dòng người hối hả giờ tan tầm.
Bến xe chiều cuối tuần đông nghẹt thở. Minh hạ kính xe, đảo mắt tìm kiếm giữa biển người. Và rồi, anh thấy cô.
Khả Di đứng nép mình bên gốc xà cừ già, dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm giữa những kiện hàng to tướng. Cô mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jeans rộng thùng thình, mái tóc bị gió thổi bay lòa xòa, trông chẳng khác nào một cô sinh viên năm nhất lần đầu lên phố. Vẻ ngoài vừa lôi thôi lại vừa đáng yêu ấy khiến khóe môi Minh bất giác cong lên. Anh đánh lái, tấp xe vào lề.
Vừa thấy chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt, Khả Di nheo mắt nhìn, rồi reo lên khi thấy kính xe hạ xuống. Cô vẫy tay rối rít, chỉ trỏ vào đống hành lý dưới chân.
Minh bước xuống xe, mở to mắt nhìn “ngọn núi” nhỏ dưới đất: “Em mang gì mà nhiều vậy?”
“Sầu riêng với chôm chôm! Gửi mọi người ăn cho vui.” Cô đáp, mắt sáng bừng háo hức.
Minh nhìn hai thùng xốp được dán băng keo chằng chịt, thở dài: “Trời đất! Một mình em vác hết đống này từ dưới quê lên hả? Sao không gọi anh vào khiêng?”
“Không sao, ở nhà em vẫn khiêng cho bố mẹ miết.” Cô nói, vẻ mặt hồn nhiên.
“Sau này đừng có cố quá. Giờ em có... ‘bạn’ rồi.” Minh nhếch mép, nhấn mạnh chữ "bạn" đầy ẩn ý.
“Anh làm như em lúc nào cũng dựa dẫm anh được không bằng!”
Minh không đôi co, anh xắn tay áo sơ mi rồi cúi xuống, chồng hai thùng xốp lên nhau, nhấc bổng lên. Gân tay anh nổi rõ, rắn rỏi đầy nam tính.
“Này! Nặng lắm đó!” Khả Di hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Minh đã sải bước về phía cốp xe, dáng đi vẫn thong dong, gió chiều thổi tung vạt áo sơ mi trắng.
“Anh bế thêm cả em còn được. Đứng yên đó, đừng chạy lung tung.”
Khả Di đứng ngẩn ra, tủm tỉm cười. Nhìn tấm lưng rộng của anh lúc này, cô bỗng có một cảm giác lạ lùng. Anh vẫn hay trêu chọc, vẫn hay ra vẻ, nhưng bờ vai ấy... dường như đang gồng gánh nhiều thứ hơn là hai thùng trái cây kia. Đằng sau vẻ thản nhiên và nụ cười ấy, rốt cuộc là những gì nhỉ?
Minh xếp xong đồ, quay lại mở cửa ghế phụ, giọng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Xong rồi, mời ‘mèo lùn’ lên xe.”
Khả Di lon ton chạy tới, chui tọt vào trong: “Cảm ơn đại gia! Mà nói nhỏ thôi, người ta nghe thấy ngại chết.”
Chiếc xe êm ái lướt đi, bỏ lại sự ồn ã của bến xe phía sau. Không gian trong xe bỗng chốc bị xâm chiếm bởi một mùi hương đặc trưng: Sầu riêng.
Minh khịt mũi, liếc sang ghế phụ: “Không ngờ có ngày chiếc BMW của anh lại trở thành xe chở sầu riêng chuyên dụng cho cô Di.”
Khả Di lúc này mới có dịp ngắm nghía nội thất xe. Cô ngó nghiêng một hồi rồi thắc mắc: “Ủa? Anh đổi xe hả? Em nhớ lần trước anh đi chiếc Mercedes đen mà?”
“À, bán rồi. Mới đổi qua chiếc này.” Minh trả lời tỉnh bơ.
“Hèn chi... Em cứ tưởng anh giàu nứt đố đổ vách, sáng đi Mẹc, chiều đi Bim.” Khả Di bĩu môi trêu chọc, ngón tay lướt trên taplo bóng loáng: “Con này bao nhiêu vậy anh? Chắc em cày ba kiếp mới mua nổi cái bánh xe quá.”
“Gần 7 tỷ thôi. Xe đi làm ấy mà.”
“Bảy tỷ?! ‘Thôi’? Anh lấy tiền đâu ra vậy? Anh đại gia thiệt hả?”
“Anh vay ngân hàng, trả góp.” Minh đáp, giọng chậm rãi, pha chút châm chọc.
“Trời ơi, phông bạt thế! Tiêu sản đó! Sao anh không để tiền mua nhà to? Mua để loè gái hả? Xe cũ hay mới?”
Minh nháy mắt, giọng đầy vẻ nghiêm trọng giả tạo: “Xe thì mới cứng. Nhưng khoản nợ ngân hàng cũng mới cứng luôn.”
Khả Di ngớ người, hoang mang hỏi lại: “Anh nói thật hay đùa đó?”
“Thật!” Minh gật đầu chắc nịch.
Cô nhăn nhó, nhìn anh đầy ái ngại, lẩm bẩm: “Trời ơi... liều mạng thật chứ.”
Minh thấy vẻ mặt lo sốt vó đó thì hứng thú, nghiêng đầu hỏi thêm: “Sao? Nghe nợ nần chồng chất vậy, em có sợ không? Có sợ chơi với mấy người như vầy rồi bị vạ lây không?”
Khả Di chớp mắt, rồi bĩu môi đáp tỉnh bơ: “Sợ chứ! Nhưng lỡ leo lên xe rồi biết sao giờ. Với lại...” Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh nợ thì kệ anh, miễn đừng có mượn tiền em là được. Em nghèo lắm, không có tiền cho đại gia vay đâu!”
“Ha ha!” Minh bật cười lớn. Đúng là cô gái thực tế đến mức đáng yêu.
Đường phố chầm chậm trôi qua ngoài cửa kính, cho tới khi chiếc xe dừng trước một căn nhà ba tầng khang trang, ngoài hiên treo lủng lẳng những chậu hoa cảnh.
“Nhà này đúng không?” Minh hỏi.
“Dạ, để em gọi Trân ra.” Khả Di bước xuống, Minh nhanh tay mở cốp, nhấc thùng sầu riêng.
Khả Di vừa tới cổng, đã nghe tiếng dép từ trong nhà vang lên. Trân xuất hiện: “Mày mang quà thiệt hả?” Cô mở cổng, ánh mắt bắt gặp Minh. “Anh này là...?”
“Anh Minh đó! Ổng đòi đón tao, tiện mang sầu riêng cho mày.” Khả Di ra vẻ.
Minh ghé tai Khả Di thì thầm: “Em tự nâng giá bản thân quá rồi.”
“Em nói sự thật thôi.” Cô đáp nhỏ.
Trân đưa mắt nhìn hai người. “Anh giám đốc mà Di ghét đây à? Vậy là hai người... hẹn hò hả?”
“Không hề! Bạn bè thôi. Lăng nhăng lắm, không phải gu!” Khả Di trề môi.
Minh nghiêng người, đẩy nhẹ vai cô: “Ai tỏ tình đâu mà từ chối giữa đường? Ghét thật à?”
“Ờ, ghét thiệt!” Cô đẩy lại.
Trân mím cười ra vẻ hiểu ý, nhìn họ chọc ghẹo nhau. Bỗng một giọng phụ nữ lớn tuổi vang lên, gắt gỏng: “Trân! Sao để đống đồ ngoài này? Nhà bừa bộn mà không dọn!”
Trân hoảng hốt: “Dạ, con vào ngay!”
Tiếng lầm bầm tiếp tục, chát chúa: “Số tôi khổ! Nhà như ổ chuột, không có tôi là không xong!”
Trân cười gượng với Khả Di, hạ giọng: “Mẹ chồng...”
Khả Di bặm môi thành một đường mỏng, khều Minh đặt thùng vào trong. “Thôi, tao gửi mày thùng sầu riêng với bịch chôm chôm ở đây. Tối rảnh nhắn tin tao nha. Cho tao gửi lời chào mẹ chồng mày nhé.”
“Ừ...” Trân gật, quay vào nhà.
Cánh cổng khép lại, nhưng Khả Di vẫn chưa rời đi ngay. Tiếng mắng nhiếc từ trong nhà vẫn vọng ra, muốn nghiền nát lòng tự trọng của Trân. Cô cắn răng cúi đầu, bàn tay siết chặt gấu áo, rồi chậm rãi bước lên xe.
Ngồi trong xe, Minh thoáng nhìn bàn tay cô bấu vào chân, nói: “Chuyện hồi nãy...”
“Em không thể làm gì...” Cô tiếp lời. Cô biết đây là chuyện riêng của Trân, nhưng từng lời mắng của mẹ chồng đã gợi lại những câu chuyện Trân từng kể, về bé Bi, về chồng, về những ngày mệt mỏi. Cô chỉ muốn giúp, thế rồi biết làm sao?
Minh thấy đôi mắt nâu của cô, mới nãy còn lấp lánh, giờ đã đượm suy tư: “Khi nào cần, anh sẽ cùng em giúp Trân.”
Anh nói tiếp: “Còn giờ, anh nghĩ em nên lo chuyện của mình đi. Thứ 6 là họp báo cáo tiến độ đó. Anh nghe Hiên kể lại, trước lễ có vụ sai quyết toán POSM à?”
Khả Di ngước mắt nhìn anh: “Không có gì đâu. Em xử lý được.”
“Anh biết. Nhưng nếu có gì không ổn thì phải nói với anh. Việc server lỗi đúng lúc như vậy thì chuyện không đơn giản đâu.”
“Dạ... Em cũng nghĩ vậy. Nhưng giờ chỉ còn cách tự mình xông vô, thì mới biết được.” Cô thở dài, rồi cong môi tự cười an ủi.
Minh nín cười: “Coi con mèo của anh máu chiến chưa kìa.”
Khả Di giật mình: “Mèo nào của anh?!”
“Em đó!”
“Không nha! Anh còn lâu...” Khả Di híp đôi mi, nhưng rồi bất chợt hốt hoảng nhìn ra kính trước. “Á á á! Anh! Tên đó tạt đầu xe mình kìa!”
Minh nhanh chóng đánh lái, tránh được cú tạt đầu nguy hiểm.
“Lái xe gì mà ẩu quá. Xe này 7 tỷ trả góp đó!” Khả Di làu bàu, tay vẫn nắm chặt lấy ghế.
“Ha ha!!!”
Tiếng cười vang của Minh hòa lẫn với tiếng thở phào nhẹ nhõm của Khả Di. Anh lắc đầu, thích thú nhìn khuôn mặt hoảng hốt pha chút hài hước của cô.




Bình luận
Chưa có bình luận