Chương 28: Vậy là mập mờ



Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ như mật vàng, Khả Di kéo chiếc vali nhỏ ra khỏi căn hộ. Những tia nắng đầu ngày len lỏi qua kẽ lá, vẽ lên thềm nhà những vệt sáng lung linh. Minh bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc vali từ tay cô. “Để anh. Em xem lại còn quên gì không?”

Khả Di lẩm nhẩm, mắt lướt qua mớ hành lý: “Điện, tủ lạnh, chìa khóa... chắc không quên gì đâu.”

“Vậy laptop về quê làm việc thì sao?” Minh bất ngờ hỏi.

“Thôi chết, quên mất!” Khả Di hoảng hốt, vội vàng chạy vào phòng lôi chiếc laptop ra.

Minh nhếch mép cười đầy tinh nghịch: “Không có anh nhắc, chắc có người khóc nhè rồi. Thưởng gì đi!”

“Anh cứ mơ mộng đi, em chả có gì thưởng đâu!” Khả Di lườm yêu, giọng đùa cợt.

Minh cười lớn: “Rồi rồi, anh hiểu phận anh rồi. Tí em muốn ăn sáng gì?”

“Ăn bánh mì chảo đi. Có chỗ cùng đường đó.”

“Ừ, chút nữa lên xe, em gửi định vị cho anh.”

Đúng lúc đó, chị Nhung từ căn hộ đối diện bước ra, ánh mắt sáng lên đầy vẻ thân thiện: “Ô, nay em mới về quê à, Di?”

“Dạ, em đặt vé chậm nên hết vé tối qua.” Khả Di mỉm cười đáp.

Chị Nhung liếc qua Minh, gật đầu chào: “Giờ mới được gặp lại em. Chị là Nhung, mẹ bé An bữa được em cứu. Chị đợi mời cơm hai đứa mà khó quá.”

“Dạ...”

Minh chưa kịp nói, chị Nhung đã tiếp lời, giọng hào hứng: “Chị cứ tưởng hai đứa giận nhau gì cơ. May ghê!”

“Giận gì ạ?” Minh ngạc nhiên.

“Ủa? Em với anh ấy có làm gì mà giận nhau đâu ta?” Khả Di cũng ngẩn ra, khó hiểu.

Chị Nhung nhìn Khả Di: “Thì mấy hôm trước chị nhờ em mời cơm Minh, em toàn bảo: ‘Ổng bận đi chơi với tình yêu rồi, em với ổng không thân, em với ổng...’”

Khả Di vội nhào tới, cắt ngang lời chị, mặt đỏ bừng: “Ối, chị ơi! Em đâu có nói gì đâu!” Cô liếc vội sang Minh, tim đập thình thịch

Minh lúc này khoé môi đã cong lên rõ rệt: “À... Hoá ra vậy.”

Khả Di mím môi, vội vã chào chị Nhung: “Thôi em đi đây, hẹn gặp chị sau lễ nha!”

Minh cũng gật đầu chào chị rồi xách vali bước theo.

Cả hai đi ra thang máy xuống tầng hầm. Sau khi cất vali vào cốp xe, Minh nhã nhặn mở cửa cho Khả Di rồi mới vòng qua ghế tài xế. Anh rướn người qua thắt dây an toàn cho cô, hơi thở nhè nhẹ xen qua từng sợi tóc. Vừa cài khóa dây, anh vừa ngước lên nhìn khuôn mặt đang rụt lại của Khả Di, khóe môi khẽ cong lên đầy vẻ trêu ghẹo.

Chiếc xe lao ra khỏi tầng hầm, ánh sáng chói lọi của Sài Gòn sáng tinh mơ mở ra trước mắt. Khả Di vẫn im lặng, mắt lướt qua dòng xe cộ, thi thoảng lén nhìn Minh. Cô thầm nghĩ: Giờ sao ta? Coi mặt ổng từ nãy giờ là muốn chọc mình lắm rồi. Hu hu chị Nhung ơi! Sao chị khai ra hết vậy!

“Em...” Minh vừa mở lời.

Cô giật thót, vội nói át đi: “Anh đừng suy nghĩ lung tung nha! Chị Nhung nhớ nhầm đó!”

“Anh không nghĩ chị Nhung nhầm đâu. Hôm đó ai đó mặt buồn xo mà.” Minh nói, nụ cười vẫn giữ trên môi.

“Xì! Anh nói mà không biết ngượng. Em buồn gì chứ? Mắc gì buồn? Anh có bạn gái, em mừng chết đi được. Khỏi suốt ngày chọc em.” Khả Di cong môi, giọng chống chế, ánh mắt nhìn lướt theo dòng người ngang qua cửa kính.

Minh nhìn qua khuôn mặt đang ngượng ngùng bên cạnh. Anh nghiêng đầu nói: “Mà tại sao em không cho anh ăn cơm cùng nếu anh có người yêu thật nhỉ? Là em sẽ lơ anh luôn đúng không? Giống hôm bữa.”

Khả Di khẽ cắn môi, rồi xoay hẳn người qua tuôn một tràng như đang thuyết trình: “Tất nhiên nếu anh có người yêu em phải tránh rồi. Chẳng ai thích khi người yêu mình gặp người con gái khác hết á. Mà em cũng không thích dính líu tới người đã có chủ luôn, dù chỉ là đồng nghiệp hay là bạn. Do đó, em nghĩ mình nên hạn chế. Cuộc sống quanh em đã quá nhiều lời xì xào rồi, em không muốn thêm rắc rối nữa. Mà thôi, chỉ mình em chịu thì cũng được. Lỡ anh cũng bị thì sao? Rồi người yêu anh khó chịu thì sao? Rồi cãi nhau thì sao? Em không muốn chuyện đó xảy ra...” Cô thở dài: “Là vậy đó!”

Minh bật cười, thầm nghĩ: Rồi cuối cùng em ấy cũng là lo sợ mình bị điều tiếng. Cái tính bao đồng quá rồi.

“Vậy là... nếu anh muốn rủ em đi ăn, đi chơi hay chở em đi như vầy, thì anh phải độc thân, không được yêu ai đúng không?” Minh hỏi lại.

“Ừm... thì ý là... đại loại là như vậy... Nhưng anh ‘không được’ thì nghe kì lắm á. Em với anh có gì đâu.” Khả Di đang tính nói thêm thì Minh chen vào.

“Anh đồng ý.” Giọng anh dứt khoát.

“Hả? Anh đồng ý gì cơ?” Cô sững lại.

“Anh sẽ độc thân, không gần người con gái khác, để chở em đi chơi.” Minh liếc qua, cười đầy hàm ý.

Khả Di chớp chớp mắt nâu, rồi mặt dần nóng ran. Trời ơi, ổng cứ gài mình sao ấy. Ổng nói vậy là sao nhỉ? Cô lẩm bẩm trong lòng, rồi rụt người xuống một chút, lắp bắp nói:

“Đi... đi chơi đâu cơ?”

Minh bật cười, xoay vô lăng: “Em cứ về quê đi, rồi lên đây. Em thích đi đâu, thì anh dắt đi.”

“Anh bao hết à?”

“Ừ. Tất nhiên. Mấy lần trước đi ăn, em cứ nằng nặc đòi chia đôi chia tư, làm anh tưởng mình trông giống kẻ kiệt sỉ lắm hay sao ấy.”

“Thì hồi đó khác chứ bộ...” Khả Di bĩu môi, rồi đôi mắt vụt sáng lên vẻ lém lỉnh: “Mà em muốn ăn bò Wagyu ở trên Bitexco thì sao...”

Minh gật đầu: “Duyệt!”

Cô chỉ nói cho vui, nhưng tim lại đập rộn lên vì anh gật đầu thật, chẳng hề do dự.

“Em muốn ăn Omakase.” Mắt cô bắt đầu sáng rực lên lấp lánh.

“Được luôn.”

“Nhà hàng Mexico!”

“Ok. Món tiếp theo?”

Khả Di lấy hai tay che miệng khúc khích: “Có bạn giàu thích thật. Biết vậy hồi trước em ‘bào’ anh sớm hơn.”

Minh liếc nhìn nụ cười vô tư lự của cô, ánh mắt anh dịu lại nhưng rồi anh quay đi, nhìn thẳng vào con đường phía trước, buông một câu bâng quơ nhưng ẩn chút hàm ý: “Vậy nên, giữ anh cho kĩ... hết được làm bạn là hết được chiều đó.”

Nghe tới đây, nụ cười trên môi Khả Di tắt dần. Khuôn mặt cô chầm chậm trầm xuống. Cụm từ “hết được làm bạn” lơ lửng trong không gian chật hẹp của chiếc xe, nghe vừa như một lời hứa hẹn, lại vừa như một lời cảnh báo.

Cô quay sang nhìn sườn mặt nghiêng của anh. Vẫn là vẻ điềm tĩnh đó nhưng cô cảm nhận được khoảng cách mơ hồ giữa hai người. Thế nên cô mím môi, đắn đo một lúc rồi mới hỏi: “Chúng ta là sẽ bạn bè thật à?”

Minh không trả lời ngay. Anh gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng theo một nhịp điệu vô thức: “Ừ, là bạn.” Giọng anh hạ xuống: “Nhưng không phải kiểu bạn bè bình thường.”

Câu trả lời lấp lửng ấy rơi vào khoảng không và không giải thích gì thêm.

Khả Di quay mặt đi, nhìn những tòa nhà vùn vụt trôi qua cửa kính. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác thật chông chênh khó tả. Một phần trong cô muốn quay sang hỏi cho ra lẽ: “Không bình thường là thế nào? Là hơn mức bạn, hay chỉ là một mối quan hệ không tên?” Cô muốn một câu trả lời rõ ràng hơn. Ở tuổi này, cô không còn dư dả thời gian và năng lượng cho những trò đuổi bắt mập mờ. Thế nhưng, phần khác trong cô lại sợ. Cô sợ, nếu anh nói “chỉ là bạn”, cô sẽ hụt hẫng. Nhưng nếu anh nói “muốn tiến tới”, cô liệu có dám gật đầu?

Cứ thế này có khi lại hay. Cô tự nhủ, rồi lại thấy bản thân thật nực cười. Cô đang tham lam muốn nhận sự quan tâm của anh, nhưng lại hèn nhát không dám bước qua ranh giới để chịu trách nhiệm cho tình cảm ấy.

Một mối quan hệ nằm ở vùng xám. Đủ gần để được sưởi ấm và đủ xa để kịp thời tháo chạy nếu có biến cố. Thật đáng thương, đây chẳng phải là sự toan tính ích kỷ của một trái tim đầy vết xước sao?

Minh liếc nhìn Khả Di, hiện vào tầm mắt là gương mặt đang trầm tư cùng đôi má vẫn còn vương nét hồng của Khả Di. Anh thầm thở dài. 

Anh muốn bước thêm một bước, muốn đường hoàng che chở cho cô. Nhưng anh buộc phải kìm lòng lại. Anh hiểu Khả Di. Cô nhạy cảm và hay lo nghĩ. Nếu bây giờ anh vội vàng ép cô vào một danh phận, có khi cô sẽ vì sợ hãi những lời xì xào mà rụt người lại, thậm chí đẩy anh ra xa.

“Cứ để thêm một chút nữa...” Minh tự nhủ, bàn tay vô thức siết nhẹ vô lăng. Thà duy trì sự mập mờ dịu dàng này để cô dần quen với sự hiện diện của anh, còn hơn đánh cược tất cả để rồi đến cả tư cách làm “bạn” cũng không còn.

Thấy Khả Di im lặng quá lâu, Minh gọi nhỏ, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Em sao thế?”

Khả Di giật mình, vội vã đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ thường ngày: “À... không sao. Em chỉ đang tính xem... cái kiểu ‘bạn không bình thường’ này của anh duy trì được bao lâu thôi.”

Minh chần chừ không đáp.

Khả Di hít một hơi sâu, quyết định thử một lần, dù chỉ là nửa đùa nửa thật: “Anh... có ý gì khác với em không?”

Câu hỏi thốt ra nhẹ tênh là vậy nhưng lại khiến không gian trong xe trở nên đặc quánh. Chiếc xe vừa dừng đèn đỏ, Minh quay sang, ánh mắt anh nhìn sâu vào cô, một cái nhìn thật lòng, không hề có một tia che giấu. Trong khoảnh khắc đó, Khả Di thấy được sự nghiêm túc đến mức khiến cô nín thở.

Môi anh mấp máy, định nói ra một điều gì đó, có thể là một lời thú nhận, hoặc một lời giải thích.

Reng rẽng reng!

Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, cắt ngang dòng cảm xúc. Màn hình hiện lên: “Bé Châu đáng yêu nhất”.

Khả Di rũ người xuống ghế, thở hắt ra một hơi dài. Cô không biết mình đang tiếc nuối hay đang thấy may mắn. Có lẽ là may mắn hơn. Vì nếu anh trả lời ngay lúc này, cô cũng không biết phải đối diện với nó thế nào.

Cô quay đi, lảng tránh ánh mắt anh, buông một câu châm chọc để lấy lại thăng bằng: “Chậc! Đào hoa quá ha. Vừa mới hỏi cái là có người gọi liền.”

Minh nhìn cô rồi nhìn điện thoại. Anh nhắm mắt lại một giây, vẻ mặt thoáng chút bất lực xen lẫn cam chịu. Cơ hội để nói thật đã trôi qua rồi.

Anh ấn nghe loa ngoài, giọng trở về vẻ bình thản thường ngày: “Gì vậy? Nói nhanh.”

Khả Di mở to mắt. Sao tự nhiên bắt mình nghe chung? Cô đang hoảng trong tâm trí thì đầu dây bên kia...

“Anh hai đang ở đâu dạ?”

Anh hai? Là em gái. Mà giọng này nghe quen quen... giống giọng hôm bữa. Cô nghĩ thầm.

“Anh đang chở bạn đi có việc.” Minh trả lời Châu.

“Khiếp! Bày đặt bạn. Lại thêm chị hot girl xui xẻo nào thì có.” Giọng Châu lanh lảnh châm chọc.

Minh vừa đưa mắt qua Khả Di, như muốn thăm dò phản ứng, vừa nói tiếp với Châu: “Vào vấn đề đi, gọi anh có việc gì? Hay lại cãi nhau với mẹ à?”

“Hông có. Ba kêu mai anh về nhà ăn cơm kìa. Mà anh từ chối bà Yến rồi đúng không? Thấy hôm qua ba bả qua mắng vốn. Bả tào lao ghê! Yêu đương hông được, đi méc phụ huynh.” Châu nói.

“Ừ anh biết rồi, tối mai anh về. Vậy nhé. Anh đang mở loa ngoài.” Giọng Minh vẫn bình thản.

“Á! Nãy giờ bạn anh nghe hết à? Chị ơi? Hay anh ơi?”

Minh nói nhỏ với Khả Di: “Châu nó gọi em kìa.”

Cô ngập ngừng, không hiểu sao bị kéo vào nhưng vẫn trả lời: “Ờm... chị chào em...”

“He he em chào chị. Em là Châu, em gái anh Minh. 16 tuổi, vô cùng đáng yêu ạ.” Châu lanh chanh.

“Chị tên Khả Di. 25 tuổi... Bạn anh Minh. Chị cũng đáng yêu, thua em một chút.” Cô đáp lại.

Minh nghe mà phì cười: “Tôi mệt hai cô quá! Bớt dùm! Anh tắt máy đây.”

“Khoan khoan...” Châu chưa kịp nói gì nữa, Minh đã tắt máy.

Minh nhìn qua khuôn mặt lém lỉnh của Khả Di. Anh nhại lại: “Chị cũng đáng yêu.”

“Thật chứ bộ.” Khả Di nhướn mày.

“Ha ha mà hơi lùn thôi.”

“Không có lùn! Vừa đủ nha!”

“Ha ha.”

Minh lái xe đến quán ăn sáng. Quán bánh mì chảo nằm ở góc phố, mùi bơ tỏi thơm phức bốc lên từ những chiếc chảo gang nóng hổi. Minh gọi phần đặc biệt, còn Khả Di chọn phần nhỏ hơn.

“Em tính ăn kiêng ăn đó hả? Nhìn cái phần này...” Minh liếc qua, tay lấy nĩa muỗng cẩn thận lau sạch rồi đưa về phía cô.

Khả Di nhận lấy, miệng cong cong: “Người ta giữ eo để về quê mặc đồ đẹp, không ai hiểu hết trơn.”

Minh cười, cắt nửa cây xúc xích trong phần mình bỏ sang đĩa cô: “Không giữ nổi đâu. Anh phá nhé.”

Khả Di nhìn chảo mình rồi khúc khích: “Mà nãy em nghe nói, mai anh về nhà ăn cơm ha.”

“Ừ. Chắc lễ nên ba gọi về thôi.”

“Chứ không phải do chị Yến gì méc hả? Cái tội làm tan nát trái tim phụ nữ.” Giọng cô chợt thì thầm ra vẻ nghiêm trọng.

Anh cũng thì thầm lại: “Bạn Minh trap boy của em tuyệt vời quá, nên khổ tâm lắm.”

Khả Di giật giật khoé miệng: “Giờ chịu thừa nhận mình trap con gái nhà người ta rồi đó.”

“Ha ha. Sẽ chừa người ở trước mặt.” Minh vừa nói vừa đút cô miếng thịt bò mềm mọng.

“Anh người Sài Gòn gốc à? Ba má anh làm bên gì á?”

“Chà! Nay bắt đầu điều tra lai lịch anh rồi cơ đấy.”

“Thì bạn bè, cũng nên biết chút về nhau chứ. Thời này lừa đảo nhiều lắm.” Khả Di nhún vai.

Minh nheo mắt: “Ba anh làm bên y tế.”

“Còn má anh thì sao ạ?” Cô hỏi vô tư.

“Anh không có má.” Giọng Minh bình thản.

Khả Di sững lại: “Vậy...”

“Đó là mẹ kế của anh.” Minh vẫn tập trung vào chảo bò.

Cô khẽ cắn môi. Trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng hiện tại cô nghĩ mình không nên đào sâu thêm.

Minh cảm nhận được bầu không khí chững lại, liền mỉm cười trấn an cô: “Khi nào rảnh, anh kể cho.”

Khả Di nghe vậy cũng gật gù: “Ò... dạ.”

Sau khi ăn sáng xong, chiếc xe dần đến bến xe Miền Đông. Minh đỗ xe, nhanh nhẹn bước xuống mở cửa cho Khả Di rồi xách vali giúp cô. Không khí bến xe ồn ào, tiếng loa thông báo chuyến xe xen lẫn tiếng người gọi nhau í ới. Khả Di đứng dưới ánh nắng, mái tóc bay nhẹ trong gió.

“Em tự vào được mà. Anh về đi, kẻo kẹt xe.” Khả Di nói, tay kéo vali lại gần.

Minh đưa tay chỉnh lại quai túi trên vai cô: “Đi cẩn thận. Tuần sau gặp lại em.”

“Anh cứ ở đây chuẩn bị tiền dắt em đi ăn đi. Lời đã nói ra, không rút được đâu.”

Minh gật đầu: “Yên tâm. Tiền anh đủ dắt em đi ăn hết các món mà em muốn.”

“Anh làm như nghề kiến trúc sư của anh kiếm tiền như đại gia á!” Cô nghiêng đầu, mặt ra vẻ đăm chiêu.

Minh đưa tay, đẩy nhẹ vai cô: “Yên tâm. Em vào đi. Tới nhà nhớ nhắn anh.”

Khả Di vẫy tay chào Minh, rồi kéo vali bước vào bến xe.

Minh đứng tựa cửa ô tô, nhìn theo dáng người nhỏ bé ấy lọt thỏm giữa dòng người đông đúc, cho đến khi cô khuất hẳn sau cánh cửa kính. Và rồi cảm giác trống trải ập đến nhanh hơn anh tưởng. Mới chỉ xa nhau một phút, mà không gian xung quanh dường như đã bớt đi một phần rực rỡ.

Anh thở hắt ra, quay trở lại xe. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt điển trai, làm nổi bật nét trầm tư: “Về quê an toàn nhé... bạn của anh.”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    PuPu

    Sao anh xuống nước quá 

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout