“Di ơi! Quay qua đây, tui chụp hình nè.” Linh gọi trong tiếng nhạc xập xình.
Khả Di quay người qua: “À ừ, để tạo dáng.”
“Anh Minh xích vô Di tí nè.” Linh chỉ đạo.
“Hả?” Khả Di tròn xoe mắt. Chưa kịp phản ứng thì Minh đã nghiêng người, tay đặt phía sau lưng cô, chống lên ghế.
Khả Di chớp mắt nhìn anh, tay chống lên khuôn mặt, cố che đôi má đang nóng: “Tự nhiên thế? Làm như thân em lắm ý.”
“Vầy mà còn không thân à? Em muốn anh làm gì nữa ta? Hay mình cãi nhau như hồi mới gặp nhé?” Minh nhướng mày.
“Ai biết đâu.” Khả Di bắt đầu tạo dáng.
Linh hét lên: “Ok! Đẹp xỉu luôn! Giờ thêm tấm cả nhóm nha!”
Trong ánh đèn lung linh như những vì sao đang nhảy nhót trong không gian mờ ảo, Khả Di lướt qua từng khuôn mặt rạng rỡ của những người bạn đồng nghiệp, và cả ánh nhìn ấm nồng của Minh. Cô cảm nhận một điều gì đó đang thay đổi trong chính cuộc sống bình lặng của mình. Cô khẽ hít một hơi sâu, nụ cười híp đôi mi dần nở rộ.
*
Sau khi đã chếch choáng say, cả nhóm khoác tay nhau bước ra khỏi quán pub, không khí mát lạnh buổi tối phả vào mặt, giúp mọi người tỉnh táo hơn đôi chút, trừ Linh.
Linh say khướt, ôm chầm lấy Khả Di: “Di ơi! Tui yêu bà nha!”
“Rồi rồi, yêu mà!” Khả Di cưng nựng, đỡ cô bạn đứng vững.
Hoàng đưa tay bế xốc Linh lên, dịch qua một bên như một em bé: “Anh bảo rồi. Rứa em cứ uống cho nhiều vô, rồi cứ ôm lung tung.”
Mặt Linh tỏ thái độ, giọng bực bội: “Em ôm Khả Di mà. Sao anh cứ quản em?”
“Tới nữa rồi!” Quân thở dài.
Khả Di ngả người qua Minh, nói nhỏ: “Hai người này là một đôi đúng không?”
Minh khoanh tay: “Chưa. Linh nó không chịu. Chắc không muốn thằng Hoàng khổ.”
“Tại sao ạ?” Khả Di ngạc nhiên.
“Nhà Linh hơi khó thôi.”
“Anh biết bố mẹ của Linh à?”
Minh thì thầm: “Linh là em họ của anh. Công ty không ai biết đâu.”
Khả Di: “Wow!”
Cô chưa kịp hỏi thêm thì nghe tiếng Linh quát: “Hay anh muốn em ôm anh đúng không?!”
“Đúng rồi!” Hoàng đáp ngay.
Linh nghe mà cứng họng, mặt đỏ ửng lên, hay là do cô đang say? Giọng cô ngập ngừng: “Cái tên này... Em đã nói anh không phải gu em. Em thích sáu múi cơ.” Cô quơ tay chân dãy nảy.
“Anh có!” Hoàng kéo áo khoe bụng.
Linh hét lên: “Xấu quắc! Múi to hơn mà!”
“Trời ơi, hai người thôi đi, mắc ói!” Quân càm ràm, kéo Linh với Hoàng lên taxi.
Cả nhóm vẫy tay chào, tiếng Linh vẫn vang vọng: “Bye Di yêuuuu!” Chiếc taxi khuất sau hàng cây sao, để lại Minh và Khả Di đang cố nín cười trước cảnh bạn mình trong cơn say.
Bỗng, Khả Di sực nhớ ra: “A! Em quên áo khoác.” Cô đang tính quay vô.
“Em ở đây đi. Để anh lên lấy.” Minh chủ động.
“Dạ...”
“Tự nhiên ‘dạ’, nghe ngoan quá.” Minh ngạc nhiên.
“Vậy em ờ ha? Ờ ờ ờ.”
“Ha ha! Thôi chờ đây, anh đi lấy.”
Khả Di dõi mắt theo bóng lưng rộng lớn của Minh cho đến khi anh khuất hẳn sau cánh cửa kính. Dưới ánh đèn đường vàng dịu, cô đứng lặng lẽ nhìn dòng người hối hả trôi qua. Một làn gió đêm vô tình lướt tới, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng đâu đây, dịu êm như chính sự ân cần mà Minh dành cho cô tối nay. Bất giác, một nụ cười mỉm vô thức nở trên môi cô. Khả Di khẽ hít sâu, cúi xuống vờ lướt điện thoại để xua đi những nhịp đập vui vẻ đang len lỏi trong tim.
Minh vừa xuống đến sảnh. Qua lớp cửa kính trong suốt, anh bắt gặp ngay bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang kiên nhẫn đứng đợi. Ánh đèn đường hắt lên chiếc charm hoa nhài trên cổ tay cô, lấp lánh như một đốm sáng nhỏ đung đưa theo từng cử động. Ánh mắt Minh mềm lại. Anh mỉm cười, định đẩy cửa bước nhanh ra thì...
“Khả Di!” Giọng gọi khiến cô chợt sững lại.
Trí. Anh ta vừa từ trong đi ra, tay cầm điện thoại, thở dốc. Gương mặt vẫn như cũ. Anh vẫn điềm đạm, hiền lành.
“Đã lâu không gặp em.”
“Ừm.” Cô đáp ngắn.
“Mấy nay anh gọi điện không được...”
Cô đứng im vài giây. Trong đầu là những vệt ký ức còn ướt: đêm mưa hôm đó, bóng người đàn ông bên cô gái, cánh tay vòng ngang eo. Và những tin nhắn “Tối nay mình huỷ hẹn nhé.”
“Anh Trí... Nếu anh đã có đối tượng khác thì xin đừng làm phiền em nữa. Em không phải một trong những lựa chọn để anh cân nhắc.” Cô nói, giọng cứng rắn.
Trí cau mày: “Em nói gì vậy? Đối tượng khác?”
“Tháng trước, em thấy anh đi cùng cô ấy vô nhà hàng đối diện công ty em.”
Trí im một lúc, rồi lên tiếng: “Chị sếp anh. Hôm đó công ty liên hoan. Trời mưa, chị không đem ô... Anh chỉ tiện đường đưa đi.”
Khả Di nhìn Trí, ánh mắt dao động dữ dội. Cô hoang mang tột độ. Là hiểu lầm sao?
Trí tiến thêm một bước: “Anh xin lỗi. Là do anh vô tâm, làm em thiếu tin tưởng. Nhưng Di à... tại sao lúc đó em không hỏi anh lấy một câu? Tại sao em lại chọn cách im lặng rồi biến mất?”
Khả Di đứng chôn chân tại chỗ. Đúng thật! Cô đã không hỏi. Vì sâu trong lòng, cô luôn mặc định mối quan hệ giữa họ mong manh đến mức không chịu nổi một lời giải thích. Nó không phải vỡ vụn vào buổi chiều định mệnh ấy, mà đã rạn nứt từ rất lâu rồi. Từ những lần trò chuyện thưa dần, những cái hẹn trở thành nghĩa vụ.
Bấy lâu nay, cô luôn cho rằng mình là người chịu thiệt thòi, là người bị bỏ rơi. Cô đau xót khi nhìn thấy niềm tin mình đặt vào mối tình này vỡ vụn. Nhưng giờ phút này, câu hỏi của Trí như lôi cô về đối diện với hiện thực.
Hay... chính cô mới là người có lỗi? Khả Di quay mặt đi, chôn vùi ánh mắt vào khoảng không vô định để trốn tránh sự thật.
“Di này...” Trí thở dài: “Em có bao giờ nghĩ... có lẽ em chưa từng thật sự thích anh không?”
Khả Di sững sờ, ngước lên nhìn Trí.
“Em chưa bao giờ chủ động tìm anh, chưa bao giờ chia sẻ những khó khăn của em. Những lúc bên nhau, anh hoàn toàn không biết em đang nghĩ gì. Thậm chí, thay vì ghen tuông hay chất vấn về người phụ nữ đó, em lại chọn cách lặng lẽ rời đi... như trút được một gánh nặng.”
Lời nói của Trí nhẹ nhàng nhưng sắc bén, bóc trần lớp vỏ bọc mà Khả Di vẫn luôn gìn giữ.
Cách đó không xa, Minh đã đứng sau cánh cửa kính được một lúc. Anh chọn một khoảng cách vừa đủ, đủ xa để Khả Di không nhận ra sự hiện diện của mình nhưng đủ gần để nghe trọn vẹn câu chuyện. Anh không cố tình nghe lén, nhưng dáng vẻ trầm mặc, cô độc đến lạ thường của Khả Di khi đối diện với người cũ đã níu chân anh lại.
Và rồi, anh thấy thương. Không phải sự thương hại dành cho kẻ yếu, mà là nỗi xót xa dành cho một người luôn cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Anh thấy đôi vai gầy của cô đang run lên nhưng vẫn cố đứng thẳng, thấy bàn tay cô siết chặt vào tà áo để ngăn sự yếu đuối trào ra ngoài. Dẫu bên trong cô rõ ràng đang loạng choạng và vỡ vụn, cô vẫn bướng bỉnh không chịu dựa vào ai.
“Cô ấy không hề vô tâm. Chỉ là cô ấy không biết cách để tỏ ra yếu đuối. Có lẽ, cả anh và cô đều giống nhau, đều là những kẻ vụng về trong việc học cách mở lòng.” Minh nghĩ.
Khả Di lúc này chỉ cúi đầu, tay siết quai túi xách.
“Xe đến rồi.”
Giọng nói trầm ấm của Minh vang lên ngay bên cạnh. Anh đứng đó, phảng phất chút hơi men dìu dịu, nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên vai Khả Di. Bàn tay anh chạm nhẹ vào cô, rồi ân cần định dìu cô bước đi.
Cô thoáng giật mình, nhưng rồi đôi chân cũng ngoan ngoãn bước theo Minh. Cô ngoái đầu nhìn Trí một lần sau cuối. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Trí đứng đó không níu kéo thêm, gương mặt anh nhòe đi tựa một ký ức sắp lùi vào quá vãng. Cô gật đầu chào rồi bước lên xe.
Đóng cửa xe cho Khả Di xong, Minh quay lại. Anh điềm tĩnh nghiêng đầu chào Trí một cách lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại mang chút tia nhìn cảnh cáo. Xong xuôi, anh mới bước vào xe.
“Em chào anh Minh, giờ anh về chung cư luôn ạ?” Tài xế lái thuê hỏi.
Minh liếc qua Khả Di, dừng lại một thoáng trên gương mặt đượm buồn của cô.
“Em chạy dạo một vòng cầu Ba Son đi.” Anh nói với tài xế.
Trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, Minh chống cằm lên mu bàn tay, ánh mắt đăm chiêu quan sát người con gái bên cạnh. Khả Di vẫn im lặng, đôi mắt nâu trong veo giờ đây tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu nhưng lại ánh lên vẻ buồn bã..
Anh nhìn ra những toà nhà vùn vụt lướt qua, rồi lại không kìm được mà quay sang nhìn cô. Ánh đèn đường loang loáng hắt qua cửa kính, soi rõ đôi môi đang mím chặt trên khuôn mặt đã vơi đi nét hồng.
“Tại sao cứ phải gồng mình lên như vậy?” Minh tự hỏi, lòng dấy lên một nỗi xót xa khó tả: “Trước đây, anh từng ngưỡng mộ sự kiên cường của em. Nhưng giờ phút này, nhìn em cắn răng chịu đựng một mình, anh lại thấy ghét cái sự mạnh mẽ đó...”
Về phần Khả Di, cô không rõ mình đang buồn hay chỉ đơn giản là trống rỗng. Mớ cảm xúc hỗn độn càn quét tâm trí cô. Cô từng oán trách quá khứ, trách những lần bị người ta bỏ lửng. Nhưng giờ đây, một vị đắng chát dội ngược lại nơi cuống họng. Hóa ra, người vô tâm không chỉ có Trí. Chính sự im lặng và nỗi sợ hãi của cô mới là thứ vũ khí giết chết mối quan hệ đó. Cô cứ đợi người ta hiểu mình, song chưa bao giờ cô chịu mở cửa để họ bước vào.
Cô thở dài, ánh mắt đuổi theo những vệt sáng nhòe nhoẹt bên ngoài cửa kính, lòng nặng trĩu.
“Ba năm rồi... Chẳng lẽ mình định trốn trong cái vỏ bọc này mãi sao? Mình cứ đổ lỗi cho hoàn cảnh, nhưng thực ra là do mình hèn nhát.”
Khả Di siết chặt bàn tay, móng tay găm vào da thịt đau nhói để ngăn những giọt nước mắt chực trào.
“Mình phải làm gì đây? Nếu con tim này... lại muốn yêu thêm một lần nữa?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô vô thức tìm kiếm một điểm tựa, và rồi dừng lại nơi sườn mặt nghiêng của người đàn ông bên cạnh.
Chiếc xe vẫn lặng lẽ lướt đi trên con đường dài dọc theo bờ sông, nơi ánh trăng lấp loáng dát bạc lên mặt nước. Khả Di hạ cửa kính xe để làn gió đêm se lạnh luồn vào, mơn man trên làn tóc rối. Phải chăng, cô muốn vị lạnh ấy thấm vào lòng để nỗi buồn đang cuộn trào được xoa dịu, rồi tan biến vào màn đêm tĩnh mịch đang dần nuốt trọn thành phố?
Minh vẫn im lặng, chầm chậm lấy điện thoại ra ấn phím vài dòng.
Chốt Trên Decor vừa đăng bình luận mới: Lâu không online, @Di Ăn Quýt vẫn có những ý tưởng khó hiểu quá nhỉ?
Màn hình điện thoại Khả Di sáng lên đúng một giây sau đó. Cô liếc nhìn dòng bình luận vừa tag tài khoản trên mạng rồi khoé môi cong lên giật: “Tên này... xuất hiện đúng lúc thật.”
Tay cô lướt nhanh trên màn hình, gõ rồi xoá, rồi lại gõ tiếp, như đang phóng hết tâm trạng vào từng con chữ.
“Cãi lộn online cũng là cách giải sầu chứ bộ.” Cô nhủ thầm.
Chúng ta không cùng tần số, xin đừng réo tên tui nữa. Tạch. Gửi đi. Tạch tạch tạch. Cô gửi thêm ba câu, mỗi câu sắc bén hơn. Chiếc charm hoa nhài cứ rung rinh theo từng nhịp gõ không ngừng của Khả Di.
Cơn gió đêm lùa vào từ cửa kính hé mở, thổi tung mái tóc rối của cô khiến chúng bồng bềnh như những đợt sóng nhỏ. Minh nhìn qua, thấy vẻ mặt “chiến đấu” của cô thì cố nén cười. Rồi anh đưa tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai cô.
“Sao cô gái này vừa mới buồn thiu xong, giờ lại gõ phím như tên lửa, mặt mũi nghiêm trọng thế kia?” Anh thầm nghĩ.
Khả Di vờ như không để tâm, dán mắt vào màn hình, nhưng nhịp tim thì đang đập rộn lên phản bội lại vẻ ngoài tĩnh lặng của cô. Anh luôn như vậy, luôn có những cử chỉ quan tâm, gần gũi đầy ấm áp khiến cô không thể phòng bị. Thế nhưng, nhớ đến cái dáng vẻ đào hoa và những vết thương lòng cũ, lý trí mách bảo cô đừng nghĩ nhiều. Tuy nhiên lý trí là một chuyện... còn cảm xúc lại thì thầm rằng cô thực sự thích được anh đối xử dịu dàng như thế.
Những ngón tay Minh lướt qua lọn tóc mềm mại, vuốt nhẹ, rồi anh đưa ngón trỏ đụng vào charm hoa.
“Cái này... Em có vẻ thích hoa nhài?”
Cô ngẩng lên: “À... Dạ. Rất thích.”
“Có ý nghĩa gì không? Ý anh là với em ấy.”
Cô nhìn charm hoa, trầm ngâm một thoáng, rồi nghiêng đầu: “Chỉ là một kỷ niệm. Có lần một người lạ tặng em cành hoa nhài... em thấy đẹp. Chỉ vậy thôi.”
“Ừm... Đàn ông à?” Minh dò xét, lấp lửng.
Khả Di lắc đầu: “Không phải! Thật ra em không biết là ai. Người ta chỉ gửi lại với chiếc điện thoại em để quên thôi.”
“À...” Minh gật gật, thoáng cười.
“À...” Khả Di nhại lại như trêu.
Minh bật cười, gục đầu nhẹ như chịu thua cái tính của cô: “Thôi, em nhắn tin tiếp đi.”
“Oke!!!”
Cô vẫn gõ, anh vẫn cười bấm điện thoại. Xe lướt qua ngã tư, tiếng nhạc ballad du dương vang lên từ radio. Đèn vàng nhấp nháy. Thành phố Sài Gòn dần chìm vào giấc ngủ.
*
Sau khi dạo thêm một vòng cầu Ba Son, cuối cùng chiếc xe cũng về đến chung cư. Minh cùng Khả Di vào thang máy, rồi dừng lại ở tầng 21.
“Anh đợi em chút, em lấy áo vest trả anh.” Cô bước vội ra khỏi thang máy. Minh cũng bước theo, đi tới trước cửa căn hộ của cô.
“Anh đứng đợi em nha.” Khả Di nói, vẻ mặt hơi bối rối.
Minh nghiêng đầu, tay đút túi quần, ánh mắt tinh quái: “Không mời anh vào nhà uống nước sao?”
Khả Di tròn mắt, hai má nóng bừng. Cô lấp bấp: “Hả? Bây giờ à? Không... không được đâu. Trễ rồi mà...”
Anh phì cười: “Anh chọc thôi. Em lấy đi, anh đợi.”
Khả Di mím môi, quay lưng chạy vào. Vài giây sau, cô đã trở ra, tay cầm túi giấy đựng chiếc áo vest.
Minh nhận lấy, hít một hơi mở miệng túi: “Thơm quá.”
“Em giặt sạch kĩ rồi. Anh yên tâm...”
“Ừm.”
“Dạ...”
Tự nhiên không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng. Cả hai muốn nói thêm gì đó, song lại không biết nên nói gì, cũng không ai muốn rời đi. Khả Di ngập ngừng đưa chân, định quay vào thì anh lên tiếng.
“Ngày mai anh đón nhé?”
“Ò dạ... vậy em vào. Mai gặp.” Khả Di mở cửa, đi vào.
“Ừm. Mai gặp em, mèo lùn.”
Cô lấp ló đằng sau cánh cửa, chun mặt: “Không có lùn nha! Mèo xinh!” Rồi rụt người vào.
Minh môi cong lên một đường dịu dàng, đợi cánh cửa khép hẳn mới xoay người đi, tay giữ chặt chiếc túi giấy.
Vừa bước vào căn hộ, Khả Di thả mình xuống ghế sofa, thở hắt ra một hơi dài. Không gian im ắng của căn nhà lại khiến lời nói của Trí và những day dứt trong lòng cô ùa về... Cô lấy điện thoại ra, mở tin nhắn. Ngón tay lơ lửng nấn ná một lúc, cô quyết định gõ vào.
Khả Di: Em xin lỗi.
Khả Di đợi một lúc. Tin nhắn đã được xem.
Ting.
Trí: Anh cũng xin lỗi em. Anh mong em hạnh phúc. Chúc em có thể tìm được người giúp em mở lòng hơn.
Lời chúc của Trí như một lời tạm biệt cuối cùng, một sự giải thoát cho cả hai. Khả Di khẽ mỉm cười. Mọi chuyện với Trí đã thật sự kết thúc.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ban công nơi những chậu hoa nhài đang bung nở, trắng muốt dưới ánh đèn, tỏa hương tinh khiết ngập tràn không gian. Đêm nay, những cánh hoa ấy không còn khơi dậy những kỷ niệm mơ hồ từ một bóng hình xa lạ, mà gợi nhớ đến bàn tay Minh từng chạm lên chiếc charm bé nhỏ. Cô biết, rồi sẽ có lúc trái tim mình mở cửa. Nhưng lúc này, cô vẫn cần thêm thời gian để hàn gắn những vết thương lòng và để học cách tin tưởng một lần nữa.
Khả Di nhìn xuống đôi tay mình, chúng vẫn còn run rẩy vì lạnh. Cô siết nhẹ lại: “Đúng là... vẫn chưa sẵn sàng.” Giọng cô thỏ thẻ bay theo gió.
Lúc này, Minh cũng bước ra ban công. Không khí đêm nay có chút se lạnh, mang hơi ẩm của một cơn mưa sắp tới. Anh cúi xuống, ánh mắt theo thói quen tìm về khoảng không giữa hai tầng, rồi vô tình bắt gặp một bông hoa nhài nhỏ trắng tinh, rung rinh nhè nhẹ trong cơn gió đêm. Anh dừng chân, ngắm nhìn lâu hơn như đang chiêm ngưỡng cánh hoa ấy, mà cũng như đang lặng lẽ quan sát cô gái đang đưa mắt hướng về vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời.
Anh chợt tự hỏi, có phải những gì đẹp đẽ và kiên cường nhất, đều ẩn chứa một nỗi buồn thầm lặng tựa những cơn mưa không?
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn đoá hoa, và cảm thấy câu trả lời nằm ngay trước mắt. Và rồi, Minh rút điện thoại ra.
Ting. Tin nhắn đến.
Minh: Mèo lùn ngủ sớm đi.
Khả Di giật mình, ngước lên tầng trên. Minh đứng đó, khuôn mặt mờ ảo dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao. Cô mỉm cười, lòng chợt ấm lại. Liệu có thể là người đàn ông này không?
Cô nhắn: Ok. Em vào ngủ đây.
Minh: Đừng tự trách mình nữa.
Khả Di lại nhìn lên phía anh. Ánh mắt anh nhìn cô lúc này, dịu dàng hơn cả làn gió đêm đang thổi mái tóc anh bay nhè nhẹ. Cô mím môi hồng thành một đường thẳng, khoé mi đã đong một giọt lệ. Rồi miệng cô bắt đầu mấp mé muốn nói gì đó với anh. Rằng, tại sao anh luôn xuất hiện đúng lúc và hiểu cô đến vậy?
“Di!” Minh gọi cắt ngang dòng suy tư của cô.
“Em nghe...”
“Đứng trên này, anh thấy đỉnh đầu em hơi hói đó.”
Khả Di giật mình, quên bén chuyện vừa nãy, vội vàng che mái tóc: “Aaaaaaaaaa! Không được chọc emmmmm!” Cô mắng anh, giọng khe khẽ.
“Nhanh đi ngủ đi. Không anh trêu tiếp đấy. Ha ha.”
Cô bặm môi, trợn mắt nhìn lên phía anh rồi ngoay ngoảy quay vô.
Minh lắc đầu bất lực cái vẻ phụng phịu của cô. Anh thở hắt ra, nói nhỏ: “Nhìn sao cũng thấy đáng yêu. Nhưng anh có xứng không?”



Bình luận
PuPu
Họ sến nhưng tui rung động nè