Sau một ngày làm việc tăng ca mệt nhoài, Khả Di chạy xe về nhà, vội vàng sửa soạn để chuẩn bị cho cuộc hẹn với nhóm M21. Và quan trọng hơn, có một người đang chờ.
Ting. Tiếng tin nhắn vang lên.
Minh: Anh ở trước sảnh. Em cứ từ từ.
Khả Di: Em xong rồi. Em xuống liền nè.
Nhắn xong, Khả Di ngắm lại mình trong gương, vuốt nhẹ lọn tóc mai kiểm tra lần cuối rồi rảo bước nhanh xuống sảnh.
Vừa đẩy cửa bước ra, Khả Di đã thấy bóng dáng cao lớn của Minh đang đứng tựa bên chiếc xe. Dưới ánh đèn đường tỏa sắc vàng dịu nhẹ hòa cùng bầu trời đêm thăm thẳm lấp lánh vài vì sao, những chiếc lá khô mùa thay áo chao nghiêng trong cơn gió, khẽ rơi lác đác quanh anh, càng làm tôn lên vẻ ung dung, lịch lãm đầy cuốn hút của người đàn ông ấy.
Cô vừa chạy lại, vừa gọi: “Anh!”
Minh đang cúi nhìn điện thoại, nghe tiếng gọi thì quay người lại. Khoảnh khắc ấy, hình ảnh Khả Di trong tà váy trắng cúp ngực thanh thoát thu trọn vào tầm mắt anh. Mái tóc dài đen tuyền buông xõa mềm mại, tôn lên bờ vai trần trắng ngần mảnh mai. Dưới ánh đèn đêm, cô không chỉ tinh khôi mà còn rạng rỡ đến mức khiến nhịp thở của anh chững lại. Khóe môi anh vô thức nở một nụ cười ngây ngất, ánh mắt dán chặt vào cô không rời.
Nhưng nụ cười ấy còn chưa kịp trọn vẹn thì anh đã thấy thân hình nhỏ bé kia chao đảo. Đôi giày cao gót vướng nhẹ vào khe gạch khiến cô mất đà lao về phía trước.
Không một giây chần chừ, Minh liền sải bước dài tới. Một cánh tay rắn chắc kịp thời vòng qua ôm chặt lấy eo cô, tay kia nhanh chóng chụp lấy cổ tay mảnh khảnh đang chới với giữa không trung, giữ cô lại ngay trước khi chạm đất.
Cú ngã khiến cả người Khả Di suýt áp vào lồng ngực của anh. Khoảng cách giữa họ gần như bị xóa nhòa trong tích tắc, khiến hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ lên mái tóc mềm, mang theo hương gỗ trầm ấm áp bao bọc lấy cô.
Khi Khả Di đã đứng vững, lẽ ra Minh phải buông cô ra ngay. Nhưng dường như có một lực hút vô hình nào đó níu giữ anh lại. Bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô từ từ nới lỏng để những ngón tay chầm chậm trượt dài từ cổ tay, lướt qua làn da mịn màng, rồi lần tìm xuống dưới, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay ấm nóng của mình.
Khả Di kinh ngạc ngẩng lên, đôi mắt trong veo còn vương nét hoảng hốt chạm thẳng vào ánh nhìn sâu thẳm của anh. Gương mặt nhỏ xinh của cô, vì sự tiếp xúc thân mật và chậm rãi tình ý này, liền ửng lên một vệt hồng bẽn lẽn.
Còn Minh cũng đang xao động. Chưa bao giờ anh ở gần cô đến thế. Hơi ấm mềm mại từ làn da cô truyền qua những đầu ngón tay anh, mùi hương hoa nhài thanh khiết thoang thoảng và cả nhịp tim đang đập loạn xạ của cô, tất cả hòa quyện đánh thức một cảm giác lạ kỳ trong anh.
Bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay anh mang lại cảm giác quá đỗi vừa vặn khiến anh thoáng chần chừ. Ngón tay cái mang nốt ruồi son đỏ thẫm ấy miết nhẹ trên mu bàn tay cô, một cử chỉ đầy dịu dàng như muốn trấn an, lại như muốn lưu giữ chút hơi ấm này thêm một giây nữa.
Khả Di cảm nhận được sự che chở ấy, tim đập thình thịch, thỏ thẻ: “Anh Minh...”
Tiếng gọi nhỏ xíu kéo Minh ra khỏi khoảnh khắc u mê. Anh thoáng giật mình, vội nới lỏng vòng tay nơi eo rồi buông tay cô ra, song ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của cô, quan tâm: “Có sao không? Chân có đau không?”
Khả Di nhoẻn cười để giãn bầu không khí, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không sao.”
Minh thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày để che đi chút xao động hiếm hoi trong đáy mắt: “Đi đứng kiểu gì mà vội vàng thế? Sợ anh bỏ em đi trước à? Em hậu đậu lắm, đừng vội. Anh chờ được.” Giọng nói dịu dàng đến mức khiến Khả Di không dám nhìn thẳng.
Cô bĩu môi, cố lảng sang chuyện khác để chữa ngượng: “Em hậu đậu hồi nào. Tại đôi gót cao mà.”
Minh cong khóe môi cười bất lực, thản nhiên bước tới ô tô rồi mở cửa ghế phụ: “Ừ thì tại đôi cao gót. Chỉ thấy té miết thôi. Giờ thì, xin mời.”
Khả Di bước đến cửa xe, xoay người nhìn thẳng vào anh, khoé miệng cong lên một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt lấp lánh vẻ thách thức: “Anh nên thấy vinh hạnh đi nhé! Cơ hội ngàn năm mới được đỡ người đẹp đấy!”
Nói xong, cô nháy mắt một cái đầy tinh nghịch rồi chui tọt vào trong xe, để lại Minh đứng bên ngoài cười chịu cái miệng.
Chiếc xe Mercedes lướt êm trên đường, luồn lách qua dòng người hối hả của thành phố về đêm. Vừa chạy được một đoạn, Minh chợt nhận ra điều gì đó. Anh liếc nhìn bờ vai trần mảnh của Khả Di trong chiếc váy cúp ngực rồi vươn những ngón tay thon dài của anh xoay nhẹ nút điều chỉnh nhiệt độ tăng lên một chút, sau đó cẩn thận gạt khe gió sang hướng khác để luồng khí lạnh không thốc thẳng vào người cô.
Hành động nhỏ nhặt nhưng đầy tinh tế ấy khiến tim Khả Di cứ rung lên nhịp nhè nhẹ và lần nào cũng vậy. Anh là một người đàn ông thông minh, khó đoán, vừa xa vừa gần, có lúc khó ưa lại có lúc dịu dàng. Bên trong không gian xe ấm áp, tiếng nhạc nhẹ vang lên từ radio trong khi cô tựa đầu vào ghế, len lén nhìn sang Minh. Anh đang tập trung lái với gương mặt nghiêng dưới từng ánh đèn đường vụt qua, in bóng lên những đường nét trầm ổn.
Thật lạ. Từ bao giờ mà cô lại có thể thoải mái và gần gũi với người đàn ông này đến vậy? Khả Di bỗng nhớ lại rằng chỉ gần hai tháng trước, hai người còn khó chịu ra mặt khi gặp nhau trong quán cà phê rồi tranh luận từng chi tiết nhỏ trong bản thiết kế dự án. Vậy mà giờ đây... nắm tay! Sờ má!
Trời ơi... Nghĩ tới đây Khả Di thấy đôi má rần rần lên, chắc hẳn đang đỏ lắm. Cô vội quay mặt nhìn ra cửa sổ để giấu đi nét bối rối.
“Sáng mai em về quê đúng không? Em đi xe hay máy bay?” Minh mở lời.
“A! Em đi xe thôi.” Khả Di giật mình quay lại, đáp.
“Mai mấy giờ phải ra bến xe? Anh chở em.” Minh nhìn nhanh qua cô, rồi tiếp tục tập trung nhìn đường.
Khả Di vội vàng xua tay từ chối: “Dạ thôi. Không cần đâu! Em tự đi được.”
“Nay em biết ngại anh à?” Minh bật cười.
“Đâu có đâu...”
“Vậy, ngày mai mấy giờ?” Minh nhướng mày.
“11 giờ là xe chạy á.”
“Ừ. Vậy 9 giờ 30 anh đón. À mà, em quê ở Tây Nguyên đúng không?”
Khả Di giật mình, quay qua: “Sao anh biết? Anh lén coi hồ sơ em à?”
“Ha ha. Khùng quá! Anh rình mò em làm gì. Giọng em... nhiều người trên Tây Nguyên có giọng như vậy.”
Cô chớp mắt nhìn anh: “Anh rành quá ta?”
“Anh từng lên Đắk Lắk và Đà Lạt mà.”
“Ý!!! em người Đắk Lắk nè!”
“... Trùng hợp vậy à.” Minh thoáng im lặng suy nghĩ.
“Sao vậy ạ?”
“... Không có gì.”
Khả Di nheo mắt, chọc: “Ý da! Người đàn ông này có quá nhiều thứ mập mờ.”
Anh phì cười: “Anh mập mờ gì đâu? Giờ em muốn biết gì về anh?”
“Thôi. Không cần.” Cô phẩy phẩy tay.
“Anh người Sài Gòn. 28 tuổi. Đẹp trai. Nhiều tiền...”
“Lại nữa rồi, em không có hỏi gì nha!!!” Khả Di cố nín cười vì cái tính luôn tự luyến của Minh.
“Anh cao 1 mét 85, có bờ vai và lưng rất xịn, Khả Di rất thích.” Minh vẫn tiếp tục.
“Nàyyyyy!”
*
Chiếc xe dừng hẳn trước một tòa nhà chọc trời. Minh nhanh chóng bước xuống, lịch thiệp vòng sang mở cửa xe rồi cẩn trọng đưa tay chắn phía trên thành xe cho Khả Di.
Đôi gót trong suốt tựa thủy tinh khẽ chạm mặt đường. Cô bước ra khỏi xe và ngay lập tức, ánh mắt cô bị hút trọn lên tầng cao, nơi những dải đèn neon tím xanh ma mị phản chiếu trên nền kính, hứa hẹn một không gian đầy tuyệt diệu đang chờ.
Quán pub nằm trên tầng thượng, chào đón họ bằng tiếng nhạc Jazz và không gian gỗ trầm ấm cúng. Quầy bar dài lấp lánh, những chiếc ghế cao xếp ngay ngắn dưới chùm đèn cầu kính lơ lửng như những hành tinh nhỏ. Bên ngoài khung cửa kính lớn bo cung là thành phố về đêm trải dài lộng lẫy với những dòng xe hối hả tựa dải sao băng vụt qua.
Xung quanh, những chiếc bàn tròn nhỏ hầu như đã kín chỗ. Không gian râm ran tiếng chuyện trò, hòa lẫn với tiếng ly tách va chạm lanh canh. Ở vài góc khuất, những cặp đôi đang thì thầm to nhỏ dưới ánh nến lung linh, trong khi phía trung tâm, vài nhóm bạn trẻ ăn mặc sành điệu đang thong thả nâng ly, tận hưởng chút thư thái cuối ngày.
“Trời ơi...” Khả Di thốt lên khe khẽ, đôi mắt sáng rỡ ánh lên niềm vui thích thuần túy. Cô rút điện thoại, say sưa chụp lại mọi ngóc ngách.
Bệnh nghề nghiệp F&B lại trỗi dậy. Cô bắt đầu lẩm nhẩm trong đầu: “Cách xử lý gỗ này phối màu chuẩn ghê... ánh đèn từ trần chạm hắt xuống ghế bar góc 45 độ... tường dùng gì mà ăn sáng dữ vậy trời.”
Minh đi phía sau, thấy cô hết nghiêng trái lại nghiêng phải để chụp trần nhà thì bất giác nheo mắt cười. Ánh mắt anh mắt ánh lên một thứ gì đó yêu chiều khi nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang xoay tới xoay lui. Trông cô thật giống một chú mèo con hiếu kỳ đang mải mê khám phá lãnh địa mới của mình. Rồi Minh dịu dàng đặt tay lên lưng Khả Di, đẩy nhẹ cô đi vào phía trong.
Khả Di còn đang loay hoay tìm kiếm thì những bóng dáng quen thuộc đã vẫy tay lia lịa từ một góc bàn khuất, kế bên cửa kính lớn.
“Khả Di! Sếp! Tụi này ở đây nè!” Linh reo lên, không giấu nổi sự hào hứng. Kế bên Linh, Hoàng và Quân cũng đã ngồi sẵn, trên bàn đã bày biện vài món đồ nhắm đơn giản.
Khả Di và Minh ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã đến đưa menu.
“Cho anh Manhattan.” Minh đáp, giọng chậm rãi, phong thái điềm tĩnh. Rồi anh quay sang nhân viên, bổ sung thêm với vẻ mặt thản nhiên: “Và thêm một phần lớn cánh gà tre cho bạn nữ tên Khả Di này.”
Nói xong, anh khẽ nhếch khoé miệng nhìn về phía cô đầy ẩn ý.
Khả Di lườm anh một cái sắc lẹm, hiểu ngay là anh vẫn còn nhớ dai vụ “gà rán size đại” hôm nọ.
Quân ngồi đối diện lập tức bĩu môi trêu chọc: “Khiếp! Có Di cái là sếp ‘ra dẻ’ liền ha. Uống hẳn rượu mạnh cơ đấy.”
Linh nghe vậy liền quay sang “đốt”: “Sếp! Coi cái miệng nó hỗn chưa kìa. Tháng này sếp trừ lương nó đi cho chừa.”
“Rứa trừ luôn của bé Linh đi. Dám sai sếp làm việc.” Hoàng ngồi cạnh thong thả đệm thêm một câu.
Linh nhăn nhó, quay sang lườm Hoàng: “Sao anh cứ thích chọc ngoáy em dợ?”
“Anh thích vậy đó. Răng em làm được chi anh?” Hoàng cười nhếch mép đầy khiêu khích.
“Đồ trẻ con! Trẻ trâu! Già không đều!” Linh gắt giọng, nhưng chẳng ai thấy sợ mà chỉ thấy buồn cười.
Minh bật cười, lắc đầu bất lực: “Đi với tụi mày, anh thấy xấu hổ ghê.”
Linh hứ một tiếng về phía Hoàng, rồi quay ngoắt sang Khả Di, giọng ngọt xớt: “Di gọi món gì nè?”
Khả Di lướt nhanh menu: “Cho mình Lychee Blossom nhé. Ít đá, không quá ngọt.”
Minh cúi người sát gần Khả Di, thì thầm: “Em gọi thêm gì ăn đi, lát nữa anh ăn phụ cho.”
“Oki... vậy cho em thêm một phần mì Ý sốt rose beefsteak medium well nhé.” Cô chỉ tay vào phần ăn to nhất trong menu, mắt sáng rực lên.
Linh thấy cảnh thì thầm to nhỏ ấy thì lè lưỡi trêu: “Eo ôi, nổi hết cả da gà với hai ông bà này luôn á!”
Rồi đột nhiên, Linh im bặt, dí sát mặt vào Khả Di quan sát, thốt lên trầm trồ: “Giờ nhìn kỹ mới để ý nha. Mắt bà đẹp ghê, kiểu nó cứ long lanh, ánh lên như đang yêu ai vậy á.”
“Đâu? Đâu?” Quân cũng tò mò chồm người qua: “Ồ! Đúng là long lanh thật nè. Sao bình thường đi làm không thấy ta?”
“He he, quá khen, quá khen!” Khả Di hếch mặt lên đầy tự hào, cười tít mắt.
Minh ngồi bên cạnh, chống tay lên bàn rồi nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn cô. Cô vẫn cười toe toét, đôi mắt cong cong màu nâu hổ phách ánh lên vẻ trong trẻo và rạng rỡ dưới ánh đèn vàng. Tất cả đều khiến anh cảm thấy thật dễ mến và bình yên. Thế nên anh tự hỏi: Nếu người con gái này luôn hướng ánh mắt ấy về phía mình thì sao? Liệu đôi mắt ấy có còn đẹp và vô tư như bây giờ không, hay sẽ vương vấn những nỗi buồn mà mình mang lại?
Nghĩ đến đó, Minh khẽ gục đầu xuống, một nụ cười tự giễu thoáng qua trên môi.
“Mà anh Hoàng uống gì thế? Nãy giờ chưa gọi à?” Tiếng Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh.
Hoàng đẩy gọng kính, đáp gọn lỏn: “Coca. Có đá.”
Cả bàn im lặng mất một giây.
Quân nhăn mặt, vẻ khó hiểu tột độ: “Ủa ba? Đi pub mà uống nước ngọt là sao ba?”
Hoàng vẫn tỉnh rụi, nhấp một ngụm nước lọc: “Anh phải tỉnh để canh chừng cái Linh.”
Linh giật nảy mình, nhăn nhó phản đối: “Xí! Mắc mớ gì anh canh em!”
“Em mà xỉn vô là ôm tùm lum tà la. Anh lớn hơn nên anh phải lo là đúng rồi.” Hoàng nói, giọng điệu chậm rãi nhưng chắc nịch.
Linh nghe tới đây, mặt đỏ bừng lên. Còn cả nhóm thì được phen phì cười.
Khả Di nháy mắt đầy ẩn ý với Linh: “Biết rồi nha~!”
Linh cười hắt ra mấy tiếng đầy oan ức, chống nạnh chỉ thẳng mặt Hoàng: “Em nói anh nghe nè. Em không cần anh lo. Em sắp có bồ rồi. Đừng có nói linh tinh rồi bồ em hiểu nhầm, mắc công lắm.”
Hoàng lại thong thả đẩy nhẹ kính: “Bữa mô em cũng nói rứa. Rồi tháng sau lại lăn ra khóc, bắt anh chở đi vòng vòng...”
Linh hoảng hốt, nhào tới bịt miệng Hoàng: “Anh im ngay cho tui!”
Cô đẩy mạnh một cái khiến Hoàng bật ngửa ra sau ghế, la oai oái. Quân thấy vui quá cũng hùa vào kéo phụ, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn đầy tiếng cười.
Cả nhóm lại tiếp tục rôm rả trò chuyện. Linh, Quân và Hoàng thay phiên nhau trêu chọc Minh, không khí vui vẻ và thân thiết như một gia đình nhỏ. Khả Di nhìn quanh, nhóm chỉ năm người mà thật ồn ào náo nhiệt. Song cô không hề khó chịu, mà lại thấy vui đến nỗi có thể ngồi nghe cả ngày.
Một lát sau, ly rượu được đặt trước mặt Minh. Anh cầm lấy, xoay nhẹ trong tay, ánh mắt lơ đãng dán vào dòng chất lỏng vàng óng đang lăn tăn gợn sóng. Khả Di thoáng nhìn qua, nhận ra vẻ trầm tư xa cách đang bao trùm lấy dáng hình anh.
Vừa lúc đó, một cô gái lạ mặt bước tới. Cô ấy ăn mặc rất quyến rũ với chiếc váy lụa màu hồng pastel, ghé sát vào tai Minh thì thầm gì đó, tay cầm sẵn điện thoại mở mã QR.
Khả Di nheo mắt quan sát. Quả thật cô gái kia rất đẹp, đúng gu đàn ông thành đạt. Trong suy nghĩ đầy định kiến của cô về một “trap boy”, cô đoán chắc Minh sẽ vui vẻ móc điện thoại ra nhận lời làm quen thôi: “Anh đào hoa như thế này, mình không nên dính vào là đúng rồi.” Cô thở dài trong bụng.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô, Minh đã lắc đầu với nụ cười trên môi lịch sự đầy vẻ xa cách: “Xin lỗi, tôi hạn chế đưa thông tin mạng xã hội cho người lạ.”
Cô gái kia vẫn chưa bỏ cuộc, cố nài nỉ: “Em chỉ kết bạn để trao đổi chút công việc...”
Minh vẫn giữ thái độ dửng dưng. Anh nghiêng người, đưa tay chỉ về phía Linh đang ngồi đối diện: “Nếu cần liên hệ công việc, em cứ lấy số bạn kia nhé. Đó là trợ lý của tôi.”
Cô gái nhìn sang Linh rồi nhìn vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết của Minh, biết không thể làm gì hơn nên đành ngượng ngùng quay gót bỏ đi.
Linh thấy thế thì than trời: “Trời ơi! Sếp lôi tui làm bia đỡ đạn kìa! Cái số tui khổ quá mà.”
Khả Di ngẩn người nhìn Minh. Anh từ chối thẳng thừng vậy sao? Cô cứ ngỡ anh là “trap boy” chính hiệu chứ?
Trong khi cô mải suy nghĩ, tay gắp một cái cánh gà đưa lên miệng thì Minh bất chợt quay sang cô, chìa điện thoại ra: “Di. Cho anh IG.”
Khả Di thoáng ngạc nhiên, mắt đảo nhanh giữa gương mặt anh và màn hình điện thoại. Vừa mới từ chối người đẹp xong, giờ lại đi xin IG của cô?
Linh nghe vậy liền chen vào, ẩn ý: “Thấy chưa Di? Không phải ai ổng cũng follow đâu nha. Người ta xin thì ổng chảnh, còn với bà thì ổng tự dâng hiến đó. Chào mừng Di chính thức vô hội ‘ngoại lệ’ của sếp.”
Lúc này Khả Di mới để ý. Tài khoản IG Minh: Minh Trần. Hình đại diện vẫn là một màu xám. Còn lượt “đang theo dõi” chỉ có 52 người, trong khi người theo dõi anh có tận hơn 2.000. Cô mím cười, thầm đánh giá: “Hơn 2.000 người theo dõi thế kia... Rõ ràng bình thường anh cũng ‘thoáng’ lắm, ai xin chắc cũng cho, vậy mà ban nãy còn bày đặt văn vở ‘không cho người lạ’ để từ chối người ta. Đúng là đồ lươn lẹo! Nhưng anh chủ động xin mình hai lần thế này, thì cũng coi như là có chút thành ý.”
Ấy vậy cô vẫn muốn “giữ giá”: “Không cho! Đừng nghĩ ai cũng muốn vô danh sách kết bạn IG anh nhé!” Khả Di hất cằm ra vẻ chảnh.
“Em không cho là do em ghen với cô nãy à?” Minh trêu chọc.
“Đừng hòng khích em.” Cô cứng rắn.
Minh cắn nhẹ môi dưới bất lực rồi quay qua phía Linh ra hiệu “chi viện”.
“Hứ! Cũng là nhỏ này thôi.” Linh nhếch miệng cười gian: “Di ơi. IG của Di là gì thế? Tui cũng muốn follow.”
“Tui nữaaaaaa.” Quân và Hoàng cũng nhao nhao hưởng ứng.
Khả Di híp mắt trước âm mưu “đánh hội đồng” của Minh. Thường cô ít khi cho ai IG, vì đây là nơi cô chỉ dành cho vài người bạn thân thiết. Nhưng nhóm bạn này và cả ánh mắt chờ đợi kiên nhẫn của ai kia...
“IG tui là didi1810. Mà tui toàn post linh tinh thôi.” Cô đọc cho Linh nghe, nhưng thực chất là đọc cho Minh.
“Không sao. Mấy đứa tui, có đứa nào tâm lý bình thường đâu.” Linh gõ bàn phím điện thoại lia lịa.
Minh nghe thấy, khoé môi cong lên đắc ý, nhanh tay nhập vào máy mình.
Điện thoại cô sáng lên. Minh Trần đã bắt đầu theo dõi bạn. Mấy giây sau, Linh - Quân - cả Hoàng cũng lũ lượt gửi lời mời. Cô bật IG lên, ấn đồng ý, tài khoản mở khoá.
“Bà Di đẹp gái quá! Tấm bà với con mèo này dễ thương nhất nè.” Linh đang lướt IG của Khả Di, tấm tắc khen.
Minh cũng đang chăm chú nhìn màn hình. Hình đại diện IG của Khả Di là một con mèo trắng. Status ghi: Di nè!. Phía dưới là những bức hình cô đang cười, trông rất vô tư và thoải mái, dễ thương vô cùng khiến anh cười thích thú.
Quân nhón người qua: “Anh Minh tối nay lo vẽ đi nha. Đừng có ngắm hình Di rồi quên á.”
“Mày nói nữa, tí anh chụp mày nhiều nhất bây giờ. Anh còn nhiều hình của mày lắm.” Minh nhấc điện thoại lên như đã sẵn sàng thu thập những tấm ảnh “lên hương” của cả team như mọi lần.
Y như lời nói, chỉ ba mươi phút sau, Quân đã bắt đầu ngả sang vai Hoàng vì say mồi, còn Linh thì vừa cười vừa đập bàn vì vài món ăn tới trễ. Minh dựa lưng vào ghế, ánh mắt có phần mỏi đi sau ly thứ hai nhưng vẫn âm thầm quan sát người bên cạnh.
Khả Di vẫn hoàn toàn tỉnh táo tuy gò má cô bắt đầu ửng hồng và tê rần chỉ sau một ly. Ly cocktail thứ hai cô vẫn chọn Lychee Blossom trong suốt với những viên đá cao và bông hoa trắng xinh xắn nổi lềnh bềnh trên mặt, hệt như đóa hoa nhài cô vẫn thích.
Cô cong mi rồi đưa ly lên kề môi, định nhấp thêm một ngụm để làm dịu cơn khát thì Minh đột nhiên nghiêng người sang. Ánh mắt anh lơ đãng không nhìn vào ly rượu mà dán chặt vào đôi môi đang ướt mềm của cô.
“Ngọt không?” Anh hỏi, giọng trầm thấp lẫn trong tiếng nhạc Jazz dìu dặt.
Khả Di quay mặt qua ngơ ngác, chưa kịp hiểu ý đồ của anh, chớp mắt gật đầu theo quán tính: “Dạ ngọt.”
“Vậy à?” Minh nhếch nhẹ một nụ cười mị hoặc.
Anh đưa một ngón tay đỡ nhẹ lấy đáy ly của cô. Không để cô kịp phản ứng hay rụt tay lại, anh cúi đầu xuống, ghé môi mình vào đúng vị trí môi cô vừa chạm rồi nhấp một ngụm nhỏ ngay trên tay cô.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như chậm lại. Ánh đèn vàng pha lẫn ánh tím mờ ảo từ trần pub đổ xuống, trượt qua lớp chất lỏng sóng sánh trong ly, vỡ ra thành những vệt sáng nhỏ như bụi sao nhảy múa trên sườn mặt nghiêng của anh, khiến hàng mi rủ xuống in thành một bóng mờ nhạt cuốn hút nơi gò má. Khả Di ngồi lặng như tượng, ở khoảng cách sát đến mức cô có thể nghe tiếng những viên đá cụng vào thành ly, rồi dõi theo sự chuyển động khó cưỡng nơi yết hầu anh.
Minh chậm rãi ngước lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào cô ở khoảng cách sát đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của cả hai đang mơn trớn hoà quyện vào nhau.
Anh chép miệng nhẹ, ánh mắt lướt qua đôi môi cô rồi thì thầm khẳng định: “Ừ... ngọt thật.”
Câu nói ấy như một mồi lửa ném thẳng vào đống rơm khô. Mặt Khả Di bùng cháy dữ dội. Tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực. Cô thoáng nghĩ mình nên giật ly lại hay mắng anh một câu vì cái thái độ trêu chọc rõ hư kia, nhưng tay chân cô lúc này mềm nhũn, còn đầu óc đình trệ hoàn toàn.
Xung quanh, Linh vẫn đang cười khúc khích quay story. Quân vẫn đang cá cược với Hoàng. Tất cả vẫn ồn ào, náo nhiệt, chẳng ai mảy may nhận ra sự ám muội vừa lướt qua giữa hai người. Một nụ hôn gián tiếp, táo bạo và công khai ngay trước mắt mọi người.
Thấy vẻ mặt đỏ lựng như sắp bốc khói của Khả Di, Minh mỉm cười hài lòng. Anh quay đi làm như chẳng có gì, rồi cúi đầu vùi mặt xuống bàn, giọng biếng nhác: “Anh mệt.”
Khả Di trợn mắt, mím môi, cố trấn tĩnh lại nhịp thở đang loạn xạ. Cô liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu bên cạnh, thấy vừa khó ưa lại vừa buồn cười. Cô biết thừa anh thích trêu mình, nhưng “trò chơi” này đang ngày càng vượt quá sức tưởng tượng của cô. Nhưng mà... cô cũng không thấy ghét điều ấy.
Cô đáp, giọng không giấu nổi sự bối rối xen lẫn chút trêu chọc vụng về: “Mới uống một chút mà đã than mệt. Đô anh cũng kém thật đấy.”
Miệng thì nói cứng, còn tay cô lại đưa ly rượu lên, vô tình đặt môi vào đúng chỗ anh vừa uống, nhấp một ngụm lớn để hạ hỏa.
Minh vẫn giữ nguyên tư thế gục đầu, nhưng khoé môi đã cong lên thành một nụ cười rạng rỡ mà không ai nhìn thấy. Anh he hé mắt, liếc trộm vẻ bối rối đáng yêu của cô qua kẽ tay áo.
“Hai má em lại đỏ kìa... Không biết vì sao, lúc nãy anh làm như vậy. Bây giờ anh đổ tại men rượu, em nghe có hợp lý không, Di?”



Bình luận
Chưa có bình luận