Chương 25: Đấu đá nơi công sở (2)



Tiếng gọi ngập ngừng kéo Tâm về thực tại. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa khẩn khoản lại vừa dò xét của Khả Di. Chính cái nhìn đầy mâu thuẫn ấy khiến Tâm nhớ lại chuyện hôm qua.

Lan đẩy chiếc laptop về phía Tâm, trên màn hình là bản kế hoạch với những con số đã được chỉnh sửa đầy mưu đồ. Cô ta nháy mắt, nụ cười trên môi toát lên vẻ hả hê độc địa:

“Đảm bảo lần này con nhỏ đó không ngóc đầu lên nổi. Dự án sẽ bị trì trệ, nó sẽ là người chịu trận đầu tiên.”

Tâm nhìn màn hình, rồi liếc sang Lan, mày nhíu chặt lại. Cô thừa nhận mình chẳng ưa gì Khả Di. Cái vẻ thông minh lanh lợi, lúc nào cũng được việc và sự tự tin thái quá của con bé luôn khiến Tâm “gai mắt”. Nhưng ghét thì ghét, Tâm vẫn là người làm việc dựa trên hiệu quả. Lôi công việc chung ra làm bia đỡ đạn, làm ảnh hưởng đến tiến độ dự án của cả công ty thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

“Thôi đi, Lan.” Tâm gạt tay, khó chịu: “Chuyện cá nhân thì giải quyết cá nhân. Đừng có lôi cả cái dự án này vào. Mệt người lắm.”

Tâm khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm, tránh đi vẻ mặt của Lan. Tâm không muốn tự rước họa vào thân. Những trò của Lan ngày càng đi quá giới hạn, giống như con thiêu thân lao vào lửa, và Tâm thì đủ tỉnh táo để không muốn mình chết cháy lây.

Lan nhìn Tâm đầy vẻ khó hiểu, rồi nhún vai khinh khỉnh: “Tùy bà. Nhát gan thì đứng sang một bên. Dù sao thì tui cũng có cách của tui. Bà giữ cái miệng là được.”

Nhớ đến đây, Tâm thu lại ánh mắt, nhanh chóng giấu nhẹm sự dao động vào trong vẻ mặt cáu kỉnh thường ngày. Cô không muốn Khả Di đọc được bất cứ sự thương hại hay đồng cảm nào từ mình.

“Chị Tâm?” Khả Di gọi lại.

“Lan đi gặp khách rồi.” Tâm đáp gượng gạo, rồi hạ giọng hỏi: “Bị vụ file POSM đúng không?”

Khả Di không giấu nổi vẻ bất ngờ: “...Sao chị biết?”

Tâm cúi xuống nhìn ly nước, giọng nói nhỏ đi, mang theo chút ẩn ý: “Không chắc... nhưng về kiểm tra kỹ lại timestamp đi.”

Khả Di tròn mắt. Cô không ngờ người đưa ra gợi ý cứu nguy lại là Tâm, người luôn ghét mình ra mặt. Thế nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều:

“Cảm ơn chị!” Khả Di quay đầu chạy về phòng Dự án.

Sau khi trở về bàn làm việc, Khả Di hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại sự tập trung. Cô mở chiếc USB cá nhân, tìm đến file báo cáo đã được sao lưu trước khi nộp. Timestamp của file trên USB sớm hơn file trên server vài phút, và số liệu thì hoàn toàn chính xác. Cô nở nụ cười mừng thầm: đây chính là bằng chứng duy nhất.

Chị Hằng đi tới: “Sao rồi em? Mà làm gì để ẩu vậy. Nghe nói, bên ban giám đốc biết vụ này rồi. Không hiểu sao tin tức lan nhanh như thế.”

“Chị Hằng, File em nộp có số liệu đúng. Em có bản sao lưu trên USB với ngày giờ khác file trên server một chút. Em nghĩ file trên server đã bị chỉnh sửa sau khi em nộp.” Khả Di bình tĩnh nói.

Chị Hằng nhíu mày: “Em chắc chắn chứ? Chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu là cố ý, người đó sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”

“Em chắc chắn. Em sẽ gửi mail chi tiết cho chị.”

14 giờ 20, Khả Di gửi bản sửa cho chị Hằng, kèm email chứng minh số liệu gốc và sự khác biệt trong file trên server. Cô nhắn thêm cho anh Duy: Em gửi bản sửa rồi ạ. Có vấn đề từ file trên server, em sẽ báo cáo nếu anh cần.

Anh Duy thấy vậy, triệu tập họp gấp. Khả Di, Lan, Tâm, và chị Hằng ngồi quanh bàn. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Anh Duy đập tập hồ sơ xuống bàn: “Số liệu Denicoffee sai suýt làm đội chi phí nghiêm trọng. Di báo cáo file trên server bị chỉnh sửa. Lan, em là người tổng hợp cuối cùng, giải thích đi.”

Lan ngồi đó, bình thản đến lạ lùng, không hề có chút lo sợ nào. Cô ta vuốt lại lọn tóc, giọng nhẹ tênh: “Dạ, em đâu rảnh mà động vào file của Khả Di. Em chỉ lấy file trên server để tổng hợp thôi. Server chung mà anh, ai chả vào được. Chắc chị Di nộp nhầm file cũ rồi giờ đổ thừa. Chứ ai hơi đâu mà đi sửa số liệu của người khác làm gì cho mang họa.”

Khả Di hít một hơi thật sâu: “Lan, file của em nộp là bản chuẩn. Em có bản backup cá nhân. Anh Duy, em đề nghị nhờ IT truy xuất log chi tiết của file trên server. Nó sẽ cho thấy người cuối cùng mở file và chỉnh sửa nó là ai.” Khả Di nói dứt khoát, ánh mắt nhìn thẳng vào Lan.

Lan xanh mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta không nói gì, chỉ liếc nhìn Khả Di một cái đầy khinh thường, rồi lại cúi đầu xuống, nghịch điện thoại.

Anh Duy giận dữ đập tay xuống bàn: “Lan! Em đang làm gì vậy? Em có biết sự việc này nghiêm trọng đến mức nào không mà còn cầm điện thoại?

Lan ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Anh Duy, việc này không liên quan gì đến em cả. Em đã làm theo đúng quy trình. Khả Di làm việc không cẩn thận, sao anh lại nhắm vào em.”

Khả Di cắn môi. Đúng là do cô đã quá sơ suất mới để cho Lan qua mặt, mà vì cô cũng không ngờ Lan lại có thể hại cả tập thể một cách tinh vi như vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại bàn của anh Duy reo lên. Anh nhíu mày, nhấc máy: “Dạ, em nghe... Vâng... file đã nộp... Dạ có, có điều chỉnh cuối... Vâng, em đang họp với team... Dạ, em hiểu rồi...” Giọng anh Duy dần trầm, ánh mắt có phần ngạc nhiên rồi qua khó hiểu.

Ống nghe vừa rời khỏi tai, gương mặt anh lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh, song vẫn thoáng hiện chút bất mãn. Anh nhìn Khả Di, rồi liếc nhanh qua Lan, nói: “Sếp Lâm vừa gọi. Vụ việc này được Ban Giám đốc yêu cầu tạm gác lại. Phòng IT báo cáo server bị lỗi log vào đúng thời điểm đó, không thể truy xuất lịch sử file. Mọi người về phòng làm việc tiếp đi. Có vẻ như có một vài yếu tố khách quan tác động nên đã xảy ra sự nhầm lẫn này. Sau lễ, chúng ta sẽ có một buổi làm việc riêng, anh sẽ làm rõ lại vấn đề. Hiện tại, cả nhóm chỉ cần tập trung hoàn thành công việc của mình.”

Khả Di sững sờ. Lỗi server đúng lúc này? Một sự trùng hợp đến nực cười.

Còn Lan thở phào trong lòng, khoé môi nhếch lên một nụ cười đắc thắng kín đáo khi liếc nhìn Khả Di.

Ngay lúc này, chị Hương gõ cửa cửa phòng xin phép cắt ngang: “Dạ cho em xin phép báo, có cuộc gọi gấp từ phòng Tài chính cho Khả Di, họ yêu cầu Khả Di qua bên đó gấp.”

Anh Duy đưa bàn tay xoa trán: “Di! Em ra làm đi. Còn Lan... Anh nói một lần cuối, đừng qua mặt anh rồi ảnh hưởng mọi người. Đúng sai em tự hiểu.”

Lan nghe vậy khẽ nghiến răng, gật đầu chào rồi đi ra ngoài. Tâm cũng chậm rãi đi theo sau, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Còn Khả Di vội vàng ra nghe điện thoại. Người gọi là chị Như, giọng đầy căng thẳng: “Khả Di, em nộp lại file gì vậy? Số liệu POSM đội lên mà không báo. Còn vài tiếng nữa là nghỉ lễ, bên chị đang đóng bảng ngân sách thì phát hiện ra lệch. Giờ cả phòng phải ngồi lại làm lại từ đầu!”

“Dạ, em... em xin lỗi chị. Vụ này do sai sót khi tổng hợp, em đã sửa nhưng không nghĩ bên chị cũng nhận bản cũ.” Khả Di luống cuống, nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Giờ nói gì cũng muộn. Bên chị đang phải rà lại toàn bộ chi phí. Cả chị và hai bạn ở đây đều đang chuẩn bị về thì phải hủy. Em làm được gì thì qua ngay.”

“Dạ, em qua liền!”

Khả Di lao vô phòng Tài chính. Bên trong, không khí căng như dây đàn. Cả nhóm đang rà từng hạng mục trong bảng dự toán mới, mặt ai cũng sầm lại. Đồng hồ đã gần 16 giờ 15.

Một bạn nam thở dài, rút tai nghe: “Vụ này delay một tiếng, chắc tối nay khỏi mơ lên Đà Lạt kịp rồi...”

Khả Di cắn môi, mở laptop rồi vội vàng phối hợp kiểm tra bảng giá vật tư in ấn POSM. Cô biết mình không phải là người trực tiếp làm sai số liệu, nhưng sự lơ là của cô với email Lan gửi cũng là một phần lỗi lớn, làm liên luỵ bao nhiêu người.

Gần 17 giờ 30, khi công việc dần ổn định trở lại, Khả Di âm thầm xuống quầy cà phê dưới sảnh, mua vài ly trà trái cây. Trở lên, cô nhẹ nhàng đặt một ly lên bàn chị Như.

“Em xin lỗi vì khiến mọi người phải tăng ca. Em không biện minh gì hết. Mong chị và các anh chị bỏ qua. Em để mấy ly nước ở đây, hy vọng giúp mọi người đỡ mệt phần nào.” Giọng cô đầy hối lỗi.

Chị Như nhìn cô một lúc, rồi gật đầu: “Làm thì ai cũng có lúc sai, nhưng nhớ kỹ: làm dự án là xài chung số liệu. Một dòng sai là cả chuỗi sai theo. Lần sau, kiểm tra lại tất cả những file, ngay cả sau khi gửi nhé.”

Một chị khác trong phòng nói thêm: “Làm ở công ty lớn mà nhầm file là to chuyện lắm em ơi. Không phải chỗ cho mấy trò nói nhầm là xong đâu, phải cẩn trọng từng chút một.”

Khả Di cúi đầu, lặng lẽ thừa nhận: “Dạ...”

Sau khi hoàn tất đống hồ sơ giấy tờ, cô lịch sự chào mọi người rồi rời khỏi phòng Tài chính, đầu óc vẫn còn quay cuồng với mớ số liệu rối rắm và những lời khuyên văng vẳng. Khả Di bước đi trên hành lang dài hun hút, cảm giác mệt mỏi rã rời đang tràn khắp cơ thể.

Khi lướt qua một góc hành lang phía sau, nơi nối liền hai khu và thường vắng vẻ vào giờ chiều muộn, cô bất chợt nghe giọng Tâm vang lên từ phía sau bức tường mỏng, không giấu nổi cơn tức giận: “Bà vừa đạp Khả Di, vừa kéo cả phòng tăng ca. Xong rồi anh Duy cũng bị gọi lên giám đốc. Bà thấy hậu quả chưa?”

“Hậu quả gì?” Giọng Lan đầy vẻ ngạo mạn: “Bà thấy đấy, không ai động được vào tui. Cái server còn phải ‘hư’ đúng lúc tui cần mà. Tui may mắn lắm.”

“Tui biết bà không ưa nó.” Tâm gắt lên: “Nhưng muốn đấu thì đấu cho quân tử. Đừng có chơi trò ném đá giấu tay bẩn thỉu đó, ảnh hưởng đến cả dự án chung. Tui không muốn dính líu vào mấy trò này đâu.”

“Tốt thôi.” Tiếng bước chân Lan tiến lại gần hơn, giọng hạ thấp đe dọa: “Nhưng khôn hồn thì giữ cái miệng lại. Bà biết tính tui rồi đấy.”

Tâm nheo mắt, đôi môi mím chặt, không thèm đáp lời. Cô quay phắt lưng, sải bước đi với vẻ dứt khoát. Khi lướt qua góc tường tối om, nơi Khả Di đang đứng, ánh mắt họ bất ngờ chạm nhau. Khả Di giật bắn mình, tim đập thình thịch, không ngờ mình lại bị phát hiện đang “nghe lén” một cuộc đối thoại đầy kịch tính và nguy hiểm như thế.

“Nay thêm thói nghe lén à?” Tâm cau mày, giọng không còn tức giận nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ.

“Dạ... em vô tình thôi.” Khả Di cười ngại ngùng.

Tâm liếc cô một cái sắc lẹm, buông một câu cụt lủn rồi bỏ đi: “Hừ! Có cái mail cũng không thèm kiểm tra. Đáng đời!”

“Chị Tâm!” Khả Di gọi với theo nhưng bóng Tâm đã khuất sau thang máy.

Nhưng... mail? Mail gì?

Khả Di chạy về phòng, ngồi trước màn hình máy tính. Cô nhớ lại câu nói của Tâm: “Có cái mail cũng không thèm kiểm tra.” Cô hiểu rằng Tâm đang ám chỉ điều gì đó. Liền vội vàng mở thử hộp mail, đúng là có một email mà Tâm đã gửi cho cô với tiêu đề “Bản sao file Denicoffee_POSM (backup)”, file “Denicoffee_POSM_Final.xlsx” đính kèm, được gửi đi vào lúc 10 giờ sáng hôm qua. Do quá bận với deadline khác, cô chỉ lướt qua tiêu đề và nghĩ là Tâm gửi nhầm file cũ hoặc dư thừa, vì chị ấy đâu ưa gì mình. Khả Di mở file ra, và số liệu hoàn toàn chính xác.

Hóa ra, Tâm đã âm thầm mở file của Khả Di trên server ngay sau khi Lan chỉnh sửa, nhận thấy sự bất thường nên đã kịp thời lưu lại và gửi đi. Hành động âm thầm này của Tâm không chỉ trao cho Khả Di tấm khiên bảo vệ để đối mặt với Lan sau này, mà còn giúp cô hiểu rõ hơn về những mâu thuẫn phức tạp đang diễn ra trong nội bộ.

Khả Di gục đầu xuống bàn, xâu chuỗi lại mọi việc. Giờ đây, cô đã nhận ra rằng sự dửng dưng ngạo mạn của Lan và cái thở dài bất lực của sếp Duy ban chiều đều có nguồn gốc sâu xa hơn những gì cô nghĩ.

Cô thở dài, cảm giác vừa nhẹ nhõm vì được minh oan, vừa nặng nề vì thực tế phũ phàng. Bất chợt, ánh mắt cô vô tình lướt qua đồng hồ treo tường: 18 giờ 15 phút.

“Ôi thôi chết! Sắp đến giờ rồi!”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    PuPu

    Suýt nữa là hôn rồi. Trời ơi

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout