Khả Di quay phắt đầu lại, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn người đàn ông vừa xuất hiện lù lù bên cạnh.
Minh ngồi xuống sát cô, khoảng cách gần đến mức đầu gối hai người chỉ cách nhau một gang tay. Bộ âu phục phẳng phiu mọi khi, giờ trông có chút phong trần với chiếc áo vest khoác ngoài vạt mở rộng, cà vạt bên trong đã nới lỏng. Cánh tay anh gác hờ lên thành ghế, gần vai cô.
Ánh đèn đường vàng vọt rọi qua kẽ lá, hắt lên sườn mặt nghiêng của anh, làm nổi bật sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm đang nhìn Khả Di. Trong đáy mắt ấy dường như đang có một tầng cảm xúc phức tạp, đen đặc như màn đêm, vừa có chút trách móc lại vừa tràn đầy sự nuông chiều.
“Anh... sao anh lại ở đây?” Khả Di lắp bắp rồi vội vàng đưa tay lên quệt mặt lần nữa, sợ mình nhìn nhầm, hoặc tệ hơn là sợ anh lại nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình lúc này: “Mà... em đâu có tìm anh.”
Minh không vạch trần lời nói dối vụng về của cô. Anh liếc nhìn ổ bánh mì nguội ngắt đang bị cô siết chặt đến méo mó trên tay, rồi lại nhìn lên đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước dù khuôn mặt cố tỏ ra mạnh mẽ.
Anh thở dài, nghiêng người với tay xách lên một túi giấy đang để dưới chân ghế đá, rồi lấy ra hai ly trà sữa đầy topping, lớp vỏ nhựa bên ngoài lấm tấm những giọt nước lạnh do ngưng tụ.
“Của em.” Minh nói rồi chẳng đợi cô phản ứng, một tay nhét ly trà sữa lạnh lạnh vào lòng bàn tay cô, còn tay kia thì tự nhiên lấy ổ bánh mì đặt sang một bên.
Khả Di ngẩn người nhìn ly trân châu đường đen trên tay. Cái lạnh từ ly nước thấm qua da làm đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn giữa mớ cảm xúc hỗn độn. Cô ngước lên, thấy Minh đã cắm ống hút, uống một hơi ngon lành, tiếng trân châu bị hút lên rột rẹt phá tan bầu không khí ngượng ngập.
“Sao tự nhiên anh mua cái này cho em?” Cô hỏi.
Minh nuốt ngụm trà mát lạnh, yết hầu khẽ chuyển động rồi đáp: “Thì cứ tưởng có người đang trách là không có ai lau nước mắt, lại còn phải đói bụng gặm bánh mì. Sợ mang tiếng vô tâm nên anh phải chạy đi mua gấp.”
“Không có nha!” Khả Di liền chối bay chối biến.
Minh đặt ly trà sữa xuống ghế đá, rồi rất tự nhiên, anh vươn tay về phía cô.
Khả Di theo phản xạ định lùi lại, thế nhưng hơi ấm từ bàn tay anh đã kịp phủ lên gò má, giữ cô ngồi yên. Những đầu ngón tay có phần thô ráp của anh không hề làm cô khó chịu, ngược lại, chúng lướt đi thật dịu dàng, thật chậm. Anh dùng ngón cái miết nhẹ, lấy đi vệt nước mắt mỏng manh mà Khả Di cứ ngỡ bóng tối đêm nay đã giúp cô giấu kín.
“Nói dối. Rõ ràng là đang ướt này.” Anh thì thầm.
Cảm giác ấm nóng đầy “ám muội” từ đầu ngón tay Minh làm Khả Di giật thót. Cô vội vàng xích người ra xa, trượt hẳn sang mép bên kia của ghế đá, tí nữa thì làm rơi cả ly trà sữa, để cố gắng tạo ra một khoảng trống an toàn giữa hai người.
Cô nhíu mày, đặt ly trà sữa xuống ghế, cố nghiêm túc: “Anh đừng như vậy.”
Minh thu tay về, cầm lại ly trà sữa của mình lên lắc nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt ngây ngô giả tạo: “Đừng gì nhỉ?”
Thái độ “giả điên” của anh làm Khả Di phát cáu. Cô quay phắt qua, trừng mắt nhìn anh, rồi đưa tay lên tự quệt má mình một cái thật mạnh, diễn lại y hệt hành động khi nãy: “Đừng vầy nè! Đừng có tự tiện chạm vào người em.”
Minh nhướn mày, tựa lưng ung dung, tay vẫn cầm ly trà sữa đá: “À... tại sao?”
“À cái gì mà à?” Khả Di nheo mắt, gắt lên vì sự vô lý của người đàn ông này: “Vì anh có bạn gái rồi. Không nên. Em không muốn có thêm lời đồn nào ở công ty hay khu phố này nữa đâu.”
Minh im lặng. Anh kiên nhẫn chờ đợi cơn xao động trong mắt cô lắng xuống rồi mới cất lời: “Vậy sao em không nói với anh?”
Khả Di tròn mắt: “Nói gì ạ?”
“Chuyện tin đồn. Chuyện sáng nay ở sảnh công ty.”
Khả Di chột dạ. Vậy là anh biết hết rồi. Chắc chắn là cái miệng nhanh nhảu của Linh. Cô quay mặt đi, né tránh: “Có gì đâu mà nói. Cũng là hiểu lầm vớ vẩn thôi mà. Nói ra chỉ thêm phiền anh.”
“Di...” Minh gọi tên cô, giọng thấp xuống: “Anh đã nói rồi. Với anh, em chưa bao giờ là phiền phức.”
Khả Di cười nhạt lẫn hờn dỗi: “Đó là trước kia. Còn giờ anh có người yêu rồi. Việc mình cứ nói chuyện cá nhân, hay gặp riêng ban đêm... như thế này chẳng hạn. Kỳ lắm. Không đàng hoàng chút nào.”
Nghe đến đây, Minh ngồi thẳng dậy rồi nhìn khuôn mặt nhỏ, chậm rãi nhả từng chữ: “Anh không có bạn gái nào hết.”
Khả Di sững lại. Cô quay qua nhìn anh chằm chằm như muốn tìm vết tích nói dối trên gương mặt điềm tĩnh sát bên.
“Anh độc thân cũng được mấy năm rồi.” Minh nhướn mày: “Anh hoàn hảo như thế này, dễ gì để ai có được.”
“???” Khả Di nhăn mặt, đầy vẻ hoài nghi: “Vậy còn chị tối đó? Là ai?”
“Là đối tượng xem mắt. Gặp mặt, đi ăn, nói chuyện. Hết.” Minh nhún vai.
“Gặp mặt...?” Khả Di lặp lại, cảm thấy nực cười: “Chứ hôm bữa... anh hôn người ta ngay giữa quán...” Giọng cô nhỏ dần ở đoạn cuối, mắt liếc xéo sang anh đầy ý tứ.
Minh bắt gặp ánh mắt dò xét đó thì khóe môi bỗng cong lên thích thú: “Cũng để ý anh quá!”
Khả Di bị bắt thóp. Cô cười hắt ra một tiếng, mắt nhìn qua bụi cỏ phía trước, làm vẻ như mình bị oan ức lắm: “Có đâu! Tại ai kia đứng giữa quán âu yếm công khai, đập vào mắt người khác, không thấy mới là lạ!”
“Ha ha.” Minh bật cười trầm thấp: “Đã nói là không phải người yêu anh đâu.”
“...” Khả Di im lặng nhìn Minh. Cô nheo mắt, cố gắng đọc vị người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Vẻ mặt anh ta quá bình thản, quá dửng dưng so với những gì cô nghĩ.
“Sao thế?” Minh hỏi khi thấy Khả Di cứ nhìn mình.
Khả Di hít một hơi, thẳng thừng buông ra hai từ: “Trap boy!”
Minh nhếch khoé môi, bất lực: “Lại trap boy?”
“Chứ còn gì nữa!” Khả Di gật đầu khẳng định.
Minh lắc đầu, giọng điệu chuyển sang vẻ bất cần đời: “Không hề. Chuyện người ta thích anh, muốn bày tỏ với anh, sao anh cản được? Kể cả hôn thì cũng đâu có nghĩa đó là bạn gái anh. Anh đâu có hứa hẹn gì.”
Nghe đến đây, máu nóng trong người Khả Di dồn lên. Cô quay hẳn người sang, chất vấn không ngần ngại: “Tại sao lại gieo hi vọng cho người khác? Tại sao để người ta hôn mình rồi lại rũ bỏ? Cuối cùng chị ấy không là gì của anh?... Anh làm như thế là đểu lắm đó biết không!”
Nụ cười trên môi Minh khép lại. Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: “Vì định nghĩa tình yêu của anh khác, Di à.”
Câu nói nhẹ bẫng nhưng lại nặng trĩu tâm tư, khiến không gian giữa hai người chùng xuống. Khả Di đang định phản bác tiếp thì cô chợt nhận ra trong giọng nói của anh không có chút nào là đắc ý của một kẻ lăng nhăng, mà nghe như một tiếng thở dài cam chịu.
Ánh mắt Khả Di mềm xuống. Cô buột miệng hỏi: “Ai đã làm tổn thương anh à?”
Minh im lặng. Anh không phủ nhận, cũng không gật đầu. Đáy mắt anh giờ đây đang dao động, nửa như muốn giấu đi quá khứ, nửa như muốn thử thách lòng người hiện tại.
“Nếu đã từng như vậy... thì em sẽ làm gì với anh?” Anh chầm chậm hỏi, khoé môi cong lên.
Khả Di sững lại trước câu hỏi ngược của anh. Cô suy nghĩ một lúc, đôi môi mím nhẹ. Thật sự thì cô chẳng biết một chút gì về quá khứ của anh, cũng không biết làm sao để chữa lành những vết thương mà cô chưa từng thấy. Điều quan trọng nhất, cô đâu là gì để quan tâm anh. Song nếu như cô làm như vầy thì sao? Có được không?
Khả Di vươn tay lên, rụt rè một chút rồi nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen dày của anh. Những ngón tay nhỏ nhắn luồn vào tóc, xoa nhẹ.
Cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay cô truyền đến da đầu khiến Minh cứng người trong giây lát, rồi nhanh chóng thả lỏng. Một sự dễ chịu lan tỏa khắp thần kinh luôn trong tình trạng căng thẳng của anh.
Minh cười, tiếng cười rung lên trong lồng ngực, phá tan bầu không khí nặng nề: “Như vậy thôi à?”
Khả Di vẫn tiếp tục xoa, bàn tay di chuyển nhịp nhàng. Cô cố ra vẻ tỉnh bơ để che đi sự ngượng ngùng: “Lần trước em thấy anh rất thích mà.”
Minh cúi đầu thấp thêm một chút, nhưng vẫn cố vớt vát chút mặt mũi đàn ông: “Đâu có. Lần đó là anh cần em nhổ tóc bạc cho anh thôi.”
Khả Di nhướn mày. Bàn tay đang xoa bỗng dùng lực một chút, vò nhẹ đám tóc đen dày của anh cho rối tung lên, rồi bắt bẻ: “Thế sao? Vậy bây giờ có sợi nào không? Có cần em bới ra nhổ cho hói luôn không?”
Minh ngước mắt lên nhìn cô, mặc kệ mái tóc đang bị cô làm cho lộn xộn. Khuôn mặt anh hiện rõ vẻ hài lòng và đầu hàng hoàn toàn. Anh nhắm mắt lại, cọ nhẹ đầu vào lòng bàn tay cô, thì thầm: “Thích...”
Trái tim Khả Di mềm nhũn. Cô cong đôi mi, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, tiếp tục vò nhẹ mái tóc anh thêm lần nữa rồi chuyển sang vuốt ve, dỗ dành: “Ngoan, đừng buồn nhiều nữa.”
Minh đang hưởng thụ thì bỗng nhiên đưa tay lên, bắt lấy cổ tay nhỏ bé đang làm loạn trên đầu mình, kéo xuống.
“Được đà lấn tới à?” Minh đùa cợt.
Chưa để Khả Di kịp phản ứng, anh đã nhanh tay co ngón trỏ lại, gõ nhẹ một cái “cốc” lên vầng trán trơn bóng của cô.
“Au!” Khả Di giật mình, vội rút tay về xoa trán, dù cú gõ ấy nhẹ hều chẳng hề đau chút nào. Cô chun mũi, lườm anh: “Sao lại đánh em?”
Minh bật cười thành tiếng, nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó tếu táo của cô mà thấy vui vẻ. Anh thả lỏng người, ngả lưng ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt dịu lại pha chút nài nỉ: “Đánh dấu đấy. Từ giờ không được lơ anh nữa nhé?”
Khả Di ngẩn người. Cái cú cốc đầu này, sao mà nó chứa nhiều ý tứ thế không biết. Tim cô lại lỡ một nhịp, tay vẫn xoa trán, còn miệng thì lí nhí: “Ai thèm lơ...”
Đúng lúc này, tiếng bước chân lạo xạo trên lá khô vang lên. Một đôi vợ chồng già đi tập thể dục buổi tối chậm rãi ngang qua.
Thấy cảnh đôi trẻ ngồi sát rạt, chàng trai thì cười tủm tỉm còn cô gái thì ôm trán phụng phịu, bác gái huých nhẹ tay bác trai, cười móm mém trêu chọc: “Kìa ông, nhìn hai đứa nó ghẹo nhau kìa. Làm tui nhớ hồi ông theo đuổi tui ghê. Cũng ngồi ghế đá, ông cũng hay chọc tui y chang vầy.”
Bác trai cười khà khà, ánh mắt nheo lại đầy hoài niệm: "Hồi đó bà dữ dằn lắm. Tui lỡ chọc một câu là bị bà rượt chạy khắp xóm đấy."
Hai bác vừa đi vừa rù rì cười nói, bóng dáng già nua nương tựa vào nhau khuất dần sau hàng cây, để lại một bầu không khí ngượng ngùng đỏ mặt cho người ở lại.
Khả Di vội vàng xích người ra xa, xoay lưng lại để khuôn mặt nóng bừng khuất khỏi tầm nhìn của anh. “Ghẹo nhau”cái gì chứ! Rõ ràng là anh bắt nạt cô mà.
Không gian im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng gió xào xạc trên tán cây hoàng lan. Và rồi giọng Minh vang lên, mang theo một mệnh lệnh mềm mỏng: “Nhìn anh.”
Khả Di bướng bỉnh nhìn xuống mũi giày: “Không thích.”
“Di...” Minh gọi tên cô, giọng trầm xuống, khàn hơn, khiến tim cô run rẩy: “... nhìn anh.”
Khả Di cắn môi, hai tay nắm chặt. Sự cứng đầu của cô dường như đang chạm đến ranh giới kiên nhẫn cuối cùng của anh.
Bàn tay Minh không còn do dự nữa. Anh vươn tới, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng len vào dưới cằm cô. Ngón cái, nơi có nốt ruồi son nhỏ xíu nổi bật, miết nhẹ lên làn da mềm mại bên má rồi dùng một lực vừa đủ xoay gương mặt cô về hướng mình.
Khả Di không kịp trốn tránh nữa, đành nương theo mà đưa người qua.
Dưới ánh đèn đường dìu dịu hắt qua kẽ lá, tạo nên thứ ánh sáng loang lổ đầy huyền ảo, dung nhan Khả Di từ từ hiện lên, choáng ngợp cả màng mắt anh.
Không còn vẻ “hổ báo” như mọi khi, cũng không còn vẻ mạnh mẽ gồng mình lúc nãy. Trước mắt anh bây giờ là một cô gái với khuôn mặt đỏ ửng lan tận mang tai. Đôi mắt nâu trong veo đang lay láy, long lanh, hàng lông mày thanh tú nheo lại đầy mắc cỡ và bối rối.
Và kia, đôi môi nhỏ đang bĩu ra, phụng phịu hờn dỗi như muốn trách móc anh, lại như đang mời gọi.
Nhìn biểu cảm ấy, bất giác khóe môi anh cong lên một cách yêu chiều mà chính anh cũng không nhận ra.
“Di...” Giọng anh đầy mê hoặc.
Hơi thở của Khả Di rối loạn. Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi thấy trọn vẹn mùi hương nước hoa gỗ từ anh, làm đầu óc cô tê liệt. Cô lắp bắp: “Sao... sao ạ?”
Minh nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấy, ngón tay cái có nốt ruồi son vẫn lưu luyến vuốt nhẹ lên gò má nóng hổi của cô. Anh nhếch môi, thốt lên một câu thú nhận:
“Anh tiêu đời thật rồi.”
Khả Di chớp mắt, ngẩn ngơ mất vài giây. Tiêu? Tiêu cái gì? Công ty phá sản hay anh bị bệnh nan y?
Thấy vẻ mặt nghệch ra của cô, Minh phì cười rồi luyến tiếc thu tay về. Hơi ấm rời đi khiến một bên má Khả Di bỗng thấy lạnh toát vì gió đêm.
“Ngốc.” Anh buông một câu cụt lủn, rồi ngả người ra sau ghế đá, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm.
Khả Di vội vàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh nhịp tim đang loạn xạ. Sợ anh lại nói thêm câu gì gây sốc nữa, cô vội vàng tìm đại một chủ đề để lấp đầy khoảng trống: “Đêm nay trăng sáng ghê ha anh? Thấy được cả sao nữa kìa.”
Minh gật nhẹ đầu: “Ừ. Trời đêm nên trăng sáng lắm”
“Đúng rồi đó...” Đột nhiên Khả Di sực nhớ câu này quen quen. Quen lắm.
Minh liếc nhìn, cố nén cười khi thấy cải vẻ mặt hoang mang của Khả Di. Rồi anh với tay lấy ổ bánh mì méo mó nãy giờ bị bỏ rơi trên ghế đá, đưa lại cho cô: “Em lo ăn nốt ổ bánh mì đi. Hết giòn rồi này.”
Khả Di cầm lấy ổ bánh mì rồi hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Minh dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, trêu: “Chưa. Vừa gặp khách hàng xong là phải chạy vội qua đây với ai kia. Thời gian đâu mà ăn.”
Khả Di nghe vậy thì chột dạ, cảm thấy áy náy ghê gớm. Cô cúi xuống nhìn ổ bánh mì trên tay, rồi bẻ đôi nó ra. Cô chọn phần lớn hơn, nhiều thịt hơn, chìa về phía anh: “Vậy ăn chung đi. Một mình em ăn cũng không hết. Nay dì Tư bán cho em ổ to quá.”
Minh không khách sáo, đón lấy nửa ổ bánh mì từ tay cô. Anh cắn một miếng lớn, cảm nhận vị thịt nướng đậm đà lấp đầy cái bụng rỗng, rồi thuận tay đẩy ly trà sữa qua trước mặt cô: “Em cũng uống đi. Anh dặn 100% đá, giảm 50% ngọt cho em đấy.”
“Biết luôn ta.” Khả Di cầm lấy ly trà sữa, hút một ngụm trân châu dẻo thơm, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khiến tâm trạng cô dịu lại.
Không gian xung quanh lúc này cũng bắt đầu náo nhiệt hơn hẳn. Từ phía khu dân cư, mấy đứa nhóc tầm bảy, tám tuổi ùa ra như ong vỡ tổ. Tiếng cười đùa, tiếng dép lẹt xẹt chạy rượt bắt nhau vang lên giòn tan. Xa hơn một chút, khu vực lắp đặt mấy chiếc máy tập thể dục công cộng cũng đã đông đúc các bác, các cô đi tập dưỡng sinh buổi tối. Tiếng kẽo kẹt của máy móc hòa lẫn với tiếng chuyện trò rôm rả tạo nên một khung cảnh thật bình yên.
Khả Di và Minh vừa nhai bánh mì, vừa ngắm nhìn xung quanh, vừa trò chuyện những câu chuyện vụn vặt ba ngày qua.
Đúng lúc này, một cơn gió đêm bất chợt thổi tới, mang theo hơi lạnh ẩm ướt từ đâu đó. Khả Di đang mặc áo sơ mi mỏng, bất giác rùng mình, hai vai co rúm lại, bàn tay theo phản xạ đưa lên xoa xoa bắp tay trần đã bắt đầu nổi gai ốc.
Minh liếc mắt thấy động tác nhỏ đó của cô thì dừng lại. Anh nuốt vội miếng bánh, nhíu mày hỏi: “Lạnh à?”
Khả Di gật đầu nhẹ: “Hơi hơi.”
Minh không nói gì, lẳng lặng đứng dậy rồi cởi chiếc áo vest màu xanh đen trên người ra. Hơi ấm từ cơ thể anh vẫn còn vương lại trong lớp vải lót.
“Em khoác vào.” Anh đưa áo cho cô.
Khả Di định từ chối: “Thôi, em không lạnh...”
Minh không thèm nghe cô trình bày, anh bước tới sau lưng, choàng chiếc áo lên vai cô: “Mặc vào nhanh. Em mà bệnh thì ngày mai ai làm nốt cái báo cáo cho bên anh?”
Vốn là một “nô tì” cho “tư bản” thì lý do công việc sẽ luôn hiệu quả. Khả Di đành xỏ tay vào ống tay áo. Tuy nhiên, chiếc áo vest của anh quá rộng so với cô, vai áo trễ xuống, còn tay áo thì dài thượt, chỉ lòi ra mỗi mấy đầu ngón tay móng hồng lớt phớt, nhỏ xíu. Trông cô lọt thỏm như một đứa trẻ mặc trộm đồ người lớn.
Minh đi vòng ra trước mặt cô, nhìn bộ dạng luộm thuộm ấy thì nheo mắt cười: “Trông không khác gì con chim cánh cụt.”
Khả Di bĩu môi: “Tại tay anh dài quá khổ ấy chứ.”
Minh không đáp trả. Bất ngờ, anh khụy gối xuống.
Khả Di giật thót, chân rụt lại một chút: “Anh làm gì vậy?”
“Ngồi yên.” Minh ngước lên nhìn cô, ra hiệu.
Anh ngồi xổm ngay trước mặt cô, một tư thế hoàn toàn hạ mình mà cũng thật quen thuộc, giống hệt dáng vẻ hôm cô gặp anh lần đầu và hôm anh lau nước mắt cho cô.
Minh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trái của cô, ân cần gấp mép tay áo vest lên từng nếp một. Động tác của anh chậm rãi, tỉ mỉ đến mức gần như nâng niu. Những ngón tay thon dài, ấm nóng lướt qua làn da mảnh khảnh nơi cổ tay, mang theo một luồng điện mềm mại chạy dọc sống lưng Khả Di.
Cô nhìn xuống đỉnh đầu anh, nhìn mái tóc đen dày hơi rối vì gió hoặc vì cô, nhìn hàng mi rủ xuống đầy tập trung. Khoảnh khắc này, anh không phải là một giám đốc cao ngạo, cũng không phải là gã hàng xóm hay trêu chọc. Anh chỉ là một người đàn ông rất mực dịu dàng, đang chăm sóc cho cô.
Và chính điều đó càng khiến tâm trí Khả Di rối loạn. Anh cứ như vậy thì cô phải làm sao đây? Cô rõ ràng cảm giác mình đang đùa với dao rồi.
“Xong một bên.” Minh nói rồi chuyển sang tay phải.
Anh vừa xắn tay áo, vừa ngẩng mắt lên nhìn cô. Ở góc độ này, đôi mắt anh sâu thẳm và nghiêm túc đến lạ thường, như khóa chặt lấy gương mặt đang ửng hồng của cô, làm cô chỉ còn biết nín thở.
“Anh chăm sóc em kỹ càng thế này... em không tính làm gì sao?”
Cô ngập ngừng: “Làm... làm gì ạ? Hay để mai em mời anh ăn sáng...”
Minh dừng xắn tay áo lại, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm: “Anh nói trước, anh keo lắm.” Minh nhếch mép, nụ cười nửa miệng đầy vẻ tính toán: “Anh không những giỏi thiết kế, mà còn giỏi kinh doanh đấy. Anh không cho không ai cái gì đâu. Nên mặc áo của anh là phải trả phí.”
Khả Di ngẩn người: “Trả bằng gì cơ?”
Minh nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi và rõ ràng thả từng chữ như đang đọc một bản hợp đồng bắt buộc: “Nếu buồn thì phải nói. Ai ăn hiếp thì phải kể anh nghe. Mệt thì phải la lên chứ không được gồng mình chịu đựng một mình. Chịu không?”
Khả Di chớp đôi mi. Hóa ra, cái giá anh đòi, lại là đặc quyền để anh được bảo vệ cô. Anh không muốn cô giấu giếm, không muốn cô chịu thiệt thòi. Nhưng với cái tính thích làm “cho bỏ ghét”, cô lập tức hất cằm, rụt phắt tay lại: “Quên đi! Em đâu có dại mà tâm sự hết tâm tư cho trap boy nghe.”
Minh nghe lời từ chối phũ phàng ấy thì chẳng hề giận, cũng không buồn giải thích hay gỡ cái danh “trap boy” mà cô gán vào anh.
Anh chỉ nhấc khóe môi đầy bí hiểm. Thong thả xắn nốt nếp tay áo cuối cùng, vuốt phẳng phiu từng đường, rồi đứng thẳng dậy, phủi nhẹ tay: “Tự hiểu.”
Hai từ ngắn gọn, lửng lơ không đầu không đuôi, khiến Khả Di đứng hình, chẳng biết anh ám chỉ cái gì.
Cô còn chưa kịp nghĩ xong ý nghĩa của câu nói đó thì Minh đã xoa bụng, quay ngoắt 180 độ sang chuyện khác: “Đi ăn thêm gì đi. Làm tô hủ tiếu không? Gần đây có quán ngon lắm.”
Khả Di trố mắt: “Anh chưa no sao? Nãy ăn bánh mì rồi mà?”
Minh tặc lưỡi, tiện tay xách luôn cái túi của cô lên: “Nửa ổ đó thấm vào đâu? Em là mèo hửi đồ ăn chứ đâu phải anh. Ăn vậy sao no?”
Khả Di nhíu mày bắt bẻ: “Mèo? Mèo gì cơ?”
Minh bước đi trước, một tay đút túi quần thong dong, tay kia xách hết đồ đạc của cả hai, buông lại hai chữ: “Mèo lùn.”
Khả Di xù lông, lật đật chạy theo, cái áo vest rộng thùng thình bay phấp phới: “Này! Đã nói bao nhiêu lần là không có lùn mà! Em cao một mét sáu hai chuẩn đấy!”
“À... vậy thì mèo hơi lùn.”
“Này!!!”
Lúc này, họ vừa đi đến ngã rẽ vào sảnh chung cư. Khả Di theo thói quen định đi thẳng vào toà nhà. Minh bỗng vươn tay, nắm lấy vai áo cô, xoay người cô sang hướng khác một cách dứt khoát: “Quẹo! Hủ tiếu hướng này!”
Khả Di bị xoay như chong chóng, phì cười trước sự bá đạo trẻ con này của anh. Cô gật đầu: “Ok! Đi thì đi!”
Khả Di nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đi trước dẫn đường. Dưới ánh đèn vàng, chiếc bóng của anh trải dài, bao trùm lên cả chiếc bóng nhỏ bé của cô.
Trái tim trong lồng ngực rộn rã nảy lên nhịp lạ lẫm. Dẫu vậy cô vẫn biết cảm giác này tên là gì. Là chút rung động. Là chút xao xuyến len lỏi qua những vết nứt của trái tim cô.
“Nhưng... chỉ đến đây thôi nhé.” Cô tự nhủ thầm, tay siết nhẹ vạt áo vest đang mang hơi ấm của anh: “Cứ là ‘mèo lùn’, là ‘hàng xóm’, là bạn ăn đêm như thế này thôi. Bình yên và an toàn biết bao.”
Cô chưa sẵn sàng cho những cơn bão lớn, song một cơn gió nhẹ mang hương hủ tiếu thế này thì... có lẽ cô chấp nhận được.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Khả Di bỗng nhẹ bẫng. Cô xốc lại cổ áo vest rộng thùng thình, hít một hơi đầy mùi hương gỗ ấm áp, rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Chờ em với! Ai cho anh đi trước!”
Cô guồng chân chạy nhanh hơn một chút vượt lên. Dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo đen thùng thình, trông cô hệt như một chú chim cánh cụt đang lon ton chạy về phía mùi thức ăn.
Minh nghe tiếng bước chân lọc cọc thì ngoái lại. Nhìn cái dáng vẻ lon ton đáng yêu đó lướt qua mình, anh không kìm được mà khoé môi cong lên một nụ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ dung túng.
“Chân ngắn mà chạy nhanh ta.”
Anh lắc đầu rồi sải những bước chân dài thong thả đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ cùng cô hòa vào màn đêm dịu mát của Sài Gòn.
...
“Mà nãy anh nói tiêu gì á?”
“Bí mật.”
“Kể em nghe đi anh già.”
“Nhỏ này! Gan quá rồi đó.”
“Ha ha ha!”




Bình luận
Chưa có bình luận