Chương 22: Em tìm anh?



Người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm búi gọn sau gáy, đang cặm cụi quạt than, nghe tiếng liền ngẩng lên. Gương mặt dì rám nắng, hằn sâu những vết chân chim, ánh lên vài giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn.

“A, Di hả? Nay về trễ vậy con? Chờ xíu nhé, bánh nóng hổi mới ra lò đây.”

Bàn tay dì thoăn thoắt xẻ dọc ổ bánh mì giòn rụm, tiếng vỏ bánh vỡ ra “rắc rắc”. Dì nhanh nhẹn gắp dưa leo, trét một lớp bơ vàng óng, rồi gắp thêm mấy miếng chả dày cui nhét vào ổ bánh đã đầy ắp nhân.

Khả Di vội xua tay: “Dạ thôi dì, nhiều quá, con ăn không hết ấy.”

“Con cứ vậy.” Dì trách yêu, còn tay vẫn ấn thêm miếng chả vào: “Dì bỏ thêm chả cho con nhé, chả nhà làm mới xong, ngon lắm. Ăn mà có sức mà làm. Dì cho thì cứ nhận đi, đừng ngại.”

Dì gói ổ bánh vào tờ giấy báo cũ, giọng chùng xuống, tâm tình như người nhà: “Cùng quê với nhau cả. Dì biết con lên đây sống một thân một mình chẳng dễ gì. Ở quê mình cái gì cũng nhẹ nhàng, thoải mái, gần cha gần mẹ. Lên đây đất chật người đông, lòng người... không biết đường nào mà lần. Nhưng vì miếng ăn, vì cuộc sống, cũng phải chịu thôi con à. Nhớ giữ sức khỏe nhé, đừng để mệt quá.”

Khả Di nghe đến hai chữ “lòng người”, bỗng trước mắt cô mờ đi vì một lớp nước mỏng. Đúng là lòng người quá khó đoán...

Dì nhìn lướt qua gương mặt cô dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt dì dừng lại ở quầng thâm dưới mắt và đôi má hóp lại của Khả Di, rồi thở dài một tiếng đầy lo lắng: “Dì là dì thấy dạo này con gầy đi đấy. Mắt thì thâm quầng hết. Dì thấy thương lắm con ơi.”

“Dạ...” Khả Di lí nhí đáp, cúi mặt xuống nhìn mũi giày, tay siết chặt quai túi xách như để giấu đi sự bối rối. Cô không muốn dì thấy mình yếu đuối, nhưng những lời quan tâm ấy lại khiến lòng cô thêm nao núng.

“Nói chứ... có chuyện buồn phải không con?” Dì nhẹ nhàng hỏi.

Khả Di chột dạ rồi vội ngẩng lên cười gượng: “Dạ đâu có. Con hơi mệt xíu thôi ạ. Công việc bận rộn ấy mà.”

“Dì đi guốc trong bụng tụi con đấy.” Dì cười xòa, đuôi mắt nhăn nheo đầy vẻ từng trải: “Bao nhiêu đứa sinh viên, bao nhiêu công nhân, nhân viên ăn bánh mì của dì cả chục năm nay. Vui hay buồn, nhìn mặt cái là dì biết ngay. Đừng giấu dì, con gái ạ.”

Dì đưa ổ bánh mì nóng hổi vào tay cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô một cái: “Nếu mệt quá thì cứ về nhà vài hôm mà nghỉ ngơi. Cơm áo gạo tiền quan trọng thật, nhưng không bằng sức khỏe với tinh thần mình đâu con. Đừng để bản thân kiệt quệ, rồi ai lo cho bố mẹ ở quê?”

Hơi ấm từ ổ bánh mì và từ bàn tay dì lan tỏa một chút vào trái tim của Khả Di khiến cô phải mím môi, cố ngăn một tiếng nấc nghẹn đang dâng lên cổ họng. Cô cong cánh môi nhẹ: “Dạ... con cám ơn dì.”

“Cái con bé này! Chưa gì đã đỏ hoe mắt rồi. Thôi về đi. Mai mốt lại qua ủng hộ dì nhé.”

“Dạ, con chào dì Tư, con về.”

Khả Di treo ổ bánh mì lên móc xe, vẫy tay chào dì rồi lại lao xe đi. Tiếng động cơ Vespa hòa lẫn vào dòng xe cộ nhộn nhịp. Những ngã tư đèn đỏ nối tiếp nhau, kéo dài lê thê như chính dòng suy nghĩ của cô, mỗi lần dừng lại là một khoảng lặng để cô tự vấn bản thân. Lời dì bán bánh mì cứ văng vẳng bên tai: “Về nhà vài hôm...”

Ý nghĩ ấy nhen nhóm lên trong đầu cô như một đốm lửa ấm áp, le lói giữa màn đêm lành lạnh đang dần buông xuống thành phố. Cô thèm được sà vào lòng bà nội, thèm bữa cơm rau dưa đạm bạc của mẹ với món canh chua cá lóc, thèm nghe cả tiếng bố càm ràm chuyện con sâu cái kiến trên cây sầu riêng, hay chuyện mấy trái cà ngoài vườn mới bị hư vì mưa dầm. Nhớ cả cảm giác ôm con mèo già vào lòng, nghe nó gừ gừ rồi dụi đầu vào má.

Nhưng rồi, đốm lửa ấy nhanh chóng bị cô dập tắt bằng lý trí. Cô lớn rồi. Hai mươi lăm tuổi, đâu còn là đứa trẻ con hễ bị bắt nạt là chạy về méc mẹ. Bố mẹ và bà đã dốc hết vốn liếng cho cô ăn học, lại còn chắt chiu mua cho cô hẳn một căn chung cư ở cái thành phố đắt đỏ này. Dù nó nhỏ thôi, chỉ là căn studio khiêm tốn với ban công nhìn ra đường phố ồn ào, nhưng với cô và gia đình, đó cũng là mồ hôi nước mắt bao năm của họ.

Họ cho cô đôi cánh để bay xa, chứ không phải để cô cụp cánh bay về than khóc chỉ vì vài chuyện thị phi nơi công sở hay chút rung động tình cảm không thành. Mang cái bộ dạng ủ rũ này về, chỉ làm cho mọi người thêm lo lắng, mất ăn mất ngủ.

“Mạnh mẽ lên Khả Di. Mày ổn mà. Phải ổn...” Cô tự lẩm bẩm trong nón bảo hiểm và chiếc khẩu trang, hít một hơi thật sâu để nuốt ngược nỗi tủi thân vào trong, mắt nhìn thẳng về phía trước nơi ánh đèn đường trải dài.

Về đến toà nhà, Khả Di gửi xe rồi đi bộ lên sảnh, bước chân nặng nề hơn thường ngày. Một tay cô xách túi xách, tay kia cầm ổ bánh mì đã bắt đầu nguội dần, mùi pa-tê vẫn thoang thoảng song không còn hấp dẫn như lúc đầu. Cô vừa bước đi vừa định bụng sẽ lên phòng, bật một bộ phim hài nhảm nhí nào đó trên Netflix, rồi ngồi ăn trên sofa cho qua bữa tối, hy vọng tiếng cười giả tạo sẽ xua tan phần nào nỗi buồn. Thế nhưng, khi ngón tay vừa chạm vào nút bấm thang máy thì cô dừng lại, bàn tay lưỡng lự giữa không trung.

Qua lớp cửa kính lớn của sảnh tòa nhà, cô nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang chuyển sang màu xanh thẫm nhập nhoạng tối. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên những tàn cây, đổ xuống mặt đường những hình thù xiêu vẹo, lẻ loi... hệt như chính cô lúc này.

Tự nhiên nghĩ đến cảnh phải bước vào căn phòng trống trải, đối diện với bốn bức tường im lìm, không tiếng người, cũng chẳng có lấy một chút hơi ấm, cô bỗng thấy không muốn về nữa.

Khả Di xoay người, đẩy cửa kính bước ra ngoài. Cô đi về phía công viên nhỏ bên hông chung cư, nơi vẫn thường là chốn nương náu mỗi khi lòng chông chênh.

Rồi cô bước chậm rãi trên lối đi lát đá, hít sâu bầu không khí trong lành. Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh se se, nhưng ít ra ở đây còn có tiếng lá xào xạc, tiếng dế kêu râm ran từ bụi cỏ... vẫn đỡ ngột ngạt hơn sự im lặng đến bức bối đang chờ đợi cô trong căn phòng kín mít kia.

Thật tức cười. Từ khi nào căn hộ ấy, niềm tự hào và chốn bình yên của cô, lại trở nên ngột ngạt đến thế? Phải chăng, suốt hơn một tháng qua, cô đã quá quen với việc có một anh chàng hàng xóm lúc nào cũng ý ới, chí chóe gọi nhau qua ban công? Quen với những cuộc trò chuyện vụn vặt, những nụ cười bất chợt, đến mức giờ đây, sự yên tĩnh vốn dĩ bình thường bỗng hóa thành nỗi cô đơn không thể chịu đựng nổi.

Cô tìm một băng ghế đá khuất dưới tán cây hoàng lan, ngồi xuống với tiếng thở dài khe khẽ. Đặt ổ bánh mì sang bên cạnh, rồi cô lấy điện thoại ra, bấm gọi video call về nhà. Trước khi nhấn nút gọi, cô nhanh tay chỉnh lại tóc tai rối bù sau ngày dài, vỗ vỗ vào má cho hồng hào lên rồi hướng camera chếch lên cao một chút để lấy nền trời xanh đen thẫm, tránh để lộ khung cảnh công viên vắng vẻ với những bóng đèn đường lập lòe xa xa.

“Alo, đại gia đình nghe rõ trả lời!” Khả Di hô to, nụ cười tươi rói chiếm trọn màn hình.

Đầu dây bên kia lập tức ồn ào như hội chợ. Gương mặt lém lỉnh của Khải Đăng, thằng em trai quý hóa hiện ra đầu tiên, nó đang vừa nhai nhồm nhoàm miếng sườn vừa nheo mắt trêu:

“Gớm, bà chị tôi nay gọi giờ thiêng thế? Lại hết tiền hay thất tình đấy?”

“Thất cái đầu mày ấy! Chị mày đang phất lên như diều gặp gió nha.” Khả Di bĩu môi đáp trả.

“Đăng! Đưa máy cho mẹ coi chị mày chút coi.” Tiếng mẹ vang lên, rồi khuôn mặt phúc hậu của bà chiếm sóng, đẩy Khải Đăng ra rìa: “Di hả con? Ăn uống gì chưa mà giờ này còn lang thang ngoài đường vậy?”

Khả Di liếc nhìn ổ bánh mì thịt đang nguội dần bên cạnh, nói dối không chớp mắt: “Con đang đi siêu thị, tự nhiên thèm canh chua quá nên ghé mua ít cá về nấu. Mọi người ăn xong rồi ạ?”

Lúc này, tiếng bà nội vọng vào, giọng tuy run run vì tuổi tác nhưng vẫn sang sảng: “Ai đấy? Cái Di hả? Bảo nó ăn uống cho cẩn thận, dạo này tivi nói bọn trẻ hay đau dạ dày lắm!”

“Dạ con nhớ rồi. Nội ơi! Nội còn giận con Cún không?” Khả Di gân cổ nói lớn, tiện thể hỏi thăm luôn “cô” mèo trắng đỏng đảnh ở nhà.

Bà bỏm bẻm nhai trầu, hứ nhẹ: “Bà thèm vào mà giận. Cái ngữ gì già đầu, đẻ mấy lứa rồi mà còn hay lẫy. Nãy bà bưng tô cá ra dỗ ngon dỗ ngọt mãi nó mới chịu ăn cho đấy.”

Khả Di nghe mà khúc khích. 

Bố cô lúc này mới chen vào được khung hình, tay cầm tăm xỉa răng, mặt đỏ gay chắc là vừa làm vài ly rượu thuốc, cười khà khà: “Bố mày đây. Thế tình hình công việc hôm nay sao rồi con gái? Có đứa nào bắt nạt không để bố lên bố xử đẹp nó.”

Nghe câu nói của bố, Khả Di thấy sống mũi cay xè. Cô phải hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh: “Ai mà bắt nạt được con gái bố chứ! À, con báo tin sốc nè. Cả nhà ngồi cho vững nha.” Cô hắng giọng, làm mặt quan trọng: “Hôm nay con được sếp cân nhắc lên Team Leader chính thức rồi đó ạ. Sắp làm sếp nhỏ, hơi bị oai!”

“Thật hả con? Ôi giời ơi, cháu bà giỏi quá!” Bà nội vỗ tay đét đét, dù chắc cũng chưa hiểu Team Leader là gì, chỉ biết cháu mình làm quan.

“Đỉnh nha bà chị! Bữa nào em lên Sài Gòn nhớ bao em đi ăn nhà hàng năm sao đấy.” Khải Đăng hùa theo hú hét.

Bố cô thì gật gù, ánh mắt lấp lánh vẻ tự hào không giấu giếm: “Giỏi! Con gái bố giống bố. Nhưng mà làm sếp thì áp lực lắm đấy, liệu mà giữ gìn sức khỏe.”

Nhìn nụ cười của bốn người thân yêu qua màn hình điện thoại nhỏ xíu, Khả Di bỗng thấy lòng mình chạnh lại mà nghèn nghẹn.

Cô đung đưa chân, thả một câu hỏi bâng quơ nửa đùa nửa thật vào không khí vui vẻ ấy: “Bố này... giờ con làm sếp áp lực quá, tự nhiên con xách ba lô trốn về quê chơi thì sao?”

Không khí bên kia hơi lặng đi một giây. Mẹ cô ngừng dọn bát, nhìn vào màn hình lo lắng. Còn bố cô thì chẳng cần suy nghĩ, liền nói: “Thì con về luôn cũng được. Chơi bao lâu chả được. Về đây bố nuôi.”

Mắt Khả Di long lanh, cố giữ giọng không run lên: “Trời, con sắp lên chức đó. Về luôn là mất ghế ráng chịu nha.”

“Sao đâu!” Bố xua tay, gương mặt nghiêm nghị giãn ra thành nụ cười hiền hậu nhất đời: “Chức tước gì thì kệ nó. Mệt quá thì bỏ đó mà về. Con muốn về lúc nào là về. Bố mẹ còn khỏe, rau cháo có nhau, nuôi cô nương này tới già cũng được. Nhà mình không cần ông nọ bà kia, chỉ cần con vui là được.”

Nghe được những lời nói yêu thương của bố, Khả Di giống như có một điểm tựa, chặn đứng mọi yếu đuối đang chực trào ra trong lòng. Cô cười hạnh phúc lẫn cảm động rồi hất cằm, vẻ mặt đầy quyết tâm nhưng có chút nghịch ngợm: “Thôi không về đâu! Bố mẹ cứ chiều hư con. Phải để con ở lại cày cuốc thành đại gia, rồi con rước cả nhà, rước cả bà nội lên đây hưởng phước cơ. Nuôi con tới già lỗ vốn lắm! Con sẽ mua villa to đùng, có hồ bơi luôn.”

“Kinh thế, chị nổ vừa thôi.” Khải Đăng bĩu môi nhưng tay giơ ngón cái lên.

“Thôi con vào lựa đồ đây, không thôi tí siêu thị đông lắm. Cả nhà tí coi phim vui nha! Yêu mọi người!”

Tắt máy, màn hình về màu đen, trả lại cho cô một khoảng không gian yên tĩnh. Cái không khí ồn ào náo nhiệt ban nãy biến mất, chỉ còn tiếng gió đêm rù rì qua tán cây hoàng lan.

Khả Di hạ điện thoại xuống. Nụ cười trên môi dần chuyển thành một nét bình thản đến lạ lùng, như thể cuộc gọi vừa rồi đã cuốn trôi đi những buồn phiền đang bám chặt trên vai cô.

Chỉ có điều, khi ánh mắt cô vô thức rơi xuống khoảng trống bên cạnh mình trên băng ghế đá. Cô sực nhớ lại, cũng chính tại nơi này, cô đã từng ngồi run rẩy, khóc thút thít như một đứa trẻ mỏng manh và vỡ vụn.

Khả Di cong khoé môi: “Lần này mày sẽ không khóc nữa đâu Di à. Giờ chẳng có ai an ủi mày như lần trước đâu.”

Cô cầm ổ bánh mì nguội ngắt lên, tự nói nhỏ với chính mình: “Anh ấy... sẽ không đến lau nước mắt cho mày nữa đâu.”

Lời vừa dứt, bóng tối bên cạnh cô bỗng trở nên đậm đặc hơn. Một dáng người cao lớn lặng lẽ ngồi xuống, chắn đi cơn gió lạnh đang thổi tới.

Mùi hương gỗ pha lẫn nốt trầm quen thuộc khiến mọi giác quan của Khả Di dường như bị đánh thức, rồi hẫng một khoảng nhịp tim. Cô còn chưa kịp quay sang, thì một giọng nói trầm trầm khẩu âm Sài Gòn vang lên ngay sát bên tai, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm:

“Em tìm anh à?”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout