Chương 19: Chuyện công sở rất đau đầu



Sau đêm Khả Di rời quán nhậu, khi cô vô tình thấy bóng dáng Minh bên người con gái khác, để lại trong lòng một cảm giác trống trải kỳ lạ. Cô đã cố gạt đi, tự nhủ rằng mình chẳng có quyền gì để bận tâm. Nhưng suốt ba ngày qua, cái cảm giác bâng khuâng ấy vẫn âm ỉ bám lấy cô, dẫu cô đã cố vùi đầu vào công việc.

Khả Di thức giấc khi bình minh vừa hé rạng. Cô vươn vai rồi hít một hơi sâu. Ngoài hiên, bụi hoa nhài bên ban công vừa kịp trổ nụ, tỏa hương thơm ngát theo gió bay vào phòng. Thật dịu ngọt.

Vậy mà cũng chính mùi hương ấy bất giác làm động tác vuốt tóc của cô dừng lại giữa chừng. Nó làm cô nhớ đến cánh hoa cài trên tóc tối hôm nọ, và cả ánh mắt ẩn hiện “tình ý” của ai kia. Khả Di thẫn thờ một lúc rồi thở hắt ra như muốn tống khứ hết những suy nghĩ ủy mị do chính cô ảo tưởng.

“Tỉnh táo lại đi Di! Mày đâu có quyền gì mà buồn.” Cô tự nhủ, rồi vỗ vỗ vào má mình, kéo lên một nụ cười tươi tắn nhất có thể rồi bước xuống giường. Và một ngày mới lại bắt đầu.

“Con chào bác ạ!” Khả Di tươi rói, hai tay chìa ra túi vải nhỏ nhắn: “Mẹ con mới gửi bắp nếp lên, con để mấy trái biếu bác nha. Dẻo lắm đó ạ!”

Bác bảo vệ tòa nhà nhận lấy, gương mặt phúc hậu rạng rỡ: “Trời! Lại cho bác nữa hả? Bác ngại quá chừng.”

“Bác ngại gì ạ! Nhà con trồng được nhiều lắm. Vả lại, bác vẫn luôn chừa cho con cái chỗ đậu xe đẹp nhất tầng hầm mà!” Cô hạ giọng, tinh nghịch.

Bác bảo vệ phì cười, vẫy tay: “Chỗ cũ, quẹo ra là phóng thẳng. Không ai dám tranh đâu, cứ yên tâm!”

Khả Di khúc khích chào lần nữa rồi rảo bước nhanh vào sảnh thang máy. Thế nhưng, khoảnh khắc cánh cửa văn phòng vừa mở ra, nụ cười tinh nghịch trên môi cô liền được thu lại, để khuôn mặt chuyển qua một thần thái tập trung cao độ.

Vừa ngồi xuống ghế, Khả Di đã bày biện ngay xấp hồ sơ dày cộp ra trước mặt. Ngón tay thon dài của cô miết dọc theo từng dòng số liệu chi chít trên văn bản, rà soát kỹ lưỡng không bỏ sót một dấu phẩy nào. Thi thoảng, cô lại lật giở những tờ giấy note đủ màu sắc, vàng, xanh, hồng được dán chồng chéo lên nhau ở mép hồ sơ, trên đó là những ghi chú tay chằng chịt các điểm cần lưu ý. Chốc chốc, Khả Di lại ngước mắt lên màn hình laptop, nheo mày đối chiếu con số trên giấy với biểu đồ đang hiển thị trên slide thuyết trình. Đôi môi cô mấp máy lẩm bẩm không ngừng, tự nhẩm lại kịch bản, tựa như một cỗ máy đang chạy hết công suất để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.

“Gì vậy? Chưa chuẩn bị xong luôn à?” Chị Hương ngó qua.

Khả Di giả vờ mếu máo, ngước lên nhìn chị Hương: “Em run quá chị ơi! Tim em sắp nhảy ra ngoài rồi!”

Chị Hương bật cười xòa: “Úi giời! Lần nào cô chả kêu run. Kịch bản quen thuộc rồi!”

“Nhưng mà cái này run hơn nhiều chị ơi!” Khả Di chớp chớp nũng nịu.

“Bớt xạo nha cô. Mà có chị với thằng Khánh đây rồi. Chỗ nào không ổn thì có bọn chị đỡ, lo gì!” Chị Hương chép miệng.

“Con Di nó chỉ giỏi rên thôi. Tới hồi vô họp là nói như gió!” Anh Khánh vừa đi ngang qua, chống nạnh trêu chọc: “Đưa đây coi mày làm tới đâu rồi... Thảo! Em qua đây coi luôn.”

Thảo lon ton chạy tới, mắt sáng rực: “Dạ!!! Có chuyện gì vậy anh Khánh?”

Cả nhóm đang túm tụm lại rà soát tài liệu thì một giọng nói ngọt lịm quen thuộc reo lên từ phía cửa: “Di ơi!”

Khả Di quay lại. Linh đang bước đến. Linh là người miền Tây, mang vẻ đẹp ngọt ngào, sắc sảo với làn da hơi ngăm, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, kéo theo cả sự tươi mới vào căn phòng vốn đang căng thẳng. Bên cạnh cô là một người phụ nữ đậm người, vẻ mặt điềm tĩnh, đang ôm theo một xấp tài liệu dày cộp.

“Sao rồi bà? Chuẩn bị ổn chưa? Còn mười lăm phút nữa là vào họp đúng không?” Linh hỏi, ánh mắt lấp lánh háo hức.

“Wow, ai đây ta?” Anh Khánh nhìn Linh với vẻ mặt đầy bất ngờ và thích thú.

“A, giới thiệu nè! Đây là Linh phụ trách mảng lên 3D và chị Hiên hỗ trợ kỹ thuật bên Studio M21, sẽ cùng tham dự buổi họp hôm nay với mình. Còn đây là chị Hương và anh Khánh, đồng nghiệp trong team của Di.” Khả Di quay sang, giới thiệu cho hai bên.

“Dạ em chào anh chị ạ. Mong được mọi người giúp đỡ ạ.” Linh lễ phép bắt tay từng người.

Hiên cũng mỉm cười, gật đầu chào.

Anh Khánh khều tay Khả Di, nói nhỏ: “Bên đó có bạn đẹp gái vậy sao mày không kể anh một tiếng?”

Khả Di bật cười, đáp tỉnh bơ: “Đó, anh gặp rồi đó. Thích thì xin số đi, ngại gì nữa!”

Ting. điện thoại Khả Di vang lên thông báo nhóm chat công ty: 10 phút nữa vào họp.

Khả Di nhìn màn hình, mặt tái mét: “Em cần oxy... Gấp! Gấp!”

Cả nhóm đồng loạt bật cười trước sự lo lắng thái quá của cô.

Thế nhưng, tiếng cười chưa kịp dứt thì một giọng nữ chua ngoa vang lên, cố ý nói đủ lớn để ai cũng nghe thấy: “Không đủ năng lực thì đừng có nhận ngay từ đầu. Làm mất thời gian của người khác!”

Chị Hương nhíu mày quay lại: “Em lại nói ai đấy, Tâm?”

Tâm nhún vai, gương mặt đầy vẻ thách thức: “Em nói vu vơ thôi. Ai tự nhột thì chịu.” Rồi cô ta quay sang Lan: “Chuẩn bị vô coi ai kia thể hiện thôi bà.”

Lan với dáng đi ưỡn ẹo, liếc xéo Khả Di một cái, kèm nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai rồi nghênh ngang rời đi.

Linh rít nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc lẹm nhìn theo bóng hai người kia: “Hai nhỏ rắn rết nào vậy trời...”

“Chào mừng em đến với cung đấu chốn công sở.” Khánh đáp gọn lỏn với vẻ mặt bất lực.

Khả Di nhíu mày nhìn theo bóng Tâm và Lan. Lại là hai người này. Cô biết những lời mỉa mai này sẽ không dừng lại cho đến khi cuộc họp kết thúc, và thậm chí là sau đó nữa. Một ngày đã bắt đầu với bao nhiêu năng lượng tích cực, vậy mà chưa gì đã đối mặt với những “nữ hoàng drama” này. Cô thở dài trong lòng, tự nhắc nhở phải giữ bình tĩnh. Cuộc họp này rất quan trọng, không thể để những chuyện vặt vãnh này ảnh hưởng.

Khi mọi người đã đến tham gia họp đầy đủ, trong căn phòng họp rộng, ánh đèn huỳnh quang trắng rọi thẳng xuống chiếc bàn dài hình chữ U, nơi những gương mặt nghiêm nghị đã yên vị.

Anh Duy, trưởng phòng Quản lý Dự án, ra hiệu: “Chúng ta bắt đầu. Di, em báo cáo đi.”

Khả Di đứng dậy, lướt chỉnh lại vạt áo cho phẳng rồi cầm lấy chiếc bút trình chiếu trên bàn. Ánh mắt cô lướt qua những người tham dự một lượt: chị Hằng (phó phòng), chị Hương (trợ lý nhóm), anh Khánh (Vật tư), chị Như (Tài chính), Lan và Tâm (Truyền thông), anh Tuấn (Kỹ thuật), và Linh cùng Hiên từ Studio M21.

Cô bắt đầu, ngón cái ấn nhẹ nút chuyển slide. Màn hình lớn phía sau lưng cô sáng lên, hiển thị bản phối cảnh 3D sắc nét của dự án.

“Thưa mọi người, đây là bản phối cảnh concept định hình không gian. Ở giai đoạn này, team tập trung xử lý vật liệu và bố cục khối lớn trước để chốt phương án thi công. Các chi tiết khác sẽ được hoàn thiện trong bản phối cảnh 3D chi tiết sau khi chốt xong phần cứng ạ.”

Khả Di giơ tay lên, tia laser màu đỏ từ đầu bút vạch một đường dứt khoát trên không trung rồi đáp xuống màn hình, khoanh tròn một vòng quanh khu vực tường trung tâm.

“Đáng chú ý là phần tường trung tâm này.” Chấm đỏ di chuyển rồi dừng lại ngay giữa mảng tường lớn: “Đã được chuyển từ gạch ốp sang Đá Granite Tự Nhiên theo yêu cầu mới.”

Tách. Cô bấm chuyển sang slide tiếp theo. Bảng tính chi phí hiện ra với những con số dày đặc. Khả Di không cần nhìn lại màn hình, tay cô lia đèn laser chính xác vào con số được tô đậm ở dòng cuối cùng: “Chi phí hạng mục này tăng 8%. Tuy nhiên, phía chủ đầu tư đã xem xét và phê duyệt phương án điều chỉnh này.”

Chị Hằng hỏi ngay: “Đã có văn bản xác nhận từ anh Vũ chưa?”

Khả Di đáp: “Dạ rồi ạ. Văn bản xác nhận đã được gửi mail hôm thứ Sáu tuần trước, em có đính kèm trong bản báo cáo trên bàn ạ.”

Chị Như vừa lật tài liệu, vừa soi xét: “Bản báo giá điều chỉnh là bên M21 lập? Có khớp với định mức công ty không?”

Linh xác nhận: “Dạ đúng. Bên em đã lập bảng đối chiếu chi tiết, ghi rõ lý do điều chỉnh. Bên em sẽ gửi thêm bản chuyển đổi theo biểu mẫu chuẩn của TAM Group nếu bên chị cần.”

Anh Khánh bổ sung: “Về phần hồ sơ, em đã rà soát kỹ. Mọi con số đều nằm trong giới hạn cho phép ạ.”

Anh Tuấn nêu vấn đề chuyên môn: “Đá Granite dày 8 - 10cm, ốp toàn bộ mặt tường trung tâm? Tường đó đang thuộc kết cấu nhẹ. Bên thiết kế đã xử lý lại phần kết cấu chưa?”

Hiên trả lời trôi chảy: “Dạ rồi. Anh Hoàng bên kết cấu đã tính lại tải trọng và gia cố thêm tại hai điểm chính. Bản vẽ điều chỉnh em đã kẹp trong hồ sơ ạ.”

Anh Duy gật đầu hài lòng: “Tốt. Phần kết cấu và chi phí coi như thông qua. Bây giờ chốt lại mẫu đá.”

Khả Di chuyển slide. Trên màn hình hiện lên hình ảnh Đá Granite Vàng Nhạt Ánh Kim lấp lánh: “Đây là mẫu đá chúng ta đã đặt hàng...”

Trong lúc mọi người đang lắng nghe phần thuyết trình của Khả Di, tiếng rung báo tin nhắn liên tục từ điện thoại của Khánh đặt trên bàn kêu lên. Khánh liếc nhìn màn hình và mặt anh cắt không còn giọt máu.

“Di ơi...” Khánh lắp bắp, cắt ngang lời Khả Di.

Cả phòng quay lại nhìn anh.

“Bên kho... vừa nhắn báo lại.” Khánh nuốt nước bọt: “Lô đá Ánh Kim về cảng bị va đập, hư hại gần hết. Hàng mới phải... 1 tháng nữa mới có.”

Không khí trong phòng họp đông cứng lại.

“Một tháng?” Chị Hằng cau mặt: “Tiến độ cam kết tuần sau ốp lát. Giờ anh báo thế này thì đền hợp đồng à?”

Chị Như lắc đầu: “Tiền cọc đã chuyển, giờ hàng hỏng, thủ tục hoàn tiền và tìm nhà cung cấp mới sẽ rất rối. Sao các anh chị làm ăn tắc trách thế?”

Tâm lập tức chớp thời cơ, xoay bút, giọng nhẹ tênh: “Chà, bên em lên bài PR cho thứ Sáu này theo cái màu lấp lánh đó rồi. Giờ bể dĩa, không lẽ bảo tụi em đăng bài xin lỗi khách hàng?”

Lan cười khẩy, liếc xéo Khả Di: “Quản lý rủi ro kém quá. Chắc giờ lại phải vác mấy cái đá rẻ tiền vào trám chỗ cho kịp tiến độ chứ gì? Mất mặt công ty.”

Anh Duy nhìn Khả Di, ánh mắt đầy áp lực: “Khả Di, kho còn loại nào thay thế ngay không?”

Khả Di quay sang Khánh. Khánh lúng túng lật catalogue: “Chỉ còn... ‘Đá Rối Vàng Nâu’. Loại đá vụn hay ốp sân vườn...”

“Đá vụn? Chị Hằng nghe không? Ốp brand cà phê hạng sang bằng đá ốp tường rào. Ý tưởng táo bạo ghê.” Lan bật cười thành tiếng.

Khả Di đứng chết trân trên phía đầu bàn họp. Cô biết những lời mỉa mai của Lan đang đánh trúng vào điểm yếu chí mạng. Nhưng cô không thể để cuộc họp vỡ trận thế này.

“Anh Duy,” Khả Di hít sâu, nói dứt khoát: “Cho em xin 15 phút hội ý kỹ thuật. Em sẽ có phương án xử lý ngay. Sẽ không có chuyện dùng đá rẻ tiền đâu.”

Anh Duy nhìn đồng hồ: “Đúng 15 phút.”

Khả Di cùng chị Hương, Linh, Hiên và Khánh ra bàn làm việc cá nhân ở bên ngoài.

“Chết rồi Di ơi, đá vụn đó nhìn chán lắm! Giờ sao?” Chị Hương lo lắng.

Khánh vò đầu bứt tai: “Hay là gọi Minh?”

“Anh Minh cũng đang họp bên công trình khách sạn, sợ không nghe máy ý.” Linh cắn răng.

Cái tên “Minh” lúc này như một vết gợn trong lòng cô. Cô nhớ lại hình ảnh anh bên người khác tối hôm trước, cảm giác tủi thân lại dâng lên. Đáng lẽ cô nên bảo Linh gọi. Cô không muốn nghe giọng anh lúc này.

Thế nhưng, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của mọi người, cô đành hít một hơi sâu. Đây là công việc, cô không thể để cảm xúc cá nhân làm hỏng việc chung.

“Để Di.” Khả Di nói.

Cô rút điện thoại, bấm số Minh. Ngón tay cô hơi lưỡng lự một chút rồi ấn gọi. Bật loa ngoài.

Chỉ sau hồi chuông đầu tiên, đầu dây bên kia đã bắt máy. Nhanh đến mức Khả Di giật mình.

“Anh đây.” Giọng Minh vang lên, trầm thấp lẫn vào tiếng bước chân gấp gáp như đang đi ra ngoài để nghe điện thoại của cô.

Khả Di ngập ngừng rồi nói nhanh: “Có chuyện xảy ra rồi. Đá Ánh Kim vỡ hết. Kho chỉ còn ‘Đá Rối Vàng Nâu’ (đá vụn). Nhưng loại đá đó bên em sẽ không duyệt đâu.”

Minh im lặng khoảng hai giây. Tiếng thở đều đều của anh qua loa điện thoại làm tim Khả Di có chút gì đó đập nhanh hơn. Rồi giọng anh vẫn giữ điềm tĩnh vốn có, không hề hỏi thừa: “Em nói đá vụn?”

“Dạ.” Khánh ghé vào điện thoại, giải thích nhanh: “Loại mà thợ vườn hay dùng vì rẻ, tận dụng được 100%, không hao hụt anh ạ.”

Minh hỏi lại ngay, giọng nhẹ tênh: “Khánh. Thợ vườn thích đá vụn vì không hao hụt. Vậy cái gì gây hao hụt mà họ sợ nhất ở dòng đá đó?”

Khả Di ngước mắt lên nhìn Khánh. Câu hỏi của Minh như một tia sáng rọi thẳng vào vấn đề.

Khánh ngớ người ra, rồi vỗ trán cái bộp: “Họ sợ... Đá Mảng Slabs! Mấy tảng lớn ấy. Cắt ra thì bỏ đi phần thừa nhiều lắm, lỗ vốn nên họ né, họ chỉ mua đá vụn thôi.”

Ánh mắt Khả Di sáng rực lên. Cô hiểu rồi!

“Em biết phải làm gì rồi! Cái mà thợ vườn ‘né’ vì hao hụt, chính là cái mình cần!” Khả Di thốt lên.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, như để cô tự cảm nhận ý tưởng đó. Rồi Minh tiếp tục nói. Lần này, giọng anh trầm xuống, ấm áp và riêng tư hơn hẳn, gạt bỏ mọi tạp âm xung quanh, chỉ để nói với riêng một mình cô: “Khả Di, em thấy sao?”

Câu hỏi ấy, cùng cái ngữ điệu ấy. Anh đang lắng nghe ý kiến của chỉ riêng cô. Hay câu hỏi có ý gì khác? Khả Di siết nhẹ điện thoại, cố giữ giọng bình thản nhất: “Hợp lý. Em sẽ cho mua đá mảng và cắt CNC. Biến vật liệu bình dân thành hàng cao cấp. Cảm ơn anh.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, tiếng cười mà cô có thể hình dung rõ ràng đường cong nơi khóe mắt anh lúc này: “Ừ. Em làm đi.”

“Dạ. Vậy... em cúp máy đây.”

“Ừ.” Minh đáp dịu dàng.

Khả Di cúp máy. Màn hình tối đen. Cô đứng thừ ra một giây để nhịp tim bình ổn trở lại, rồi hít một hơi thật sâu, quay sang Linh: “Vẽ lại Layout Đa Quy Cách đi Linh. Ngay lập tức.”

“Ok bà.” Linh liền rút bút vẽ nhoay nhoáy lên iPad, nhưng rồi khựng lại, ngẩng lên lo lắng: “Ê khoan Di... Về kỹ thuật thì tui hiểu rồi, nhìn bao sang. Nhưng mà bà Phượng có chịu không?”

Khả Di nhíu mày: “Sao lại không?”

Linh nhăn mặt: “Thì bà biết tính bả mà. Bả duyệt phương án cũ là vì mê cái màu ‘Ánh Kim’ bắt sáng, nhìn nó lấp lánh, sang chảnh. Giờ mình đưa cái đá Vàng Nâu này vào, dù có cắt xịn sò cỡ nào thì tông màu nó vẫn trầm hơn, tối hơn. Lỡ bả nói mình ‘treo đầu dê bán thịt chó’ thì sao?”

Anh Khánh cũng gật gù: “Đúng đó Di. Chị Phượng sợ nhất là nhìn ‘kém sang’.”

Khả Di im lặng một giây, nhìn vào bản phác thảo trên màn hình. Rồi cô ngẩng lên, ánh mắt sắc sảo: “Linh, chúng ta sẽ không tư duy kiểu bán vật liệu thay thế. Mà là tư duy kiểu hàng hiệu.”

Linh ngơ ngác: “Hả?”

Khả Di giải thích nhanh: “Hãy tưởng tượng cái đá Ánh Kim cũ giống như cái đầm hiệu mua ở trung tâm thương mại Ready-to-wear. Nó đẹp, nó lấp lánh, nhưng ai có tiền cũng ra mua được. Nhà nào cũng ốp giống nhau được.”

Cô chỉ tay vào bản vẽ mới: “Còn cái tường này? Chúng ta mua đá nguyên tảng về, đo đạc kích thước theo một style mới, theo đúng kích thước quán cần, rồi cắt gọt từng viên cho khớp với bức tường đó. Không có bức tường thứ hai nào giống y hệt. Nó là hàng may đo Bespoke.”

Khả Di chốt lại: “Chị Phượng giàu, bả không thiếu đồ lấp lánh. Cái bả thiếu là cái ‘Duy nhất’. Mình sẽ nói với bả: ‘Đá Ánh Kim đại trà quá rồi, em muốn làm riêng cho chị một bức tường thủ công, chỉ có duy nhất chị ấy có’. Tui chắc chắc là chị Phượng gật đầu ngay.”

Linh nghe xong, mắt sáng rực lên như vớ được vàng: “Trời đất! Hiểu luôn! So sánh kiểu đó thì bả chịu liền. Đúng là đánh trúng tim đen mấy bà nhà giàu sợ đụng hàng!”

“Chuẩn. Anh Khánh, vào tính lại giá. Linh và chị Hiên liên hệ anh Hoàng xin thêm ý kiến, vẽ nhanh lại bản kỹ thuật. Chị Hương cùng em làm lại slide. Chúng ta còn 10 phút thôi!”

Cửa phòng họp mở ra đúng phút thứ 15.

Tâm nhìn đồng hồ, nhếch mép: “Sao? Vào xin hoãn tiến độ hả?”

Khả Di không trả lời, hoàn toàn phớt lờ sự khiêu khích đó. Cô điềm tĩnh bước về phía đầu bàn, cắm lại dây cáp vào máy chiếu.

Tay phải cô cầm chắc chiếc bút trình chiếu, ngón cái ấn nhẹ một cái. Màn hình lớn vụt sáng, hiện lên bản phối cảnh 3D sắc nét mà cô và mọi người trong nhóm vừa thực hiện gấp rút. Trên màn hình, mảng tường đá Vàng Nâu không còn vẻ bình dân của đá vụn, mà hiện lên đầy quyền lực với những khối đá được cắt vuông vức, xếp chồng so le nhau theo một trật tự ngẫu hứng đầy nghệ thuật. Dưới ánh đèn vàng giả lập trong bản vẽ, bề mặt đá thô mộc ánh lên vẻ đẹp phong trần, đối lập hoàn hảo với những đường cắt CNC sắc lẹm.

“Thưa các anh chị,” Khả Di dõng dạc mở lời.

Cô nhấn giữ nút laser, một chấm đỏ rực xuất hiện trên màn chiếu, chạy dọc theo những đường cắt zíc-zắc đầy tinh tế rồi dừng lại ngay trung tâm bức tường: “Chúng ta sẽ không thay thế vật liệu. Mà team đã quyết định nâng cấp cách thi công.”

Khả Di bấm chuyển sang slide tiếp theo, hiển thị chi tiết mặt cắt kỹ thuật. Ánh đèn laser của cô khoanh tròn vào hình ảnh phôi đá thô: “Thay vì dùng đá Ánh Kim đại trà, chúng ta sẽ nhập Đá Tảng Nguyên Khối... Chúng ta sẽ cắt CNC toàn bộ theo kết cấu xếp khối ngẫu nhiên. Kết quả: Màu sắc tự nhiên, nhưng hình khối sang trọng và độc đáo hơn hẳn.”

Cô lia đèn laser đến bảng so sánh hiệu quả thị giác: “Kết quả: Màu sắc tự nhiên, nhưng hình khối sang trọng và độc đáo hơn hẳn.”

Anh Tuấn nhíu mày, nhìn kỹ bản vẽ: “Đá tảng cắt CNC à? Thế thì độ phẳng bề mặt rất tốt. Nhưng tải trọng tấm lớn thế này, keo có chịu nổi không?”

Linh lập tức đứng dậy, mở bản vẽ kết cấu: “Dạ báo cáo anh Tuấn, vì cắt CNC nên độ dày đá còn lại chỉ 2cm, nhẹ hơn đá chẻ tự nhiên cũ. Cộng thêm việc dùng bát treo inox giấu kín (át-neo) thay vì chỉ dán keo, nên an toàn tuyệt đối ạ.”

Anh Tuấn gật gù: “Dùng bát treo thì ổn. Duyệt về kỹ thuật.”

Chị Như vẫn chưa buông tha: “Thế còn tiền? Cắt CNC đắt lắm đấy. Ngân sách có bị đội lên không?”

Anh Khánh nhanh nhảu báo cáo: “Dạ chị Như yên tâm. Giá phôi đá thô này rẻ hơn đá Ánh Kim 30%. Phần chênh lệch đó đủ bù đắp hoàn toàn chi phí gia công. Tổng ngân sách không đổi, thậm chí có thể dư ra khoảng 2% dự phòng phí ạ.”

Anh Duy nhìn một lượt từ bản vẽ đến số liệu, gật đầu cái rụp: “Giải pháp tốt. Vừa có hàng ngay, vừa đẹp hơn. Duyệt.”

Anh ngước lên, nhìn quanh bàn họp một lượt: “Có ai có ý kiến gì khác về phương án này không?”

Cả phòng im lặng. Chị Như gật đầu đồng thuận, anh Tuấn cũng không phản đối gì thêm.

“Tốt.” Anh Duy gõ nhẹ bút xuống bàn, chốt hạ: “Nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta chốt phương án mới tại đây. Di, em làm lại báo cáo chi tiết gửi anh trước giờ chiều. Lan và Tâm phối hợp với team Di điều chỉnh lại toàn bộ POSM và kế hoạch truyền thông theo concept này.”

Nói xong, anh gập hồ sơ lại, tuyên bố: “Tan họp.”

Không khí căng thẳng trong phòng lập tức giãn ra. Tiếng ghế kéo sền sệt, tiếng thu dọn giấy tờ sột soạt vang lên. Mọi người bắt đầu lục đục đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Đúng lúc Khả Di vừa thở phào nhẹ nhõm, tay vươn ra định gập máy tính thì giọng nói mỉa mai của Lan vang lên: “Gớm, vừa chạy ra ngoài gọi điện thoại cho ‘ai đó’ xong là có phương án ‘thần thánh’ ngay. Chắc anh Minh ‘cầm tay chỉ việc’ kỹ lắm nhỉ? Khả Di đúng là được ưu ái.”

Khả Di sững tay lại. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lan đang đứng khoanh tay với vẻ mặt khinh khỉnh. Thế nhưng cô quá quen cái kiểu khích bác như vầy, nên thay vì tức giận bùng nổ, cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc sảo: “Chị Lan này,” giọng Khả Di rành rọt giữa tiếng ồn ào đang lắng dần: “Đúng là tôi được ưu ái. Ưu ái ở chỗ tôi biết cách tìm người giỏi để xử lý khủng hoảng, thay vì ngồi soi mói để tạo thêm khủng hoảng.”

Nói xong, cô gập màn hình laptop xuống một cái “bộp”. Cô nhìn Lan, bồi thêm một câu chốt hạ: “À, phương án mới này sang hơn đấy. Chị nhớ update lại bài PR nhé. Đừng dùng bài cũ uổng phí cái tường đẹp của tụi em. Cảm ơn chị.”

Lan cứng họng, mặt đỏ gay vì tức nhưng không bắt bẻ được câu nào trước lý lẽ sắc bén ấy. Cô ta hừ mạnh một tiếng, quay ngoắt đi, tiếng gót giày nện xuống sàn “cộp cộp” đầy hậm hực. Tâm đứng bên cạnh cũng nhướn mày cau có, liếc xéo Khả Di một cái rồi cũng lẳng lặng ra khỏi phòng.

Đợi cho bóng hai “nữ hoàng drama” khuất hẳn, Linh mới dám nhảy cẫng lên, ôm vai Khả Di thì thầm đầy phấn khích: “Trời ơi! Ngầu quá bà ơi! Khúc cuối bà ‘bộp’ cái laptop dằn mặt nghe sướng tê người!”

Anh Khánh cũng cười hề hề, giơ ngón cái lên: “Đỉnh! Thôi tụi anh về chỗ trước nha, hú hồn chim én.”

Cả nhóm lục đục kéo nhau ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh trở lại. Khả Di thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, cúi xuống xếp gọn lại xấp bản vẽ ngổn ngang trên bàn. Khi cô vừa ôm giấy tờ, định quay người bước đi thì giọng anh Duy vang lên từ phía đầu bàn họp: “Di này, em nán lại một chút nhé.”

Khả Di dừng bước lại, ngạc nhiên quay đầu. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người. Anh Duy vẫn ngồi đó, và bên cạnh là chị Hằng.

Anh Duy gõ nhẹ tay lên mặt bàn, giọng nghiêm túc khác thường: “Chị Hằng với anh có chuyện muốn nói riêng với em.”


Chú thích:

- POSM (Point Of Sales Material): Các vật phẩm quảng cáo trưng bày tại điểm bán (như standee, poster, kệ trưng bày, tờ rơi...).

- Bespoke (Hàng may đo): Thuật ngữ bắt nguồn từ thời trang, chỉ những sản phẩm được thiết kế và chế tác riêng theo số đo và yêu cầu của từng khách hàng, mang tính độc bản và cao cấp.

- Ready-to-wear: Hàng may sẵn, sản xuất hàng loạt (đại trà), ai cũng có thể mua được.

- Đá Slab (Đá tấm lớn/Đá mảng): Những tấm đá nguyên khối kích thước rất lớn (thường 2m x 3m) được xẻ trực tiếp từ mỏ đá về, chưa qua cắt nhỏ. Thợ vườn thường sợ loại này vì nếu cắt không khéo sẽ vỡ và lãng phí nhiều (hao hụt).

- CNC (Computer Numerical Control): Công nghệ gia công cắt gọt điều khiển bằng máy tính. Máy cắt CNC có thể cắt đá theo bất kỳ hình thù nào với độ chính xác tuyệt đối, đường cắt sắc sảo mà cắt tay không làm được.

- Át-neo (Bát treo/Ke móc): Một phụ kiện bằng inox dùng để “neo” (treo) viên đá vào tường. Thay vì chỉ dán bằng keo hồ dầu (dễ bị bong tróc theo thời gian gây rơi đá), việc dùng bát treo giúp giữ đá chắc chắn vĩnh viễn, đặc biệt quan trọng khi ốp đá lớn.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Kim Ngọc Mãn Đường

    Bà khoái lắm đúng k =))))

  • avatar
    Kim Ngọc Mãn Đường

    Lộ hết rồi nha =))))

  • avatar
    Kim Ngọc Mãn Đường

    Người thành công có lối đi riêng =))))))

  • avatar
    Kim Ngọc Mãn Đường

    Hot ig dữ

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout