Chương 17: Nắng và bún bò



Sau đêm cháy hỗn loạn, cuối tuần Khả Di quyết định rủ mẹ con Trân qua nấu bún bò, tiện gửi hàng xóm một ít, hi vọng sẽ xoa tan phần nào ký ức khói dày đặc.

“Baby shark, doo-doo, doo-doo, doo-doo...”

(“Cá mập con” của nhạc sĩ Min Seok Kim.)

Vừa hát, cô vừa gắp những khúc xương bò mềm nhừ vào tô bún, thêm một khoanh giò to, miếng chả lụa. Hơi nóng từ nồi nước lèo bún bò nghi ngút bay lên, cùng với mùi sả, ớt, mắm ruốc đặc trưng, làm Khả Di hít hà thỏa mãn.

“Nào... giờ thêm nước lèo.” Khả Di thì thầm, rồi cẩn thận chan nước dùng óng ánh màu dầu điều vào tô, lấp đầy từng sợi bún trắng ngần: “Xong rồi, giờ mang cho hàng xóm thôi.”

“Cần tao phụ gì không? Nhìn quá hấp dẫn luôn mày.” Trân lại gần lên tiếng.

“Mày cứ trông bé Bi đi. Tao bưng cho hàng xóm rồi về tụi mình ăn.” Khả Di lướt nhìn qua bé Bi đang ngồi chơi xếp hình lego trên sàn. Rồi cô bê hai tô bún nóng hổi ra khỏi bếp. Vừa lúc đó, cánh cửa đối diện căn hộ của cô hé mở.

“Chị Nhung ơi!” Khả Di gọi với theo.

“Ơi chị đây, em làm xong bún bò rồi à?” Chị Nhung, với nụ cười hiền lành thường trực, đon đả đi ra.

“Dạ, em để một tô không hành, không cay cho bé An đấy ạ.” Khả Di lần lượt đưa cho chị những tô bún bò mà cô đã thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị. Mỗi tô đều đầy ắp thịt, được bày biện cẩn thận và tỏa mùi thơm lừng.

“Trời ơi, Khả Di khéo quá! Hôm kia em cứu bé An, chị chưa trả ơn, nay còn nấu cho chị.” Chị Nhung tấm tắc.

“Sao bằng chị kho thịt được. Bữa ăn ké nhà chị, em nhớ hoài, còn khoe mẹ.” Khả Di nhép môi, làm chị Nhung bật cười.

“Em thích thì qua nhà chị ăn. Thấy em ở một mình cũng buồn. Chị kho cá với lá mì ngon lắm, mốt chị nấu. Mời cả Minh nữa, chị muốn cảm ơn hai em.” chị Nhung niềm nở.

“Anh Minh ạ? Dạ, em sẽ chuyển lời.” Khả Di ngập ngừng.

Bé An từ trong phòng phía trong chạy ùa ra, đôi mắt to tròn lấp lánh khi thấy Khả Di. Con bé nắm nhẹ lấy ống quần cô, ngước lên hỏi bằng giọng ngây thơ: “Cô qua ăn với con ạ?”

Khả Di cúi xuống, xoa đầu An, lòng chợt thấy ấm áp: “Hôm nay cô có việc rồi. Bún cô nấu đặc biệt cho An đó. Con phải ăn hết và nhớ cho cô đánh giá nha.”

“Dạ!” Bé An gật đầu lia lịa đầy nhiệt tình, đôi mắt sáng bừng như vừa được nhận một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

“Nhà mình ăn nha. Em vô làm thêm cho nhà bác Hiệp bên cạnh.” Khả Di gật đầu chào rồi quay người.

Sau khi đã gửi những tô bún thơm ngon qua nhà hàng xóm, Khả Di cũng bắt đầu cùng với mẹ con Trân thưởng thức tô bún của riêng mình tại căn hộ nhỏ của cô.

“Bi ăn thêm thịt không? Dì Di cắt thêm cho con nhé?” Khả Di nói.

“Con thích ăn thịt mỡ.” Bé Bi hồ hởi.

Trân liếc: “Thịt thì không ăn, suốt ngày mỡ mỡ. Ỷ có dì Di thương là nhõng nhẽo.”

“Ha ha. Thì mày chăm tao, tao chăm lại bé Bi thôi. Mà mấy đứa mình có mỗi mày có con. Bi là cục zàng của dì nè.” Khả Di vừa nói, vừa nhéo nhẹ má Bi.

Trân lắc đầu chịu thua, nói tiếp: “Mà nghĩ hôm bữa nhà kia bị cháy sợ mày ha. May là không ai bị gì.”

“Ừ. Hai lần trải qua sinh - tử, tao quyết định: sẽ sống rực rỡ như một đoá hoa!” Mắt Khả Di lấp lánh tràn trề nhiệt huyết.

Trân đưa mắt nhìn ra ngoài ban công, những bụi hoa nhài đang nở rộ dưới ánh nắng ban trưa, lấp ló sau tấm rèm bay lật phật như cánh bướm.

“Như trên mạng nói: ‘lỡ không rực rỡ thì sao?’”

Khả Di trầm tư một khoảng, rồi nhún vai: “Vậy thì tụi mình sẽ là những đoá hoa độc lạ. Hàng hiếm đó mày.”

“Mày cứ lạc quan quá... Mà tao thích mày ở điểm ý. Dù có trong bóng tối như thế nào, mày vẫn sẽ tìm được ánh sáng le lói, hoặc tự mày phát sáng luôn... Mày cứng đầu lắm.” Trân dịu dàng.

Khả Di mím cười: “Mày nói làm tao liên tưởng tới đom đóm. Mông tao toả sáng luôn nè.”

“Đom đóm là con gì vậy dì Di? Tại sao mông phát sáng được ạ?” Bé Bi ngồi bên cạnh ngây ngô.

Khả Di với Trân phá lên cười.

Trong lúc bé Bi đang cắm cúi gắp một miếng chả lụa, Khả Di ghé sát lại Trân, cố tình hạ giọng thật nhỏ: “Nè, nói chứ mày qua đây ăn uống vầy... má chồng mày không la hả?”

Nụ cười của Trân chợt kéo xuống, đôi tay đang gắp thịt cho Bi cũng dừng lại. Cô liếc nhìn con trai, thấy nó vẫn đang tập trung ăn, rồi mới thở hắt ra đáp lại cũng bằng một giọng thì thầm: “La chớ. Mới cằn nhằn sáng nay. Bà nói tao ỷ có bà trông nhà rồi đi chơi.”

“Vậy mà mày cũng qua...” Khả Di áy náy.

“Kệ! Lâu lâu phải có thời gian cho mình chớ.” Trân nhún vai, rồi vội vã gắp miếng thịt bỏ vào chén Bi: “Ăn đi con.”

Trân ngước lên, ánh mắt không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa, vội lảng đi: “Tự dưng tao lại nhớ thằng Duy. Không biết nó bay nhảy ở đâu rồi.”

“Ừ ha!” Khả Di hiểu ý, cũng đổi chủ đề: “Lâu rồi không thấy nó nhắn gì luôn. Gọi liền!” Cô chộp lấy điện thoại: “Video call, coi mặt nó dạo này nó trốn đâu.”

“A! Chú Duy! Chú Duy!” Bé Bi nghe thấy, lập tức reo lên, vỗ tay.

Khả Di bấm gọi video cho Duy. Tút... tút... tút...

Đầu dây bên kia bắt máy, nhưng màn hình điện thoại của Khả Di vẫn đen thui. Chỉ có tên “Duy dẹo” hiện lên.

Giọng Duy vang lên, nghẹt cứng và khàn khàn: “Alo? Gì đó hai bà?”

Khả Di nhíu mày: “Gì vậy trời? Sao không mở video? Mở lên coi! Tụi tao đang ăn bún bò nè!”

“Chú Duy đâu! Cho con coi mặt chú Duy!” Bé Bi cũng chồm tới.

Bên kia im lặng vài giây, chỉ nghe tiếng sụt sịt rồi Duy ho khan vài tiếng: “Thôi... tao... tao đang ở Hàn. Gió lạnh quá, tao mệt, lười mở cam.”

Trân lập tức chồm người tới, áp sát vào điện thoại, giọng đầy nghi ngờ: “Hàn? Bữa mày nói mày đi Thái mà? Mày đi gì như chạy giặc vậy? Mà sao giọng như vịt đực? Bệnh hả?”

“Ừ thì... cảm lạnh.” Giọng Duy nghe rất gấp gáp: “Thôi, tao cúp máy đây. Bên này đang có việc. Tối... tối tao gọi lại.”

“Nè, Duy! Khoan...”

Tút. Duy cúp máy ngang.

Bé Bi ngơ ngác: “Ủa? Chú Duy cúp rồi hả dì?”

“Ừ... Chú Duy bận rồi.” Khả Di cười gượng, xoa đầu Bi: “Bi ăn tiếp đi nha, ăn hết tô này dì Di cho coi cảnh sát trưởng labrador.”

Sau khi Bi đã quay lại chú tâm vào tô bún, Khả Di và Trân mới trao đổi một ánh nhìn đầy lo lắng.

Trân là người lên tiếng trước, cô ghé sát tai Khả Di: “Mày có thấy lạ không? Giọng nó không giống cảm lạnh. Tao thấy lạ lắm.”

Khả Di cắn môi, cũng đáp nhỏ lại: “Tao cũng thấy vậy. Hay nó giấu tụi mình cái gì.”

Trân vừa gắp miếng bún vừa tỏ vẻ khó hiểu: “Để tí nhắn nó thêm, coi sao.”

Cô nhìn Trân, thấy rõ tia lo lắng trong ánh mắt của bạn mình. Cảm giác ngon miệng ban nãy bay biến. Từ Thái qua Hàn, giọng thì khản đặc như vừa khóc xong. Một mớ giả thuyết không mấy hay ho bắt đầu chạy trong đầu Khả Di. Rốt cuộc nó đã gặp phải chuyện gì? Thằng Duy, nó chưa bao giờ như vậy.

Ting. Tiếng tin nhắn điện thoại đến. Là Minh. Cô vuốt mở điện thoại.

Lão già (Minh): Em nấu bún bò à?

Con Mèo (Khả Di): Mũi thính quá ta.

Lão già (Minh): Đói! Cho xin miếng.

Con Mèo (Khả Di): Hết rồi. Mà còn cũng không cho nhé.

Lão già (Minh): Sao em nói “muốn chăm sóc kiến trúc sư dự án đầu tiên của em”

Con Mèo (Khả Di): Em nói như vậy hồi nàoooo?

Lão già (Minh): Ra ban công.

“Sao tự nhiên bắt ra ban công?” Khả Di lầm bầm, miệng thì cằn nhằn nhưng chân đã tự động đứng dậy. Thật ra cô vẫn còn chừa một ít nước lèo và thịt ngon nhất trong bếp, định bụng lát nữa sẽ mang lên cho anh, nhưng cứ thích chọc cho bỏ ghét.

“Tao ra đây chút.” Cô nói với Trân, tay vuốt lại tóc tai cho gọn gàng một chút trước khi bước ra.

Khả Di vừa bước chân ra đã nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc, mang theo chút lười biếng.

“Hết bún thiệt à? Mà bộ đồ hình Spongebob dễ thương ta!”

Minh đứng trên ban công tầng trên, tay gác lan can, ánh mắt anh nhìn xuống rất lém lỉnh. Nắng buổi sáng rọi thẳng vào người anh, làm nổi bật làn da khỏe khoắn và...

“Ai cho anh ở trần?!” Khả Di lập tức quay phắt người lại, mặt đỏ lựng lên như quả gấc chín. Cô đưa hai tay che ngang mặt, nhưng những ngón tay lại phản chủ mà hở ra một khe nhỏ xíu, đủ để con mắt tò mò liếc về phía ban công nhà mình.

Trời đất ơi, cái bờ vai này... không được nhìn, không được nhìn! Khả Di gào thét trong lòng nhưng tim thì đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Minh im lặng vài giây, tay vẫn gác lên lan can, quan sát điệu bộ lúng túng đáng yêu của cô. Rồi anh mới lên tiếng, giọng trầm và điềm tĩnh đến đáng ghét, pha lẫn ý cười: “Em làm gì căng thẳng vậy?”

“Anh... anh vô duyên! Mặc áo vào đi!” Khả Di lầm bầm qua kẽ tay.

“Anh đang ở nhà anh.” Anh nhún vai một cái, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, khoé môi cong lên thích thú: “Và anh đang chờ câu trả lời. Hết bún thiệt rồi hả?”

Cái cách Minh hoàn toàn phớt lờ vẻ bối rối của cô, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra khiến Khả Di càng thêm tức. Cô hạ tay xuống, nhìn thẳng anh: “Sao không thấy ba?! Cái bờ vai to đùng... chết!” Nói tới đây cô vội bịt miệng lại, mặt đỏ bừng.

Minh phì cười, nhưng lần này chỉ là một tiếng cười trầm trong cổ họng: “Vai anh rộng thiệt. Anh nghe rồi nhé.”

Anh tựa cằm vào lan can, cố tình kéo dài sự ngượng ngùng này: “Vậy, tóm lại là em tính để anh chết đói, hay sao đây, cô hàng xóm?”

Cô vẫn còn một chút ngại ngùng, cảm giác như mình bị dồn vào chân tường: “Thôi vào đây! Nguội tô bún của em hết rồi... à mà... Chị Nhung mời anh hôm nào qua ăn cơm để cảm ơn đó.”

“Chị Nhung nào ta?”

“Mẹ bé An, hôm kia, anh bế thoát vụ cháy á.”

“À Ok thôi. Em cứ lên hẹn, anh qua với em.”

“Em có nói đi ăn với anh đâu?” Khả Di vênh môi.

“Anh không đi với em, thì còn với ai nữa?” Minh nghiêng đầu, khoé miệng cong cong trêu ghẹo.

“Sao mà cái miệng...” Khả Di đang nói tiếp thì dừng lại, khi ngước lên nhìn thấy khuôn mặt anh dưới những tia nắng nhảy nhót trên mái tóc. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy tim mình bỗng xốn xang một cách lạ thường. Cảm giác như có cánh bướm đang bay loạn trong bụng vậy.

Từ khi nào... mình lại dễ bị anh ta làm lung lay thế này?

“Anh ơi!” Một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên từ trong căn hộ Minh.

Cánh bướm trong bụng Khả Di lập tức rơi bộp xuống đất.

Minh quay vào trong: “Vào đây.” Anh quay lại nhìn cô, nụ cười vẫn thường trực trên môi, vẫy tay: “Bữa sau có nấu, cho ké một phần nữa nha. Bye em nhé.”

Cánh cửa căn hộ của anh vừa khép lại, cô liền bĩu môi dài thượt. Cái cảm giác ngọt ngào ban nãy bỗng biến thành vị chua loét trong lòng. Cái phần bún ngon nhất cô lén chừa lại trong bếp ban nãy... dẹp luôn đi

Cô lẩm bẩm: “Tưởng thế nào... ôm gái mà vẫn ra đây tán dóc được. Xì!”

“Ai thế mày?” Trân nói với, thấy cô bạn đang nhìn chằm chằm về phía ban công nhà hàng xóm với vẻ mặt khó ở.

“Ông giám đốc tao hay kể đó.” Khả Di đi vào, xụ mặt ngồi phịch xuống.

“Anh chàng đẹp trai với cái miệng lanh lảnh đó ha? Tao hóng có tí xíu mà cũng thấy ông đó nói chuyện khéo thật.” Trân chống cằm, nheo mắt nhìn cô bạn: “Tao hỏi thiệt, mày với ông giám đốc có gì không? Chớ tao thấy cái điệu này, ổng có ý với mày đó.”

“Ý gì?” Khả Di hừ mũi, cố tỏ ra bình thản trong khi tay chọc chọc đũa vào tô bún: “Ổng có bạn gái rồi.”

Trân ngạc nhiên: “Ủa gì kì vậy?”

“Mắc gì kì. Tao mới nghe giọng con gái trên nhà đó.” Khả Di bĩu môi, bắt chước: “Nghe ngọt xớt ‘Anh ơi!’ luôn.”

Trân nhíu mày: “Có hiểu nhầm không? Lỡ em gái, bà con gì sao? Chớ tao thấy ổng...”

“Thôi!” Khả Di xua tay, vội lùa một đũa bún vào miệng để chặn họng chính mình và cả con bạn thân: “Tao với ông đó không có gì hết. Tính ổng thả thính lung tung thôi. Chứ không gì đâu.”

Trân ngồi bên cạnh, vẫn chống cằm nhìn cô bạn thân đang ăn lấy ăn để như trút giận, cười đầy ẩn ý, không nói gì thêm.

*
Minh quay vào, kéo cửa kính ban công lại.

Hải Châu, cô bé với mái tóc đen ngang vai với đôi mắt đen láy tròn xoe, cái miệng bé xinh có lúm hạt gạo hai bên, đang ngồi vắt vẻo trên ghế xoay xoay, nhìn anh chằm chằm.

“Anh hai cố tình khoe với chị đó hay gì?” Cô bé nheo mắt, giọng đầy trêu chọc.

Minh lườm cô bé, tiện tay vớ lấy cái áo thun vắt trên ghế sofa, tròng vào.

“Anh mới chạy bộ về, mồ hôi nhiều thôi.” Anh đáp cụt lủn, đi thẳng đến tủ bếp lấy ra một gói mì tôm.

“Tí nữa lo mà về đi, Châu. Dì Nga đang lo cho em kìa.” Anh vừa nói vừa xé gói mì.

“Hônggg! Cơ mà, chị đó là ai thế?” Hải Châu dò hỏi.

Minh ngước lên, suy nghĩ một chút, rồi cười: “Đồng nghiệp kiêm hàng xóm của anh.”

“Xinh hông? Đẹp hông?” Giọng Châu hàm ý thăm dò thêm.

Anh nhìn vào gói mì trong tay, rồi lại đưa mắt về phía ban công. Anh nhớ đến hình ảnh cô gái trong bộ đồ ngủ Spongebob, lúng túng che mặt, rồi lại hốt hoảng tự bịt miệng mình sau khi hét “vai anh rộng” ban nãy.

Minh bất giác mỉm cười. Đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu. Anh quay lại nhìn Châu, khẽ cười: “Xinh. Đẹp. Nhìn hài hài...”

Thấy cô em gái bắt đầu tò mò, anh vội đổi chủ đề: “Em ăn thêm trứng nhé?”

“Ồ!!!” Châu kéo dài giọng, vẻ mặt đầy biểu cảm.

“‘Ồ’ cái gì mà ‘Ồ’? Giờ em cũng lớp 10 rồi, lớn rồi, đừng có hở tí bỏ nhà đi như vậy. Anh cho em ở lần này thôi. Sau bỏ đi nữa, thì tự ra ở gầm cầu mà ngủ.” Minh vừa đổ nước sôi vào bát mì, vừa nhăn nhó nhưng tay chân vẫn làm thoăn thoắt cho em.

Châu phồng má: “Ai biểu mẹ cứ la em. Nhà anh rộng vậy, em ngủ ké mấy hôm, hông được á?”

“Dì thương em mới la. Cũng tại em cúp học. Cái này anh không bênh được.” Minh bưng tô mì ra trước mặt Châu: “Ăn đi rồi về. Tối anh có việc ra ngoài nữa.”

“Đi đâu zạ? Cho em đi zới! Mà anh giàu sao keo zị? Hỏng mua gì ngon cho em, bắt ăn mì gói.”

“Anh đi chơi với chị Yến. Em đi không?” Minh đáp lạnh tanh.

“Eo! Anh còn gặp cái bà, con ông công ty thuốc đó hả? Em hổng ưa bà đó chút nào. Giả trân à!” Châu vừa nói vừa húp mì suỳ sụt từng cọng một, vẻ mặt cau có: “Mà... hôm bữa ba nhắc anh á. Lâu không thấy anh về thăm ba.” Miệng Châu ngậm mì, giọng ồm ồm.

“Anh bận.” Minh trả lời cụt lủn.

Châu nghiêng đầu nhìn Minh. Người anh cùng cha khác mẹ với mình. Châu không nhớ nổi lần cuối anh về nhà là khi nào nữa. Châu thở dài: “Hổng hiểu nổi người lớn luôn á.”

Cô bé húp nốt ngụm nước mì cuối cùng, rồi chống cằm hỏi: “Mà em hỏi nè. Anh quen chị Yến thiệt hả?”

Minh đáp, tay vẫn đang lau dọn quầy bếp: “Con gái của tổng giám đốc công ty Dược thì anh cũng nên xã giao.”

Mặt Châu nhăn nhó: “Gì mà tùm lum tùm la zạ? Hổng ngờ anh hai ‘red flag’ (cờ đỏ) dị luôn.”

Rồi cô bé đảo mắt nhìn quanh căn phòng khách rộng lớn nhưng u tịch, chun mũi hít hít vài cái tỏ vẻ khó chịu: “Mà nói thiệt nha, em hổng hiểu sao lắm bà mê anh được hay ghê. Người thì khó tính như ông già. Còn cái căn này nữa, bước vô y chang cái đền thờ, toàn mùi trầm hương! Sao anh hông chọn mùi nào khác cho nó thơm, tươi mát hơn xíu? Ở riết người anh ám mùi nhang khói không à.”

Minh gõ nhẹ tay lên mặt bàn đá, giọng bình thản không chút dao động: “Mùi này tĩnh tâm. Trẻ con như em không hiểu được đâu.”

“Xí! Tĩnh tâm hay là bị hâm.” Châu bĩu môi.

Cô bé nghiêng đầu, giọng đầy tò mò quay lại chuyện cũ: “Mà còn chị hồi nãy anh nói chuyện thì sao?”

Tay Minh đang lau bếp thì dừng lại. Anh quay sang, ném chiếc khăn lên bàn: “Em ăn xong thì rửa tô đi. Tí anh đi công việc.”

“Ủa??? Sao em phải rửa? Đợi xíu có người tới dọn mà anh hai?” Châu la lên, chỉ vào cái tô rỗng của mình.

“Không.” Minh nói dứt khoát: “Tự làm đi.”

*
Trở lại căn hộ Khả Di. Sau khi tiễn mẹ con Trân về, cô đang rửa chồng tô chén. Tiếng nước xả rào rào, nhưng không át được cái giọng nữ trong trẻo vang lên từ nhà Minh ban nãy.

“Ổng có bạn gái rồi à?” Cô cọ mạnh cái nồi, tạo ra một tiếng “két” chói tai: “Cũng đúng. Chứ ổng mà không có mới lạ.”

Cô lẩm bẩm, tay kỳ cọ đống bọt: “Đẹp trai nè, cũng giàu nè, dẻo miệng... Chính hiệu ‘trap boy’ gu của các chị em.”

Cô thở hắt ra, cố gắng thuyết phục bản thân: “May mà mình tỉnh.”

Nhưng cái vị chua loét trong lòng ban nãy là thật. Và cái cảm giác tim đập nhanh khi anh dịu dàng... cũng là thật.

Tay cô đang rửa chợt khựng lại dưới vòi nước vẫn xả. Cô ghét cái cảm giác này.

“Mình vừa mới ‘thoát nạn’ xong.” Cô lầm bầm: “Mới thở được chưa bao lâu...”

Cô không phải là con bé 18 tuổi nữa, cô biết tỏng cái kiểu rung động này nguy hiểm thế nào. Nhất là với một người như Minh, một người mà cô còn chưa hiểu gì nhiều về anh.

Cô chợt rùng mình. Chẳng lẽ, cô lại ngu ngốc nhảy vào một cái bẫy khác à?

“Xời. Không đời nào.” Cô tự lắc đầu, xả nước thật mạnh vào đống bát, như muốn xua đi cái ý nghĩ đó: “Chắc là do mình nhạy cảm quá thôi. Hàng xóm thân thiết... đúng, chỉ là thân thiết. Anh giúp mình, mình sẽ nấu gì đó trả lễ. Sòng phẳng.”

Nhưng rồi hình ảnh Minh đứng chắn cho cô trong thang máy, cái cách anh đỡ má cho cô ngủ, cái cách anh gạt tóc cho cô trong siêu thị, cái cách anh ta nghiêm túc nói “Sau này không được như thế”... Và khuôn mặt anh cười trầm khi trêu chọc cô.

Cái đó có “sòng phẳng” không?

Cô giật mình, nhận ra mình đang tự lừa dối. Cô ném mạnh chiếc giẻ lau đang nổi đầy bong bóng xà phòng xuống bồn rửa: “Khônggggg được nhaaaa!!!”

Tiếng hét của Khả Di vang vọng trong căn bếp nhỏ rồi tắt lịm, chỉ còn lại tiếng nước chảy. Cô chống hai tay lên bồn rửa, thở dốc, đầu óc quay cuồng.

“Phải tỉnh táo lại, Khả Di.” Cô lẩm bẩm rồi vốc nước đập mạnh lên mặt.

Không ổn. Cô quyết định đi tắm. Cô cần dòng nước mát cuốn trôi bằng được những suy nghĩ lộn xộn này.

Vài phút sau, khi cô vừa quấn khăn tắm bước ra, tiếng chuông điện thoại kêu lên. Cô liếc nhìn màn hình, là một tin nhắn âm thanh từ chị Hương. Cô bấm nghe.

Chị Hương: Ê Di! Tối nay 7 giờ rưỡi, chị em mình đi giải sầu không? Chị vừa tìm được quán nhậu mới toanh ở Q1, nghe bảo đồ ăn ngon, không gian đỉnh phết. Kéo thêm thằng Khánh nữa cho vui!

Chị Hương: Quán tên Barri nha. Em check thử đi, mê ngay!

Khả Di nghe tin nhắn, sự mệt mỏi trên mặt giãn ra, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi: “Barri à? Nghe tên là lạ.”

Đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh”. Đây đúng là thứ cô cần lúc này. Một buổi tối xả hơi để quên đi mọi chuyện linh tinh và những cảm xúc khó hiểu. Cô gõ trả lời:

Khả Di: Ok chị! Em đi! Anh Khánh đi không ạ?

Chị Hương: Đi chứ! Nó đang gật đầu lia lịa kia kìa. Em muốn rủ thêm ai không? Chị nhớ em có mấy đứa bạn vui lắm.

Khả Di: Dạ để em rủ ạ.

Chị Hương: Ok! Hẹn tụi em tối nay nha.

Khả Di tắt điện thoại, rồi tít mắt khi nghĩ đến những món ăn ngon, những ly bia mát lạnh và những bức hình “sống ảo” mới. Tâm trạng cô khá hơn một chút.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout