Ting.
Tiếng thang máy vang lên, kéo Khả Di ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cô lê bước vào, đôi mắt cay xè ngáp dài thườn thượt. Cô chỉ mong nhanh chóng xuống tầng hầm, phóng xe đến công ty rồi “hồi sinh” bằng một ly latte thơm lừng.
Nhưng giấc mộng buổi sáng yên bình tan tành khi một nhóm cư dân từ tầng dưới ùa vào, chen chúc như đi hội. Cô giật mình, loạng choạng bị đẩy lùi về phía trong, lầm bầm: “Mới sáng mà đông thế này...”
“Ừ, đông thật.” Một giọng nói trầm ấm vang lên sát tai.
Khả Di giật bắn, suýt làm rơi điện thoại. Ngước lên, cô bắt gặp Minh - “duyên phận” đi đâu cũng đụng.
Anh cúi đầu, khóe môi cong lên đầy tinh quái: “Good morning!”
“Anh vào đây từ bao giờ á?” Mặt Khả Di tỏ vẻ khó ưa.
“Trước lúc em ngáp rõ to, miệng chép chép, mắt nhắm mắt mở.” Minh đáp tỉnh bơ.
Khả Di thở hắt ra một tiếng: “Không cần tả kỹ vậy đâu! Mới sáng đã chọc rồi!”
Cô lầm bầm, dù trong lòng cũng phải thừa nhận, đã vài ngày trôi qua từ tối hôm đó. Cái hôm tự nhiên cô khóc bù lu bù loa trước mặt anh rồi được dắt đi ăn, chạy trong mưa. Giờ đây, họ dường như đã thân hơn.
“Gặp trai đẹp sáng sớm tốt cho thị lực đấy.” Minh nhún vai, như vừa phát ngôn chân lý.
Cô liếc xéo: “Mà gặp hoài cũng ngán lắm nha!”
Minh bật cười, rồi đút một tay vào túi quần. Tay kia gõ từng nhịp lên thành thang máy, cái thói quen mà cô bắt đầu thấy cũng quen mắt.
Thang máy dừng từng lượt, dòng người ùa vào như sóng vỗ. Không gian kim loại chật hẹp ngột ngạt phảng phất hương nước hoa quyện cùng cà phê lẫn sữa tắm. Khả Di bị ép lùi, va cả vào Minh.
Ngay lúc đó, anh bỗng xoay người, nghiêng người đứng chắn hẳn trước mặt cô. Bờ vai rộng của anh tạo thành một khoảng không an toàn, ngăn cô khỏi những cú huých và sự chen lấn từ xung quanh.
Khả Di ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào phần gáy gọn gàng và bờ vai vững chãi của anh. Gần quá.
Cô phải thừa nhận, càng lúc cô càng thấy anh cũng tinh tế và dịu dàng đấy chứ. Cái cách anh trêu chọc, rồi lại bảo vệ cô, nó rất tự nhiên, không hề làm cô thấy khó xử.
Hay... đây là bản năng? Cô chau mày. Bản năng của một trai đểu?
Như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Minh nghiêng đầu, để lộ góc hàm sắc nét. Cô vội nép sát vào, hai con ngươi chớp chớp, khuôn mặt lấp ló sau lưng anh.
Minh lén liếc về phía sau, bắt gặp ánh mắt bối rối đó: “Giống mèo con quá.” Anh thầm nghĩ. Rồi anh dịch người nhẹ nhàng, chắn hẳn một cú huých vai của người đàn ông mới vào suýt va vào cô.
Khả Di cũng đưa tay trước ngực phòng thủ, bàn tay vô tình áp hẳn vào lưng Minh. Tim cô đập thình thịch. Cảm giác ấm nóng và rắn chắc lan truyền qua, khiến ngón tay cô khẽ động. Anh thơm thoảng mùi nước hoa gỗ tuyết tùng ấm áp, lẫn chút mùi trầm nam tính và cả mùi bạc hà... chắc là dầu gội. Một ý nghĩ bất chợt xẹt qua, khiến cô giật mình.
“Trời ơi, Di, mày bị gì vậy?!” Cô tự mắng, vội lấy tay che mặt, má đỏ bừng.
Nhưng, cô nghe thấy tiếng cười rất nhẹ từ phía trước. Vai Minh đang run lên. Anh nói nhỏ nhỏ: “Lưng anh xịn lắm đúng không?”
Khả Di nghe mà hoảng, gào thét trong tâm: “Bị phát hiện rồi! Cứu! Xấu hổ chết mất. Cho tui ra!!!”
Ting.
Thang máy cuối cùng dừng ở tầng hầm B1. Không gian chật chội dần tản ra. Khi Khả Di còn đang bối rối, Minh khéo léo nắm lấy cổ tay áo cô, kéo cô lách qua đám đông lộn xộn. Cô gần như bị anh dắt đi, bóng dáng cao lớn của anh che chắn hoàn toàn phía trước.
Vừa ra khỏi thang máy, Khả Di cố lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ: “Cảm ơn anh nha!” Rồi vội vã rút tay, bước nhanh về phía trước, giả vờ như chưa từng có vụ “sờ lưng” ban nãy.
“À!” Minh gọi lại.
Cô giật nảy, từ từ ngoảnh lại: “Sao ạ?”
Minh hất hàm, chỉ xuống chân cô: “Em đi làm mà diện dép bông hồng phấn thế kia hả?”
Khả Di cúi xuống, mí mắt mở to như muốn rớt ra ngoài. Đúng là đôi dép lông mềm mại cô hay mang lạch bạch trong nhà.
“Trời đất ơi, nhầm thật rồi!” Cô kêu lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Chất đấy, mang đi công trình đảm bảo nổi bần bật!” Minh tiếp tục trêu.
Khả Di cau có, giơ chân đá nhẹ vào chân anh, nhưng Minh né gọn, nụ cười vẫn toe toét.
“Em đi đổi đây!” Cô bặm môi, quay ngoắt người chạy ngược về phía thang máy. Tiếng đôi dép lông lẹt xẹt trên sàn bê tông tầng hầm vang lên, vừa buồn cười vừa thảm thương.
“Chạy từ từ thôi!” Minh gọi với theo, khoé miệng vẫn chưa khép.
“Không được cười em!” Khả Di hét lại, tay vung vẩy, suýt nữa đâm sầm vào cửa kính hành lang. “Hết hồn!” Cô la lên, lảo đảo giữ thăng bằng trước khi biến mất sau góc rẽ.
Minh bật cười to hơn.
Vài phút sau, Khả Di thở hổn hển chạy xuống tầng hầm, chân đã kịp đổi sang đôi giày cao gót tươm tất. Một chiếc Mercedes đen bóng lướt qua cô rồi dừng lại, cửa kính hạ xuống. Minh ngồi bên trong, nở nụ cười tinh quái rồi giơ tay vẫy.
“Tí nữa gặp em nhé, Di!”
Cô đứng lại nhìn chiếc xe tiền tỷ vừa khuất sau khúc cua, rồi trề môi: “Người giàu trông sang chảnh quá nhỉ!”
Khả Di bước lọc cọc về phía con Vespa “yêu thương”. Đội mũ bảo hiểm, quấn khẩu trang, đeo găng và kính cẩn thận, cô rồ ga lao về phía luồng sáng hắt ra từ cửa hầm.
Chiếc Vespa len lỏi qua những con phố đông đúc, rồi rẽ vào đại lộ rộng hơn. Những tòa nhà chen chúc dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho khoảng trống loang loáng ánh nắng và những công trình đang chờ hồi sinh.
Điểm hẹn là một tòa nhà cũ nằm ngay mặt tiền đường, được quây kín bằng những tấm bạt quảng cáo lớn. Phía trên, khung nhà vẫn còn nguyên vẹn với những ô cửa sổ trống hoác và dấu vết thời gian hằn rõ trên từng bức tường. Cổng chính, nay chỉ là một khe hở nhỏ giữa hai tấm bạt. Minh và Hoàng đã đứng sẵn bên trong.
Minh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn vào bản vẽ trải trên chiếc bàn gấp. Hoàng cũng đang gãi đầu, vẻ mặt nhăn nhó chăm chăm vào màn hình laptop, lầm bầm điều gì đó.
“Em tới rồi à?” Minh nghiêng đầu lên, nụ cười tinh quái quen thuộc hiện rõ.
“Không thấy em đứng đây rồi ha?” Khả Di làm mặt khó ưa trêu anh, tay tháo mũ bảo hiểm, cất đồ cá nhân.
“Coi cái miệng kìa.”
“Giống ai kìa” Khả Di hất hất mặt.
Minh phì cười, ánh mắt anh lướt xuống đôi giày da của Khả Di.
“Đổi rồi hả? Anh thấy đôi hồi nãy hợp với em hơn.”
“Đẹp thì anh tự mua mà ngắm.” Cô bước vào.
Minh không bỏ lỡ cơ hội: “Ngắm như em ngắm lưng anh đúng không?”
Cô lườm nhẹ: “Lưng thì còn ngắm được, mặt anh thì... khó lắm.”
“Vậy khó cho em rồi. Em còn phải ngắm khuôn mặt này dài dài.”
“Vài tháng thôi...” Giọng cô xen lẫn ngập ngừng.
Rồi cô liếc nhẹ sang Hoàng, người vẫn đang vật lộn với chiếc laptop: “Có chuyện gì vậy anh Hoàng?”
Hoàng thở hắt ra, ngẩng lên nhìn Khả Di như thấy cứu tinh: “Em tới rồi đó hầy! Ông Minh đổi thiết kế, tại hệ thống đường nước khu này có vấn đề. Nhức cái đầu ri!”
Khả Di liền đi tới xem xét tình hình. Cô vừa cúi nhìn, vừa lấy sợ dây vải búi gọn lại tóc. Từng ngón tay thon nhỏ len vào những lọn dài đen nhánh, vuốt ngược lên một cách mềm mại, để lộ ra phần gáy trắng ngần và vài sợi tóc mai lòa xòa bên má.
Minh đang lặng lẽ nhìn cô. Những tia nắng đầu ngày len lỏi từng vết nứt tường cũ kỹ, phản lên chiếc áo sơ mi trắng và mái tóc cô. Khuôn mặt với đôi mắt ánh nâu lay láy có lúc cau nhẹ, có lúc mở tròn xoe như phát hiện ra điều gì đó, rồi lại rơi vào trầm tư suy nghĩ. Mỗi cử động của cô, chẳng hiểu sao, đều khiến nhịp thở của Minh rối loạn thêm một chút. Thế rồi, khoé miệng anh đã cong nhẹ từ lúc nào.
Tay Khả Di cầm bản vẽ mới: “Thiết kế mới này cũng hay. Nhưng về ngân sách... Lần trước đã điều chỉnh rồi. Thêm lần này nữa...”
“Ừm.” Minh đáp nhỏ, chờ cô nói tiếp.
Cô ngước lên nhìn: “Chắc anh đã tính trước hết rồi đúng không?”
Minh gật đầu, chỉ vào bản vẽ: “Tất nhiên. Hệ thống đường nước đã quá cũ so với dự tính. Buộc anh phải tinh chỉnh lại bố cục. Phần chi phí chênh lệch anh đã bù từ khoản khác, vẫn trong ngân sách. Hoàng cứ giả vờ rối lên, làm bao năm còn không biết tính anh?”
Hoàng giật thóp: “Sếp ơi! Em làm công ăn lương thôi mờ, giờ sếp còn bắt em hiểu tâm tư sếp nữa... Bóc lột em chi dữ rứa sếp ơi, hu hu.”
Khả Di mím cười, rồi lại nghiêm mặt: “Mà cũng do anh. Qua một đêm là thay bản vẽ. Tí em phải về báo cáo lại phòng, làm lại khối lượng, điều chỉnh ngân sách.”
“Giờ em làm việc với chị Phượng thôi đúng không? Tránh ông Vũ cũng tốt.” Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Gì? Ông Vũ răng? Ổng làm chi Di?” Hoàng quay phắt qua.
“Không! Không có gì đâu. Hiểu nhầm chút thôi mà. Em giải quyết xong rồi.” Khả Di cười trừ.
“Hiểu nhầm chi rứa? Để tau báo con Linh. Ông ni nhìn mặt là biết gian lâu rồi.” Dứt lời, Hoàng lôi điện thoại ra, nhắn tin méc trong tin nhắn zalo nhóm.
Hoàng vừa gửi vài tin là lập tức một loạt tin nhắn của Linh với Quân nhảy lên đòi quyền lợi cho Khả Di, khiến điện thoại kêu ting ting liên tục. Cô nhìn những dòng tin hiện lên, chỉ biết vừa cười vừa cảm động.
“Thiệt tình...” Cô mím môi, còn mắt đã lấp lánh chút màn nước.
Khả Di quay lại bản vẽ: “Cái này... bắt buộc phải điều chỉnh thiết kế rồi. Bữa giờ em chỉ làm việc với chị Phượng thôi. Chị ấy có vẻ thích em nên anh cứ yên tâm vẽ cho đẹp đi. Miễn sao đừng có dội chi phí nhiều quá là được.”
Minh gác tay ra sau lưng, cúi nhẹ: “Giờ công trình này, phải trông cậy vào tài năng đàm phán của em rồi... Anh tin em.” Mắt anh cong cong nhìn cô, môi đã mỉm cười.
Khả Di khẽ híp đôi mi đánh giá: “Cái miệng ngày càng ngọt xớt!”
“Rứa đó, miệng ổng thảo mai lắm nghe Di, khối người bị gạt rồi chừ.” Hoàng chen vào khịa.
Minh bật cười, đứng thẳng dậy: “Phải ngọt ngào với Di, chứ không Di lại đòi quýnh anh nữa.” Giọng đầy châm chọc.
Khả Di bước tiến gần một bước, ngước nhẹ nhìn thẳng Minh: “Anh ngọt với em được tới đâu nè? Ý anh nói em hung dữ đúng không? Vậy em không làm báo cáo ngân sách nữa nhé?” Giọng cô doạ chậm rãi.
Minh nhướn mày: “Ha ha. Oách ghê ta. Thấy được anh chiều nên nay làm tới quá đó.” Tay anh gõ nhẹ trán cô.
“Á đau!” Khả Di la lên.
“Cái tội dám mạnh miệng. Giờ đi kiểm tra thêm với anh, Di - hung - dữ!”
“Mần ơn bớt tán tỉnh giùm đi hai anh chị, tui còn ở đây chớ không có tàng hình mô!” Hoàng ngán ngẩm.
“Ai thèm!” Khả Di quay qua, trề môi.
Minh lắc đầu cười chịu thua, rồi dẫn Khả Di và Hoàng lên cầu thang gỗ tạm. Vừa đặt chân lên mặt sàn tầng hai, một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào mang theo không khí trong lành. Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến Khả Di chợt thoáng nín thở: ngay phía dưới là một tiểu hoa viên xanh rì, xa hơn một chút là những mái nhà ngói cũ phủ màu rêu phong, phảng phất dáng vẻ của một Sài Gòn xưa cũ.
“View như thế này... đúng là không nên bỏ lỡ.” Khả Di khẽ thốt lên. Cô tiến lại gần Minh đang đứng sẵn ở mép sàn.
“Giờ em thấy, ý tưởng thiết kế lúc đầu còn sợ bị khách chê không?” Ánh mắt anh vẫn dõi về phía xa.
Khả Di cũng dần nhận ra rằng, anh nói đúng. Nếu chọn một mẫu kiến trúc hiện đại sẽ phá tan cảnh quan chung, trong khi nơi đây có thể trở thành một khu phố mang dấu ấn văn hoá đặc sắc của thành phố.
Vẻ mặt cô bỗng trở nên phấn khích: “Tuyệt thật!”
“Trông em có vẻ vui quá ta?” Minh ngạc nhiên.
“Vì đây là dự án đầu tiên em làm lead mà. Mà còn gặp được kiến trúc sư như anh nữa.” Cô quay sang.
Nắng Sài Gòn lúc này đã lên cao gay gắt. Khi Khả Di quay sang, những tia nắng chói chang rọi thẳng vào mắt khiến cô phải nheo lại mới nhìn thấy dáng anh. Thế rồi, Minh đưa tay lên tạo thành một bóng râm man mát phủ lấy khuôn mặt cô. Anh cúi nhẹ người xuống, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, đủ để cô nhìn thấy màu nắng xuyên qua kẽ tay và cả ánh nhìn chân thành của anh dành cho cô.
“Đến lượt em dỗ ngọt anh đó à? Vậy thì... Anh phải cố gắng, không làm em thất vọng mới được.” Giọng Minh dịu dàng.
Cô mím nhẹ môi hồng, đưa mắt lạc đi một chốc vờ như đắn đo suy nghĩ rồi lại quay về phía anh, híp đôi mi cong cong, má hây hây: “Em chờ nha.”
Nụ cười của Minh cũng theo đó mà hiện lên, tiếng cười hoà vào cơn cơn gió thoảng qua ôm trọn lấy cả hai. Nhưng rồi anh lại ra vẻ nghiêm túc:
“Mà công nhận người cao hay thiệt thòi.”
“???”
“Bao nhiêu nắng, hứng dùm cho người thấp hết rồi.” Anh ra vẻ thiệt thà.
“Nói tiếp câu nữa, em đạp anh xuống dưới nhé!” Khả Di hếch mặt.
“Ha ha. Coi cái miệng kìa!” Minh tít mắt bất lực.
“Chuẩn bị về ăn cơm thôi!” Hoàng gọi với từ phía
“Dạ thôi, em mua cơm rồi chạy về công ty làm lại báo cáo luôn. Làm lẹ chốt sớm chứ có người đổi ý tưởng nữa.” Cô liếc qua Minh.
“Không dám phiền cô Khả Di nhiều đâu. Lần này nữa thôi.” Anh cười xoa dịu.



Bình luận
Chưa có bình luận