Chín giờ tối.
Căn hộ tầng hai mươi hai chìm trong sự im lặng. Ánh đèn vàng hắt nhẹ từ góc phòng, phủ một lớp sáng mờ lên không gian tối giản với tông màu xám đen. Thoang thoảng trong không khí là mùi hương trầm dịu nhẹ.
Minh ngồi trên chiếc sofa da, khuỷu tay chống lên thành ghế, một tay gác hờ lên thái dương. Ngón trỏ của tay kia gõ nhịp đều đặn lên mặt đệm.
Anh đang nhớ lại hình ảnh Khả Di ngồi trên ghế đá công viên hồi chiều. Cái cách cô cúi gằm mặt, bờ vai gầy run lên, và giọt nước mắt nóng hổi cố chấp tràn ra khỏi hàng mi, phá vỡ mọi lớp vỏ bọc kiên cường.
Anh nhớ đã gằn giọng hỏi: “Ông Vũ làm gì em?” Nhưng cô chỉ xua tay: “Không có gì đâu.”
Tiếng gõ nhịp dừng lại. Anh không thích cảm giác không kiểm soát được tình hình, và anh không thích việc cô ấy che giấu. Suy cho cùng, anh biết mình có phần lỗi trong đó. Nếu anh không đột ngột thay đổi phương án ốp đá, cô đã không bị đẩy vào tình thế phải đi “xin duyệt” một mình.
Minh liếc qua chiếc điện thoại đang đặt trên bàn kính. Anh với tay cầm nó lên. Ngón tay lướt nhanh qua danh bạ, dừng lại ở “Chị Phượng (Deni)”. Anh nhấn gọi.
“Alo, Minh à?” Giọng bà Phượng ở đầu dây bên kia niềm nở.
“Dạ em chào chị Phượng. Em gọi hơi trễ, không phiền chị chứ?” Giọng Minh chậm rãi đầy xã giao.
“Chị em mình mà, ngại gì.”
“Thật ra em gọi để xin lỗi chị. Chuyện hạng mục đá ốp, là do bên em đột ngột thay đổi thiết kế, làm phiền chị và anh Vũ phải duyệt lại.”
“Ồ, không có gì. Chị cũng xem rồi, cô bé bên TAM group trình bày cũng hợp lý. Chị duyệt rồi.”
“Dạ, em cảm ơn chị.” Minh dừng một nhịp, rồi nói tiếp, giọng như lơ đãng nhưng cố tình nhấn mạnh một chữ: “Em cũng cảm ơn chị hôm nay đã dành thời gian cho... BẠN của em, cô Khả Di.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi bà Phượng cười phá lên: “Bạn em á? Trời! Sao không nói sớm!”
Bà tiếp tục, giọng đanh đá hơn hẳn: “Làm chị chiều nay được phen hú hồn. Chị lại tưởng vớ vẩn ở đâu, cái loại con gái hay lân la mồi chài lão chồng nhà chị. Em biết đấy, mệt mỏi!”
Ngón tay của anh siết chặt lại trên thành ghế. Mồi chài? Bây giờ thì anh hiểu rồi. Anh hiểu tại sao cô lại khóc đến run người như vậy.
“Dạ không.” Minh đáp lại đều đều, song đường nét gương mặt đã lạnh đi đôi phần: “Khả Di là bạn em. Và đã là bạn em, thì em có thể đảm bảo.”
Anh dừng lại, rồi nhắc khéo: “Uy tín của em... chắc chị không nghi ngờ chứ?”
Bà Phượng bên kia lập tức nhận ra sự thay đổi: “Sao chị có thể nghi ngờ. Chị còn chưa có dịp cám ơn em vì lô đất bên Thanh Mỹ Lợi mà em nhường lại. Nhưng làm ăn với em bao nhiêu năm, lần đầu thấy giám đốc Minh ra mặt thế này... chắc cũng không phải bạn tầm thường.”
“Dạ, cũng thân tình ạ.”
“Em cứ bảo cô bé ấy làm việc, dù sao cũng là đứa có năng lực.”
Minh ngừng lại khoảng lặng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngữ điệu bỗng trở nên thâm trầm, ẩn ý: “À, nhân tiện. Chị giúp em chuyển lời hỏi thăm sức khỏe anh Vũ nhé. Dạo này thời tiết thất thường, người lớn tuổi dễ... trúng gió lắm ạ.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng trong vài giây. Bà Phượng là người sành sỏi, lăn lộn trên thương trường bao năm, sao có thể không nghe ra hàm ý cảnh cáo trong câu nói tưởng chừng như quan tâm ấy.
Bà khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên sắc sảo hơn: “Chị hiểu rồi. Yên tâm, chị sẽ ‘chăm sóc’ ổng kỹ càng. Để ổng ở yên trong nhà, khỏi đi lung tung ra gió.”
Anh nhếch môi hài lòng: “Dạ, vậy thì tốt quá. Em chào chị.”
Minh cúp máy, đặt mạnh điện thoại xuống bàn. Anh đưa tay day mạnh sống mũi, hít vào một hơi thật sâu. Cơn giận bị nén lại, giờ xen lẫn thêm cảm giác tội lỗi. Cô gái ngốc đó đã phải một mình đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, chỉ vì một thay đổi thiết kế của anh.
Minh lướt nhìn ra ban công phụ, anh trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại lên lần nữa. Anh gõ: Đi ăn gì không?
...
Ở tầng hai mươi mốt, điện thoại trên bàn sáng lên.
Khả Di đang vùi mình trong đống gối sofa, chân gác lên thành ghế rung rung, mắt dán vào một chương trình truyền hình vô nghĩa nào đó mà không hề để tâm. Đầu óc cô chỉ đang tua đi tua lại cảnh tượng ở công viên. Cô không sốc vì “cha già dê” ông Vũ, vì loại người đó cô đã gặp vài lần. Cô sốc vì mình đã ngồi khóc nức nở ngay trước mặt Minh.
“Trời ơi, xấu hổ chết mất!” Cô rên rỉ, úp mặt vào gối: “Thật mất mặt!”
Cô chồm người tới, lười biếng liếc nhìn màn hình. Là Minh nhắn.
Minh: Đi ăn gì không?
Khả Di nhíu mày. Cô liếc đồng hồ trên màn hình: 21 giờ 15. Trễ thế này còn rủ đi ăn? Cô bĩu môi. Không lẽ muốn an ủi mình? Hay là thấy mình khóc thảm quá nên thương hại?
Cô còn chưa quyết định nên trả lời “Không” hay là lờ đi, thì...
Ting. Tin nhắn lại tới.
Minh: Sushi. Anh mời.
Khả Di bật thẳng người dậy. Chữ “Sushi” đột nhiên toả sáng trên màn hình. Cơn xấu hổ tạm thời bị quăng ra khỏi não. Cô gõ nhanh: Ok! 15 phút nữa ở sảnh trệt.
Ở lầu trên, Minh nhìn thấy tin nhắn trả lời. Những đường nét căng thẳng trên gương mặt anh dần giãn ra. Anh bật cười, một tiếng cười có phần tự mãn. Anh biết là cô sẽ lưỡng lự. Và anh cũng biết, chỉ cần thêm tí “vật chất” là con mèo này sẽ quyết đoán ngay.
...
Minh đã đứng ở sảnh trệt toà B. Tay cầm điện thoại lướt tin tức trong khi chờ. Ngón tay anh vừa kéo đến trang diễn đàn Kiến trúc thì...
“Hà lu!” Khả Di từ sau lưng anh ló ra.
Minh giật mình, lập tức tắt màn hình điện thoại. Không hiểu sao anh sợ Khả Di phát hiện anh cũng tham gia diễn đàn này, và là “Chốt trên decor”. Tại sao anh lại phải sợ?
Cô nheo mi, bắt được hành động mờ ám đó liền chọc: “Ai thèm coi trộm điện thoại anh mà giật mình dữ vậy trời.”
Minh đút điện thoại vào túi, lấy lại vẻ bình thản: “Em nghĩ với chiều cao của em có thể nhìn trộm được sao?”
Cô rít lên: “Này! Anh không thể bớt châm chọc em sao?”
“Sao được. Niềm vui của anh mà.”
“Nhưng là cơn điên của em.”
Minh bật cười, rồi lướt mắt nhìn Khả Di một lượt. Cô rõ ràng là chỉ “thay đồ 15 phút” đúng nghĩa: áo thun đen bó tay ngắn, quần jean dài ống rộng cá tính, thêm chiếc túi đeo chéo. Mặt chỉ phủ một lớp phấn mỏng, và môi thoa một lớp son dưỡng hồng bóng.
Anh thầm nghĩ, một người đàn ông trưởng thành, thành đạt rủ đi ăn đêm, mà cô ấy lại ăn mặc đơn giản như vậy. Cô ấy thật sự thoải mái với anh đến mức này sao? Nhưng kỳ lạ ở chỗ, anh thấy vẫn xinh. Và anh thích cô như vậy khi ở bên anh.
Lúc này, Khả Di cũng liếc nhìn anh. Minh thì ngược lại, vẫn chỉnh chu như mọi khi: áo polo và quần tây, tóc vuốt kiểu tự nhiên. Cô tỏ vẻ mặt khó hiểu: “Anh đi ăn có chút xíu mà cũng diện quá vậy?”
Minh nhếch môi: “Không phải anh diện, mà do anh đẹp trai thôi.”
Cô gật gù cho có, rồi về lại chủ đề chính: “Mà giờ mình đi ăn sushi ở đâu á?”
Anh hất cằm về phía cổng: “Bên hông chung cư mình thôi.” Nói rồi Minh bắt đầu bước đi.
Khả Di cũng lóc cóc chạy theo: “Chờ em.”
Sài Gòn về đêm thật mát mẻ. Cả hai cùng tản bộ ra khỏi chung cư. Cơn gió hiu hiu mơn man trên da, mang theo không khí trong lành của bờ sông. Họ men theo con đường đi bộ, nơi ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu như những dải lụa vàng trải dài trên mặt sông Sài Gòn.
Khung cảnh yên bình dường như khiến tâm trạng Khả Di tốt lên hẳn. Cô đi trước vài bước, lâu lâu lại xoay người đi giật lùi, đối mặt với anh, líu lo: “Tí em được gọi mấy món á?”
Minh đút tay vào túi quần, thong dong đi sau: “Bao nhiêu cũng được. Ăn cho mau lớn.”
“Ý gì?” Mặt cô xị ra.
Minh nhún vai, rảo bước nhanh hơn, vượt qua cô. Cô lại tăng tốc, đi nhanh hơn anh. Cơn gió đêm như đang cổ vũ cho cuộc đua ngầm khác của họ, xem ai tới trước.
...
Một lát sau, họ đã đến quán izakaya nép mình trong một con hẻm nhỏ, biển hiệu sáng đèn với những dòng chữ Nhật. Minh vén tấm rèm noren sang một bên, giữ cho Khả Di bước vào trước.
Ngay lập tức, một khung cảnh hoàn toàn khác mở ra.
“Irasshaimase!” (Xin chào quý khách!)
Tiếng chào đồng thanh vang dội từ sau quầy gỗ, giọng mấy nhân viên và đầu bếp hòa thành một làn sóng rộn ràng ngay khi họ vừa vào. Sau quầy, người đầu bếp trong bộ áo khoác trắng đang thoăn thoắt lật mấy xiên thịt trên bếp than, mỡ chảy xuống khiến ngọn lửa bất chợt bùng lên giây lát, trông cực kì chuyên nghiệp. Không khí bên trong ấm cúng và ồn ào theo kiểu dễ chịu, trái ngược hẳn với vẻ yên tĩnh ngoài phố đã về khuya. Mùi thịt nướng xém cạnh quyện với mùi nước tương, gừng và chút rượu mirin thơm nức, lẫn cả mùi khói than thoang thoảng như quấn lấy quần áo. Ánh đèn lồng vàng ấm áp tỏa xuống những dãy bàn sát nhau, hắt lên các bức tường gỗ treo đầy thực đơn viết tay bằng bút lông. Trên các kệ cao, những chai rượu sake và shochu đủ kích cỡ xếp hàng dài, nhãn dán chữ Nhật chạy dọc rất kỳ công.
Khả Di nhanh chóng chỉ về phía góc phòng: “Bàn kia!”
Cô lách qua mấy chiếc ghế, chọn ngay bàn một góc cuối bên cửa sổ, rồi ngồi vào chiếc ghế gỗ với vẻ mặt đầy háo hức.
Một nhân viên nhanh nhẹn mang hai menu và khăn nóng tới. Nhưng Minh vừa ngồi xuống đã đẩy menu về phía cô, cằm hất nhẹ: “Em chọn đi.”
Khả Di lập tức nhận lấy, xoa xoa hai tay: “Okie...” Cô lướt mắt qua danh sách dài dằng dặc các món nướng và sushi: “Anh ăn gì á?”
“Em cứ gọi món em thích. Anh dễ ăn.”
“Ò... đúng rồi. Thịt bò bị đen vẫn ăn hết luôn cái dĩa mà.”
Minh phì cười: “Vẫn còn tiếc cái dĩa sao?”
Khả Di lườm anh một cái, nhưng chưa trả lời ngay. Cô quay sang nhân viên, nhanh chóng chỉ vào menu: “Cho mình phần này... phần này... à, với cả cái này nữa.”
Rồi cô đưa menu lại cho nhân viên, xong mới quay lại “tính sổ” với anh: “Em nói rồi, cái đĩa đó rất mắc. Hàng em đi săn lùng mấy tiệm đồ gốm đấy. Mà sao anh cứ lấy dĩa của em làm gì?”
“Hàng đằng ấy săn lùng mà. Phải lấy thôi. Giờ trả thêm chầu này, thấy sao?”
“Xì!” Cô không thèm đôi co nữa. Rồi cô nhìn quanh quán. Ánh mắt cô với sự tò mò của dân thiết kế, bắt đầu “đọc” không gian. Cô nhận ra những cột nhà được tạo hình từ các khối lập phương gỗ, thay vì hình trụ trơn thông thường. Phía trên, trần nhà được ốp bằng những mảnh tranh gỗ điêu khắc tinh xảo. Nhưng chi tiết cô thích nhất là ở góc trong: một tiểu cảnh cây xanh mát mắt, với tiếng suối róc rách len lỏi qua kẽ đá rất tinh tế.
“Anh hay ăn quán này à?”
“Cũng thi thoảng.”
“Ừm... đẹp nhỉ, em ở chung cư này 2 năm rồi giờ mới biết chỗ này.”
“Cũng mới mở thôi. Chỗ này anh thiết kế.”
“Wow! Thiệt ha?” Mắt Khả Di sáng lên, cô nhìn quanh một lượt nữa: “Nhưng quán này cũng nhỏ, em không nghĩ công ty chuyên nhận dự án lớn như M21 lại thiết kế những công trình nhỏ.”
“Vô tình gặp ông chủ quán trên máy bay, nói chuyện hợp nên anh nhận.” Minh ngước nhìn không gian quán một cách hài lòng: “Với lại... những công trình nhỏ này với anh mới là khó.”
Khả Di ngạc nhiên: “Khó ạ?”
“Ừm. Phải thiết kế làm sao, dù diện tích không lớn, chi phí không cao.” Anh dừng lại, nhìn cô: “Nhưng người đến vẫn ấn tượng. Em không thấy nó đặc biệt hơn sao?”
Khả Di ngẩn người, rồi nhìn quanh quán một lần nữa. Cô hiểu ý anh: “Là... phải tìm ra được cái ‘chất’ riêng của nó, làm cho nó nổi bật dù bị kẹt trong một không gian nhỏ?”
Minh gật đầu, khóe môi nhếch lên, tay lấy bình nước tương rót vào khay chấm cho cô: “Thông minh.”
Đúng lúc đó, nhân viên bắt đầu mang những đĩa sushi đầu tiên ra. Mùi thơm của cơm giấm và cá tươi lan tỏa. Khả Di lập tức sáng mắt, cầm đũa lên.
Cô hào hứng gắp một miếng Gunkan trứng cá hồi, không chút đề phòng mà bỏ tọt vào miệng. Vị béo ngậy của trứng cá vừa tan ra thì ngay lập tức, một luồng hơi cay nồng xộc thẳng lên mũi.
Mù tạt! Quá nhiều mù tạt được giấu kỹ bên trong. Khả Di cứng đờ người, hai mắt trợn tròn rồi nhắm tịt lại. Cô vội đưa tay che miệng, mặt đỏ bừng, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra vì sặc. Cô vừa hà hơi liên tục để giảm nhiệt, vừa cố nuốt, cảm giác như khói đang bốc ra từ hai lỗ tai xì xì.
Minh nhìn bộ dạng chật vật của cô, lạ thay, anh không hề buông lời trêu chọc như mọi khi. Anh kéo hộc bàn gỗ bên cạnh, lấy ra một đôi đũa mới toanh còn bọc trong bao giấy rồi kéo đĩa Gunkan còn lại về phía mình. Với dáng vẻ tập trung và điềm tĩnh như đang sửa một bản vẽ kỹ thuật, anh nhẹ nhàng tách lớp rong biển, nhum, trứng cá hồi, tiếp tục dùng đầu đũa gạt bớt những cục mù tạt xanh lá ẩn sâu bên dưới cơm, chỉ chừa lại một chút xíu vừa đủ để dậy mùi.
Làm xong từng cái một, anh xếp lại ngay ngắn rồi đẩy chiếc đĩa về lại trước mặt cô. Hành động diễn ra tự nhiên và trôi chảy đến mức Khả Di ngơ người nhìn anh, quên cả cái mũi đang cay xè.
Cô chớp mắt nhìn dĩa Gankun rồi gật gù tán thưởng, tay bắt đầu gắp thêm cuộn khác: “Uầy! Tinh tế thế này. Anh xứng đáng mời em đi ăn nhiều kèo hơn nữa.”
Anh ngả lưng ghế, đắc ý: “Chứ không phải em nên xúc động khi được một anh chàng đẹp trai phục vụ tận tình vầy sao?”
Khả Di rùng mình một cái, xua tay: “Ôi! Ôi! Khiếp! Nổi hết cả da gà. Anh làm ơn để yên cho em ăn ngon đi.”
“Chê thì nhả ra. Không cho ăn nữa.” Minh dọa, tay làm động tác định kéo cái đĩa về.
“Anh dám đưa tay ra. Em dám nhả đó!” Cô mở to đôi mi thách thức, má phồng lên vì đang ngậm đồ ăn.
Minh bật cười chịu thua. Anh chống cằm, nhìn cô đang tỉ mỉ phết mù tạt vào miếng sashimi sao cho đúng “liều lượng”, rồi chậm rãi hỏi: “Tâm trạng em tốt hơn chưa?”
Khả Di, tay đang gắp một miếng cá hồi, ngẩng lên: “Hả? Em có sao đâu.”
“Bình thường em vẫn vậy à?” Anh bắt đầu cầm đũa: “Chuyện hồi chiều mới đây mà, dễ cho qua vậy sao?”
Cô đặt miếng sushi xuống, nghiêng đầu nhìn anh: “Tại sao lại không? Trên đời này có rất nhiều chuyện không như ý muốn, cũng có những người thật đáng ghét.”
Cô cong môi, giọng thản nhiên một cách đáng ngạc nhiên: “Nếu chuyện nào cũng để tâm, vậy thì thật mệt mỏi.”
Minh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu lớp vỏ bọc thản nhiên đó: “Vậy có chuyện gì... khiến em phải để tâm không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Khả Di chưa biết nên trả lời như thế nào. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hàng cây xanh rì rào trong cơn gió lớn. Câu hỏi này... vô tình lục tìm trong tâm trí cô.
Phải rồi. Cô có một số chuyện, mãi mãi cũng không thể quên. Đặc biệt là ký ức ấy.
Cô cúi nhìn vào những dĩa thức ăn, nhưng thật ra là một khoảng không vô định, rồi khẽ cắn môi như muốn xua tan mớ suy nghĩ hỗn độn đang ùa về. Cô gắp một miếng cá hồi, cố giữ vẻ bình thường: “Mà sao tự nhiên anh lại nói chuyện này? Anh biết chuyện hồi chiều rồi à?”
Minh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, nhẹ nhàng nói: “Khả Di. Lần sau nếu cần giúp gì, thì nên nói ra.”
“Không sao. Em biết mình làm gì mà.” Cô cúi đầu, dùng đũa gạt gạt một chút gừng ngâm trong chén: “Đó là công việc của em. Em không muốn làm phiền người khác.”
“Anh không hề thấy em phiền.” Giọng nói anh trầm trầm vang lên giữa tiếng ồn ào dễ chịu của quán.
Đôi đũa trên tay cô khựng lại. Khả Di lúc này mới ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh vừa nói gì vậy?
Ánh đèn lồng vàng ấm áp của quán hắt lên gương mặt anh, làm ánh mắt anh trông dịu ngọt và chân thật một cách kỳ lạ. Tim cô đập hẫng một tầng nhịp rung rinh. Cô vội dời mắt đi, nhìn chăm chăm vào ly rượu mơ trước mặt, nơi những bọt khí lăn tăn như đang trêu đùa nỗi bối rối trong lòng cô.
Khả Di mím môi lại rồi đáp nhỏ: “Nhưng em không cần đâu.”
Minh thoáng ngạc nhiên trước sự dứt khoát của cô: “Không cần” nghĩa là... cô không cần bất kỳ ai, hay cụ thể là không cần anh?
Anh lặng lẽ nhìn cô. Khả Di lúc này đã quay lại với đĩa sushi, vẻ mặt vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Cô hệt như một ngôi nhà nhỏ với thiết kế đặc biệt. Đặc biệt đến mức anh chẳng thể tìm thấy bất kỳ cánh cửa nào để bước vào. Anh tự hỏi, bên trong ngôi nhà ấy là gì? Một mê cung đầy bí mật, hay là một căn phòng trống trải, tối tăm, nơi cô giấu kín những vết thương.
Minh nhếch môi, vẻ điềm tĩnh quay trở lại. Anh nói một từ: “Lì.”
Khả Di ngẩng lên, miệng còn đang nhai: “Hả?”
Minh nghiêng đầu nhìn cô, lặp lại rõ hơn: “Lì... thiệt!”
Khả Di nheo mắt, cô rướn người tới một chút, giọng đầy thách thức: “Anh nghĩ gái quê lên thành phố này sống, đứa nào mà không lì hả?” Vừa nói, cô vừa gắp thêm một miếng cơm cuộn bỏ vào miệng.
Minh nhướn mày một cái. Anh công nhận, cô nói cũng có lý.
“Còn anh thì sao?” Cô đột ngột hỏi lại, đôi đũa vẫn còn lơ lửng.
“Về chuyện gì?”
“Điều gì khiến anh bận tâm nhất?”
Minh chậm rãi đặt một ít wasabi lên miếng cá ngừ: “Nay em muốn tìm hiểu về anh sao?”
“Không. Em hỏi theo phép lịch sự thôi.” Cô bĩu môi, quay lại với bát mì của mình.
“Ha ha. Thẳng thắn quá.” Anh cười. Tiếng cười tắt dần, anh ngừng một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cô đang tập trung kéo mấy cọng mì udon. Giọng anh trầm trầm: “Điều anh bận tâm bây giờ là em đừng có lì quá. Là con gái, em được phép yếu đuối. Em có thể dựa vào một ai đó, hoặc là gia đình.”
Sợi mì tuột khỏi đũa cô. Khả Di ngẩng phắt lên, nhíu mày: “Anh đang tán tỉnh em sao?”
Minh bật cười lớn, ngả người ra sau ghế: “Ha ha. Nghe cũng giống thật.” Anh tỏ vẻ mặt vô cùng thoải mái: “Nhưng anh đang quan tâm như một người đồng nghiệp kiêm hàng xóm của em thôi, người mà vô tình đẩy em vào chuyện không hay chiều nay. Hoặc em có thể coi là một người lạ nhiều chuyện cũng được.”
Nghe vậy, Khả Di cũng lắc đầu cong khóe mi: “Không hiểu sao em lại gặp anh nhỉ? Lạ thật.”
“Ừ. Lạ thiệt.” Minh mỉm cười ấm áp.
“Mà tốt nhất đừng tán em.” Cô nói tiếp.
Minh ho nhẹ: “Tại sao?”
“Vì anh không hợp với em đâu.” Cô nhún vai trêu ngươi.
Anh sặc: “Này! Anh chưa làm gì luôn đó. Tự nhiên anh bị từ chối?”
Khả Di định nói gì thêm thì bỗng khựng lại, mắt mở to. Cô vội cúi rạp người xuống bàn, lấp ló, mắt nâu chớp chớp sau tô mì udon lớn.
“Sao vậy?” Minh ngạc nhiên.
“Anh Duy trưởng phòng với chị Hằng phó phòng kìa.” Cô thì thầm, vẻ mặt hoảng hốt.
Minh vừa định quay đầu lại.
“Đừng nhìn!” Cô rít lên khe khẽ.
Minh cũng hạ thấp giọng, nghiêng người về phía cô với vẻ mặt đầy thích thú: “Sao em lại lén lút vậy?”
Cô liếc xéo anh: “Để đồng nghiệp thấy em với anh đi ăn riêng khuya khoắt vầy, người ta hiểu nhầm sao?”
“À...” Minh gật gù, rồi nói với vẻ hàm ý: “Vậy hai người đó tại sao đi riêng khuya khoắt vầy nhỉ?”
Khả Di chớp mắt: “Ồ!!!”
“Ha ha, coi cái mặt em kìa. Giờ sao? Em tính ngồi thập thò vầy ăn hết tô mì à?”
Khả Di lén gắp thêm một miếng sushi, nhai vội: “Ăn lẹ. Tính tiền thôi.”
Sau khi thanh toán tiền, Khả Di lén lút lách ra cửa, tay còn giơ cái túi xách lên che mặt. Minh thì trái ngược hẳn, vẫn bình tĩnh thong thả đi ra sau. Khi họ lướt qua bàn của hai người kia, anh Duy đang nói dở câu gì đó, ngẩng lên, mắt chạm phải Minh và tỏ vẻ ngạc nhiên, định cất tiếng gọi.
Nhưng Minh chỉ gật nhẹ đầu chào trước, kèm theo ánh nhìn “đừng hỏi”. Anh Duy lập tức hiểu ý, chỉ cười trừ rồi quay lại với chị Hằng.
Bên ngoài, trời bắt đầu lất phất mưa. Khả Di đứng dưới mái hiên, đưa tay ra hứng: “Mưa rồi.”
Minh vừa từ trong quán bước ra, nói: “Anh hỏi mượn dù, nhưng tiệm nói khách lấy hết rồi. Chắc phải đợi.”
Khả Di ngước lên nhìn những hạt mưa nhỏ rơi rơi, lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng vọt.
“Nếu giờ em chạy dưới cơn mưa này, có lãng mạn như phim Hàn Quốc không nhỉ? Hay giống như một con ngốc?”
Minh khoanh tay, dựa vào cột, nhìn cô: “Em muốn lãng mạn với anh sao?”
“Xì!” Cô lườm.
“Mà nếu chạy dưới mưa với ‘anh đẹp trai’ thì có ngốc một chút cũng không tệ đâu.” Minh nửa đùa nửa thật.
Khả Di quay sang nhìn Minh. Anh vẫn đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn đường, trong khi cơn mưa lất phất bay vương trên mái tóc anh, lung linh những hạt sương li ti.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, cô chợt nhận ra... cũng có chút xíu may mắn khi gặp được anh. Thế nên, cô mong rằng, người đồng nghiệp này, người hàng xóm ấy, người lạ nhiều chuyện kia... hi vọng và cầu chúc cô và anh sẽ luôn bận tâm và trân trọng những điều tốt đẹp.
Cô vội đưa mặt qua hướng khác, giấu đôi môi hồng xinh đang cong lên, rồi bất ngờ khuỵ nhẹ chân xuống, vào tư thế chuẩn bị của một vận động viên:
“Chạy thôi.”
Minh nhếch khoé môi trước hành động của cô, cũng cúi nhẹ người: “Okie.”
“Aaaaaa!” Cô hét lên một tiếng rồi lao vào màn nước.
Minh bật cười, thong thả sải những bước chân dài theo sau.
Anh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô đang nhảy nhót dưới ánh đèn đường, tiếng hét trong trẻo của cô lẫn vào tiếng mưa rơi.
Vài tiếng trước, cũng bóng lưng ấy, nhưng đang run rẩy, cố nuốt nước mắt trên ghế đá công viên. Giờ thì, cô lại cười rộ lên, chạy nhảy như một đứa trẻ vô tư.
Anh lắc đầu, khóe môi càng rộng hơn. Và rồi cơn giận và cảm giác tội lỗi về chuyện ông Vũ lúc nãy dường như cũng bị cơn mưa mang đi mất. Nhìn cô chạy phía trước, anh chỉ thấy nhẹ nhõm và vui vẻ một cách kỳ lạ.
Men theo vỉa hè dưới hàng cây sao, trong bầu trời đêm mưa nhè nhẹ, bên bờ sông Sài Gòn. Họ cứ chạy như thế, với nụ cười nở rộ trên môi, như hai đứa trẻ to xác lạc vào thế giới riêng đầy niềm vui.



Bình luận
Người dùng mới
chị vầy thì cũng được. Không thích nữ chính yếu đuối