Chương 10: Những người bạn mới



Đêm đã buông hẳn. Trong căn hộ tầng 21, Khả Di nằm vắt vẻo trên sofa, mặt dán mấy lát dưa leo, còn tay không ngừng bốc bim bim cho vào miệng. Ánh sáng xanh từ chiếc TV hắt lên trần nhà, rộn ràng những giai điệu từ “Anh trai chông gai”, chương trình cô mê nhất, chỉ vì có Soobin Hoàng Sơn, hoàng tử trong mộng.

Đang lim dim tận hưởng, rộp rộp nhai khoai tây thì bỗng Khả Di trợn mắt nhớ ra: Minh vẫn chưa trả cái đĩa - cái đĩa đẹp nhất, mắc nhất nhà cô. Cô vội với tay lấy điện thoại, ngón tay gõ lách tách: Hế lô đại gia...

Vài phút sau, có tin nhắn tới.

Minh: ???

Khả Di: Nhớ mai trả em cái dĩa nha.

Minh: Kiếm cớ gặp anh hả?

Khả Di: Anh hâm. Dĩa đó mắc lắm á. Nhớ rửa sạch đoá nha.

Minh: Không trả!

Khả Di: Tính ăn luôn dĩa hay gì?

Minh: Tịch thu để bù lại tiền mua đồ.

Khả Di đọc xong tin nhắn, mặt nhăn nhó: “Cái đồ chi li...” Cô quẳng gói bim bim xuống bàn, chạy ào ra ban công.

“Anh Minh!!!” Giọng cô vang dội giữa khoảng không.

Lát sau, cửa kính tầng 22 bật mở. Minh thò đầu ra, giọng lười nhác: “Ơi...”

“Trả không?!”

Anh chống tay lên lan can, nghiêng mặt nhìn xuống: “Không... đâu.”

“Cái kiểu gì ấy nhờ?!”

“Kiểu đang nhìn đằng ấy mà thấy thèm dưa leo. Mai làm món gì có dưa leo đi.”

“Ôi, tức là mai anh lại trả tiền cho em đi siêu thị chứ gì?”

Minh nhếch môi, quay lưng đi vào: “Thôi, coi như chưa từng nói gì.”

“Ê, ê! Còn cái dĩa nữa mà! Thương lượng tí đi! Mắc lắm đó!” Tiếng gọi của Khả Di bị gió đêm nuốt trọn, chỉ còn mấy miếng dưa leo trên mặt suýt rơi theo.

Minh quay vào nhà nhưng vẫn đứng bên cửa kính, khóe môi vẫn chưa khép hẳn. Anh tựa người vào khung cửa, rồi bật cười nho nhỏ. Trong số những cô gái anh từng gặp, cô này có lẽ là “vui” nhất. Anh đã tiếp xúc không ít người, khi nhìn lướt “điều kiện” của anh, ai cũng cố gắng giữ dáng vẻ hoàn hảo. Và thường thì, họ đều mang chút ý đồ riêng tư.

Nhưng xem cô kìa. Cô cũng có “ý” đấy chứ. Chỉ có điều, cái ý đồ của cô thật trẻ con. Người ta tính toán để có được những thứ lớn lao từ anh, còn cô... cô tính toán vì một đĩa thức ăn, hoặc hơn thua với anh vì vài màu sơn và cái cầu thang. So với khoảng cách thực sự giữa họ thì “vật chất” ấy quả thực quá rẻ rồi.

Anh gục đầu khúc khích run cả vai khi nghĩ tới khuôn mặt đầy dưa leo, cái còn cái rớt lúc nãy của cô. Cô hầu như chẳng bao giờ giữ hình tượng trước mặt anh. Dù có lẽ cô cũng biết ngại, nhưng cái tính “vật chất đơn thuần” vì đĩa ăn còn lớn hơn cả sự e thẹn ấy.

“Hay là đã có người yêu?”

Ý nghĩ đó lướt qua, nhưng anh gạt đi ngay. Anh nhớ lại dáng vẻ của cô trong đêm mưa hôm ấy, rõ ràng là vừa kết thúc một mối quan hệ. Cộng thêm lịch trình đi sớm về muộn từ công ty, tối lại chẳng đi đâu ngoài việc ra ban công bắt sâu hoặc tự tâm sự một mình với những câu chuyện đời thường. Chẳng có điệu bộ của người đang trong mối quan hệ hẹn hò.

Anh cười khẩy: “Với lại, nếu có người yêu thật...” Anh nghĩ thầm: “...dễ gì lại chịu nấu beefsteak cho anh ăn như vậy.”

Khả Di hậm hực quay vào nhà, lầm bầm mắng cái đồ chi li. Mà lạ thay, cơn cáu chẳng nhen nổi. Hình như cô đã quen với sự hiện diện của anh mất rồi. Từ cảm giác khó ưa ban đầu, giờ cô thấy... cũng tạm, thậm chí ổn. Nói cho cùng, anh chẳng làm gì quá đáng, ngoài thói quen kì cục là chọc ghẹo cho cô phát điên. Vậy mà chính điều đó lại khiến nhịp sống của cô rộn ràng hơn. Mấy ngày nay, tối tối về nhà, vừa ló ra ban công gọi ý ới là anh lại xuất hiện. Hôm thì tranh luận nốt chuyện công việc, hôm thì mặt dày xin gói mì tôm, có khi cô ngồi kể lể mấy bực dọc trên diễn đàn kiến trúc. Không hiểu sao anh chịu khó nghe, còn cô cứ thế mà kể.

Có thể là do cả hai có cùng sở thích, hoặc... Khả Di nhìn ra ngoài cửa sổ: “hoặc có thể, cả hai chỉ là hai ô cửa sổ còn sáng đèn, bên cạnh nhau trong cái thành phố rộng lớn này.”

Và thế là ngày qua ngày, những màn cãi vã vặt vãnh như thế đã trở thành “đặc sản” giữa hai người. Ở công ty, họ cũng chẳng khác: Khả Di, cô nhân viên văn phòng nhiệt huyết, luôn sôi nổi nhưng không quên càm ràm. Và Minh, anh giám đốc với cái miệng sắc sảo, lúc nào cũng tìm cớ chọc tức. Những cuộc tranh luận giữa họ lúc nào cũng rôm rả, cô hăng hái bảo vệ ý kiến, còn anh thì nửa đùa nửa thật, khiến cả hai vừa tranh cãi vừa bật cười. Và lần này cũng vậy.

Khả Di ngồi đối diện Minh, tay gõ bút lên bàn, mắt lườm anh khi anh vừa trình bày xong một kế hoạch.

“Ý tưởng này nghe ổn, nhưng... Một tỷ?” Giọng cô hoảng hốt vang khắp phòng họp.

“Cỡ đó. Hoàng đang kiểm lại số liệu.” Minh hất cằm về phía Hoàng.

Anh chàng lẩm bẩm: “Răng cái chi cũng tui mần!” Khuôn mặt nhăn nhúm, tay vẫn thoăn thoắt trên laptop.

Khả Di bước tới gần Minh, ngước mắt nhăn nhó: “Anh đẩy ngân sách thêm một tỷ chỉ cho mấy bức tường ốp đá trang trí? Thật sự cần thiết không?”

“Cần chứ!” Minh tựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn cô. “Đá tự nhiên mang giá trị thẩm mỹ vượt thời gian, khó lỗi mốt. Ốp vào những mảng tường ánh sáng chiếu thẳng sẽ tạo hiệu ứng hút mắt. Chưa kể, đá còn cách nhiệt, giữ không gian mát mẻ hơn.”

Khả Di cau mày, giọng căng thẳng: “Nhưng con số này quá lớn! Sao anh không tìm phương án rẻ hơn?”

Minh nhếch môi, bình thản đáp: “Anh không thiết kế cho vui. Một quán cà phê tầm thường, nhan nhản ngoài đường? Không phải phong cách của Minh. Anh tạo xu hướng, chứ không chạy theo nó.”

“Thưa giám đốc Minh, tường đá rối anh đề xuất đúng là đẹp, rất ấn tượng. Nhưng xét công năng cốt lõi của một quán cà phê, và ngân sách hiện tại, em không đồng ý.” Khả Di nhấn giọng.

“Căng dữ ta!” Linh từ góc bàn, hút một ngụm sinh tố dâu, mắt thích thú như xem kịch hay.

Bên cạnh, Quân nằm vật ra bàn, rên rỉ: “Trời ơi, cãi xong chưa? Tui đói lắm rồi!”

“Một tỷ lận, anh Minh! Không phải vài trăm triệu. Dù em đồng ý, chủ đầu tư cũng không gật. Anh thiết kế cái khác đi.” Khả Di lắc đầu.

Minh nhướn mắt: “Ok thôi. Anh bốc đại một thiết kế năm ngoái, chỉnh chút rồi gửi em ngay. Quá đơn giản.”

“Nàyyyy! Anh tin em ‘xúc’ anh không?” Khả Di trợn mắt.

Minh bật cười: “Cô Khả Di, ở công ty chuyên nghiệp thế này, nên giữ thái độ đúng mực. Xúc ai? Người nhỏ xíu mà mạnh miệng ghê.”

“Chuyên nghiệp? Công ty nào mà giám đốc đòi mua đồ ăn vặt giữa cuộc họp?” Khả Di chỉ đống sinh tố, bánh tráng trộn ngổn ngang trên bàn họp.

Minh quay sang, giọng đùa cợt: “Linh! Báo với TAM Group, cô Khả Di đe dọa tác động vật lý đối tác, kìm hãm trí sáng tạo của công ty thiết kế.”

“Đừng lôi em vào! Cãi xong thì đi ăn bánh xèo nha!” Linh lắc lư ghế.

Khả Di đưa tay lên trán, thở dài: “Giờ chỉ còn cách anh chọn ốp đá ở những chỗ cần thiết nhất, tìm nguồn đá giá tốt, giảm chi phí xuống tầm 500-600 triệu. Rồi anh tự cân đối lại các hạng mục khác.”

“Chính xác!” Minh búng tay, mắt sáng lên. “Bên anh có thể tìm nguồn đá tự nhiên địa phương, giá tốt hơn, và đàm phán tối ưu chi phí nhân công. Tổng hạng mục này sẽ rơi vào khoảng 700 triệu.”

“Mấy bức tường nhỏ kia em thấy không cần lắm.” Khả Di chỉ lên bản vẽ, giọng dịu lại. “Anh bỏ bớt đi.”

Minh lật bản vẽ: “Đồng ý. Chưa kể, một số mảng tường ban đầu dự tính phun giả đá, cũng không rẻ. Vậy thực tế chỉ chênh khoảng 500-600 triệu so với dự toán.”

“Nếu giữ ở mức đó, em nghĩ chủ đầu tư sẽ chịu thôi... Với một công trình lớn, khoản này không đáng kể và cũng nằm trong khoảng chủ đầu tư cho.”

Minh cười lém lỉnh. “Chốt nhé! Anh chờ tin tốt từ em. Giờ đi ăn bánh xèo thôi.”

“Yeahhhh!” Linh và Quân đồng thanh.

“Hả? Nhanh vậy?” Khả Di ngơ ngác rồi liếc nhìn nụ cười đắc ý của Minh. Một ý nghĩ chợt phát giác lên trong đầu cô: Anh ta đã tính toán hết rồi sao?

“Sao em cứ thấy sai sai chỗ nào đó. Hình như em bị anh gài!”

“Cũng không biết nữa.” Minh giả vờ ngây thơ, quay sang Hoàng. “Em coi tối vẽ lại theo ý Di nhé.”

“Lại đổi bản vẽ?!” Hoàng gào lên.

Linh khoác tay Khả Di: “Xếp đồ đi, bà! Bánh xèo đang chờ.”

Dọc theo hẻm nhỏ bên hông tòa nhà văn phòng, Linh khoác tay Khả Di, ríu rít kể chuyện về một món đồ cô vừa “săn” được, kéo cô đi nhanh hơn. Quân với Hoàng lẽo đẽo theo sau, bụng réo rắt không ngừng sau một ngày làm việc dài. Minh đi cuối cùng, thi thoảng nhìn Khả Di, rồi lại ngước lên bầu trời bắt đầu ngả vàng.

Quán bánh xèo Dì Cẩn, nằm khuất trong một con hẻm trên đường lớn, đèn điện đã bắt đầu thắp sáng không gian lung linh, mời gọi giữa lòng phố thị tấp nập. Những chiếc bánh xèo vàng ươm với lớp vỏ giòn rụm và nhân tôm thịt, giá đỗ đầy ắp, vừa được vớt ra, khói vẫn bốc lên nghi ngút. Tiếng dầu mỡ xèo xèo, tiếng kéo cắt bánh lách cách, và tiếng cười nói của thực khách tạo nên một không khí nhộn nhịp.

Quân nhanh tay lẹ mắt tìm một chiếc bàn nhựa còn trống, kê sát vỉa hè để cả nhóm ngồi thoải mái. Linh và Hoàng vừa ngồi vào, liền nhanh chóng gọi một bàn đầy món ngon. Còn Khả Di, cũng không kìm lòng được trước mùi thơm quyến rũ và sức hấp dẫn của món ăn quen thuộc này, mà quên luôn chút băn khoăn về trò “gài bẫy” của Minh ban nãy.

Mọi người hào hứng thưởng thức. Riêng Minh thì cứ loay hoay mãi với miếng bánh xèo, ra vẻ chưa bao giờ cầm đến. Anh đặt nó lên bánh tráng, thêm rau sống, rồi cuốn một cái là vỡ tan tành. Nhân tôm thịt rơi lả tả xuống bàn, trông cứ như cố tình trêu ngươi. Minh nhăn mặt, lắc đầu ngao ngán, rồi thử thêm lần nữa, vẫn y chang, tay chân lóng ngóng, miệng thở dài thườn thượt ra chiều bất lực hết chỗ nói.

Khả Di ngồi đối diện liếc qua. Cô nhướn mày nhìn một lúc, mắt nheo nheo: “Anh cuốn mà cũng không xong thiệt hả? Hay là... cố tình?”

Minh ngẩng lên, nhướn mắt một cách vô tội: “Gì mà cố tình. Anh là dân thiết kế, không chuyên mảng thủ công mỹ nghệ, cũng không biết làm beefsteak.” Anh nháy mắt.

“Ờ ha.” Khả Di gật gù, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ.

Cô vươn người lấy bánh tráng, vừa thao tác vừa lườm lườm: “Lát mà thấy anh cuốn được trơn tru là em đập đó. Gài ai chứ đừng gài em nha.”

Minh không nói gì, chỉ ngồi im nhìn tay cô thoăn thoắt cuốn bánh.

“Trời ơi, tình cảm chưa kìa!” Linh hí hửng trêu.

“Ha ha. Tui đang chăm sóc cho ‘nhân tố bất ổn’ của dự án đầu tiên tui lead thôi.” Khả Di đưa cuốn bánh cho Minh, miệng thì trách móc mà tay lại cuốn thêm cái nữa.

Minh nhận lấy với vẻ mặt đắc ý không thèm giấu giếm nữa: “Cảm ơn. Tay em khéo thiệt ta.”

“Còn khen nữa. Lần sau là tự cuốn đó. Không có lần hai.” Khả Di nheo mắt.

“Tui cũng làm mà. Di phải cuốn cho tui nữa.” Linh nũng nịu đòi quyền lợi.

“Đây đây. Tới bà liền đây!” Khả Di cười cưng chiều cô bạn mới.

“Vậy, đây là lần đầu Di làm lead à?” Quân hỏi.

“Đúng rồi.” Khả Di cười tươi, tay vẫn đang cuốn bánh. Im lặng một chút, cô buông câu chân thành. “Thật ra... Di cảm thấy mình may mắn khi gặp được mọi người. Ai cũng dễ thương và giỏi hết. Dù phong cách làm việc có chút kì lạ, giám đốc thì...” Cô liếc nhìn Minh.

“Rất đỉnh.” Minh chêm vô.

Nghe anh nói, mặt Linh, Hoàng, Quân mỗi người mỗi kiểu hài hước, thái độ ra vẻ không đồng tình.

Khả Di phụt cười: “... Thì hay cà rỡn. Nhưng hiệu quả lại cực kì tốt. Di vui lắm á. Di có niềm tin dự án của chúng ta có thể trở thành một quán hot nhất thành phố luôn ấy.”

“Ỏ... Bà làm tui mắc cỡ quá.” Linh đưa tay trước ngực, cảm động.

“Rứa anh trông dễ thương à?” Hoàng hỏi thật thà. “Em thấy nhan sắc anh dễ thương thiệt không?”

Cả bàn phá lên cười.

“Anh là file đính kèm, hưởng ké sự dễ thương của em thôi!” Linh trề môi, rồi liếc về phía nhân viên quán và gọi to: “A! Em ơi chị nhờ chút. Em chụp hộ bàn chị một tấm hình nhé.” Linh vừa đưa điện thoại vừa nói.

“Nào mọi người! Chụp một tấm kỉ niệm lần đầu Khả Di đi ăn hàng với tụi mình nè!” Linh hào hứng, kéo nhẹ Khả Di lại gần mình hơn.

Khi nhân viên giơ điện thoại lên, cả nhóm nhanh chóng vào dáng. Khả Di híp đôi mi, giơ hai tay hai bên, ngón tay tạo hình chữ V. Hoàng và Quân thì giơ ngón cái. Còn Minh... anh ngó qua ngó lại, cuối cùng, nhếch miệng, giơ cuốn bánh xèo của Khả Di làm cho.

“Ok 1. 2. 3.” Nhân viên ra hiệu, tiếng tách máy vang lên.

Sau tràng cười rôm rả, cả nhóm lại lao vào câu chuyện, tiếng nói cười lấp đầy góc quán vỉa hè nhộn nhịp. Minh thỉnh thoảng lén liếc sang Khả Di. Gương mặt cô được hoàng hôn nhuộm một lớp cam ấm, đôi mắt nâu cũng vì đó mà lấp lánh hơn, mái tóc khẽ lay theo gió, má cô phồng nhẹ mỗi lần bật cười, còn chiếc môi xinh lúc thì mím lại suy tư, lúc lại tuôn lời không dứt.

Khóe môi Minh chợt cong một nụ cười dịu dàng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout