Màn sáng dịu dàng, Khả Di lơ mơ mở mắt, thầm lẩm bẩm: “Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”
Ánh nắng vàng nhạt thấp thoáng len qua tấm rèm xanh ngọc mỏng tang, vẽ những mảng sáng trên sàn gỗ bóng loáng, nơi đôi dép bông hồng đang nằm lăn lóc.
Cô với tay, mò mẫm trên tấm ga giường nhàu nhĩ, tìm chiếc điện thoại. Chẳng thấy đâu! Chân quẫy qua quẫy lại, ngón cái cuối cùng cũng chạm vào một vật mỏng dẹt, lạnh lạnh lẩn trốn dưới góc chăn. Và như một nghệ sĩ xiếc bất đắc dĩ, cô dùng ngón chân kẹp chặt rồi lôi nó lên với điệu bộ vừa ngái ngủ vừa đắc chí.
Màn hình điện thoại sáng lên, lóa cả mắt. Hàng chục tin nhắn từ nhóm bạn thân nhảy nhót trên màn hình, những dòng chữ chi chít mà tối qua cô đã ngủ quên nên bỏ lỡ, và con số: “Mười giờ kém mười lăm... chẹp! Hèn gì bụng réo ầm lên!”
Khả Di lồm cồm ngồi dậy, tóc tai rối bời, đầu óc vẫn lơ lửng đâu đó trong giấc mơ. Cô lết bước ra khỏi phòng, chân kéo lê đôi dép bông kêu sột soạt. Đi ngang tấm gương treo tường, cô dừng lại, ngắm cái bóng trong gương: áo phông rộng thùng thình trễ một bên vai, còn mắt thâm quầng như gấu trúc.
“Tư bản bào mòn mình hay thật. Mới hai mươi lăm tuổi mà trông như... chị ba mươi lăm! Cày tới một giờ sáng mỗi ngày...” Cô vươn vai, các khớp xương kêu rắc rắc. “Lưng thì y như cụ bà bảy mươi.” Cô càu nhàu, tay xoa xoa vai, miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Khả Di khoác lên mình bộ đồ thoải mái, mái tóc buộc cao đuôi ngựa đung đưa theo từng bước chân. Rồi cô quay về phía bàn trang điểm, mở chiếc hộp gỗ nhỏ quen thuộc, lấy ra vỉ thuốc. Cô bóp nhẹ một viên, uống nhanh với ngụm nước lọc. Một thói quen đã in sâu tiềm thức, giống như việc đánh răng mỗi buổi sáng vậy. Vì chỉ sau khi nuốt viên thuốc xuống thì cô mới cảm thấy ngày mới thực sự bắt đầu.
Xong xuôi, cô đeo chiếc túi chéo nhỏ xinh vừa đủ đựng điện thoại và ít tiền lẻ, rồi tung tăng bước xuống siêu thị trong khu chung cư, miệng ngân nga một giai điệu không rõ tên.
Ra khỏi sảnh, ánh nắng trưa Sài Gòn như lò lửa, hầm hập phả vào mặt. Khả Di nhăn nhó, mắt nheo nheo dưới cái nắng chói chang, vội vàng nhảy chân sáo, lướt từ bóng râm này sang bóng râm khác dưới hàng cây xanh mát. Đôi dép lê kêu lẹp kẹp với chiếc túi con con va vào hông mỗi bước nhảy, trông cô như một chú mèo đang chơi trò đuổi nắng.
Ngay lúc đó, Minh cũng bước ra, nghiêng đầu, đôi mắt híp lại vì nắng. Anh nở nụ cười gượng gạo đầy bất lực, nhìn cái dáng nhảy nhót của Khả Di.
“Làm gì mà khó coi trời?!” Anh nhẩm trong bụng.
Cuối cùng, Khả Di cũng đến được siêu thị. Cánh cửa kính tự động trượt mở, phả ra luồng khí mát lạnh. Cô hít một hơi dài khoan khoái rồi đẩy chiếc xe đẩy lướt qua những kệ hàng ngập tràn màu sắc. Nào là rau củ tươi roi rói, nào là hộp cơm gà chiên vàng ươm. Và cô dừng lại, tay cầm một hộp, mắt ngắm nghía thêm đám cà chua đỏ mọng và bó rau muống xanh mướt.
“Nấu gì đây ta? Hay mua cơm hộp cho lẹ...”
Bỗng một giọng nói quen quen vang lên từ phía sau: “Mua cơm gì thế?” Minh nghiêng người, đôi mắt tò mò ngó qua.
Khả Di giật bắn, hộp cơm gà chiên trên tay suýt tuột xuống sàn, may mà cô chụp lại kịp. Cô quay phắt lại, cau mày, rít lên: “Anh cứ như ma thế? Lù lù sau lưng làm người ta muốn đứng tim!”
Minh nhún vai, tay chọn chọn, giả bộ chăm chú nhìn mấy hộp cơm cá hồi bóng bẩy dưới ánh đèn siêu thị: “Tại em hay làm chuyện kỳ cục nên mới giật mình hoài thôi.”
Khả Di cong môi, đẩy mạnh chiếc xe đẩy, cố tình để nó va nhẹ vào chân Minh, phát ra một âm thanh “cạch” nhỏ.
“Oops, lỡ tay!” Cô nhướng mày rồi xoay người định chuồn đi, hất mái tóc đuôi ngựa lắc lắc rõ khiêu khích.
Minh cau mặt vì bị va chạm song nhanh chóng đưa tay giữ chặt xe đẩy. Khả Di bị kéo ngược lại, lảo đảo.
“Nhỏ kia! Gây tai nạn rồi định bỏ trốn hả?” Giọng anh xen lẫn trêu chọc.
“Gì chứ?! Anh mua cơm đi, em không làm phiền đâu. Xuỳ xuỳ!” Khả Di chu môi, tay quơ quơ ra vẻ xua đuổi.
Minh nhếch môi, bất ngờ thò tay lấy một hộp cơm, bỏ vào xe đẩy của cô, rồi kéo luôn chiếc xe đi, khiến Khả Di bị lôi theo vài bước.
“Ê ê! Anh tính làm gì đó?” Cô hét lên, cố giữ thăng bằng, tay bám chặt thành xe.
“Đi mua đồ. Em không thấy sao?” Minh đáp.
“Giỏ anh ở đằng kia kìa!” Khả Di hậm hực, chỉ tay về phía chiếc giỏ nhựa xanh đậm Minh bỏ lại gần quầy trái cây.
Minh dừng bước, nghiêng người, kéo nhẹ vạt áo lên để lộ một vết ửng đỏ trên hông, bên dưới là cơ bụng săn chắc thoáng hiện.
“Em làm anh đau. Phải đền bù.” Anh nhướng mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Khả Di trợn mắt, mặt nóng ran, lắp bắp: “Anh làm cái gì vậy?! Bỏ áo xuống ngay!”
Minh nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng đó, khoé môi cong lên đầy đắc ý. À! Đây rồi. Cái vẻ bối rối mà hôm trước ở sảnh anh tìm không thấy. Hài lòng với “chiến thắng” này, anh cúi xuống, chống tay lên thành xe đẩy rồi mặt kề sát cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng từ áo anh.
“Sao? Mới nhìn có xíu mà mặt đỏ vậy rồi? Hay có ý nghĩ gì?” Đôi mắt anh lấp lánh tinh nghịch.
“Anh!!!” Khả Di mím môi, chống nạnh, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Huh?” Minh tỏ vẻ trêu ngươi.
“Anh làm như anh xịn lắm ấy! Ba cái đó, xếp hàng dài cho em ngắm ở ngoài kia kìa!” Cô hất cằm, cố tỏ ra kiêu kỳ, dù tim vẫn đập thình thịch.
“À...” Minh kéo dài giọng, mắt híp lại.
“À...” Khả Di nhại lại, híp mắt theo, tay chỉ chỉ vào anh: “Đừng ảo tưởng bản thân đẹp trai quá nha...”
Chưa kịp nói hết câu, Minh bất ngờ bước tới gần hơn, gương mặt anh chỉ cách cô vài phân, ánh mắt như xoáy vào đôi mắt nâu tròn xoe của cô.
“Em không thấy anh đẹp trai lắm à?” Giọng anh trầm xuống.
Khả Di chớp mắt liên hồi, nuốt nước bọt đánh ực, còn đầu óc trống rỗng mất vài giây. Cô lùi lại một bước, lắp bắp: “Không... không... cũng bình thường thôi... chắc là vậy.”
Minh cong khóe môi: “Anh hiểu rồi. Tưởng em khen anh đẹp trai thì anh thanh toán hết cho... mà...”
“Ối! Đại gia đẹp trai!” Khả Di cắt lời, mắt sáng rực.
“Em nói gì? Anh không nghe rõ.” Minh giả vờ ngây thơ.
“Em nói anh đẹp trai siêu cấp vũ trụ!” Khả Di cười nịnh, tay nhanh như chớp lấy hai khay cá hồi từ kệ, bỏ vào xe đẩy.
“Thiệt à?” Minh hỏi lại.
“Thiệt mà! Mắt em bị lác, lúc này lúc nọ, con sọ con bay. Giờ mới nhìn kỹ, anh đẹp tuyệt vời, còn tuyệt vời hơn khi thanh toán cái này!”
Minh lắc đầu: “Tiền bạc khiến em biến chất nhanh vậy sao?”
“Giám đốc như anh sao hiểu nổi cuộc đời nhân viên ‘đỗ nghèo khỉ’!” Khả Di nháy mắt, tay lanh lẹ bỏ thêm hai khay thịt bò wagyu vào xe.
“Anh thấy em hơi tham rồi đó.” Minh tròn mắt, nhìn đống đồ chất đầy xe đẩy.
“Lời khen của em rất giá trị, nhiêu đây sao đủ!” Cô lướt qua quầy kem, nhanh nhẹn cầm mấy hộp kem, một vani, một sô-cô-la, giơ lên hai bên gương mặt trắng hồng rạng rỡ. “Anh thấy loại nào ngon?” Cô cười toe toét.
Minh chớp mắt, phì cười chịu thua: “Mua cả hai đi.”
“Ok!!! Anh đẹp trai!” Khả Di reo lên, tung tăng đẩy xe qua quầy rau củ.
“Mà mua nhiều thế, anh nghĩ em nên nấu cho anh ăn luôn đi.” Minh chống tay lên xe, nghiêng đầu nhìn cô chọn bó măng tây xanh mướt.
Khả Di ngước lên, miệng nhăn nhở: “Anh dám ăn hả? Không sợ em bỏ thuốc độc sao?”
“Không nấu, anh không tính tiền. Lựa chọn đi.” Minh khoanh tay, vẻ mặt thách thức.
Khả Di nhoẻn miệng cười gian trá: “Không nấu, anh vẫn tính tiền.”
“Không nhé.”
“Có nha!”
“Thôi, bye.” Minh quay lưng, giả bộ bước đi.
Khả Di vội bước tới, níu cánh tay anh: “Nấu, nấu! Beefsteak nha. Mười một rưỡi ra sảnh tầng của em, em đưa.”
Minh liếc cô, im lặng giả vờ suy nghĩ, rồi thong thả hỏi: “Có khoai tây nghiền không?”
“Anh tưởng em là đầu bếp năm sao à?” Cô la lên, tay chống hông.
“Thôi, bye tiếp.” Minh lại chọc cô, làm bộ quay đi lần nữa.
“Ối! Ok, ok!” Khả Di giơ tay đầu hàng, cười méo mó vì đồng tiền.
Sau khi thanh toán xong, Minh đứng ở quầy tính tiền, lườm tờ hóa đơn dài ngoằng, lắc đầu ngao ngán. Trong khi đó, Khả Di toe toét đẩy chiếc xe đẩy ra ngoài, miệng huýt sáo một giai điệu vui nhộn.
Minh chủ động xách hai túi đồ nặng trĩu, bước song song với cô về lại tòa chung cư. Khả Di liếc anh, tay xoay xoay túi nhỏ đựng hộp kem, tò mò: “Sao hôm nay anh sộp dữ vậy? Tự nhiên đòi thanh toán hết là sao?”
Minh nhún vai, tay siết chặt quai túi, giọng tỉnh bơ: “Muốn ăn cơm nhà cho đổi gió.” Anh liếc nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên tay. “Nhưng không ngờ cái giá phải trả lại đắt thế này.”
“Ai biểu anh mạnh miệng chi!” Khả Di cười khúc khích. “Đại gia mà, nhiêu đây nhằm nhò gì!”
Về đến căn hộ, cô xắn tay áo, bắt đầu trổ tài. Bàn tay thoăn thoắt luộc khoai tây, rồi thịt bò mang đi rửa sạch, thấm khô bằng giấy, để nằm ngay ngắn trên thớt.
Cô nhìn đống nguyên liệu đắt tiền, tự sỉ vả chính mình: “Mày thiếu tiền lắm hả Di? Hả?”
Rồi cô hít một hơi: “Giờ lỡ rồi, chơi luôn! Để em cho anh coi, Di không chỉ xinh gái mà còn đỉnh cỡ nào!” Cô tuyên bố, mặt hếch ra dáng vẻ một đầu bếp đại tài trong căn bếp nhỏ xinh ngập mùi thơm.
Đúng mười một rưỡi, điện thoại Khả Di rung trên bàn, màn hình sáng lên với tin nhắn từ “Lão Già (Minh)”: Anh ở sảnh thang máy rồi. Đói meo!
Khả Di liếc màn hình, miệng làu bàu: “Ỷ có tiền là to lắm hả?”
Nhưng chân cô vẫn nhún nhảy theo điệu nhạc pop sôi động đang vang khắp căn hộ nhỏ, hòa lẫn với mùi thơm ngậy của thịt bò áp chảo. Cô cẩn thận kiểm tra dĩa beefsteak lần cuối: miếng thịt căng mọng, điểm xuyết vài cọng măng tây, bên cạnh là khoai tây nghiền mịn màng, lấp lánh chút bơ tan chảy.
Thấy mọi thứ đã ổn, Khả Di bưng đĩa đồ ăn, tay còn lấm lem chút dầu mỡ, tung tăng ra cửa.
“Trời ơi, mày điên thật rồi, Khả Di.” Cô lẩm bẩm: “Vì tiền mà nấu cho trai ăn nè!”
Dù trong đầu đang tự mắng, somg chân cô vẫn chạy tới, hai tay nâng đĩa như dâng báu vật, còn đôi má đang ửng hồng hây hây. Và từ đằng xa, cô đã nhận ra Minh đang đứng dựa tường, tay lướt điện thoại.
Minh nghe tiếng bước chân, ngẩng lên, đôi mắt nheo lại nhìn cô gái nhỏ đang lao tới với dĩa đồ ăn tự tay chuẩn bị. Anh bật cười: “Đáng yêu nhỉ?”
Khả Di vừa dừng chân trước mặt anh, hơi thở còn hổn hển: “Hả? Anh nói gì?” Cô chớp mắt.
Minh nhận dĩa từ tay cô, giả bộ săm soi miếng thịt bò óng ánh lớp bơ, rồi nói: “Anh kêu là thịt bò hơi đen quá nhỉ?”
Khả Di phồng má, lập tức giơ tay định giật lại: “Không thấy ngon thì trả đây!”
“Ấy, ấy! Không sao nè, anh không kén ăn.” Minh vội giữ dĩa xa tầm tay cô, rồi ngước lên nhìn, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
“Cảm ơn em.”
Ánh nắng trưa xuyên qua lớp kính hành lang, rọi lên gương mặt Minh, làm nổi bật nụ cười ấm áp và đôi mắt sáng lấp lánh. Không gian bỗng lung linh huyền ảo, khiến Khả Di như bị ảo giác kì lạ, làm tim đập thình thịch.
Cô lắp bắp: “O... ok. Không có chi.”
Minh nghiêng đầu, ngữ điệu tinh quái trở lại: “Sao nhìn anh mà mặt lại đỏ nữa rồi?”
Bị phát hiện, Khả Di giật mình, vội cau mày ra vẻ bực bội: “Đâu có đâu! Tại nắng nóng thôi! Về đây!”
Cô xoay người, chân bước vội về phía căn hộ, tóc đuôi ngựa lắc lư theo nhịp chạy như chú mèo nhỏ đang trốn khỏi ánh mắt trêu chọc của Minh.
Minh đứng đó với dĩa đồ ăn nóng hổi trong tay, dõi theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa, bật cười.
“Anh tịch thu cái đĩa này luôn nhé.” Anh thì thầm, vẻ mặt đầy thỏa mãn rồi thong thả bước vào thang máy.




Bình luận
Chưa có bình luận