Chương 5: Hàng xóm bất ngờ



Sáng thứ bảy. Khả Di tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch, mũi nghẹt và cổ họng thì đau rát. Trên da vẫn còn lẩn quẩn cái lạnh ẩm ướt của trận mưa đêm qua, hậu quả của một đêm dầm mình chạy như mộng nữ trong phim... và dĩ nhiên là không có nam chính nào che ô.

Cô lồm cồm với tay lấy điện thoại, thứ kết nối duy nhất với thế giới bên ngoài. Cô bấm gọi cho Trân, một trong hai đứa bạn thân chí cốt đã “ám đời” nhau từ hồi sinh viên. Sau một hồi chuông.

“Alo! Tao nè.” Trân nghe máy.

“Trưa mày có qua nhà tao không?” Khả Di hỏi, giọng khàn đặc.

“Có. Nay có bà ngoại lên chơi với Bi, để tí tao nhờ bà trông rồi qua mày.”

“Tiện ghé mua hộ tao cái gì nóng nóng nha. Tao thèm cháo sườn sụn. Qua bón cho tao ăn luôn đi, tao đang buồn nè hu hu. Nhớ mày quá.” Khả Di vừa than thở vừa khịt mũi.

“Mày lết dậy mua thuốc uống liền đi má. Tao nói rồi, không có thằng này thì có thằng khác. Mắc gì hành xác? Đừng để tao qua thấy cái mặt đưa đám là tao chửi á.” Trân dặn dò, quan tâm.

“Dạ em biết rồi chị Trân...”

Cúp máy, Di nằm nhìn trân trân lên trần nhà thêm vài giây, mặc cả với cơn uể oải trước khi lết khỏi giường. Cô bước đi vật vờ, cột vội mớ tóc bết lên đỉnh đầu, tròng đại chiếc áo hoodie rộng thùng thình trùm kín người, xỏ đôi dép lê rồi ôm điện thoại ra thang máy.

Vừa bước ra khỏi sảnh chung cư, từ khóe mắt, cô bỗng bắt gặp một bóng người cao lớn vụt qua cửa kính. Dáng người ấy bước rất nhanh, vội vã lách mình ra sau cây chà là lớn rồi mất hút.

“Cái dáng lưng thẳng ấy... Giống ông Minh...” Cô lẩm bẩm: “Điên à? Ổng làm gì ở đây giờ này? Chắc mình cảm nên hoa mắt rồi.” Khả Di gạt đi ngay. Cơn đau họng lúc này còn thật hơn bất cứ hình bóng nào. Thế nên cô chẳng bận tâm, chỉ nghĩ chắc ai đó đi làm sớm mà thôi.

Một lát sau, cánh cửa hiệu thuốc kêu “leng keng” khi Khả Di đẩy vào.

“Lại ghé thăm chị nữa à?” Chị dược sĩ vừa ngước lên đã cười tủm tỉm, ánh mắt quá quen thuộc với “bệnh án” dày đặc của cô khách VIP này.

“Dạ. Nay em đổi món sang cảm lạnh. Chắc do dầm mưa tối qua chị ạ.” Khả Di cười hì hì, giọng mũi đặc sệt.

“Hôm đau đầu, hôm đau bụng. Cày việc cho cố vô rồi tiền làm ra bao nhiêu cúng hết cho tiệm thuốc.” Chị vừa càu nhàu mắng yêu, tay vừa thoăn thoắt lấy thuốc.

“He he. Bệnh là cái cớ. Do em nhớ chị thôi mà.” Khả Di nịnh nọt: “Chị cho em thêm hộp kẹo ngậm bạc hà luôn nha. Cho thông thoáng cuộc đời.”

Chị dược sĩ lắc đầu chịu thua, bỏ thêm vỉ kẹo vào túi thuốc cho cô.

Rời hiệu thuốc, Khả Di không về phòng ngay mà rảo bước chậm rãi qua khu công viên nhỏ dưới chân tòa nhà. Sau cơn mưa đêm qua, bầu trời Sài Gòn sáng nay trong vắt đến ngỡ ngàng. Những giọt nước còn đọng lại trên kẽ lá lấp lánh như pha lê dưới nắng sớm. Cô hít một hơi thật sâu, để cái không khí tinh khôi ấy tràn vào lồng ngực, hy vọng nó có thể gột rửa bớt đi cơn cảm cúm và cả những nỗi buồn vụn vặt còn sót trong lòng.

Xung quanh, nhịp sống đã bắt đầu rộn rã. Tiếng cười trong trẻo của bọn trẻ, tiếng cầu lông lách tách, tiếng thủ thỉ của những người mẹ trẻ đẩy nôi. Mọi âm thanh đều giòn tan dưới nắng mới. Khả Di cong mắt cười. Phải rồi, vạn vật luôn có cách tự chữa lành và trở nên rạng rỡ hơn sau giông bão, cũng như lòng người vậy.

Để mặc cảm xúc dẫn lối, cô đi dạo thêm một quãng. Và bỗng ánh mắt cô bị níu lại nơi một con hẻm nhỏ, khuất sau dãy cây chà là cao lớn. Cô nghiêng đầu nhìn vào. Một tiệm hoa bé xíu đang nép mình ngay góc hẻm. Ô cửa kính còn mờ hơi sương đêm, loang loáng phản chiếu vệt nắng sớm. Ánh sáng len lỏi qua khe cửa, đánh thức cả một không gian rực rỡ những cánh hoa. Cảnh tượng ấy tựa như một chốn bình yên, tách biệt hẳn khỏi khu chung cư ồn ã bên ngoài. Như bị mê hoặc, đôi chân Khả Di vô thức bước đến.

Tiếng chuông gió treo trên cửa reo lên một tràng lanh canh khi cô đẩy cửa đi vào. Ngay lập tức, khứu giác cô được bao phủ bởi mùi hương ngai ngái của đất ẩm, mùi hăng nhẹ của nhựa cây và hương thơm dịu ngọt của hàng trăm đóa hoa đang độ xuân sắc.

Không gian bên trong tuy nhỏ nhưng cũng rất ấm cúng. Những chậu cây được xếp đặt ngẫu hứng mà đầy nghệ thuật, từ trên kệ gỗ mộc mạc cho đến những giỏ treo lơ lửng trần nhà.

“Chào em, mời em vào.” Một cô chủ tiệm trạc tuổi trung niên, từ trong quầy bước ra. Trên tay cô đang cầm một bó hoa Cẩm Tú Cầu xanh biếc, còn vương những hạt nước li ti.

Khả Di đáp lại: “Dạ, tiệm mình xinh quá ạ. Em đi ngang qua thấy đẹp nên ghé vào thôi.”

“Vậy em chọn được hoa gì chưa? Để chị giới thiệu cho em nhé.” Cô chủ tiệm nhiệt tình.

“Dạ...” Khả Di nhìn qua bó Tulip màu hồng phấn ngọt ngào. Những búp hoa thon dài khép hờ e ấp, cánh hoa mịn màng như lụa, toát lên vẻ đẹp vừa giản đơn lại vừa thanh tao. Cô chỉ: “Em lấy bó này ạ.”

Chị chủ tiệm nhìn theo hướng tay cô, gật đầu: “Em khéo chọn thật. Hợp với em lắm.”

Trong lúc chờ gói hoa, Khả Di lững thững dạo quanh tiệm. Nắng sớm xuyên qua lớp cửa kính, nhảy nhót trên những đóa Cúc Tana trắng muốt và khóm Thạch Thảo tím biếc. Sự tươi tắn, căng tràn nhựa sống của cỏ cây đối lập hẳn với vẻ tàn tạ của cô lúc này. Cô đưa tay chạm nhẹ như thể muốn “ké” chút năng lượng tích cực ấy.

Thấy cô cứ ngẩn ngơ chạm vào từng cánh hoa, chị chủ tiệm bắt chuyện: “Lần đầu em ghé tiệm chị phải không?”

“Dạ... Bình thường em ít mua hoa lắm. Sợ mình vụng về, không biết chăm.”

“Cần gì phải khéo tay mới được mua hoa.” Chị trao bó hoa đã được gói ghém tỉ mỉ cho cô: “Đôi khi mua hoa không phải để trang trí nhà cửa, mà là để nuông chiều cảm xúc của mình một chút. Giống như bó Tulip hồng này vậy... Nó có nghĩa là sự quan tâm. Như một lời nhắc nhở rằng: Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Khả Di ngẩn ngơ. Một câu nói vô tình của người lạ, lại giống như cái vỗ về đúng lúc nhất. Cô nhoẻn cười thật tươi: “Em cám ơn...”

Cô bước ra khỏi con hẻm nhỏ, tay ôm trọn bó hoa vào lòng. Lớp giấy kraft nâu thô mộc, thắt hờ bằng sợi dây đay nhạt màu, tựa như được gói ghém bởi một đôi tay cũng từng đi qua những ngày yếu lòng.

Và rồi cô cúi xuống, để hương thơm thanh khiết của những đóa hoa lấp đầy buồng phổi rồi thì thầm với chính mình đầy đắc ý: “Thấy chưa, có rất nhiều người thương Di lắm. Bệnh thì bệnh, chứ vẫn phải đẹp và thơm nha!”

Cảm giác được an ủi khiến tâm trạng Khả Di khá hơn một chút. Cô đứng lại bên lề đường, theo thói quen mở điện thoại lướt xem chút tin tức đã bỏ lỡ đêm qua. Dưới một bài đăng trong fanpage Kiến trúc, nổi bật lên một bình luận: Phòng khách mà sơn màu xanh lam này, trông buồn như có người chạy trong mưa vậy đấy. - Tài khoản Chốt Trên Decor.

Khả Di cau mày: “Gì vậy trời?” Câu này trùng hợp quá mức, như kiểu ai đó đã nhìn thấy cô chạy trong mưa tối qua vậy.

“Không lẽ trùng hợp dữ vậy sao?” Cô lẩm bẩm, tay vẫn lướt xuống tìm thêm manh mối. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm.

Một bước chân dừng lại phía sau lưng cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ồ, trùng hợp thật.”

Khả Di quay lại, Minh đang đứng nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt anh lướt một vòng từ bó tulip hồng rực rỡ cô đang ôm, sang mái tóc còn rối sau giấc ngủ, cái mũi hơi đỏ ửng, rồi dừng ở túi thuốc nhỏ trong tay cô. Khỏi phải nói, trong mắt anh lúc này cô vừa buồn cười vừa lạ đời.

Khả Di trợn mắt, sững sờ mất vài giây vì hình ảnh trước mắt. So với vẻ ngoài lịch lãm, chỉn chu trong bộ vest công sở lần trước, Minh giờ đây khác hẳn. Anh mặc áo thun trắng trơn đơn giản, phối cùng quần jogger đen. Tóc không vuốt keo, mái trước lòa xòa phủ nhẹ xuống trán. Tay anh cầm một túi bánh mì và hộp sữa đã cắm ống hút.

Trông trẻ... trẻ quá. Ai mà tin được đây là ông giám đốc, nghe đồn 28 tuổi, người đã tranh luận sắc bén với cô trong phòng họp?

Thế nhưng, dù mọi thứ có thể khác, chỉ trừ một thứ.

“Sao anh cũng ở đây?” Khả Di ấp úng.

“Sao tôi không được ở đây?!” Minh nhướn mày.

Đúng rồi, cái tính khí khó ưa ấy vẫn vậy. Khả Di ra vẻ mặt ngao ngán: “Sài Gòn nhỏ quá. Gặp anh hoài!”

“Vậy mà, tôi đang nghi cô bám đuôi tôi đấy, gà rán!” Minh trả treo không thua kém.

Khả Di đang tính nói tiếp, thì cơn nhột mũi từ lúc nãy không thể kiềm chế nổi nữa.

“...Hắt... HẮT XÌ!”

Một tiếng hắt xì vang dội, chẳng hề duyên dáng chút nào, khiến khí thế tự tin thường ngày của Khả Di xì hơi như bong bóng xìu. Cô vội quay mặt đi, mũi đỏ bừng, mắt rơm rớm nước, má nóng ran vì xấu hổ muốn chui xuống đất.

Minh rướn người qua, ngó nghiêng khuôn mặt cô: “Bệnh rồi à?”

Khả Di sụt sịt, vừa quê độ vừa mệt mỏi: “Ừ... Xin đừng quan tâm!” Cô đưa một tay lên, tỏ vẻ từ chối ánh nhìn của anh.

Minh gật đầu, rồi cố tình cúi người thấp hơn, đưa mặt sát lại phía cô, rút ngắn khoảng cách đột ngột.

“Thiệt?” Anh hỏi, giọng trầm xuống, rõ ràng đang châm chọc: “Nhìn cô thảm hại thế này, tôi không quan tâm cũng khó.”

Khả Di ngước lên, định mắng anh một trận. Nhưng khi anh cúi sát, ánh mắt cô chợt phát hiện một thứ trên mái tóc lòa xòa của anh. Cô nheo mắt, rướn người tới gần hơn một chút.

“Sao thế?” Minh khó hiểu.

“Đứng yên!” Khả Di ra lệnh.

Minh bất đắc dĩ đứng yên.

“Anh...” Khả Di chớp mắt, rồi bật cười hê hê: “Giám đốc Minh, anh có tóc bạc kìa.”

Nụ cười trêu chọc trên môi Minh bỗng cứng đờ. Biểu cảm của anh chuyển từ cợt nhả sang sững sờ: “Cái gì? Đâu?!”

Khả Di cảm thấy hả hê: “Ngay đây nè.” Cô chỉ chỉ: “Chói lóa dưới nắng luôn.”

Minh cố liếc mắt lên để tìm, nhưng bất lực: “Cô nhổ nó đi.”

“Hả?” Khả Di ngạc nhiên.

“Nhổ dùm đi.” Anh lặp lại: “Tay tôi bận.” Anh giơ túi bánh mì và hộp sữa lên làm bằng chứng.

“Mắc gì tôi phải...”

“Cô thấy nó. Cô phải chịu trách nhiệm lấy nó ra.” Minh nhìn cô chằm chằm.

Khả Di trợn mắt. Cái triết lý “ba xu” gì thế này?

“Hay là...” Anh ra vẻ mặt trơ trơ: “Cô muốn tôi cứ để nó trên đầu, rồi đổ thừa là do cô chỉ trỏ nên nó mới mọc ra?”

Khả Di câm nín. Đúng là cái đồ ngang ngược hết phần thiên hạ!

Cô lườm anh, định quay gót bỏ đi mặc kệ. Nhưng rồi hình ảnh Minh và cô đêm qua ở siêu thị chợt hiện lên trong đầu. Nếu không có anh, chắc lúc đó cô đã đói meo và khóc lóc vì tủi thân mất. Thôi thì... coi như trả ơn tiếp vậy.

“Cái miệng khó ưa!” Cô làu bàu, rồi bất đắc dĩ bước tới một bước, tiến thẳng vào không gian riêng của anh.

Minh cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống thấp thêm, khóe môi vẫn cong lên đầy đắc thắng.

Khoảng cách giữa hai người giờ đây rất gần. Khả Di có thể ngửi thấy rõ mùi bánh mì nướng lẫn với mùi dầu gội dịu nhẹ thoảng ra từ tóc anh.

Cô bắt đầu nhón chân lên, đưa tay vào mớ tóc của Minh. Ngay khi ngón tay chạm vào, cảm giác mềm mại lập tức truyền đến. Tóc anh dày và mượt, nên ngón tay cô dễ dàng luồn sâu vào nhưng cũng vì thế mà sợi tóc bạc kia cũng lẫn trốn đi đâu mất.

Cô cau mày, tập trung vào “nhiệm vụ” lục lọi cho bằng được. Thế nhưng, vì phải đứng ở cự ly quá gần, tầm mắt cô không thể không quét qua khuôn mặt đang cúi thấp của Minh. Sống mũi thẳng tắp. Hàng mi dài, dù mắt đang nhắm hờ. Da mặt... phải thừa nhận là láng mịn, không một chút tì vết. Đàn ông mà da đẹp vậy?

“Anh sợ xấu à? Có gì đâu mà nhặn lên thế? Ai rồi mà chẳng phải già. Ở nhà tôi cũng hay nhổ tóc bạc cho bà lắm...”

Trong khi Khả Di vẫn vừa nói vừa tìm sợi tóc bạc, Minh kiên nhẫn đứng yên, giữ nguyên tư thế cúi đầu. Tầm mắt anh dừng lại ở cái mũi ửng đỏ và mái tóc bù xù của cô. Hơi ấm từ ngón tay cô lướt qua da đầu anh, cũng... không tệ, thậm chí còn dễ chịu. Mùi hoa tulip từ bó hoa cô đang ôm hòa lẫn với mùi nắng sớm. Mọi thứ thật dịu dàng, thế nên anh cố tình kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút.

“Trời... có một sợi mà nó trốn kỹ vậy. Mới thấy đây mà.” Khả Di lẩm nhẩm.

“Trốn kỹ? Tốt. Cứ tìm đi.” Anh nghĩ thầm.

Bất thình lình, ngón tay cô ấn nhẹ vào da đầu anh: “A! Đây rồi!”

Cô dùng hai ngón tay, giật một cái: “Đây!” Cô giơ sợi tóc bạc lên: “Giám đốc Minh, lo nghĩ nhiều quá nên già sớm rồi!”

Cô chìa lòng bàn tay mình ra, đặt sợi tóc bạc mỏng manh vào đó: “Trả anh này. Kỷ vật đó.”

Minh ngẩng đầu lên, nhìn Khả Di. Cô vẫn đang đứng rất gần, mặt hếch lên đầy vẻ đắc ý.

Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt cô xuống lòng bàn tay đang chìa ra. Rồi anh đột ngột cúi xuống, ghé sát mặt vào bàn tay cô.

Khả Di giật mình, định rụt tay lại nhưng không kịp.

“Ước nhé.” Anh nói, giọng trầm ấm rồi thổi nhẹ một hơi: “Phù.”

Một luồng hơi ấm lướt qua lòng bàn tay Khả Di, khiến da thịt cô tê rần một cách lạ lẫm. Sợi tóc bạc lập tức bay vút vào không khí, lấp lánh dưới nắng rồi biến mất.

Khả Di trợn tròn mắt nâu lay láy. Cái... cái quái gì vừa xảy ra vậy? Cô đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn bàn tay mình, nơi hơi ấm của anh dường như còn đọng lại.

Minh đứng thẳng dậy. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười gần như không thể thấy được, song ánh mắt thì rõ ràng là đang rất thích thú với vẻ mặt của cô.

Anh thản nhiên giơ tay cầm hộp sữa lên, làm như để che đi ý cười, gạt nhẹ bó hoa tulip cô đang ôm.

“Tìm có một sợi tóc...” Anh nói, giọng đều đều: “...Cô định dính vào người tôi luôn à?”

Khả Di lúc này mới giật mình. Cô lập tức nhận ra tư thế của cả hai. Cô đang đứng gần sát anh, tay vẫn còn đang xòe ra tẩn ngẩn tần ngần.

Mặt cô nóng bừng lên: “Cái tên này!” Cô hét lên trong đầu. Rồi vội lùi phắt lại, vội giấu bàn tay vừa rồi ra sau lưng: “Ai... ai thèm dính!”

Minh nhếch mép, một nụ cười “cáo già” đúng điệu: “Vậy à?” Anh nhún vai, đưa hộp sữa lên hút một ngụm.

“Chứ... chứ sao!” Khả Di thở hắt ra bất mãn.

“Ừm...” Minh hất cằm về phía trước, vẻ mặt đã trở lại bình thường: “Nhà tôi ở đây. Mới chuyển tới hồi đầu năm.”

“Tôi đâu có hỏi...” Khả Di vẫn còn bối rối vì hành động “thổi” vừa rồi. Đột nhiên, một dự cảm không lành chợt lóe lên: “Anh ở tòa nào?”

“Tòa B. Tầng hai mươi hai.” Minh đáp.

Khả Di mở to mắt, cô nuốt khan. Tòa B. Chính là tòa nhà cô đang ở.

Minh nhìn vẻ mặt cô, cười ranh mãnh. Anh giả vờ sợ sệt: “Sao? Đừng nói cô cũng ở Tòa B luôn nha? Tầng mấy thế? Nè, nếu vậy đừng có mà lên rình mò gì tôi đó!”

“Cũng toà B... tầng hai mươi mốt...” Cô vẫn chưa hết hoang mang.

“Vậy à. Cũng không ngạc nhiên. Mà cô biết cái căn mà có trồng hoa nhài ngoài hiên không?”

“Tôi có trồng.” Khả Di chớp mắt.

“Cô gái trồng bụi hoa nhài, nửa đêm ngồi nói chuyện một mình, chửi không chừa một ai?!” Minh ngạc nhiên hỏi lại.

“Hàng xóm tầng trên hay gõ lan can dằn mặt tôi?!!” Cô giật mình, nói lại ngay.

Và thế là hai người chớp chớp mắt nhìn nhau.

Khả Di, cô gái thường ra ban công ngồi tâm sự bao nhiêu chuyện thầm kín với những bụi hoa, kể cả lập đàn nguyền rủa những thứ cô cho là xấu xa. Còn Minh ở tầng trên, cứ hai ba hôm lại bị tra tấn những đoạn “rap” độc thoại của tầng dưới. Thi thoảng còn được “khuyến mãi” những bài hát thất tình không biết ai sáng tác mà dở không diễn tả nỗi.

Mặt Khả Di méo xệch, chân bước lui một nhịp, rồi hai nhịp...

“Tôi về nha!” Vừa dứt câu, cô xoay người đi nhanh nhất có thể, như muốn giấu đi hai má đang đỏ ửng.

“Cứuuuuuuu!” Cô nhẩm bụng.

Minh vẫn đứng như trời trồng thêm một chốc. Rồi anh nhìn theo bóng lưng đang hoảng loạn bỏ chạy của cô, bật cười khanh khách: “Trùng hợp đến mức này thì ngoài sức tưởng tượng rồi!”

Anh vẫn nghĩ, chuyện cùng làm dự án, lại vô tình “đấu khẩu” trên cùng một diễn đàn, âu cũng vượt quá hai chữ “duyên phận”. Ấy vậy mà đến cả việc ở chung một tòa nhà cũng trùng hợp đến thế, hẳn phải có bàn tay ông trời, hay ai đó sắp đặt rồi. Nếu đã vậy, có lẽ anh cũng không nên từ chối. Đúng không?

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Hanasweasties

    quá trời cái nết chỉ rùii =))) nhưng kệ e thích lắm ạ

  • avatar
    Hanasweasties

    Siu chỉnh chu lunn

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout