Chương 4: Rất vui vì được gặp



Tách.

Tiếng dây sạc vào điện vang lên. Màn hình điện thoại của cô sáng bừng, báo hiệu dòng năng lượng đang chạy vào.

Minh buông tay ra ngay lập tức, thu người về lại tư thế cũ, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng: “Đến cái dây sạc cũng muốn chống đối cô à? Cô định cắm đến khi nào xước nát cái cổng sạc mới thôi?”

Khả Di chớp mắt, lúc này mới hoàn hồn. Cô vội rụt tay về rồi giấu vào trong vạt áo ướt. Hóa ra anh ta sợ cô làm hư  sặc điện thoại nên mới giúp? Cái lý do nghe thì hợp lý nhưng thái độ thì đúng là chẳng lọt tai chút nào.

“Do tay tôi lạnh quá thôi.” Cô cong môi chống chế.

Minh không nói gì thêm. Anh đeo tai nghe lên, chần chừ chưa ấn nút bật nhạc và liếc nhẹ sang bên cạnh, thấy cô không còn run rẩy dữ dội như ban nãy nữa thì mới âm thầm thả lỏng người ra ghế.

Đột nhiên, Khả Di đứng dậy: “Tôi đi rửa tay rồi lấy mì. Phiền anh trông giúp đồ tôi nhé.”

“Hả? Sao lại rửa tay?” Anh quay sang, giựt tai nghe ra, hỏi lại trong đầu.

Minh còn chưa kịp định thần, bóng dáng nhỏ nhắn kia đã vội vã khuất sau cánh cửa. Anh nhìn theo hướng cô đi rồi nhìn xuống mớ tài sản cô “hồn nhiên” phó mặc cho mình trên bàn. Laptop, túi xách, điện thoại... Cô gái này rốt cuộc là ngây thơ quá mức hay vốn dĩ không biết khái niệm đề phòng ai?

Rồi chợt nhớ lại lý do cô rời đi, Minh cúi xuống nhìn bàn tay mình. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ và khô ráo. Anh nhíu mày, một cảm giác tự ái gợn lên trong lòng. Cô chạy đi rửa tay ngay sau khi anh chạm vào, giống như đang chê tay anh có vấn đề vậy.

Minh thở hắt ra một hơi bất lực, không muốn hiểu thêm. Anh ngả người ra sau ghế, rút điện thoại ra lướt tin tức và miễn cưỡng chấp nhận việc mình vừa bị biến thành kẻ trông coi.

Màn hình sáng lên với thông báo từ hội Kiến trúc. Dưới bài thảo luận về màu sơn nội thất vừa đăng, một dòng bình luận mới toanh hiện lên, thu hút sự chú ý của anh. Vẫn là cái tên quen thuộc thường xuyên “đối đầu” quan điểm với anh dạo gần đây.

Di Ăn Quýt: Mình thấy nên sơn màu xanh JOTUN 7555 Soft Mint.

Anh nhướn mày, trả lời lại như mọi khi rồi nhấn gửi: Nghĩ sao vậy? Màu này được một thời gian dễ bị chán. Hỏi mới vô nghề thì lại tự ái.

Ting. Màn hình điện thoại Khả Di bỗng sáng lên với một thông báo mới.

Đôi mắt Minh mở to, anh quay hẳn người sang. Không hiểu sao anh lại có một ý nghĩ kì lạ. Anh thử bấm điện thoại của mình, gửi thêm một bình luận nữa: Ê.

Ting. Màn hình điện thoại Khả Di lại sáng lên lần nữa.

Minh liếc lại tên tài khoản, là Di Ăn Quýt với hình đại diện hoa nhài. Không khí xung quanh dường như chững lại. Ánh mắt anh lướt qua chiếc điện thoại có charm hình hoa đặt trên bàn, rồi từ từ dừng lại ở Khả Di. Lúc này, cô đang đi về hướng anh, khuôn mặt mang đôi mắt trĩu nặng đầy mệt mỏi, còn trên tay cầm ly mì nóng hổi.

Anh vội vàng quay mặt đi chỗ khác, thầm cầu mong đây chỉ là một sự trùng hợp quái gở, vô lý đến mức khó tin: “Tình huống gì thế này?!”

Khả Di ngồi xuống, vừa cắm muỗng vào ly mì vừa cười khẩy khi nhìn thông báo hiện lên trên điện thoại mình. Cô lẩm bẩm nhỏ: “Ngày nào không chọc điên mình, tên này chắc ăn cơm không ngon quá.”

Minh cất giọng nhẹ hẫng, thăm dò: “Sao thế?”

Cô quay sang, ngạc nhiên trước sự quan tâm có phần lạ lẫm ấy của anh. Nhưng rồi cô vẫn trả lời lịch sự: “À... chuyện riêng trên mạng thôi. Không có gì đâu.”

“Ừm...” Anh ngửa người tựa vào ghế, cố giữ vẻ thản nhiên.

Cả hai ngồi bên cửa kính, chiếc bàn nhỏ trong siêu thị 24h như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Anh vẫn im lặng, nhưng trong đầu thì đang xoay vần những thắc mắc.

Khả Di cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung ấy bằng một câu thì thầm: “Mưa buồn quá.”

Minh ngẩng đầu theo hướng cô đang nhìn. Mưa vẫn rơi nặng hạt, từng giọt đập lộp độp rồi trượt dài trên tấm kính trong suốt. Ánh đèn đường hắt vào những hạt mưa, tạo thành những quầng sáng mờ ảo.

Những ngón tay thon nhỏ của Khả Di dần trắng hồng dưới hơi ấm, lướt nhẹ cán muỗng rồi bắt đầu khuấy những cọng mì trong ly. Hơi nóng bốc lên, tỏa mùi thơm nồng nàn, quyện lẫn hương latte từ chiếc ly trên tay Minh.

Anh lúc này cũng xoay chiếc ly ấm áp, ngón trỏ gõ từng nhịp lên thành ly như một thói quen.

Sau một khoảng lặng ngắn kéo dài. Minh chậm rãi lên tiếng: “Ừ, buồn thì buồn thật! Nhưng nhìn kỹ thì cũng đẹp đấy chứ.”

Khả Di liếc nhìn anh, đôi mắt cong lên nơi đuôi rồi cười tự an ủi. Cô hệt như một người vừa bước ra khỏi căn phòng tối tăm, nơi cô đã mò mẫm trong vô vọng suốt bấy lâu. Kết thúc này, dù đau đớn nhưng ít nhất không còn là câu hỏi lơ lửng, không còn những hy vọng hão huyền mỗi khi điện thoại rung lên. Cô thở hắt ra, chậm rãi như vừa trút bỏ gánh nặng. Chỉ là, cảm giác tin tưởng vào điều gì đó tốt đẹp hơn, vẫn còn quá xa vời.

Khả Di vẫn cố ghìm những dòng suy nghĩ hỗn độn, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu như cách cô thường làm để tự xoa dịu. Lúc này, cô nhận ra Minh vẫn đang nhìn mình với đôi mắt anh không còn vẻ trêu chọc, mà đong đầy vẻ trầm tĩnh lạ lùng, như đang cố đọc thấu điều gì đó trong đáy mắt cô.

“Anh nhìn gì thế?” Cô hỏi.

Minh chống tay lên má, nụ cười quen thuộc lại hiện lên: “Ờm mà... cô có tham gia diễn đàn nào về kiến trúc không?”

Khả Di chợt nhìn thẳng vào Minh. Có lẽ do ánh đèn đường hắt qua lớp kính mờ hơi nước, khiến đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh như những vì sao huyền ảo giữa đêm. Trong khoảnh khắc ấy, khiến cô có chút bất ngờ. Nhưng rồi, Khả Di nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khéo léo che giấu chút cảm xúc lạ lùng vừa thoáng qua.

“Đương nhiên là có. Phải tham gia để học hỏi thêm chứ. Anh có không?” Cô nói như một câu bông đùa, nhằm kéo giãn bầu không khí.

Minh nhếch môi: “À không, hỏi cho vui thôi.” Anh nâng ly latte lên, nhấp một ngụm nhỏ. Trong đầu anh phân vân, không biết có nên hỏi thêm về cô nữa không, hay cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến.

Cô vẫn khuấy nhẹ ly mì đã nguội dần, ánh mắt mơ màng, tiếp tục nói: “Cũng đúng, anh giỏi thế rồi cần gì phải lên mấy cái fanpage chi.”

“Ừm... có lẽ.” Minh trả lời lấp liếm.

“Lúc đầu tôi tham gia cho vui thôi. Song, tôi gặp cái tên kia, ngày nào cũng nhắm vào bài tôi. Hắn chỉnh hết chỗ này đến chỗ nọ.”

Minh chột dạ.

“Cho anh coi nè. Nhìn tên là thấy nhây rồi.” Khả Di đưa màn hình điện thoại cho anh, chính là đoạn bình luận khi nãy. Tài khoản phụ của anh: Chốt Trên Decor và tên tài khoản cô: Di Ăn Quýt.

Minh thoáng lùi người, ánh mắt hơi lảng đi như bị vạch trúng tim đen. Thắc mắc của anh đã được giải đáp một cách quá rõ ràng. Anh nửa muốn chuồn đi sớm, nửa cảm thấy chuyện này quá sức thú vị. Trái đất không thể nào tròn hơn được nữa.

“Mà hỏi chút. Cô thấy cái tên ‘Chốt’ kia sao?” Minh gợi chuyện thêm.

Khả Di suy nghĩ vài giây, rồi đáp: “Không thích! Có lần tôi đăng ý tưởng, mà tôi cực kì tâm huyết luôn. Rồi biết sao không? Hắn chê thẳng... thật không thể ưa nổi. Nói chung là đừng để tôi gặp được ở ngoài.”

Minh giữ im lặng. Anh vẫn nhớ cái lần ấy, ngón tay lỡ gõ một câu quá lời dưới bài đăng của Di Ăn Quýt. Bình thường anh chẳng bận tâm những cuộc tranh luận vô nghĩa trên mạng, nhưng cái tên dễ nhớ ấy, cùng những ý tưởng nghiêm túc sau mỗi dòng bình luận, khiến anh vô thức tìm kiếm, thậm chí nán lại chờ cô xuất hiện. Giờ thì nhìn xem, ánh mắt cô dành cho “tên kia” rõ ràng hằn lên sự ghét bỏ.

“Bây giờ mà nói người đó là mình, chắc cô ấy... lủi mất.” Anh tự nhủ, hơi nghiêng đầu che đi nụ cười bất lực.

Khả Di vẫn tiếp tục huyên thuyên, kể những mảnh vụn linh tinh về cái tên chuyên soi mói bài viết của cô trên mạng. Minh vẫn lắng nghe. Chỉ là... không rõ từ khi nào, tiếng mưa ngoài kia đã trở thành bản nhạc nền dịu êm cho những điều vụn vặt mà cô đang nói?

Ngón tay cô mân mê xoay xoay hộp sing-gum trên bàn, rồi nói tiếp: “Lạ ha. Tự nhiên nói mấy thứ này với anh chi không biết.” Cô vừa nói, vừa nhìn vệt nước trôi dài trên cửa kính.

Anh đáp chậm rãi: “À thì, chắc tại mưa.”

Khả Di chớp mắt nhìn anh, rồi quay qua cầm hộp sing-gum đưa: “Quà cám ơn anh vì cho tôi mượn pin sạc.”

Minh nhận lấy, thoáng im lặng rồi khóe môi cong lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Khả Di... Rất vui khi được gặp cô.”

Khả Di chưa kịp phản ứng trước câu nói nghe có phần trịnh trọng ấy thì Minh đã nói thêm một câu, giọng điệu quay ngoắt 180 độ sang vẻ trêu chọc: “Nhưng mà lần sau muốn hối lộ đối tác thì đầu tư hơn chút nhé. Vài viên kẹo này... cô làm tôi thấy mình giống mấy đứa trẻ con đang được cô dỗ dành quá.”

Khả Di nghẹn lời, ném cho anh một cái lườm: “Anh...!”

Minh nhếch môi, nhét hộp kẹo vào túi áo vest, trưng vẻ mặt đáng ghét.

Khả Di hừ nhẹ, không thèm chấp nhặt. Cô ngẩng nhìn trời bên ngoài, thấy cơn mưa đã dần ngớt, liền nắm lấy cơ hội để thoát khỏi nơi này.

“Tạnh mưa rồi. Tôi về đây.” Cô nói.

Minh ung dung gật đầu: “Ừ, cô về cẩn thận. Mà nhớ nhé, tuần sau, gửi tôi báo cáo điều chỉnh đấy. Tôi không thích chậm trễ đâu. Đừng tưởng hối lộ hộp kẹo này là tôi sẽ dễ tính.”

Khả Di nheo mắt: “Dạ! Biết rồi, thưa giám đốc Minh khó ưa!”

Nói rồi cô gật đầu chào nhanh, không cho anh cơ hội nói gì thêm, quay người chạy biến ra khu tầng hầm để xe của toà nhà văn phòng.

Minh vẫn ngồi yên, chống tay lên thái dương, nhướn mày nhìn theo cái bóng nhỏ đang vội vàng hòa vào màn đêm, buông một câu bâng quơ vào khoảng không: “Tưởng mưa to lắm... tạnh nhanh vậy ta.”

Sau khi lấy xe, Khả Di nổ máy, nhập vào dòng người thưa thớt sau cơn mưa. Gió đêm lùa vào tóc mát lạnh. Nhớ lại cái vẻ mặt tinh quái của Minh lúc nhét hộp kẹo vào túi, Khả Di cười hắt mấy cái thành tiếng giữa đường.

“Hối lộ à? Tưởng ai cũng thèm khát chữ ký của anh chắc.”Cô lẩm bẩm, song trong lòng lại thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Mưa đã tạnh hẳn. Ánh trăng non ló dạng sau tầng mây xám, hắt những tia sáng dịu dàng lên vũng nước đọng trên mặt đường. Khung cảnh lấp lánh như những hạt kim tuyến được rắc nhẹ nhàng vào cuộc đời cô.

Khả Di lái xe chầm chậm. Câu chuyện với Trí ban nãy tưởng chừng đã dìm cảm xúc cô xuống tận đáy. Vậy mà thật kỳ lạ, cảm giác nặng nề ấy bỗng dưng nhích lên được một nấc. Mà nực cười ở chỗ, sự “cứu rỗi” tạm thời ấy lại đến từ một người mà mới hôm trước cô còn thấy khó ưa vô cùng. Nghĩ tới đó, cô lại cong môi tự giễu.

Thế nhưng, nụ cười ấy lập tức tắt ngấm ngay khi khoảnh khắc cánh cửa thang máy chung cư đóng lại. Tiếng động cơ êm ru đưa cô lướt qua từng tầng, và sự im lặng của không gian chật hẹp dần kéo cô về với loạt cảm xúc hỗn loạn thực sự mà cô sắp phải đối diện.

Tầng 21. Cánh cửa gỗ mở ra. Căn hộ nhỏ bé của cô vẫn chìm trong yên ắng. Cô không muốn mở đèn, mà chỉ để ánh sáng mờ ảo từ tòa nhà đối diện hắt qua lớp cửa kính, phủ lên mọi vật quen thuộc một lớp áo vàng nhạt huyền hoặc: chiếc ghế lười mềm mại nơi cô thường cuộn tròn đọc sách, bàn làm việc lộn xộn với giấy tờ chồng chất, những khung hình mang kỉ niệm thời gian.

Khả Di đặt chiếc điện thoại và túi xách lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, đầu nghiêng hẳn về phía cửa sổ, mái tóc còn ẩm ướt buông xõa. Ngoài ban công, mùi hoa nhài từ chậu cây cô trồng thoảng nhẹ trong không khí. Cô ngước mắt nhìn phía xa, dòng đèn xe nối đuôi nhau trên con phố như dải ngân hà trải dài giữa màn đêm thăm thẳm, thật giống một bức tranh đô thị rực rỡ.

Cảnh đẹp lung linh và huyền ảo đến vậy, nhưng cô chỉ thở dài một tiếng.

Chuyện của Trí, cô thật lòng không trách anh. Chỉ là, vết xước ấy vô tình xoáy sâu vào một vết thương cũ đang cố gắng đóng vảy, khiến nó rỉ máu lần nữa.

Khả Di cúi nhìn đôi bàn tay mình, chúng vẫn run rẩy vì gió đêm. Cảm giác ấy, gợi nhớ nỗi bất lực ngày trước. Cái ngày mà cô nằm cô độc trên giường bệnh, mắt nhìn lên trần nhà trắng toát và lạnh lẽo. Cô nghiến răng, vội vàng đan chặt chúng lại như thể động tác ấy có thể đẩy lùi dòng ký ức đang tràn về dữ dội.

Cô tự hỏi, trái tim đã xơ xác, rạn nứt này, còn can đảm đâu để mở ra một lần nữa, để đón nhận thêm những vết thương mới? Và rồi, cơn gió đêm sau mưa từ cửa sổ lùa vào, buốt giá và se sắt. Có lẽ, Sài Gòn đang thì thầm vào tai cô rằng đây không phải là nơi dành cho những tâm hồn dễ vỡ, những trái tim đã quá mệt mỏi với những mất mát.

Khả Di ngồi lọt thỏm trong bóng đêm bao trùm, giữa bốn bức tường im ắng, tựa như một con chim non bị bão quật ngã. Cô gục đầu xuống, thì thầm với chính mình, giọng lạc đi trong khoảng không cô quạnh:

“...Không sao đâu. Rồi sẽ ổn thôi.”

*Chú thích: PDF là viết tắt của Portable Document Format (Định dạng Tài liệu Di động), một định dạng tệp do Adobetạo ra cho phép xem tài liệu một cách nhất quán trên mọi thiết bị, phần mềm và hệ điều hành. Định dạng này giữ nguyên bố cục và định dạng gốc của tài liệu, bất kể người dùng sử dụng nền tảng nào để xem chúng.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout