Chương 3: Gặp lại



Hai tuần đã trôi qua kể từ buổi họp định mệnh ấy.

Vào chiều muộn thứ Sáu, khi phòng quản lý dự án đã thưa thớt người, Khả Di mở tệp PDF mới nhất từ Studio M21 gửi sang. Trong dự án này, công việc của cô vẫn như cũ: kiểm tra tổng thể thiết kế, đối chiếu hạng mục, giám sát tiến độ, và đảm bảo mọi trao đổi giữa hai bên tuân thủ đúng quy trình.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vì cũng may là hiện tại họ chủ yếu làm việc qua email. Cô thực sự không chắc mình có giữ nổi bình tĩnh nếu phải chạm mặt trực tiếp với con người tài giỏi nhưng khó ưa kia mỗi ngày.

Cửa sổ file bật lên. Cô phóng to bản vẽ, kéo từng góc phối cảnh, lướt mắt qua mã gạch, vật liệu, chi tiết ốp lát, rồi cả phần điện nước. Cô cố tìm một lỗi kỹ thuật, một chi tiết cẩu thả nào đó, thế nhưng không có gì.

Bản thiết kế này, cũng như ba bản trước đó trong tuần, đều hoàn hảo đến từng chi tiết. Ở góc trên màn hình, cô thấy thời gian gửi: 8 giờ 59 phút. Còn đúng một phút trước hạn chót 9 giờ mà cô đặt ra. Anh ta không gửi sớm để ra vẻ, cũng chẳng gửi muộn để bị nhắc nhở.

Cô thở dài chấp nhận. Công tâm mà nói, Minh giỏi thật. Hôm trước, bên cung ứng báo hết loại gạch ốp chủ đạo, anh không tự tiện thay đổi vật liệu. Ngay sau đó, anh gửi thêm email đính kèm ba phương án thay thế, giải thích ưu nhược điểm của từng loại, so sánh ảnh hưởng đến thẩm mỹ tổng thể và chi phí, thậm chí dự tính tiến độ nếu dùng hàng nhập khẩu. Mọi quyết định cuối cùng vẫn chờ phía TAM Group.

Đó là cách làm việc chuyên nghiệp và tôn trọng đối tác. Chính vì vậy, cô càng khó ghét anh cho trọn vẹn.

Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tên người gửi: Trần Hải Minh - minh.tran@studiom21.com. Đây chính là điều khiến cô thắc mắc suốt hai tuần nay. Với các đối tác khác, những công việc trao đổi thế này thường do trợ lý hoặc nhân viên trong đội đảm nhận. Vậy mà một giám đốc như Minh lại tự mình xử lý hết.

Studio M21 đâu phải studio nhỏ bé, cô nghe nói họ có gần 20 nhân sự. Một giám đốc mà đi làm mấy việc “tay chân” này? Càng nghĩ, cô càng thấy lạ lùng.

Khả Di day nhẹ thái dương, rồi ngả người tựa lưng vào ghế, vươn vai cho giãn gân cốt sau buổi chiều ngồi lì. Tiếng gõ phím càng lúc càng vơi dần. Mấy đồng nghiệp phòng bên vừa chào “Về trước nha Di”, “Cuối tuần vui vẻ” rồi khuất dạng sau hành lang. Còn cô, vì mải mê rà soát bản vẽ nên không nhận ra mình đã ở lại muộn đến thế.

Cuối tuần mà Khả Di chẳng có nổi một kế hoạch vui chơi nào. Có nên rủ ai đó không? Cô thầm nghĩ khi đôi mắt lướt qua khung cửa kính. Bên ngoài, trời bắt đầu lấm tấm mưa. Bầu trời xám xịt, nặng trĩu. Cô liếc đồng hồ ở góc màn hình: 17 giờ 30 phút.

Khả Di nói nhỏ với chính mình: “Về thôi.”

Cô tắt máy, gấp sổ, gom giấy ghi chú, rồi khoác túi lên vai rời khỏi công ty. Hành lang văn phòng lúc này thật vắng vẻ. Khi cô bước vào thang máy, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu dáng hình mảnh mai của cô trên vách inox. Cửa khép lại trong sự yên tĩnh của cuối giờ làm.

Bước ra khỏi thang máy, Khả Di đứng lặng lẽ ở sảnh công ty, cảm nhận từng giọt mưa đang bắt đầu rơi rả rít ngoài kia. Dòng người hối hả băng qua con phố. Đèn xe hắt những bóng hình nhòe nhoẹt, loang loáng trên nền đường ướt sũng, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa man mác buồn. Cảnh tượng ấy khiến cô cứ muốn ngồi lại nơi đây, chỉ để thưởng thức vẻ ảm đạm của buổi chiều tà.

Cô ngước nhìn bầu trời lất phất những hạt nước li ti, khe khẽ ngân nga vài câu hát. Thế nhưng không hiểu sao cô lại lướt nhìn qua bên kia đường, rồi bỗng chốc sững sờ. Qua màn mưa giăng mắc mờ ảo, dáng người quen thuộc ấy hiện ra rõ ràng. Làm sao cô có thể không nhận ra. Đó là Trí, người đàn ông cô đã đặt chút hy vọng tìm hiểu suốt ba tháng nay.

Anh đang đứng cạnh một người phụ nữ khác, tay vòng qua eo cô ta một cách thân mật rồi vội vã bước vào tiệm ăn đối diện. Khi bóng dáng họ ngả nghiêng bên nhau, chìm dần vào khoảng tối sau cánh cửa, trái tim cô bỗng nhói lên từng cơn.

Khả Di cứ ngồi như vậy, nhìn thêm một lúc rồi cúi xuống, lấy điện thoại mở danh bạ, ngón tay lướt đến cái tên đã nằm ở đó hơn hai tháng: Anh Trí. Nó dừng lại, lơ lửng trên màn hình như chờ một ai đó níu giữ. Thế nhưng, không có ai cả, chỉ có tiếng cười khẩy khẽ vọng lên từ chính lồng ngực cô. Từng tin nhắn lấp lửng, những lời hẹn đã lỡ, và cả những buổi bên nhau mà ánh mắt chẳng còn mặn nồng tìm thấy nhau bỗng ùa về. Hóa ra, anh đã có người khác từ lâu, từ những ngày mà cô vẫn còn ngây thơ tin vào lời hứa hẹn. Cô lắc đầu tự giễu bản thân rồi nhẹ nhàng chạm vào cái tên ấy, và xóa đi. Cùng lúc đó, điện thoại tắt phụt vì hết pin, cắt đứt hoàn toàn sợi dây liên kết cuối cùng. Một dấu chấm hết lạnh lùng cho những ảo mộng còn sót lại.

Khả Di vẫn ngồi yên, siết nhẹ chiếc điện thoại trên tay. Đôi mắt nóng ran vì những dòng lệ đang chực trào.

“Chỉ một lúc thôi.” Cô thầm nhủ, tự trấn an chính mình: nếu ngồi lại lâu thêm một chút, mọi thứ có thể ổn trở lại, nỗi đau có thể nguôi ngoai theo thời gian.

“Một lúc thôi.”

Một khoảng lặng nặng nề trôi qua, Khả Di ngước lên, mắt bám riết về phía ánh đèn của cửa hàng tiện lợi 24/7 nơi cuối con đường. Giữa nỗi buồn đang cuộn trào trong lòng, vậy mà bụng cô lại sôi lên réo rắc. Cô bật cười khẽ khàng, cầm túi xách rồi đứng dậy. Có lẽ, cuộc sống người trưởng thành là vậy, dù trái tim có nhăn nhúm, co quắp đến đâu, dạ dày vẫn cần được lấp đầy.

Cô bước ra khỏi mái hiên, và ngay khoảnh khắc những giọt mưa lạnh buốt đầu tiên chạm vào da, một ký ức chôn sâu bỗng ùa về.

Khả Di cứ cắm đầu chạy dưới cơn mưa, khiến tóc ướt sũng dính bết, mắt lem nhem mascara và chiếc áo công sở màu xanh lam cũng thấm đẫm. Hôm nay, tất cả những thứ cô mang trên người đều là kỳ vọng. Giờ chúng đều bị làn nước xóa nhòa, như một đêm bão bốn năm về trước.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, cánh cửa sảnh công ty bật mở. Minh bước ra, lông mày chau nhẹ lại khi nhìn tấm màn nước trắng xóa đang đổ xuống. Anh dừng lại, nghiêng mắt nhìn theo dáng người trong chiếc áo công sở màu lam đang chạy vội vã trong mưa, hướng về phía cửa hàng tiện lợi.

Cơn gió lạnh tạt vào người anh, vương vài giọt nước đọng trên mái tóc rối. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, rồi bật chiếc dù đen, sải bước dài... cũng về hướng đó: “Một đêm dài với những bản thiết kế vẫn đang chờ... Chắc mình cũng cần một chút cà phê nóng.” Anh thầm nghĩ.

...

Giữa khoảng trời sẩm tối, thi thoảng lại chớp lên một tia sét xé toang bầu trời. Các văn phòng xung quanh đã lần lượt đóng cửa, cả góc phố bắt đầu chìm vào im lặng. Chỉ nơi đây, siêu thị 24h vẫn sáng đèn, trở thành điểm sáng duy nhất cứu rỗi phần nào tâm hồn mỏi mệt của cô.

Sau một hồi lững thững dạo quanh các kệ hàng, Khả Di dừng lại trước quầy thanh toán: “Chị, tính tiền cho em...”

Cô thò tay vào túi rồi khựng lại. Ví không mang, điện thoại hết pin, dây sạc cũng không.

“Thôi xong...” Cô thở hắt ra, nhìn ly mì, snack, và một lon coca không đường trên quầy... nuốt nước bọt khan. Cô mím môi quay qua phía nhân viên siêu thị, tìm chút hi vọng.

“Chị ơi, chị có sạc iphone không? Em muốn mượn để sạc pin.” Cô hỏi.

“Dạ, bên em cho mượn hết rồi chị.” Cô nhân viên trả lời.

“À dạ...” Khả Di mếu nhìn dãy đồ ăn, đã tới miệng rồi còn bị trả lại.

“Quên ví à?” Một giọng trầm, lười biếng vang lên. Khả Di quay lại, thấy Minh đang cầm một ly latte thoảng hơi nóng thơm, nghiêng đầu nhìn cô đầy giễu cợt.

“Anh... cũng đi siêu thị à?” Cô ngập ngừng.

“Chứ cô Khả Di nghĩ tôi đang đứng ở đâu?” Minh đáp. Ánh mắt lướt qua Khả Di một lượt, nửa dò xét, nửa tò mò: “Cô đi casting vai zombie?”

Giọng điệu thật khó ưa. Nhưng lúc này, dù là tay ai đưa ra, cô cũng chẳng đủ sức kén chọn. Khả Di quay đầu, cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào, giả lả hết mức có thể: “Anh Minh, anh có pin dự phòng không? Cho tôi mượn chút nhé! Điện thoại tôi hết pin. Tôi thanh toán xong sẽ trả lại anh ngay.”

“Cô Khả Di nay không đanh đá nữa sao?” Minh nghiêng đầu, ánh mắt khiêu khích.

“Ừ thì...” Khả Di ấp úng.

Anh bật cười thành tiếng, không nói thêm, mở balo lấy ra một cục sạc dự phòng:  “Đây. Chắc pin cô giờ cũng tuyệt vọng như màu áo đang mặc.”

Khả Di lúc này đã ướt gần hết, mái tóc rủ áp vào má, bộ đồ công sở ướt loang lổ. Khuôn mặt cô cũng trôi bớt phấn, trở nên tái nhợt vì lạnh. Cô nhận lấy pin, giọng yếu ớt: “Cám ơn anh.”

Minh có chút ngạc nhiên, song anh cũng không muốn dấn sâu vào câu hỏi hiện lên trong đầu: lí do tại sao trông cô thê thảm như vậy? Anh rút gói khăn giấy từ quầy, đặt xuống trước mặt cô.

“Lau đi.” Giọng anh mang theo chút quan tâm bất đắc dĩ.

Khả Di tròn mắt nhìn gói giấy, rồi ngước lên nhìn anh, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Minh nhếch khoé môi: “Sao thế? Đừng bảo là cô đang đợi tôi lau giúp như hôm bữa nhé?”

Câu nói nửa đùa nửa thật ấy chọc đúng vào lòng tự trọng của Khả Di. Mặt cô nóng ran, vội chộp lấy gói khăn giấy, quay ngoắt sang nhân viên thu ngân, giọng đanh lại để che đi vẻ bối rối: “Chị ơi, tính tiền lại giúp em với ạ!”

Nói rồi, cô vớ đại hộp sing-gum gần đó đặt lên quầy, cốt để chứng minh mình tự lo được: “Lấy thêm cho em hộp này luôn.”

Sau khi tính tiền, Minh đi ra bàn chờ cạnh khung kính ngồi xuống trước, gác chân, tay lần mò vào túi lấy airpod, định bật đại một bản nhạc nào đó để xua tan buổi chiều dở dang. Khả Di theo sau, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ướt mèm, im lìm, chẳng buồn lên tiếng.

Minh hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay cô đang cắm lại dây sạc bị lỏng. Những ngón tay nhỏ nhắn ấy đang run run, không rõ vì lạnh giá hay vì một nỗi niềm nào khác. Anh định buông vài lời trêu chọc nhưng rồi lại thôi. Nhìn bộ dạng cô lúc này, anh nghĩ mình không nên.

Ngón tay Khả Di vẫn loay hoay với đầu dây sạc, nhưng càng cố, cơn run rẩy lại càng khiến nó trượt ra khỏi cổng kết nối. Sự bất lực nhỏ nhặt ấy bỗng dưng trở thành nỗi uất ức khiến khoé mắt cô cay xè.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn vươn tới, bao trọn lấy bàn tay đang run lên của cô.

Hơi ấm khô ráo và chút thô ráp từ tay anh ập đến bất ngờ, khiến Khả Di thoáng giật mình. Minh nhìn chăm chăm về phía cục sạc, điềm nhiên giữ lấy tay cô để nó ngừng run, rồi dùng ngón tay cái ấn nhẹ đầu dây sạc vào khớp.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Người dùng mới

    Cảm giác giống fim Hàn mà cũng rất fim truyền hình Việt Nam

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout