Chương 2: Hoá ra là anh



Phòng họp của TAM Group đã kín chỗ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là buổi họp quan trọng: giám đốc Lâm ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là các phó giám đốc.

Khả Di đã gắn bó với TAM Group ba năm nay. Công ty cổ phần này chuyên về xây dựng và vận hành các dự án F&B, với trụ sở đặt tại ba thành phố lớn: Hồ Chí Minh, Hà Nội và Đà Nẵng. Trong đó, Hồ Chí Minh là tổng hành dinh do giám đốc Lâm trực tiếp điều hành. Cao hơn nữa là Tổng giám đốc cùng hội đồng cổ đông, nhưng họ hiếm khi xuất hiện trong những buổi họp thường kỳ.

Không khí trong phòng vừa căng thẳng vừa rời rạc. Vài người xì xào đoán xem “đơn vị mới” là ai, số khác tranh thủ ngáp dài trước khi mở laptop cho có lệ. Ở góc phòng, vài cái đầu chụm lại, che miệng thì thầm trong khi ánh mắt liên tục liếc về phía một đồng nghiệp khác. Riêng Khả Di ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay xoay tròn chiếc bút bi, tâm trí vẫn rối bời bởi khuôn mặt vừa gặp sáng nay.

Cô lầm bầm trong đầu: “Chưa ai xin lỗi mà đã khiến mình cay cú thế này.”

“Ê Di! Sáng nay dẫm phải ‘cục tức’ nào hay sao mà trông mặt cáu kỉnh vậy em?” Chị Hương, đồng nghiệp thân thiết, ghé sát, giọng thì thầm.

Khả Di nhìn qua chị với ánh mắt chán chường: “Có đầu tuần nào mặt em không cáu đâu chị. Chỉ khác, hôm nay đúng là em có ‘dẫm’ phải một anh đẹp trai nhưng cực kỳ xéo xắt! Nghĩ đến vẫn còn sôi máu nè!”

Nhưng Khả Di chưa kịp “chửi” thêm câu nào, giọng giám đốc vang lên: “Mọi người chuẩn bị vào họp. Như đã triển khai, hôm nay công ty chúng ta sẽ gặp và phối hợp với đơn vị thiết kế mới, do chính chủ đầu tư chỉ định.”

Cô đang nghe lơ mơ chưa kịp xử lý thông tin, thì trợ lý giám đốc gõ nhẹ vào cửa, thông báo: “Thưa giám đốc, đại diện bên công ty Studio M21 đã đến.”

Cánh cửa bật mở. Và rồi, cả không gian dường như nín lặng, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của một người. Người đàn ông ban sáng bước vào với khuôn mặt anh hoàn toàn lạnh nhạt và điềm tĩnh. Từng bước chân di chuyển êm ru đến mức chìm lẫn vào tiếng máy lạnh ù ù. Cái vẻ thản nhiên ấy, cứ như thể chuyện ly cà phê nóng hổi ban sáng chưa từng xảy ra.

Khả Di sững sờ. Cả người cô cứng đờ tại chỗ rồi miệng mấp máy lắp bắp: “Là... là bên thiết kế sao?”

“Sao? Người quen em à?” Chị Hương ghé sát, tò mò hỏi nhỏ.

Khả Di mím chặt môi, dẫu biết trên đời có nhiều điều kì lạ nhưng cô không thể thốt thêm lời nào về sự trùng hợp này.

Người đàn ông ấy điềm nhiên bước tới, bắt tay giám đốc với phong thái đầy lịch thiệp. Sau đó, ánh mắt anh lướt một vòng quanh phòng rồi dừng lại ngay vị trí của Khả Di. Bốn mắt chạm nhau trong tích tắc.

“À. Cô nàng Latte đanh đá.” Anh thầm nghĩ. Một cái cong mép môi thoáng qua trên gương mặt anh. Nhưng ngay lập tức, Minh khôi phục vẻ thản nhiên vốn có, gật đầu chào mọi người.

Các nhân viên trong phòng bắt đầu xôn xao, vài cô gái còn huých nhẹ tay nhau, chỉ riêng Khả Di là vẫn mắt tròn xoe dõi theo từng bước đi của anh. Cho đến khi giám đốc mời anh ngồi vào chiếc ghế đối diện, cô suýt nữa thì cắn vào lưỡi mình. Trong đầu chỉ kịp thốt: “WT...!”

“Giới thiệu mọi người, đây là giám đốc Trần Hải Minh của Studio M21, đơn vị thiết kế sẽ cùng phối hợp với chúng ta thời gian tới.” Giám đốc Lâm nói.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp phòng. Khả Di cũng máy móc đưa hai tay lên, nhưng lòng bàn tay cô lạnh ngắt và chẳng phát ra tiếng động nào.

Lúc này, Minh mới nhìn thẳng vào Khả Di. Khóe môi anh chậm rãi nhếch lên, đôi mắt nheo lại đầy tinh quái hệt như một con cáo già vừa tóm được thóp con mồi. Cái nhướng mày đầy ẩn ý của anh rõ ràng đến mức không thể bỏ qua, khiến sống lưng cô dựng đứng. Khả Di chưa từng ngờ, cái gọi là “định mệnh công việc” của mình lại bắt đầu từ một cú ném latte nóng hổi như thế.

Khả Di hít sâu một hơi, bàn tay vẫn lắc lắc cây bút, song tâm trí chỉ dồn hết vào khuôn mặt đối diện. Minh ngồi đó, dưới ánh nắng hắt nghiêng toát lên vẻ phong nhã. Mái tóc dày đáng ghen tị, được tạo kiểu thời thượng, càng tôn lên đường nét sắc sảo của gương mặt. Quả thật, nhan sắc của anh ta đủ sức gây chú ý. Nhưng cái miệng lanh lợi, luôn sẵn sàng trả treo kia mới thực sự khiến cô vừa ấn tượng vừa bực mình hơn nhiều.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn về dự án chuỗi cà phê Denicoffee của giám đốc Lâm, Minh đứng dậy, tự tin bước lên gần màn chiếu. Anh gật đầu xã giao với mọi người: “Xin chào mọi người. Rất vui vì sự hợp tác lần này. Sau đây tôi sẽ trình bày sơ bộ về ý tưởng thiết kế quán cà phê Denicoffee.”

Khả Di khẽ trề môi. Xem cái giọng anh ta kìa, cô thầm nghĩ. Ban nãy còn khó ưa bao nhiêu, bây giờ lại... Chất giọng trầm, rõ khẩu âm Sài Gòn ngọt lịm này, chắc chắn là đã lừa được khối người.

Phong thái của anh bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, chuyên nghiệp và sắc bén.

“Mục tiêu của Studio M21 là tạo cho Denicoffee đầu tiên một không gian độc đáo.” Anh bắt đầu trình bày, hoàn toàn không cần liếc vào màn hình hay bất cứ tờ giấy ghi chú nào. Giọng anh thu hút, nhấn nhá rõ ràng vào từng mục tiêu chính: “... kết hợp nét hoài niệm của thư viện cũ với phong cách Industrial thô mộc, kết hợp với Biophilic Design.” Nói đến đây Minh dừng lại một nhịp. Anh mỉm cười giao lưu, đưa mắt qua phòng như đang kiểm tra xem mọi người có đang theo kịp ý tưởng của mình không. Vì anh muốn bất kỳ ai trong phòng họp này cũng phải hiểu được, cảm nhận được nội dung anh vừa đưa ra.

Thư viện và thô mộc? Khả Di nhìn chăm chú vào những hình ảnh trên màn chiếu. Đó là sự kết hợp của chất liệu tường xi măng thô đã được xử lý, đối lập với những khung cửa sổ sắt lớn lấy sáng tuyệt đối. Bên cạnh một tủ sách gỗ cao là những mảng cảnh quan xanh mướt được bố trí ở góc phòng.

Cô nheo khoé mi. Dù ghét cái thái độ tự phụ của anh ta, nhưng Khả Di phải thừa nhận ý tưởng này rất ấn tượng. Sự tương phản tưởng chừng như vô lý đó, lại tạo ra một không gian vừa ấm cúng, vừa mạnh mẽ. Nó rất táo bạo, độc đáo và hiệu quả.

Minh tiếp tục: “Chúng tôi muốn khách hàng không chỉ thưởng thức cà phê, mà còn tìm thấy sự bình yên và cảm hứng.”

Đúng lúc nhắc đến hai chữ “cảm hứng”, anh lướt mắt qua Khả Di, gửi gắm một ý đồ trêu chọc. Cô chột dạ, vội chống tay lên trán che đi tầm mắt, giả vờ như đang tập trung suy nghĩ để lảng tránh anh.

Thế nhưng chỉ trong giây lát, Minh đã quay lại màn hình chiếu, khôi phục hoàn toàn phong thái đĩnh đạc: “Ô cửa lớn khai thác ánh sáng tự nhiên ban ngày, kết hợp ánh sáng vàng ấm buổi tối, biến mỗi góc quán thành điểm nhấn đáng khám phá.”

Minh liên tục dẫn dắt người nghe đi từ không gian này sang không gian khác, tuy nhiên sự tập trung của anh dường như phân làm hai nửa. Thi thoảng, giữa những nhịp nghỉ chuyển slide, anh lại vô tình hoặc hữu ý đảo mắt về phía Khả Di.

Và mỗi lần như thế, cô lại ấn mạnh đầu bút bi xanh xuống, tạo thành một vết hằn sâu trên tập hồ sơ, đến mức tưởng chừng sắp làm rách toạc trang giấy. Cô cảm nhận rõ rệt là anh đang quan sát mình với cái nhìn không đơn giản chỉ là công việc, mà giống như một kiểu đánh giá từng li từng tí, từ cách cô cau mày đến cái miết tay vô thức lên mép giấy.

Khi slide cuối cùng hiện lên, Minh mỉm cười, khép lại bài thuyết trình. Những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên khắp phòng họp.

Giám đốc Lâm gật gù ra hiệu bắt đầu phần hỏi đáp. Cả phòng dự án lần lượt được mời đặt câu hỏi, và tất nhiên cô cũng không ngoại lệ.

“Mời cô Hoàng Khả Di. Đại diện phòng quản lý dự án cho ý kiến. Cô thấy sao?” Một phó giám đốc lên tiếng.

Tất cả ánh nhìn dồn về phía cô. Khả Di giữ vẻ chuyên nghiệp: “Ý tưởng của anh Minh rất táo bạo, định hình phong cách rõ nét. Nhưng tôi lo rằng, nếu không xử lý khéo, nét hoài niệm hay chất Industrial có thể trông cũ kỹ hoặc quá đơn sơ với khách hàng phổ thông. Làm ‘giả’ thế này thường tốn chi phí hơn cả phong cách hiện đại. Làm sao đảm bảo vừa giữ bản sắc, vừa không kén khách, đồng thời bền vững cho công trình?”

Không khí im lặng chờ đợi.

Minh ngả nhẹ người ra sau, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, đáp: “Cô Khả Di nói đúng, nhưng nếu chạy theo trend an toàn, Denicoffee sẽ hòa lẫn với hàng trăm quán khác. Chúng tôi có giải pháp xử lý vật liệu như gạch thô hay gỗ để đảm bảo độ bền, chống thấm, chống ẩm, giữ vệ sinh. Bản thiết kế chi tiết sẽ trình bày rõ hơn, đảm bảo vừa độc đáo, vừa thiết thực.”

Khả Di tiếp lời: “Nếu giám đốc Minh có thể chắc chắn như vậy, thì tôi cũng rất mong chờ bản thiết kế đó sẽ ‘độc đáo’ như thế nào.”

“Tất nhiên... Với sự hỗ trợ của cả team, đặc biệt là cô Khả Di, đúng không?” Minh nhìn thẳng vào cô.

Anh nhấn giọng hàm ý khiến vài người trong phòng khúc khích.

Giám đốc Lâm lúc này mới gật đầu, lạnh nhạt: “Cô Khả Di nói khá chi tiết, tôi ghi nhận tinh thần cẩn trọng. Tuy nhiên, đừng quên mất sự linh hoạt cần có trong dự án. Đối tác được chủ đầu tư chỉ định đều có lý do. Studio M21 là đơn vị đạt nhiều giải thưởng thiết kế, nên tôi tin họ có đủ kinh nghiệm để xử lý tốt những điều cô lo ngại.”

Ông quay đầu sang Minh, đổi sang thân thiện: “Tôi đánh giá rất cao những người trẻ dám nghĩ dám làm. Tôi hy vọng M21 sẽ mang đến làn gió mới cho Denicoffee. Bên tôi chỉ mong tiến độ không bị chậm vì... quá nhiều khâu kiểm tra chéo.”

Tiếng cười lẫn tiếng xì xào lan rộng.

Khả Di cắn răng. Bị sếp “dằn mặt” trước toàn thể phòng ban đã đủ tệ, đằng này còn là trước mặt cái tên kia. Hơi nóng bắt đầu lan lên hai bên má. Thế nhưng, cô vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, chậm rãi đáp: “Dạ, cảm ơn giám đốc. Em hiểu ý ông. Em chỉ muốn đảm bảo khi triển khai thực tế sẽ không phát sinh thêm chi phí hay sai lệch kỹ thuật, để tiến độ luôn ổn định. Em rất mong được trao đổi thêm với bên M21 để phối hợp tốt nhất.”

Không khí trong phòng lắng lại. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về Minh, xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Minh nói với âm điệu đều đều: “Tôi rất hoan nghênh tinh thần của cô Khả Di. Làm việc thực tế mà, lo xa một chút cũng tốt. Còn lại, phần sáng tạo cứ để M21 lo. Tôi vui khi được làm việc chung với cô.”

Khả Di nhìn thẳng vào anh, cánh môi cong lên nhưng thái dương đã giật liên hồi.

“Anh ta đang ban ơn sao?” Cô nhẩm thầm. Cái kiểu vừa xoa vừa đấm này còn ghét hơn cả lời chỉ trích của sếp Lâm. Cô đáp: “‘Lo xa’ chính là cách phòng Quản lý dự án đảm bảo phần ‘sáng tạo’ được đi đến cuối cùng. Tôi cũng rất vui khi được hợp tác.”

Minh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mày nhướn lên đầy vẻ thích thú, nghĩ: “Hmm... mặt rõ hiền lành thế này. Mà thực tế lại chẳng hề dễ bắt nạt nhỉ.”

Buổi họp vừa kết thúc, Khả Di quay về bàn làm việc. Hành lang văn phòng vẫn rì rầm những lời bàn tán về vị giám đốc đẹp trai, xen lẫn vài tiếng thì thầm to nhỏ về “cuộc tranh luận làm màu” của cô lúc nãy. Cô nghe loáng thoáng nhưng chẳng buồn bận tâm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi mớ hỗn độn ấy.

Cô mở laptop, bật hộp thư điện tử. Ánh mắt dừng lại ở cái tên “Minh Trần” trong danh bạ, vừa được thêm vào sáng nay. Cô day day thái dương. Không biết do cà phê pha nhạt hay do người đâu mà mặt tỉnh rụi thế kia, nhưng câu nào anh ta nói ra cũng khiến người khác ức chế.

Điện thoại rung. Bình luận khiêu khích từ Chốt Trên Decor: Hợp? Cô thử làm đẹp nổi không, ngang ngược!

Khả Di nhìn màn hình: “Đang không vui, còn gặp ông nội này nữa.”

Rồi cô gõ lại nhanh tay. Di Ăn Quýt: Ngon thì vẽ lại đi!

Cô bực tức thở hắt, cảm thấy “hôm nay” đã quá nhiều cho một ngày đầu tuần. Cô thả phịch người xuống ghế xoay, tựa như một cái bánh flan tan ra. Tầm này, cô chỉ muốn ăn.

“Trưa nay ăn gì ta?” Cô lẩm bẩm.

*
Trời chiều muộn buông xuống, đèn văn phòng dần thưa thớt. Khả Di giật mình nhìn đồng hồ, hóa ra mình đã tăng ca gần một tiếng mà không hay. Quét mắt quanh phòng, mọi người đã về gần hết, chỉ còn chị trưởng nhóm từ đội khác ngồi vò đầu bứt tai ở góc xa, trong khi đèn phòng anh trưởng phòng vẫn sáng trưng.

Cô vội vàng lưu tệp tin, xếp gọn đồ đạc rồi lẻn ra ngoài trước khi anh kịp bước ra “hỏi thăm”. Lúc này, trong đầu cô chỉ còn một mục tiêu duy nhất: phần gà rán size đại nóng hổi, kèm theo bộ phim mới để thư giãn.

Cô bước nhanh ra hành lang. Ánh đèn cảm ứng bừng sáng lên trước mỗi bước chân rồi lại vụt tắt ngay phía sau lưng, để lại những mảng tối trải dài. Dù biết chẳng có gì đáng sợ, nhưng cảm giác một mình giữa không gian vắng lặng vẫn khiến cô thoáng rùng mình.

Ting! Tin nhắn hiện lên: Anh bận việc gấp. Tối nay mình huỷ hẹn nha? Anh xin lỗi. - Trí.

Khả Di đọc xong tin nhắn rồi khoá màn hình. Bước chân cô, vốn đang vội vã, bỗng chậm hẳn lại.

“Ba lần rồi...” Cô thì thầm, mỉa mai lẫn thất vọng: “Nói là tìm hiểu, mà toàn huỷ hẹn.”

Khả Di ngẩng đầu nhìn hành lang trống vắng với những khoảng tối vừa nuốt chửng lối đi sau lưng mình. Cảm giác mệt mỏi và cô đơn bất chợt ập xuống. Cô thở dài rồi bước về phía thang máy. Nhưng đúng lúc ấy, đèn báo “đang đóng” sáng lên.

“A! Chờ tôi với!” Khả Di gọi vội.

Cửa thang máy dừng lại, từ từ trượt mở. Cô chưa kịp thở phào thì liền giật mình. Bên trong cabin rộng thênh thang chỉ có độc nhất một người. Lại là Minh. Anh đứng đó, hai tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng vào cô không chớp.

“Trời ơi, cái kiểu duyên phận oái oăm gì đây?” Cô thầm than trong lòng.

Theo phản xạ rất tự nhiên, gót chân Khả Di đã xoay đi một nửa, định bụng lảng sang thang máy khác. Nhưng cô lại nghĩ, nếu quay đi thì chẳng khác nào cô tự biến mình thành tiết mục tấu hài trước mặt anh ta? Thế nên, cô đành cắn răng bước vào, lòng đầy miễn cưỡng.

“Họp xong lâu rồi. Anh vẫn chưa về à?” Cô cong mi đúng chuẩn nghiệp vụ công sở.

“Công ty tôi ở tầng 32. Mới chuyển đến.” Minh đáp.

“À...” Khả Di nói cho có lệ.

“À...” Minh nhại lại rồi thầm đưa mắt qua cô gái bên cạnh. So với vóc dáng cao ráo của anh, cô có phần hơi thấp, dáng người nhỏ nhắn gần như lọt thỏm trong góc thang máy. Khuôn mặt thanh tú, không phải kiểu đẹp sắc sảo, mà thiên về nét dễ thương, dễ mến. Ấy mà, thứ khiến anh để ý từ sáng đến giờ, chính là đôi mắt của cô. Một đôi mắt màu ánh nâu trong rất sáng, được viền bởi hàng mi cong dài.

Và giờ đây nhìn cô mím môi, cố “gồng mình” giữ bình tĩnh thế kia, Minh phải cố lắm mới không bật cười thành tiếng.

Còn Khả Di lúc này đang la lên trong đầu: “Tôi chỉ muốn về nhà ăn gà, luyện phim, không muốn chơi trò ánh mắt đâu!”

Cửa thang máy đóng lại. Không gian chỉ còn tiếng nhạc không lời khe khẽ. Khả Di cũng bắt đầu chầm chậm liếc sang, âm thầm so sánh bộ dạng rũ rượi như của mình sau một ngày dài với người đàn ông này.

Đã tối muộn, cả hai đều vừa ra khỏi ca tăng, vậy mà bộ vest sẫm trên người anh vẫn phẳng phiu đến khó tin, không nổi một nếp nhăn, giống như anh chỉ vừa mới mặc nó vào. Khuôn mặt ấy có thoáng mỏi, song không phải thứ uể oải đang đè nặng lên cô, mà là kiểu mệt đã được anh giữ trong khuôn phép có kiểm soát. 

Rồi đôi mắt cô hạ xuống, dừng lại ở bàn tay anh. Đó là một bàn tay lớn với những ngón tay thon dài, rắn rỏi. Nó không giống tay của một ông sếp chỉ biết ký giấy mà cô thường thấy. Cô cảm giác đó là bàn tay thật khéo léo kiểu của dân thiết kế, của người quen với việc dựng mô hình chi tiết, tỉ mỉ từng đường nét.

Cô chớp mi khi phát hiện nơi ngón cái tay phải anh có một nốt ruồi son nhỏ. Bàn tay ấy đang gõ gõ nhẹ lên thành inox, hòa thành một giai điệu khó đoán, và nốt ruồi son nhỏ xíu kia cũng theo đó mà nhảy nhịp.

“Nhưng cái điệu ấy, thấy quen ta...” Cô thầm nghĩ.

Rồi Khả Di chợt rùng mình khi nhận ra mình vừa làm gì thế này, có khác gì biến thái không cơ chứ? Cô vội lùi về một góc, rút điện thoại ra để làm gì đó cho đỡ ngại, ngón tay lia lia lướt qua từng món gà rán trên app. Còn Minh dường như vô tình thấy gì, rồi lén cười ranh mãnh.

Thang máy mở ra tầng trệt, nơi chẳng còn bóng người. Tiệm cà phê đã đóng cửa từ lâu, để lại không gian im ắng đến mức tiếng gót giày lóc cóc của cô và nhịp giày tây trầm ổn của anh vang lên và chọi nhau trên nền gạch.

Sau một khoảng im lặng, Minh quay đầu lại đúng lúc cô ngước lên.

“Cô thường về trễ vậy à?” Anh mở lời.

Khả Di có chút giật mình: “Không, chỉ thi thoảng thôi.”

Minh cố tình đi chậm lại, sánh bước bên cô. Rồi ánh mắt anh đưa xuống, nhìn qua bàn tay cô đang cầm điện thoại. Sự chú ý của anh bị thu hút bởi chuyển động của một chiếc charm nhỏ hình bông hoa trong suốt, đang lắc lư nhè nhẹ ở góc ốp lưng.

“Điện thoại cô charm hoa nhài à?” Anh hỏi.

Khả Di ngạc nhiên. Đây đúng là hoa nhài, nhưng điều kì lạ là không phải ai cũng nhận ra.

“Anh nhìn ra được hoa nhài sao?!”

“Sự khác biệt giữa một người có con mắt thẩm mỹ tốt, và những người còn lại.” Minh cười khẩy.

“Anh tự luyến quá đó. Nói gì thì tôi vẫn thấy ý tưởng thiết kế của anh không ổn.” Khả Di hắng giọng, cố giành lại thế chủ động.

Minh không đáp ngay mà bước đi nhanh hơn, nhưng chỉ vài bước đã quay đầu lại. Anh bước lùi, mắt không rời cô, rồi khoé môi cong lên thành một nụ cười bí hiểm.

“???” Khả Di ngơ ngác, bất giác lùi lại một bước trước hành động kỳ quặc đó, không hiểu ý đồ của anh.

Minh xoay người và tiếp tục bước đi. Khi đến chỗ taxi đang chờ sẵn, anh dừng lại lần nữa rồi ngoái đầu nhìn cô, buông nhẹ:

“Bye nha. Mong hợp tác vui vẻ. Gà rán size đại.” Anh ngân nga đầy trêu chọc.

Khả Di đứng sững sờ. Cô cảm thấy tim không hề loạn nhịp mà chỉ đập đúng một cái dội thẳng lên não. Cô chưa kịp phản ứng thì Minh đã đi mất.

Còn một mình giữa sảnh chờ, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng rực hình miếng gà rán. Cơn tức lại dâng lên.

“Aaaaaaa! Miệng chướng thế không biết!!!”


* Chú thích: 

- F&B (Food and Beverage): Đây là ngành dịch vụ thực phẩm và đồ uống, bao gồm các hoạt động kinh doanh liên quan đến nhà hàng, quán cà phê, khách sạn hoặc khu du lịch.

- Industrial (Phong cách Industrial trong thiết kế): Là phong cách kiến trúc và nội thất lấy cảm hứng từ nhà máy công nghiệp, sử dụng vật liệu thô mộc như bê tông, kim loại, gạch lộ thiên để tạo vẻ mạnh mẽ, phóng khoáng và hiện đại.

- Biophilic Design (Thiết kế Biophilic): Là xu hướng thiết kế tích hợp yếu tố thiên nhiên (như cây xanh, ánh sáng tự nhiên, nước) vào không gian nội thất để kết nối con người với môi trường, giúp cải thiện sức khỏe, sự bình yên và sáng tạo.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Bảo Trân

    :)) chảnh quá

  • avatar
    Người dùng mới

    Tranh luận cũng ổn ta. Tác giả cũng có nghiên cứu về nghề kiến trúc á

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout