Tháng Bảy, năm 2024.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn rả rích rơi đều đặn. Âm thanh của cơn mưa đầu ngày giống như một bản nhạc ru ngủ êm ái, níu giữ Khả Di lại trong tấm chăn mềm mại, ấm áp. Trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy tiếng chuông báo thức réo lên lần thứ ba.
“Năm phút nữa thôi...”
Khả Di lầm bầm, quờ tay theo thói quen, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại vuốt tắt tiếng chuông phiền phức. Căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh dịu êm, chỉ còn tiếng mưa gõ nhịp đều đều vào mặt kính.
Một phút. Hai phút... Rồi không biết bao lâu trôi qua.
Đột nhiên, một cảm giác bất an hiện lên trong tâm trí, khiến Khả Di đang chìm sâu trong giấc ngủ bỗng dưng mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Cảm giác này, ánh sáng này, hình như có gì đó không đúng?
Cô vội vồ lấy chiếc điện thoại, ấn sáng màn hình. Con số hiện to: 6 giờ 50 phút.
“Chết tiệt! Bảy giờ kém rồi.” Khả Di gào lên.
Ấy vậy, trong một phần mười giây ngắn ngủi, một ý nghĩ đầy tội lỗi nhưng ngọt ngào bỗng nảy ra trong đầu cô: “Hay là... báo ốm? Nhưng họp thì sao?”
Tiếng mưa bên ngoài vẫn êm ái đầy mời mọc. Cô có thể nhắn tin cho sếp báo đau bụng, trúng gió, hay xe hư... Bất cứ lý do gì để được buông điện thoại xuống và chui tọt lại vào cái kén ấm áp này. Giữa việc đội mưa đi làm và ngủ nướng thêm ba tiếng nữa, thì sự lựa chọn dường như quá rõ ràng.
Nhưng rồi, hình ảnh tin nhắn báo lương ting ting cuối tháng và hóa đơn tiền nhà sắp tới hạn hiện lên, tát thẳng vào mặt cô một hiện thực lạnh buốt hơn cả mưa ngoài trời. Cái nghèo nó còn đáng sợ hơn cái lạnh!
“Aaaaa! Không nghỉ được! Tiền chuyên cần đang chờ mình!!!”
Khả Di hét lên, thanh âm xé toạc vẻ bình yên của buổi sáng. Tâm trạng tiếc nuối cái giường bay biến sạch trơn, nhường chỗ cho cơn hoảng loạn vì cơm áo gạo tiền.
Tung chăn, lật đật lao xuống giường, suýt nữa thì vấp phải mép thảm nhưng chẳng kịp để tâm, cô phi ngay vào nhà vệ sinh, bật vòi nước xối xả hòa quyện với tiếng mưa lộp độp ngoài ban công. Cô túm vội mớ tóc rối bù, cột cao thành búi gọn gàng, vừa súc miệng đánh răng vừa lục lọi trong tủ, lôi ra chiếc sơ mi thẳng nếp cuối cùng còn sót lại. Chỉ trong vài phút, cả căn phòng chớp mắt biến thành một đống hỗn loạn ngổn ngang.
Xong xuôi, cô xỏ vội đôi dép lê cũ, vớ lấy chiếc áo mưa hồng rực treo sẵn trên tường, xách theo đôi giày cao gót đã bọc ni lông cẩn thận, nhét laptop vào túi rồi giật cửa lao ra ngoài.
Khả Di chạy thục mạng dọc hành lang dài rồi dừng phắt trước thang máy, bấm liên hồi nút gọi như thể sức ép từ ngón tay sẽ thúc nó lên nhanh hơn. Cửa “ting” một tiếng mở ra. Bên trong chật kín người, không khí ngột ngạt bởi hỗn hợp mùi nước hoa nồng nặc, đồ ăn sáng thoang thoảng, và hơi ẩm ươn ướt từ những chiếc áo mưa còn chưa kịp khô.
“Xin lỗi, cho em chen một chút!” Khả Di thở hổn hển, cố đi vào, ép mình vào một góc nhỏ sát vách.
Thang máy lướt xuống, dừng lại vài lần ở các tầng giữa, người ra kẻ vào nhộn nhịp. Và rồi khoảng trống trước mặt Khả Di bỗng bị lấp đầy bởi tấm lưng rộng lớn của một người đàn ông cao ráo, vest đen phẳng phiu ôm sát thân hình. Anh ta đứng thẳng tắp, ấn tượng đến mức gần như che khuất hết tầm nhìn của cô.
Lạch cạch... lạch cạch...
Trong không gian chật hẹp của thang máy, tiếng gõ nhẹ đều đặn bỗng vang lên. Khả Di liếc nhìn. Là ngón tay của người đàn ông phía trước đang gõ nhịp lên thành inox. Giữa cái không khí nhấp nhổm, ai nấy đều dán mắt vào đồng hồ vì sợ trễ, thì nhịp gõ của anh ta lại thong thả đến lạ lùng. Đều đặn, khoan thai, hoàn toàn trái ngược với sự bồn chồn đang dâng lên trong ruột gan Khả Di lúc này.
Chính sự thản nhiên ấy khơi lên chút tò mò trong cô. Cô định ngẩng đầu, len lén tìm khe hở qua vai anh ta để nhìn trộm gương mặt, nhưng tấm lưng ấy quá rộng nên che chắn hoàn toàn tầm mắt của cô.
Ting!
Thang máy xuống đến sảnh trệt. Cửa mở toang. Dòng người ùa ra. Người đàn ông vest đen sải bước nhanh, Khả Di gấp gáp lách theo sau, lúc này mới kịp thoáng thấy góc nghiêng gương mặt sắc sảo của anh ta trước khi bóng dáng ấy khuất hẳn về phía cửa chính. Nhưng cô chẳng có thời gian để ý thêm nữa. Cô đi ngang qua quầy lễ tân:
“Em đi nha chị!”
Cô gật đầu chào vội chị lễ tân, rồi lướt qua nở nụ cười nhanh với chú bảo vệ đang kéo cánh cửa kính. Vừa bước ra ngoài, một luồng gió lạnh buốt mang theo hơi nước ẩm ập đến, tạt thẳng vào mặt khiến cô rùng mình co ro.
Dưới mái hiên, nhóm tài xế trong những chiếc áo mưa xanh đỏ đang túm tụm, chen chúc đón khách. Khả Di vội bật màn hình điện thoại, một tay che chắn mưa, nheo mắt dò biển số trên ứng dụng: “59-... A, đây rồi!”
Cô nhanh chân chạy về phía chiếc xe đang nổ máy chờ sẵn, khéo léo chen qua hai chiếc xe khác đang đỗ chắn lối.
“Chú ơi, chạy liền giùm con nha chú! Con trễ rồi!”
“Lên đi cô.” Giọng chú tài xế cũng có phần cộc cằn vì phải chờ giữa trời lạnh.
Khả Di cuống quýt tròng vội bộ áo mưa, nhanh chóng leo lên xe. Chiếc xe lập tức rồ ga hòa vào dòng người đông nghịt trên con đường ướt lấm tấm những chiếc lá khô màu nâu sẫm.
Ngồi sau xe máy, Khả Di mới cảm nhận rõ cái điên rồ của sáng thứ hai Sài Gòn. Mưa không còn là thứ để “ngắm” qua khung cửa kính, nó là những hạt nước lạnh buốt quất thẳng vào tấm che mũ bảo hiểm, táp rát cả da mặt cô. Mặt đường giờ đây loang nước, phản chiếu ánh đèn đỏ vàng nhoè nhoẹt. Dòng người chen lấn, ép sát vào nhau, hòa thành một dải sắc màu chuyển động chậm chạp.
Khi cô đang mải nghĩ về phần thuyết trình cho cuộc họp sáng nay, cố co người lại để tránh những vệt nước bẩn bắn lên từ bánh xe bên cạnh, thì...
KÉTTTTT! Tiếng rít của thắng xe vang lên chói tai.
“COI CHỪNG!” Bác tài la lên.
Cả người Khả Di chúi về phía trước, suýt đập mặt vào tấm áo mưa của bác tài. Chiếc xe máy trượt đi một đoạn ngắn, chao đảo rồi khựng lại ngay mép một vũng nước sâu.
Thấy tình hình không ổn, Khả Di hỏi lớn giữa tiếng còi xe inh ỏi, giọng vẫn còn run: “Chú ơi, mình lách hẻm tắt được không?”
“Thua rồi cô ơi! Giờ chỉ có nước đi bộ!” Giọng chú đáp lại, mang chút bất lực mệt mỏi.
Khả Di gật đầu, thầm chấp nhận lựa chọn duy nhất còn lại. Vừa nhảy xuống xe, làn nước lạnh ngắt bắn tung tóe, ngấm qua đôi dép lê mỏng manh rồi men dọc bắp chân. Và một cơn gió rét từ đâu ùa tới, cuốn theo mùi đất ẩm và khói xe nồng nặc quất thẳng vào người cô.
“Lạnh quá!” Cô khẽ kéo lại vạt áo, rồi lặng lẽ bước giữa làn nước lăn tăn.
Một tay ôm chặt chiếc cặp nặng trịch, tay kia xách bịch đựng đôi giày cao gót, Khả Di bắt đầu nhìn quanh. Đi ngang qua một gánh chôm chôm che tạm bằng tấm bạt rách, cô thấy người phụ nữ bán hàng vẫn cố nở nụ cười mời khách, dù mưa hắt ướt gần nửa rổ trái cây. Xa hơn, một chú xe ôm trong chiếc áo mưa vàng sậm vẫn miệt mài len lỏi giữa dòng người, tìm kiếm cơ hội mưu sinh. Những gương mặt ấy, người bán, người mua, kẻ chờ khách, người đợi chuyến, đều đang cố bám lấy ngày hôm nay.
“Hóa ra, ai cũng đang sống bằng một chút kiên nhẫn của riêng mình...”
Cái lạnh thấm dần qua lớp áo mưa, khiến nỗi day dứt ấy càng thêm khắc khoải. Bất chợt, giữa màn bạc trắng xóa, Khả Di chạm phải một đôi mắt trong veo lấp ló dưới tà áo mưa. Một cô bé đang ngẩn ngơ nhìn dòng người hỗn loạn, rồi bất giác bật cười khúc khích khi giơ tay hứng những hạt nước từ trời rơi xuống. Và khi ánh mắt họ giao nhau, chẳng hiểu sao cô cũng mỉm cười đáp lại.
Giữa bầu trời xám xịt, khung cảnh ấy tựa như một vệt nắng vừa len qua. Cô gái trong chiếc áo mưa hồng rực rỡ vẫn lao mình vào dòng chảy. Từ xa trông lại, Khả Di tựa như một đóa hoa nhỏ kiên cường vươn lên giữa nhịp sống hối hả của thành phố.
Hơn mười phút sau, Khả Di dừng lại trước sảnh lớn của toà nhà văn phòng với gấu quần đã ướt sũng. Cô cẩn thận rũ sạch những giọt nước còn đọng trên chiếc áo mưa, vuốt bớt nước trên ống quần rồi mới giẫm đôi dép lê lên tấm thảm dày. Vừa đẩy cửa bước vào, hơi ấm khô ráo bên trong lập tức bao bọc lấy cô, xua đi cái ẩm ướt bên ngoài.
Liếc nhanh đồng hồ trên cổ tay, cô thở phào một tiếng nhẹ nhõm: “May quá! Còn sớm tận mười lăm phút.”
Khả Di ngước mắt lên, phía trước là tiệm cà phê quen thuộc ở tầng trệt, nơi mùi cà phê phin thơm lừng như một lời mời gọi ngọt ngào, xoa dịu buổi sáng mệt nhoài này. Cô hít một hơi thật sâu, để hương thơm ấy thấm đẫm từng giác quan rồi bước nhanh tới quầy, sẵn sàng cho một ngày mới.
“Bé ơi, cho chị một latte như mọi khi nha... một bánh mì que nữa.” Khả Di cong mi, nói.
“Oke! Sáng nay vật vã quá ha chị?!” Nhân viên tiệm niềm nở hỏi.
“Ừa bé! May còn dư thời gian uống ly cà phê đây nè.” Khả Di nháy mắt.
Cô đang mãi trò chuyện vui vẻ thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Cô nhăn mặt rút ra xem, lòng thầm khấn trời đừng phải là tin nhắn từ công ty. Nhưng khi nhìn thấy dòng thông báo trên màn hình thì sắc mặt cô liền thay đổi. Đó là một bình luận trên diễn đàn Kiến trúc mà cô tham gia.
Vốn xuất thân từ Đại học Kiến trúc, dù hiện tại bận rộn với vai trò Quản lý dự án F&B, Khả Di vẫn không bỏ thói quen dựng các mẫu 3D cá nhân. Diễn đàn này là sân chơi để cô mài giũa tư duy thiết kế và cọ xát với những người giỏi, thay vì chỉ quản lý thi công đơn thuần.
Bởi vậy, dòng bình luận nhắm vào ý tưởng cầu thang xoắn tối qua ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô:
Cầu thang xoắn? Cô mới vào nghề hay chạy theo trend vậy? - Tài khoản admin Chốt Trên Decor.
Khả Di cong môi, mí mắt giật giật: “Lại là hắn!”
Tin nhắn từ người này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, cái tên suốt ngày chọc ngoáy cô trên mạng. Hôm nay hắn vẫn như mọi khi, lại gửi cho cô một câu chào hỏi “thân thiện”.
Cô gõ lại dưới tên Di Ăn Quýt: Kệ tui, tui thấy hợp!
“Của chị đây.” Nhân viên đưa ly, cắt ngang dòng bực bội đang chực dâng.
Khả Di nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Nói xong, cô rời quầy, bước đến chiếc bàn gần cửa sổ, nơi hàng cây xanh rì rào đang lấp lánh những giọt mưa vừa ngớt, đung đưa theo nhịp gió tháng Bảy. Tiếng nhạc piano trong quán vang lên những nốt trong veo rồi lại trầm bổng như hạt mưa rơi trên phím đàn. Hình như là “The Rain” của Joe Hisaishi. Giai điệu du dương chậm rãi ấy dường như kéo tâm trạng cô về với bình yên, gột rửa hết thảy sự vội vã và những bực bội vừa nhen nhóm.
Cô sắp xếp lại đồ đạc, thay đôi giày cao gót da công sở bóng loáng, rồi mở laptop, lướt qua slide thuyết trình để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới.
Ngoài kia, từng nhân viên lần lượt bước vào, tiếng giày lộp cộp trên sàn gạch, tiếng cốc va chạm “tách” vui tai, xen lẫn những câu chào hỏi rộn ràng đầu tuần mới. Khả Di đưa mắt nhìn một lượt quanh quán, rồi quay lại với ly latte đang nằm ngoan ngoãn bên tay phải. Mùi latte mới pha thơm dịu dàng, hòa quyện chút đắng nhẹ quyến rũ, bất chợt đưa cô về những sáng sớm bình yên ở quê nhà, nơi tuổi thơ từng đắm chìm trong hương cà phê nồng nàn, với tiếng gà gáy vọng xa và sương mai mờ ảo bao phủ. Cô nghiêng đầu, nâng ly lên môi...
Cạch cạch.
Một chiếc cốc giấy bất ngờ bay sượt qua tầm mắt, tiếp đất ngay cạnh chân cô. Cà phê sữa vương vãi tung tóe khắp nơi, vài giọt đã bắn lem nhẹ lên gót giày. Cô tròn xoe mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn, tất cả như giọt nước tràn ly khiến nỗi bực dọc trong cô bỗng dưng muốn bùng lên.
“Xin lỗi.” Giọng nam trầm.
Khả Di ngẩng đầu lên. Trước mắt cô hiện ra một người đàn ông cao lớn, mái tóc còn ướt át, vài lọn lòa xòa như vừa lao qua cơn mưa tầm tã. Gương mặt anh đẹp trai theo kiểu sắc sảo, kiểu mà chỉ cần lướt qua vài giây là khắc sâu vào ký ức, với những đường nét cân đối hoàn hảo cùng đôi mắt sâu thẳm mang chút mệt mỏi của buổi sáng bận rộn.
Anh khẽ cau mày, nhích chân tránh chiếc cặp laptop cô đặt dưới sàn, rồi chậm rãi cúi xuống nhặt chiếc cốc rỗng. Mọi động tác đều toát lên vẻ lịch sự, song không che giấu nổi thoáng khó chịu lướt qua trên khuôn mặt.
“Cô nên cẩn thận hơn một chút.” Lời nói của anh rõ ràng mang hàm ý trách móc.
Khả Di bật cười nhạt, giọng mang chút gắt gỏng: “Xin lỗi vì để cặp vướng chỗ. Nhưng lần sau, anh ném trúng sọt rác giùm luôn nha?”
Anh nhướn mày đầy mỉa mai: “Ồ... vậy tôi nghĩ, lần sau cô nên né nhanh hơn. Né được thì tôi khỏi cần xin lỗi.”
Nghe đến đây, Khả Di cố nuốt ngược cục tức xuống. Cô biết mình để cặp dưới đất là vướng víu, nhưng chẳng qua do cặp bị ướt mưa, cô sợ dơ ghế nệm của quán nên mới đành để ở chân bàn. Nhưng ngẫm lại, cô vẫn thấy vô lý. Anh ta đi đứng kiểu gì mà không nhìn đường chứ? Chỉ vấp nhẹ mà đã làm rơi cốc?
Trong lúc cô còn đang hậm hực, người đàn ông ấy lướt mắt qua vệt cà phê sữa loang lổ trên sàn. Anh không nói năng gì, chỉ lặng lẽ quay ra quầy lấy xấp khăn giấy rồi trở lại. Dáng vẻ cao ráo, đĩnh đạc của anh vốn dĩ đã thu hút sự chú ý, nay cử chỉ khác thường ấy lại vô tình kéo tuột không khí náo nhiệt xung quanh vào một khoảng lặng bất ngờ.
Tiếng máy pha cà phê ro ro bỗng nghe rõ mồn một. Mấy cô nhân viên ngừng tay lau cốc, tò mò ngó ra. Vài vị khách bàn bên cũng tạm dừng câu chuyện đang dở, những ánh mắt hiếu kỳ lén lút đổ dồn về phía góc cửa sổ.
Trong khi Khả Di vẫn cau có chưa kịp phản ứng thêm, thì đột nhiên anh khuỵu gối xuống sàn, ngay trước chân cô. Nhìn cảnh này, cô và cả những cặp mắt đang quan sát kia đều phải tròn mắt kinh ngạc.
Khả Di nín thở, mặt nóng bừng lên vì ngượng. Cái tư thế này... Giữa nền nhạc dìu dặt kia, bên cửa kính lớn bắt đầu len lỏi những tia nắng sớm mai, cảnh tượng một người đàn ông lịch lãm trong bộ đồ có vẻ đắt tiền thản nhiên cúi mình trước một cô gái bỗng chốc mang vẻ lãng mạn đến kỳ cục. Những tiếng xì xào to nhỏ bắt đầu râm ran, khiến cô có cảm giác mình như nữ chính trong một bộ phim tình cảm sến súa, mà khán giả thì đang vây quanh chờ đợi một cảnh nào đó hấp dẫn sẽ xảy ra.
Một tay gác nhẹ lên đùi, tay kia cầm giấy, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh và bình thản lau sạch những vệt bẩn vương vãi, hoàn toàn phớt lờ thế giới xung quanh.
Thế nhưng, không để tâm trí bay bổng quá lâu, Khả Di nhanh chóng kéo mình về với thực tại. Cô không thể đứng nhìn anh dọn dẹp một mình, kẻo trông mình chẳng khác nào kẻ vô ý thức. Nghĩ vậy, cô vội rút bịch giấy ăn từ túi xách rồi hạ người xuống hỗ trợ.
Sau vài phút, vết dơ cuối cùng đã được lau sạch, cô vội đứng thẳng dậy rồi phủi tay, cảm giác như vừa thắng một trận chiến, dẫu nó vô thưởng vô phạt, nhưng cô vẫn hất mặt ra vẻ đầy tự hào.
Tuy nhiên, người đàn ông kia vẫn chưa đứng lên. Ánh mắt anh dừng lại ở gót giày cao gót của cô, nơi một vệt cà phê sữa vẫn còn bám lại lem nhem. Anh từ tốn rướn tay về phía cô.
Khả Di sửng sốt, theo bản năng muốn rụt chân về: “Anh...”
Anh không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng giữ lấy mũi giày cô, tay kia cầm một mẩu giấy sạch rồi cẩn thận chùi nhẹ vệt cà phê bám trên gót. Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ tỉ mỉ, nhưng lại mang chút lạnh lùng kỳ lạ, như thể anh không chịu nổi bất cứ vết bẩn nào trước mắt mình.
Khả Di chớp mắt liên hồi. Toàn bộ hành động này... nó vô lý quá đỗi. Vô lý đến mức, giai điệu piano trong quán bỗng thay đổi sang những nốt nhạc nhảy múa dồn dập của “Summer”. Trớ trêu thay, lại như đang hòa vào nhịp tim đang đập lộn xộn của cô. Tại sao người đàn ông này lại làm thế? Là phép lịch sự kỳ dị hay anh đang cố tình trêu ngươi cô?
Vết cà phê trên gót đã sạch bong. Anh chậm rãi đứng dậy, lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô với đôi mắt sâu hun hút. Và rồi anh nhướn mày, khoé môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng.
Khả Di giật khoé mi ngay lập tức. Cái điệu bộ kiêu ngạo đó dường như đang ngầm nói: “Xong rồi đó. Thấy tôi lịch sự chưa? Trò này vui thật.”
Anh ta đang chọc mình! Hành động “dịu dàng” vừa rồi rõ ràng là một trò đùa! Khả Di đang định mấp máy môi bật lại thì anh đặt xấp giấy còn dư lên bàn, gõ nhẹ hai nhịp như lời chào tạm biệt, chẳng nói thêm gì mà quay người rời đi.
Khả Di không thể làm gì hơn, đành hít một hơi thật sâu để kiềm lại cơn khó chịu, rồi liếc nhanh theo dáng người kia. Dù ghét cái thái độ đó, nhưng cô không thể phủ nhận bộ vest đen kia vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo của anh đến mức nào. Từng bước chân sải dài toát ra vẻ dửng dưng cố hữu, giống như mọi thứ xung quanh và cả cô, chỉ là gió thoảng qua mà thôi.
Cho đến khi bóng anh vừa khuất sau bức tường thang máy, bầu không khí trong quán như được giãn ra. Tiếng trò chuyện râm ran, tiếng ly tách va chạm lập tức ùa về, trở lại bình thường. Vài cô gái bàn bên còn ngoái nhìn theo, thì thầm to nhỏ gì đó nghe đầy vẻ tiếc nuối, hoàn toàn trái ngược với sự bực bội đang bốc hỏa trong lòng cô.
“Trông ghét không chịu được!” Cô nghiến răng thì thầm, lần này là sự bực bội mười mươi.
Khả Di chun mũi thêm một cái rồi đưa mắt xuống ly latte còn nguyên lớp bọt sữa trắng mịn, cùng ổ bánh mì que giòn tan bên cạnh, cả hai vẫn chưa hề chạm môi cô. Cô thở dài một tiếng nặng nề: “Thật là một buổi sáng quá sức chịu đựng.”
Khả Di ngồi bịch xuống, tự suy ngẫm về bản thân. Ở tuổi hai mươi lăm, cô là một nhân viên phòng quản lý dự án F&B. Nghe thì sang chảnh, nhưng thực chất chỉ là kẻ đứng giữa muôn vàn đòi hỏi: bên này thúc giục nhanh, bên kia yêu cầu đẹp, còn cô thì suốt ngày thầm đòi... nghỉ việc. Nhưng bao năm lăn lộn trong nghề, cô chưa từng gõ dù chỉ một dòng đơn xin thôi. Cuộc sống cứ đều đều trôi qua an toàn, song đôi khi cũng thật chông chênh.
Cô khẽ bặm môi, xoay người nhìn qua khung kính. Ánh mắt cô dừng lại ở những bông hoa sứ đỏ tàn dần sau mưa. Dù tả tơi, nhưng chúng vẫn kiên cường bám trụ trên cành. Một cơn gió nhẹ từ đâu lướt qua, mang theo hơi đất ẩm và mùi nắng mới. Cô ngả người ra lưng ghế, để cảm giác đó đi qua mình, rồi nói nhỏ: “Ít nhất là mình vẫn còn sống...”
Ting. Chuẩn bị vào họp. Dự án hợp tác với đơn vị thiết kế mới. Bắt buộc tham dự. - Tin nhắn công ty.
Khả Di nhíu mày nhìn dòng tin với vẻ mặt đầy ngao ngán: “Lại đổi đơn vị khác. Vậy là phải làm quen lại từ đầu?”
Lúc này, những khoảng trời xanh ngọc bích dần hé mở. Ánh nắng vàng óng như mật ong len lỏi qua tán lá rung rinh, chạm nhẹ vào khóe mắt cô, mang theo hơi ấm dịu dàng xua tan lớp mệt mỏi còn vương vấn. Khả Di nhắm mắt vài giây, để cảm giác ấy trôi qua trong yên bình rồi cong môi mỉm cười:
“Đi làm thôi!”




Bình luận
Bảo Trân
Coi cái miệng của ổng kìa :)) nam chính đúng k?
Người dùng mới
Anh nhà giàu mỏ hỗn và cô nhân viên đanh đá :))))))))
Hanasweasties
Khóc ròng luôn ^^
Hanasweasties
tư bản quá khắt nghiệt rồiii😭😭
Hanasweasties
Thương chị bé🤧🤧