Chương 14. Đòn Đánh Từ Kẻ Biết Trước
[Kế Tiếp Diễn Biến Chương Trước]
Hạ Vãn Vãn nắm chặt tay, trong mắt lấp lánh tia lạnh lẽo như lưỡi dao. Cô ta hít sâu một hơi để trấn tĩnh, rồi nở một nụ cười ngọt ngào giả tạo, cất bước đến gần bàn của bốn người.
Thấy Lục Minh Trạch vẫn không mảy may chú ý đến mình, cô ta chủ động lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng từng từ đều được cân nhắc kỹ càng.
"Không ngờ lại gặp mấy cậu ở đây. Mọi người gọi món chưa? Có cần tớ giúp gì không?"
Ánh mắt cô ta lướt nhẹ qua từng người rồi dừng lại trên Giang Tâm Nguyệt.
Hạ Vãn Vãn lên tiếng, giọng mang vẻ quan tâm giả tạo:
“Cậu xuất viện nhanh thế, xem ra vết thương không nặng lắm nhỉ. Mà cũng phải, cậu vốn xinh đẹp như thế, nếu để lại sẹo ở trán thì… cũng tiếc lắm.”
Câu nói nghe qua như lời hỏi thăm, nhưng những người xung quanh đều hiểu đó là lời châm chọc sắc bén.
Giang Tâm Nguyệt thản nhiên đáp lời:
“Cậu nói đúng, đáng lẽ tớ không nên chủ quan. Lỡ như tớ mà bị chuyện gì khiến khuôn mặt xinh đẹp này bị thương thì phải làm sao đây?”
Cô nở nụ cười nhẹ, hướng ánh mắt dò hỏi về phía đối phương:
“Cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Hạ Vãn Vãn cười gượng gạo, đáp lại một cách miễn cưỡng:
“Cậu nói gì cũng đúng cả.”
Nghe Hạ Vãn Vãn nói vậy, Giang Tâm Nguyệt khẽ gật gù tỏ ý tán thưởng, trong lòng không khỏi cười thầm sự tự mãn của mình.
Cô tiếp tục khiêu khích: “Vậy cậu có nghĩ tớ nên mua bảo hiểm toàn thân không nhỉ? Bởi vì từ đầu đến chân, chỗ nào của tớ cũng đáng giá cả.”
Lòng Hạ Vãn Vãn dâng lên sự khó chịu tột độ. Cô chỉ muốn hắt thẳng ly nước bẩn lên mặt Giang Tâm Nguyệt nhưng vẫn phải cố giữ vững hình tượng. Hạ Vãn Vãn nuốt cơn giận vào trong, nặn ra nụ cười gượng gạo nhất có thể rồi nói:
“Ý kiến này của cậu cũng không tồi. Thôi, tạm biệt các cậu nhé. Tớ chỉ xin Quản lí ít phút để ra hỏi thăm mọi người thôi. Giờ tớ phải đi rồi, tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Hạ Vãn Vãn lập tức quay người chuồn lẹ. Cô không muốn dây dưa thêm một giây phút nào với con nhỏ chết tiệt Giang Tâm Nguyệt và con ngốc Trần Kiều Anh nữa. Đúng là một ngày đen đủi mà!
Trần Kiều Anh thấy Hạ Vãn Vãn đã đi xa, không thể nhìn về hướng này được nữa, cô mới ôm bụng cười và giơ ngón cái tán thưởng Giang Tâm Nguyệt.
“Aaaa trời ơi, tớ nhịn từ nãy đến giờ sắp bị nội thương luôn rồi! Giang Giang, cậu đúng là đỉnh thật đấy!”
Giang Dịch và Lục Minh Trạch vẫn còn nghi ngờ Hạ Vãn Vãn chưa đi hẳn, nên đợi thêm một lúc nữa mới chắc chắn cô ta không quay lại.
Đến khi thấy Trần Kiều Anh cười sặc sụa, hai người kia mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng cười lăn lộn như trúng số.
Thậm chí, họ còn cười lớn hơn.
Giang Tâm Nguyệt nhìn ba người mất hết hình tượng trước mặt, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Đúng là… mất sạch hình tượng luôn rồi.”
Lục Minh Trạch gác chân lên ghế, phẩy tay trả lời:
“Tớ mất hình tượng từ lâu rồi, nên giờ không còn gì để mất nữa đâu ha ha ha!!!"
Giang Dịch lập tức phụ hoạ:
“Em cũng vậy! Chắc còn mỗi chị là còn chút hình tượng giữ gìn thôi đó.”
Trần Kiều Anh cười híp mắt, gật gù:
“Chuẩn rồi đó Giang Giang, nhóm mình chắc còn mỗi cậu là quý cô thanh lịch. Tớ thì chính thức gia nhập hội anh em xã đoàn với hai tên ngốc này luôn rồi, hihi.”
Giang Tâm Nguyệt nhìn cả bọn, im lặng không nói nên lời.
Lục Minh Trạch chau mày, nghiêm túc hỏi:
“Này Giang Tâm Nguyệt, cậu nói cái câu đó ra có thấy ngượng không?”
Giang Tâm Nguyệt mặt không biến sắc, bình thản đáp:
“Không. Sao phải ngượng? Tớ nói đúng mà. Tớ có nói sai cái gì đâu?”
Lục Minh Trạch nhìn cô, trầm tư một hồi rồi buông một câu nhận xét:
“Cmn… Tớ nói thật, cậu mà không làm luật sư là phí cả tài năng luôn đấy.”
Giang Tâm Nguyệt nhíu mày:
“Ý gì đây?”
Lục Minh Trạch ẩn ý cười cười, giải thích:
“Ý là, chỉ cần cậu đứng ra biện hộ thì chắc chắn bên kia phải chịu thua. Với cái mặt tỉnh bơ đó, luật sư đối phương không tức chết thì nạn nhân cũng ngất vì nghẹn!”
Chưa kịp để Giang Tâm Nguyệt phản ứng, Giang Dịch đã nhanh chóng chen ngang:
“Em đồng ý cả hai tay hai chân! Em thấy chị mà không làm luật sư thì nên vô đặc vụ FBI, còn không thì làm cướp cũng được. Bị bắt mà vẫn mặt dày tỉnh bơ ‘Tôi không làm’, cảnh sát cũng phải chịu thua!”
Giang Tâm Nguyệt không nhịn nổi, cốc cho cậu em một phát rõ đau. Giang Dịch ôm đầu, nhanh chóng chạy về phía Trần Kiều Anh tìm chỗ trú ẩn.
Trần Kiều Anh cười ngặt nghẽo, vội vàng lên tiếng:
“Thôi nào mấy ông thần, nhìn kìa! Đồ ăn mang ra rồi kìa, ổn định đội hình lẹ đi!”
Nghe thấy từ "Đồ ăn", cả ba liền đồng thanh:
“OK!”
Khi mọi thứ đã được dọn ra đầy bàn, Trần Kiều Anh mới nghiêm túc lại một chút, nhìn Giang Tâm Nguyệt và hỏi:
“Về nhiệm vụ cậu giao cho bọn tớ ấy, thời gian cụ thể là khi nào?”
Giang Tâm Nguyệt vừa nhai miếng thịt, đáp lơ lớ qua kẽ răng:
“...Sáng mai luôn.”
Trần Kiều Anh gật đầu cái rụp, coi như chốt lịch. Nhưng chưa kịp nuốt hết thức ăn, cô lại nhớ ra chuyện khác và lầm bầm hỏi:
“Cái con Hạ Vãn Vãn lúc nãy là có ý gì vậy? Nó thật sự muốn cậu bị thương à? Mà để làm gì chứ? Giành chức hoa khôi sao?”
Giang Tâm Nguyệt thở dài, giọng nói chứa đầy sự tự luyến:
“Mà kể cả cậu không phải hoa khôi thì tớ cũng là người xinh thứ hai thôi. Tức là… cũng như nhau cả thôi, haizz.”
Giang Dịch và Lục Minh Trạch nghe vậy thì suýt sặc, ho sặc sụa đến mức gần như phun cả thức ăn ra bàn.
Trần Kiều Anh nhướng mày, nghiêng đầu, giọng nói mang đầy vẻ "Nguy Hiểm":
“Sao? Hai người có ý kiến gì hả?”
Hai tên kia còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trần Kiều Anh đã khiến họ im bặt, chỉ biết quay sang Giang Tâm Nguyệt cầu cứu.
Giang Tâm Nguyệt thản nhiên húp canh, giả vờ không thấy. Cô quay sang Trần Kiều Anh, khẽ cười:
“Kệ hai tên ngốc kia đi. Ăn xong tớ dẫn cậu đi shopping.”
Nghe đến từ "Mua Sắm", ánh mắt Trần Kiều Anh lập tức sáng rỡ. Cô quay ngoắt 180 độ, nhìn Giang Tâm Nguyệt cười rạng rỡ:
“Thiệt hả? Ok nha!”
Rồi cô quay sang hai tên ngốc kia, nghiêm giọng và hất cằm:
“Bổn cung tạm tha cho hai ngươi! Phải biết điều đó!”



Bình luận
Chưa có bình luận