Chương 5. Lựa Chọn Không Hối Hận



Chương 5. Lựa Chọn Không Hối Hận 

[Tiếp nối diễn biến chương trước]

Nhưng liệu có đơn giản như vậy không? Có ai dám chắc rằng cô là người duy nhất tỉnh thức trong thế giới này? Liệu cô có phải là người duy nhất có ý thức riêng?

Vì vậy, trong khi vẫn còn đang hôn mê, cô đã quyết định tranh thủ thời gian để đọc thật kỹ từng chi tiết nhỏ trong cuốn tiểu thuyết này.

Cô bỏ qua tất cả các đoạn miêu tả về tình cảm của nam nữ chính, không quan tâm đến những câu chuyện tình yêu rắc rối.

Thay vào đó, cô tập trung vào các chi tiết liên quan đến thị trường chứng khoán, niêm yết cổ phiếu, tình hình kinh tế, thương mại và đặc biệt là bất động sản trong tương lai để lập ra cho mình một kế hoạch dài hạn.

Cô không ngừng ghi nhớ những lý do khiến các công ty lớn bất ngờ phá sản, sự biến động mạnh mẽ của cổ phiếu, các xu hướng bất động sản đang lên, và sự thay đổi trong thị trường thời trang tương lai. Cô cũng lưu lại trong trí nhớ những công ty có khả năng phát triển mạnh mẽ trong những năm tới.

Khi cô đang chăm chú ghi nhớ từng chi tiết thì đột nhiên, một cơn đau nhói từ cánh tay phải khiến cô tỉnh dậy. Cơn đau dữ dội khiến cô không thể chịu nổi, và cô thầm mắng người đã gây ra đau đớn cho mình.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là đứa em trai ngốc nghếch của mình. Cậu ta đang véo tay cô, trò chuyện với ai đó, giọng nói quen thuộc khiến cô chú ý.

Giang Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn, nhận ra đó là Trần Kiều Anh, bạn thân cô, và Lục Minh Trạch. Cái tên thanh mai trúc mã đần độn này, tương lai sẽ khiến cô sống một cuộc đời thê thảm đây mà.

Nghĩ vậy, cô liền vung tay, tát cậu ta một cái cho bõ tức.

Trong khi đó, Giang Dịch Thần vẫn đang say mê véo tay mà không hề biết chị mình đã tỉnh.

Cậu ta đang mải mê nghĩ xem lúc cô tỉnh thì nên giải thích thế nào để ít bị ăn đòn hơn, thì đột nhiên nghe thấy tiếng “Chát!” giòn tan ở ngay phía sau lưng. Dòng suy nghĩ bị cắt phựt.

Toàn thân run rẩy, cậu ta quay lại nhìn lên trên thì nhìn thấy khuôn mặt tức giận của chị gái mình, Giang Tâm Nguyệt - bà chằn la sát.

Cậu liền rùng mình, vội vàng buông tay đang véo cô ra.

Chỉ liếc qua thôi cũng đủ thấy thảm rồi. Tên Minh Trạch kia không biết làm gì mà bị chị mình tát cho một cái sưng vù cả mặt. Cảnh tượng thật đáng sợ.

Giang Dịch Thần chưa kịp lên tiếng hỏi lí do, thì Lục Minh Trạch, người vừa bị ăn trọn một cú tát đau điếng, lúc này mới hoàn hồn. Cậu ta nhìn Giang Tâm Nguyệt bằng một ánh mắt đầy hoang mang.

Cậu ta ôm mặt xoa xoa, rồi hoài nghi hỏi:

"Từ nãy đến giờ tao có làm gì sai à?"

Giang Tâm Nguyệt, sau khi tát xong thấy cả người sảng khoái hơn hẳn, liền thản nhiên đáp một câu tỉnh bơ:

"Nãy mặt cưng có muỗi đấy, chị đây chỉ giúp mày đập muỗi thôi."

Lục Minh Trạch: "?" Mày nghĩ tao tin à.

Giang Dịch Thần nãy giờ im ru như con chim cút giờ mới dám mở miệng bổ sung thêm:

"Thật đấy, Trạch. Nãy mặt anh có con muỗi ở trên đó!"

Lục Minh Trạch nghe thế thì trừng mắt nhìn Giang Dịch Thần. Cậu ta nghiến răng, nghĩ thầm: Lại còn cả cậu nữa, cái đồ đồng đội heo! Thấy chị gái tỉnh là đổi phe luôn? Nghĩ lừa được ông đây chắc!!

Người ngơ ngác nhất lúc này chính là Trần Kiều Anh. Cô không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra vì mọi thứ diễn ra quá nhanh: từ việc Tâm Nguyệt tỉnh lại cho đến cú tát Minh Trạch, tất cả chưa tới năm giây.

Giang Tâm Nguyệt cúi xuống nhìn cánh tay bị thằng em trai ngốc nghếch kia véo đến ửng đỏ thì cơn giận lại bùng thêm lần nữa. Nhưng nghĩ đến việc tên này về nhà có thể 'xử lý', cô liền thay đổi sắc mặt trong tích tắc. Cô quay sang Trần Kiều Anh hỏi:

“Ba người làm gì ở đây vậy?”

Trần Kiều Anh, trước đó bị cuốn vào cú tát bất ngờ của Tâm Nguyệt nên chưa hoàn toàn ý thức được Giang Tâm Nguyệt đã tỉnh lại. Cô nhìn Giang Tâm Nguyệt một lượt, nhận ra cô ấy đã bình an thì thở phào nhẹ nhõm, rồi trả lời:

“Chúng tớ đến thăm cậu chứ còn sao nữa, đồ ngốc. Nhưng mà tớ vẫn chưa điều tra ra được tên khốn nào dám làm vậy với cậu. Ném đá giấu tay thật sự là một hành động hèn hạ.”

Giang Tâm Nguyệt nhìn bạn mình tức giận như vậy, liền dịu dàng vỗ về Trần Kiều Anh để cô bạn hạ hoả, rồi trầm ngâm nói:

“Tớ biết tên khốn đó là ai rồi, nhưng lý do của hắn thì tớ thật sự không hiểu.”

Mọi người nghe vậy liền đồng loạt hỏi:

"Ai? Ai mà gan lớn đến vậy?”

Giang Tâm Nguyệt, thấy mọi người phản ứng mạnh mẽ như vậy, thản nhiên đáp:

“Là Hồng Phong, lớp 12A2, ngay cạnh lớp chúng ta.”

Lục Minh Trạch nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:

Cả ba người còn lại Giang Dịch Thần, Giang Tâm Nguyệt và Trần Kiều Anh đều nín thở nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò.

Anh không trả lời ngay, mà từ tốn gợi lại manh mối:

“Trước đó, lớp mình có trận đấu bóng rổ với lớp bên cạnh. Chắc hai cậu còn nhớ chứ?”

Giang Tâm Nguyệt và Trần Kiều Anh nhìn nhau chột dạ. Cuối cùng, Tâm Nguyệt là người lên tiếng trước, giọng điệu hơi lúng túng khi thú nhận:

"À... Bọn tớ có đến đó, nhưng chỉ ở một lúc rồi lại kéo nhau ra quầy căn tin rồi."

Trần Kiều Anh lập tức hùa theo, gật đầu lia lịa, giọng đầy bao biện:

"Đúng vậy! Cậu biết rồi đấy, hôm đấy là ngày trường mình mở bán món tráng miệng mới cơ mà. Ngồi trong điều hòa mát lạnh, vừa ăn đồ ngọt thơm lịm, chả phải là quá tuyệt vời sao?

Vả lại, lúc bọn tớ ăn xong quay lại thì trận đấu bên ngoài cũng đã kết thúc rồi. Thế nên... cậu cũng hiểu ý rồi đó, nhỉ?"

Lục Minh Trạch nghe vậy , khẽ liếc họ nói:

“Vì hai cậu không ở lại, nên đã bỏ lỡ một màn kịch thú vị đấy.”

Giang Dịch nghe vậy liền hiểu ra. Cậu ta cũng có mặt trong trận đấu bóng đó, vì cô ấy thích xem.

Vị hôn phu của cậu ta tên là…

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout