Giọng cô Hồng tiếp tục vang lên:
“Em nghe người ta nói…”, dừng một chút, chị nhìn anh trai vẻ ái ngại rồi từ tốn nói tiếp, “... cả hai đang ăn ở với nhau. Cái lão đó là dân làng Hòe, bỏ vào Nam làm ăn, năm ngoái mới về đâu một, hai lần gì đó.” Vừa nói, chị chăm chú quan sát kỹ lưỡng nét mặt anh trai. Lông mày ông nhíu chặt lại, mắt trợn lên nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, vài sợi gân xanh nổi lên quanh mắt. Thấy người anh trai cứng đơ, chị nhẹ giọng hơn, không còn dồn dập như trước, “Anh à, bố mẹ kêu anh phải tìm cho ra chị Lan cho bằng được đấy! Đằng nào anh cũng phải làm cho ra nhẽ chứ? Để chị ta bỏ đi như vậy thì mặt mũi nhà ta để ở đâu bây giờ?”
Chị vừa dứt lời, ông Khương ném ly trà một cái choang vào tường khiến chị giật nảy mình. Biết đã nói đủ, chị đã kịp nín lại câu chuyện nghe được muốn kể ra. “Thôi đành để bữa khác vậy”, nghĩ rồi chị kiếm cớ đi về.
“Thôi anh nghỉ nha, em về mai còn chở thằng Cò đi học sớm đây.”
Khi tiếng xe máy nhỏ dần ngoài cổng, ông Khương lấy cốc nước lên uống một hơi, rồi ho sặc sụa. “Khụ khụ!”
Điên tiết, hắn ném mạnh cốc nước đang cầm vào góc tường, đập ngay gần nơi Tùng đang áp tai nghe rồi vỡ tung tóe. Giật mình, Tùng ngã uỵch ra đằng sau. May mà tiếng keng của thủy tinh vỡ lấn át đi tiếng cậu bé. Cậu bé bịt chiếc tai mới bị âm thanh lớn làm cho choáng váng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Choang! Choang!”
Chưa dừng lại, ông Khương bưng cả mâm cơm còn đang dở từ trên thềm ra ngoài sân đất. Tiếng bát đĩa vỡ vang lên chói tai. Mảnh vỡ văng khắp sân, nước canh loang lổ chảy trên nền xi măng, trộn lẫn với xương cá như bãi chiến trường sau một trận ẩu đả của những gã du côn say xỉn.
Chưa hả giận, ông Khương tiếp tục quay vào cầm khúc then cửa bằng gỗ đi được vài bước, cảm thấy vẫn còn nhẹ, hắn bực mình ném nó xuống sàn, rồi dùng hai tay bưng chiếc ghế gỗ cũ lên và đập rầm rầm tủ quần áo còn sót lại của vợ. Hắn thở hổn hển, mỗi phát đập còn kèm theo mấy câu chửi.
“Con mẹ đàn bà. Tham giàu chê nghèo. Cái loại lăng loàn ai mà thèm đi tìm! Cút đi! Cút được thì cút luôn đi!”
Tùng cảm giác được tiếng đồ đạc của mẹ bị đập phá thì mở cửa chạy ra. Chiếc tủ gỗ đen vốn đã hư hỏng và được sửa qua quýt vài lần, nay không trụ nổi những cú đánh mạnh bằng chiếc ghế. Nó sập tan bành, quần áo la liệt từng đống, mảnh gương vỡ tung tóe dưới sàn nhà, Tùng sợ hãi, không dám bước tiếp, tay chân luống cuống tại chỗ và khóc to.
“Bố ơi, đừng đánh nữa. Hu hu hu…”
“Bố ơi… Bố đừng đánh nữa mà! Oa oa…” Tùng gào lên.
“Còn mày nữa! Nhìn cái gì? Ai là bố mày? Mày có phải con tao hay không, tao còn không biết! Cút!”
Nghe đến đây, bỗng Tùng thấy chóng mặt và khó thở vô cùng, như vừa hụt chân rơi xuống một chiếc hố sâu. Nhưng cậu chẳng biết làm gì khác ngoài việc né tránh những cú tát mạnh đau điếng vào mặt. Cậu cự người bỏ chạy, lăn ra đất, rồi bò đi, nhưng làm sao cậu thoát khỏi cơn giận của một gã đàn ông trưởng thành làm công việc chân tay quanh năm. Tay trái hắn túm chặt cánh tay Tùng, một tay đánh cậu.
“Khóc này! Thôi này! Ra lệnh cho tao này! Ngậm mồm ngay!”
“A aaa. Bố ơi… Oa oa.. Con xin bố…”
“À thằng này lì à?! Im mồm ngay!” Chẳng hiểu sao, nhìn thấy Tùng đứng khóc gọi hắn là bố, ông Khương vừa điên tiết vừa bức bối trong người vô cùng. Hắn kéo Tùng xềnh xệch ra ngoài cửa nhà, hất mạnh cậu ngã ra ngoài hiên và rầm rầm đóng cánh cửa gỗ bị mục lỗ chỗ lại.
“Tao cấm mày vác mặt về đây! Tao đánh gãy chân. Cút đi cho khuất mắt tao!”
Tùng cảm thấy người mình nóng ran và vô cùng choáng váng, mặt cậu đỏ bừng và sưng húp lên. Chẳng còn sức khóc to, cậu nằm úp rồi, nấc lên hồi lâu.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cái lạnh của màn đêm kèm theo từng đợt gió sương lạnh nhắc nhở Tùng đã rất khuya. Thay vì trốn trong chăn ngủ, cơn gió lạnh hôm nay như vuốt ve và xoa dịu hai má sưng tấy của cậu. Cậu từ từ quay đầu nhìn ra mảnh vườn đằng trước nhà. Chỉ nghe thấy từng dàn âm thanh côn trùng vang lên nhỏ nhỏ trong những bóng cây đêm mờ mịt. Khung cảnh ấy bỗng khiến cậu cảm thấy yên bình khó tả.
Hưởng thụ một hồi lâu, có tiếng ư ử nhỏ ở đâu rất gần cậu. Như nhớ tới điều gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía cánh cửa sau nhà chưa kịp cài then, bỗng thấy một cục nhỏ màu nâu nâu lè lưỡi lon ton chạy tới. Nó vừa ngoe nguẩy chiếc đuôi, liếm mặt cậu.
“A! Nâu!” Như được tiếp động lực, Tùng bắt đầu lổm ngồm bò dậy, lấy tay quệt nước mũi qua loa rồi chậm chạp đi ra vòi nước để uống. Tiện tay, cậu tạt nước vào mặt mình. Nước mát lạnh nhưng cũng thật rát.
Dưới bếp còn vài tấm bìa giấy của thùng bia, mảnh bì gạo cũ mẹ nhét trong tủ chén, Tùng lấy trải ra thành hình chữ nhật cạnh bếp lửa rồi nằm co như con tôm. Tay vỗ nhẹ ở trước ngực gọi Nâu, chú cún thấy thế, ngoan ngoãn bước nhanh vào lòng cậu. Đôi mắt cậu nặng nề dần khép lại. Sự mềm mại và ấm áp từ “cục nhỏ” còn ngọ nguậy trong lòng khiến cậu thả lỏng hơn.
Bên phải bếp lửa, đống củi bình thường được mẹ nhặt đầy cả một giàn thì nay còn vài ba que lèo tèo nằm đó. Bên trái, dàn đĩa chén lạnh ngắt xếp lộn xộn bị phủ đầy bụi tro bạc. Từng giọt nước tí tách rỉ xuống từ chiếc vòi nước nhựa cũ kỹ, nước thấm một mảng lớn trên nền trắng xi măng. Từng mảng bồ hóng đen ngòm nhuộm lem nhem cả bức tường gạch. Những lớp màng nhện ấy đong đưa theo gió ở rãnh tường trần. Tất cả chẳng hề ảnh hưởng đến cậu bé và chú chó nâu đang nằm yên.
“Tùng ơi…” Nửa đêm, Tùng mơ thấy mẹ gọi tên mình, nhưng giọng mẹ nhỏ dần, nhỏ dần… Cậu giật mình tỉnh dậy, căn phòng tối om. Chỉ ngửi thấy mùi khói củi thoang thoảng cùng mùi ẩm ướt và nấm mốc quanh đây.
“Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?”
Bình luận
Chưa có bình luận