Đừng tò mò về tôi?



Năm phút sau, thầy Nguyễn Văn Thịnh bước vào lớp, khuôn mặt nghiêm nghị như mọi khi. Thầy được xem giáo viên đứng tuổi nhất trong trường, mái tóc hói đã điểm bạc gần hết. Sắc mặt thầy lúc nào cũng cau có, dễ khiến người khác nhìn vào liền nghĩ thầy thuộc kiểu người khó tính.

Thầy nổi tiếng với việc giao bài tập về nhà rất nhiều, nếu không hoàn thành, phải ở lại làm cho xong mới được về.

Thầy vừa đặt cặp xuống, ngay lập tức yêu cầu tổ trưởng các tổ thu bài tập về nhà hôm trước lên bàn giáo viên. Trong chốc lát, bàn giáo viên đã chất đầy những cuốn tập. Một số bài làm bằng giấy đôi, thầy vẫn chấp nhận cho qua. 

Thầy Thịnh kiểm tra một lượt, thấy thiếu một bài, hỏi tổ trưởng mới biết Hoàng Nhật Phong chưa nộp bài. Thầy liền gọi lớn tên anh:

"Hoàng Nhật Phong!"

Nghe thầy gọi tên, Phong đứng dậy, vẻ mặt bình thản, cảm xúc nhạt nhòa: "Thầy gọi em?"

Thầy Thịnh nhìn Phong, căng giọng hỏi: "Tại sao anh không làm bài tập về nhà?"

Hoàng Nhật Phong ngước mắt nhìn lên bảng đen, rồi liếc qua thầy Thịnh đang nhìn mình, thờ ơ đáp: "Khó quá, em không làm được."

Có vẻ thầy Thịnh đã quá quen với phong cách học tập khác thường của cậu "học sinh giỏi" này. Chỉ thấy thầy nhếch miệng cười, rồi đột nhiên quát lớn một hơi, cả lớp ai nấy đều rùng mình: "Anh luôn đứng nhất khối với điểm số 9.8, lại dám mở miệng nói bài tập về nhà tôi khó quá hả?"

"Anh giỡn mặt với tôi à?"

Hoàng Nhật Phong bật cười khẽ, giọng từ tốn: "Thầy nói chuyện mắc cười thật, học sinh giỏi là phải giỏi hết mọi thứ không được dở tệ cái gì sao?"

"Bởi suy nghĩ đó mà đám học sinh cá biệt kia cứ như con sâu con bọ vậy, chui rúc mãi không khá lên được."

"Em!"

Những lời lẽ ngỗ ngược này khiến An Diệp kinh hãi tột độ. Lần đầu tiên có học sinh dám cãi tay đôi với giáo viên, còn dạy ngược lại họ nữa. Thầy Thịnh nổi trận lôi đình, giáo huấn cả một tiết học, theo sau là hình phạt cuối giờ ở lại hoàn thành hết số bài tập còn thiếu kia, đi kèm là giấy mời phụ huynh và đọc bản kiểm điểm trước cột cờ.

Từ đầu năm đến nay, số lần Hoàng Nhật Phong bị mời phụ huynh nhiều đến mức chẳng ai buồn mà đếm. Đến nỗi các giáo viên bộ môn mời phụ huynh anh nhiều đến mức chính họ cũng cảm thấy ái ngại. Thế nhưng, trái ngược với hình ảnh nghịch ngợm, bất cần, thành tích học tập của Hoàng Nhật Phong luôn đứng đầu khối.

Có thể hiểu Hoàng Nhật Phong là kiểu học sinh đầy mâu thuẫn: thiên tài trong vỏ bọc của kẻ nổi loạn.

Vì không làm bài tập, thầy Thịnh phạt Hoàng Nhật Phong sau giờ học ở lại  hoàn thành hết số bài tập đó. Không những vậy, thầy còn giao bài tập cho riêng anh nhiều gấp đôi các bạn khác để răn đe.

Kiều Ân do có việc gia đình đột xuất đã rời đi trước, để lại An Diệp một mình thu dọn sách vở. Cô cúi đầu sắp xếp đồ đạc, nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía bàn cuối trong góc tường. Hoàng Nhật Phong ngồi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ uể oải. Tay anh thả hờ hững trên bàn, không buồn động đến cây bút. Cuốn vở bài tập trước mặt vẫn đóng kín, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh định bắt tay vào làm.

Thầy Thịnh bất ngờ từ cửa bước vào, Nhật Phong giật mình. Anh nhanh chóng mở vở, vội vã cầm bút lên làm bài. An Diệp chỉ khẽ lắc đầu, không biết nên bật cười hay ngán ngẩm với thái độ đối phó của anh chàng.

Thầy Thịnh thở ra một hơi dài, quay sang thấy An Diệp còn đang loay hoay thu dọn sách vở, nói với ý muốn nhờ vả: "Không ấy, Diệp chưa về thì ở lại coi bạn làm bài giúp thầy nhé, thầy bận công việc tí quay lại sau."

"Nhớ là bạn làm xong mới cho về đấy."

An Diệp miễn cưỡng đồng ý. Chỉ khi bóng thầy Thịnh khuất hẳn sau cánh cửa, An Diệp mới can đảm nhìn về phía Nhật Phong lần nữa. Ánh mắt cô ngập ngừng, như sợ bị phát hiện.

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống, sự im lặng kéo dài bao trùm mọi thứ. Chỉ có hai người ở đây, khoảng cách tưởng chừng ngắn ngủi lại trở nên nặng nề lạ thường. Sự tĩnh lặng như dần bóp nghẹt không gian, khiến cảm giác ngột ngạt càng thêm rõ rệt.

Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Nhật Phong bất ngờ lên tiếng, giọng điệu có chút lười biếng nhưng mang ý cười:

"Diệp qua đây trông tôi làm bài đi."

Anh ngừng một chút, rồi nhấn nhá thêm: "Đứng xa vậy, người khác đi ngang lại nghĩ tôi bắt nạt cậu thì phiền."

An Diệp nhìn anh chằm chằm, môi mím lại, ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Cô đáp gọn lỏn: "Không đi đâu."

Ánh mắt Nhật Phong đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Qua đây."

An Diệp nhìn anh với vẻ mặt đầy bất mãn. Nhưng dưới ánh mắt kiên quyết và sắc lạnh ấy, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc ôm hết đồ đạc miễn cưỡng bước xuống bàn cậu. Dừng chân ở ngay bàn phía trên Nhật Phong, cô thả người ngồi phịch xuống ghế, quay đầu nhìn anh, đôi mắt toát lên vẻ thách thức.

"Tôi xuống rồi nè." cô nói với thái độ không cam tâm.

Nhật Phong không kìm được bật cười, để lộ hàm răng khểnh trắng muốt, nhưng nụ cười ấy vẫn không thể che giấu vẻ ương ngạnh, nét badboy đặc trưng của cậu.

"Cậu hài hước thật!" Thiếu niên cười thành tiếng, vai khẽ run lên.

An Diệp cảm thấy một chút tức tối dâng trào trong lòng. Cậu ta bảo mình hài hước, chẳng khác nào bảo mình là con ngốc! Cô thầm nghĩ, sự khó chịu lập tức bùng lên. Chưa kịp hành động gì, cô đã thấy sắc mặt anh đột ngột thay đổi, trở nên nghiêm túc như chưa hề có cuộc đùa giỡn nào vừa xảy ra.

"Giỡn đủ rồi, không được làm ồn đấy."

"Biết rồi." An Diệp hậm hực trả lời.

Có cậu ồn chứ ai ồn mà nói!

Từ đầu giờ, Diệp đã nhận ra cách anh giải bài hoàn toàn không giống một học sinh yếu toán, trái lại còn rất thông minh, xử lý bài tập cực kì nhanh gọn. Cô chợt nhớ lại lời thầy Thịnh nói trước lớp lúc sáng, trong lòng không khỏi thắc mắc.

"Thành tích cậu rõ ràng luôn đứng nhất, sao lại bảo với thầy là không làm được bài?" Cô nghiêng nghiêng đầu quan sát anh, tò mò hỏi.

Như hiểu được ý trong câu hỏi của cô, Nhật Phong dừng bút, ngước lên nhìn với vẻ bất cần: “Tại không muốn làm thôi, chứ ai nói là không làm được?” Anh nở nụ cười nhàn nhạt, cầm bút lên làm tiếp bài tập.

Câu trả lời hời hợt ấy khiến An Diệp cảm thật thấy Hoàng Nhật Phong thật quái dị, cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Đúng là khó hiểu…”

Cô đưa mắt nhìn quanh, hỏi tiếp, giọng nhỏ: “Vậy sao cậu không vào A1 mà lại chọn học ở A5?”

Nhật Phong đáp gọn lỏn: “Không thích.”

An Diệp nhướng mày, ánh mắt như muốn xuyên thấu ý tứ đằng sau câu trả lời cho có của anh, nhấn mạnh ý: “Là không thích, hay cố tình?”

“Cậu có ý gì?” Nhật Phong ngẩng lên, đôi mắt sắc bén như tia sáng lạnh quét thẳng vào An Diệp, khiến cô giật bắn người.

“Cậu cố tình trở thành học sinh cá biệt để che giấu đi sự giỏi giang vốn có của mình, có đúng không?” Cô hỏi dò, giọng đầy nghi hoặc.

 “Là bản thân tôi thích thế.”

"Giả vờ làm quái gì?" Nhật Phong cau mày, tông giọng dần mất kiên nhẫn. Cảm nhận như bị soi mói từng chi tiết khiến cậu bất giác ngồi thẳng lưng, rút sạch toàn bộ sự dễ chịu ban nãy. Đối mặt chằm chằm vào An Diệp, từng chữ bật ra cứng rắn và rõ ràng:

“Tôi nói cậu biết, đừng tò mò về tôi quá nhiều, không có kết cục tốt đâu."

Không khí trong lớp đặc quánh lại khi Nhật Phong thốt ra những lời lạnh lùng kia, An Diệp sững người, đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc vui vẻ ban nãy theo đó mà tan biến.

Cô cứ ngỡ mối quan hệ giữa cả hai đã tốt hơn một chút, ít ra không còn quá xa cách nữa. Nhưng khi những lời này cất lên, mọi suy nghĩ liền bị thêu rụi trong phút giây ngắn ngủi.

"Cậu… cậu nói gì cơ?" An Diệp cố gắng lấy lại giọng, nhưng đôi tay vẫn run rẩy.

Nhật Phong không đáp, đôi mắt chăm chú vào bài tập trước mặt, đầu không ngẩng lên nữa. Không gian trong lớp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ, khiến những tấm màn bay bay trong không khí. An Diệp không tập trung được, mắt cô cứ nhìn chàng trai đang ngồi đối diện.

Tại sao cậu lại nói như vậy?

Hôm qua, họ vẫn còn nói chuyện bình thường, anh còn tặng cô quà.

Vậy mà bây giờ...

Đầu anh vẫn cúi xuống, không ngẩng lên, cũng không một cái liếc mắt, chỉ tập trung vào bài tập của mình. Cứ như cô chẳng hề tồn tại trong căn phòng này.

Ánh mắt của An Diệp lướt từ bàn tay anh đang khoanh lại trên bàn đến dáng vẻ lười biếng của anh. Áo đồng phục của cậu không cài hết cúc, trông thật bất cần. Vẻ ngoài này hoàn toàn trái ngược với chàng trai dịu dàng mà cô đã gặp vào mùa hè năm ấy.

Rốt cuộc cậu đã trải qua những gì?

An Diệp nghĩ trong lòng, cảm giác hụt hẫng trào dâng.

Nửa tiếng sau thầy Thịnh quay lại kiểm tra, thầy không bước vào trong mà chỉ đứng ngoài cửa nói vọng vào, chất giọng trầm cất đều phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng: "Lâu như vậy rồi, anh Phong đã làm xong bài chưa?"

Hoàng Nhật Phong đã nghe thấy nhưng cố tình bỏ ngoài tai, đầu cúi gầm, chẳng buồn đáp lời thầy. Thái độ lạnh nhạt của anh khiến An Diệp thoáng cau mày, anh đây là quá to gan rồi.

Sao trên đời lại có người ngang ngược như vậy nhỉ?

Để đánh lạc hướng thầy, cô bịa ra rằng cậu vẫn đang cố gắng hoàn thành bài. Không chỉ vậy, cô còn chuẩn bị tinh thần để nghe thầy nổi giận, trách phạt anh vì thái độ không tôn trọng giáo viên kia. Nhưng trái với suy nghĩ của cô, thầy không làm vậy, chỉ thấy thấp thoáng nét buồn lặng lẽ trên gương mặt cằn cỗi, những nếp nhăn rung nhẹ, giọng khàn khàn vang ra cùng tiếng thở dài mỏi mệt:

"Cũng trưa rồi, tranh thủ làm nhanh đi rồi về cơm nước."

Dứt lời, thầy lặng lẽ quay lưng rời đi ngay sau đó, mãi đến khi bóng dáng thầy Thịnh khuất hẵn, Nhật Phong mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô gái trước mặt, nhướng mày hỏi thẳng khi nãy sao không nói cho thầy biết là anh chưa làm xong bài. An Diệp khựng người lại, tim cô đập không ngừng, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong đôi mắt nâu. Cô mím môi, cố tìm cho mình một lý do chính đáng để biện hộ cho hành động vừa rồi, giọng cô ngập ngừng không thôi:

"Tôi… tôi nghĩ… nếu nói ra thì cậu sẽ…"

Chưa kịp để cô nói hết câu, sắc mặt Nhật Phong tối sầm đi, lạnh lùng cắt lời cô không chút suy nghĩ: "Đừng nghĩ tôi sẽ vì hành động đó mà cảm kích cậu."

An Diệp đứng chết lặng, lời Nhật Phong vừa thốt ra từng chữ sắc lạnh chẳng khác gì gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng tự trọng của cô. An Diệp chợt nhận ra, hành động của mình chính là lo chuyện bao đồng, trong mắt cậu chẳng có nghĩa lý gì sất. Vốn dĩ, cô không mong cậu sẽ cảm ơn, càng không mong được ghi nhận, chỉ là không nỡ đứng nhìn cậu bị thầy Thịnh trách phạt. Vậy mà, cách cậu đáp lại lòng tốt đó lại là câu nói tuyệt tình này, thấy không thể nuốt trôi được cục tức trong họng, cô không mềm mỏng nữa mà mắng anh luôn cho bõ ghét:

"Tôi giúp cậu chẳng qua không muốn bị nghe mắng chung thôi, đừng ở đó mà tưởng bở."

Bỗng dưng nhận ra lời của mình nói có phần hơi quá đáng, Nhật Phong gục mặt xuống bàn thì thầm, giọng nhỏ chỉ muốn đủ để mình cậu nghe: "Cảm ơn..."

Cảm nhận âm thanh mơ hồ vừa lướt qua tai, khiến An Diệp thoáng sững người chốc lát. Cô nghiêng người về phía cậu, mắt ánh lên nét tò mò rõ ràng, thật sự muốn xác thực xem điều mình nghe có phải là câu cảm ơn hay không. Nhưng đối với một chàng trai mà nói, đôi khi để buông ra một lời xin lỗi hay cảm ơn là điều vô cùng khó, muốn nghe lại lần nữa còn khó gấp bội. Hoàng Nhật Phong cũng không ngoại lệ, cậu nhướng mày để che giấu đi vẻ bối rối bằng vẻ bất cần thường thấy. Bàn tay khẽ chống xuống mặt bàn, rồi nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái, giọng đùa cợt: "Đi khám tai đi."

12 giờ 26 phút, thầy Thịnh cẩn thận kiểm tra từng trang bài tập của Nhật Phong, gật gù đôi ba lần nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Thầy đưa mắt sang Diệp, ngờ rằng có sự trợ giúp, song cô chỉ điềm tĩnh đáp mình chỉ đứng một bên quan sát. Vẻ ngạc nhiên hiện rõ, thầy Thịnh vội kiểm tra lần nữa, dò chậm từng con số, lời giải, đối chiếu kỹ càng hết mới trả lại vở.

"Lần này tôi tha cho anh, lần sau thì không được như vậy nữa đâu."

Nhật Phong nhàn nhạt đáp: "Em biết rồi."

Thầy Thịnh nhìn anh một lúc, đột nhiên quay sang bảo An Diệp về trước đi, nói có một số chuyện muốn nói riêng với Nhật Phong. Ngoài mặt cô ngoan ngoan ngoãn rời đi, nhưng sau đó lại núp sau cánh cửa, lắng nghe cuộc đối thoại căng thẳng bên trong.

Căn phòng lần nữa chìm vào trong bầu không khí ngột ngạt, nhìn Nhật Phong của hiện tại, lòng thầy Thịnh không khỏi xót xa. Một hơi thở dài nặng trĩu thoát ra, giọng chậm rãi nhưng đầy u uất: "Em định như vậy đến bao giờ?"

"Em không hiểu thầy đang nói gì." Anh cố tình tránh ánh mắt của thầy, giả vờ như không hiểu.

Giọng thầy Thịnh kiên định: "Thành tích của em đúng là rất tốt, nhưng tại sao không chịu học hành bình thường như bao bạn khác?"

Nhật Phong vẫn im lặng, thầy Thịnh tiếp tục, giọng nói trở nên nóng nảy: "Để giáo viên bộ môn phàn nàn về em suốt thế này, em không thấy phiền à?"

"Rõ ràng trước kia em luôn là học sinh gương mẫu, giấy mời phụ huynh toàn chuyện tốt đẹp về em. Tại sao bây giờ lại như vậy?" Thầy Thịnh cau mày hỏi, giọng nghiêm khắc nhưng không gay gắt.

"Thầy không hiểu đâu." anh lắc đầu nói.

"Tôi tất nhiên là không hiểu, vì tôi không phải em." Thầy Thịnh hạ giọng, đặt tay lên vai Nhật Phong.

"Em là người học cao, hiểu rộng. Hãy suy nghĩ thật kỹ về hành động của mình."

Thầy nói thêm, nhấn mạnh từng chữ như muốn cậu ghi nhớ: "Đừng để bản thân sau này phải hối hận."

Nghe đến đây, An Diệp liền rụt vai, vội vã xoay người chuồn ngay kẻo bị ai đó bắt gặp mình đứng nghe lén thì còn ra thể thống gì. Lúc này nhà xe học sinh chỉ sót lại mỗi xe cô, nhưng vừa dắt chiếc xe đạp ra thì cô sốc tận óc: bánh xe sau đã xẹp lép không rõ từ bao giờ.

"Rõ ràng sáng nay vẫn chạy đi học bình thường mà?" Cô nhíu mày.

Cái ngày gì xui dữ vậy trời?

Đang bối rối không biết phải làm sao, bỗng phía sau vang lên tiếng còi xe. Cô giật mình quay lại nhìn, một chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng tiến đến rồi dừng ngay trước mặt cô. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt điềm tĩnh của Hoàng Nhật Phong. Anh nhìn cô, giọng nói bình thản cất lên:

"Lên xe, tôi chở về."

Cô thoáng ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn chiếc xe sang trọng. Cô từng thấy nó trên mạng và các bài báo đưa tin, không thể tin là bản thân lại được tận mắt nhìn thấy nó ngoài đời thực. Bình thường chỉ thấy anh đạp xe đến trường cùng Đức Huy, thế mà hôm nay lại có nhã hứng lái siêu xe đi học.

Thật khiến cho người khác không khỏi lé mắt.

Cô sực nhớ đến những lời khó nghe của cậu khi nãy, liền tỏ ra giận hờn: "Không phải muốn tôi tránh xa, không tò mò về cậu nữa sao?"

"Liên quan à?"

"Có." Giọng cô kiên định.

"Bó tay với cậu." Anh khẽ chau mày, khóe môi tuôn một tiếng thở dài khó hiểu. Trước mặt anh, An Diệp vẫn giữ nguyên vẻ bướng bỉnh của mình, vẻ cứng đầu khiến bất kỳ lời lẽ nào lúc này cũng không thể lay chuyển cô được. Thấy cô vẫn không chịu lên xe, Nhật Phong hiểu rằng dùng lời nói không xi nhê gì cô. Anh không buông thêm câu nào nữa, mở chốt cửa xe từ bên trong, đọng tác dứt khoát và nhanh gọn. Anh vòng sang phía bên cô, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ kéo tay nắm cửa, mở sẵn cánh cửa ghế sau.

"Lên xe nhanh đi! Ở đây không tiện đậu lâu."

"Vậy còn xe đạp của tôi tính sao đây?" An Diệp lên tiếng, khẽ nhíu mày, tay chỉ vào chiếc xe đạp xẹp lép bánh của mình.

"Để ở trường tạm đi, tôi bảo người đem sửa cho." Nhật Phong đáp, giọng điệu tự nhiên như thể đó chỉ là việc nhỏ.

Cô tạm tin lời anh, khẽ gật đầu bước vào trong xe. Cánh cửa đóng lại, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức bị chặn lại sau lớp cửa kính, trong xe vang lên một bản nhạc jazz nhẹ nhàng.

“Vậy… rốt cuộc cậu là ai?” Cô hỏi.

"Là Hoàng Nhật Phong hay là một cái tên nào khác nữa?"

Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng đánh tay lái rẽ vào con đường vắng. Mãi một lúc sau, giọng anh vang lên, rất khẽ:

“Là người cậu tốt nhất đừng tò mò. Chỉ nhiêu đó thôi."

Anh quay lại chủ đề chính: "À mà... nhà cậu nằm ở đường nào vậy?"

Tay An Diệp khẽ siết chặt quai balo, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh bên ngoài đang chậm rãi lùi lại phía sau. Giọng cô vang rõ ràng: "Cổng chào xã Tân Long, rồi đi thêm 500m nữa là tới nơi."

Không gian giữa hai người bỗng lặng đi, chỉ còn tiếng động cơ xe ầm ì phía dưới xe. Tưởng chừng khoảng lặng ấy sẽ kéo dài vô tận, chợt An Diệp nhớ đến video caption cô xem trên mạng hôm qua, thế là hỏi ngay người kế bên:

"Cậu có tin vào định mệnh không?"

Nhật Phong khẽ giật mình trước câu hỏi bất ngờ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mơ hồ: “Sao đột nhiên lại hỏi thế?”

An Diệp tựa người ra sau ghế, đôi mắt nâu long lanh như có ai đó vừa tưới nước vào, giọng vừa háo hức vừa ngây ngô: Bởi mình tin rằng, nếu một người xuất hiện trong đời mình nhiêu lần thì đó nhất định là do định mệnh an bài."

                                                        _END CHƯƠNG 5_

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout