Chương 4. Xung Kích.


Lại một tuần nữa đã trôi qua, Vân Hy đã nhập học ở trường này được gần một tháng, mọi thứ trôi qua khá bình yên, hiện tại cô đã hòa nhập được với cả lớp, mọi người khá hòa đồng, đặc biệt là Yến Linh, cô bạn luôn tìm mọi cách để Vân Hy có thể hòa nhập với mọi người, để cô không thấy lạc lõng trong lớp.

Mọi chuyện vốn chẳng có gì đáng nói cho tới sáng nay. Bình thường, Khải Minh "thằng em trai quý hóa" sẽ chở cô đi học, nhưng hôm nay Khải Minh có lịch trực nhật nên phải đi sớm. Thế là Vân Hy quyết định dắt con chiến mã mới tậu chạy đến trường - một quyết định mà cô nhanh chóng nhận ra là sai lầm nhất trong ngày.

Thực ra, cô thừa biết mình lái xe không giỏi. Nhật Khang vẫn hay trêu cô là "chạy xe ngu như bò", nhưng cô vẫn quyết tâm thử sức với chiếc xe tay ga mới tậu.

Sáng hôm nay Vân Hy đã thức dậy thật sớm, cô tự nhủ hôm nay sẽ chạy xe đến trường một cách thư thả nhất. Lúc ra khỏi nhà chỉ khoảng 6h5, thấy còn khá sớm, nên cô quyết định ghé vào quán phở đầu phố làm một bát cho ấm bụng. Hà Nội đang vào thu, tiết trời se se lạnh, vừa ăn phở vừa ngắm phố phường thì chẳng còn gì tuyệt hơn.

Cứ nghĩ là còn sớm, nên Vân Hy cứ từ từ thưởng thức bát phở, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm phố phường mà chẳng hề hay biết mình sắp muộn học. Chỉ đến khi tính tiền xong, Vân Hy nhìn ra ngoài thấy những hàng dài xe đang tấp nập qua lại, có đôi chỗ còn bị kẹt xe. Cô thấy làm lạ liền mở điện thoại ra xem thì ôi thôi đã 6h35 phút rồi.

Hôm nay là thứ năm - ngày tổng kết sổ thi đua. Cả tuần này lớp cô không hề bị vi phạm gì. Nếu chỉ vì hôm nay cô đi trễ mà kéo điểm tổng kết của lớp xuống thì cô chắc chắn sẽ bị cả lớp "xử đẹp". Càng nghĩ càng làm cho Vân Hy thêm cuống quýt mà chạy xe nhanh hơn. Nhưng mọi người biết đấy, Hà Nội vào mỗi giờ cao điểm thì y như rằng là kẹt xe, đây gần như là "đặc sản" của Hà Nội vậy. 

Khi nhìn phía trước mình còn nguyên hàng dài xe, mà giờ đã là 6h40, còn 5 phút nữa là cổng trường sẽ đóng. Trong lúc hoảng loạn, Vân Hy vô tình nhìn thấy một nhóm học sinh mặc đồng phục trường Bolide rẽ vào một con hẻm nhỏ. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô quyết định liều mình chạy theo, thôi thì "Được ăn cả ngã về không".

Khi thấy phía trước là cổng trường quen thuộc, Vân Hy vội thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhưng càng đến gần nụ cười trên môi Vân Hy lại càng nhạt đi và cuối cùng là tắt hẳn. Xe Vân Hy vừa chạy tới cũng là lúc cổng trường đóng lại. Cô nhìn cánh cổng đã đóng mà chết sững: "Thôi xong! Chuyến này toi thật rồi!"

Trong đầu cô vang lên giọng nói như "tu la đòi mạng" của Yến Linh: "Tuần này cả lớp không ai vi phạm gì cả, ngày mai là ngày tổng kết sổ, đứa nào dám để lớp bị trừ điểm thì liệu hồn với tao!". 

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi cũng đủ khiến cô nổi hết da gà. Hết cách, Vân Hy đành dắt xe vô trường với tâm trạng đầy ngổn ngang, lo lắng. Mà mọi người cũng biết rồi đấy, đi muộn thì chắc chắn sẽ bị tổ xung kích chặn lại. Cái gì càng lo lắng thì lại càng tới sớm, đúng như dự đoán một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía trước.

"Bạn nữ kia dừng lại cho tôi kiểm tra."

Vân Hy nuốt nước bọt, cô đã nghĩ đủ mọi lời xin xỏ để xin xung kích bỏ qua cho lần này vì cô chỉ đi trễ đúng một phút thôi. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt người đối diện thì mọi lời nói của cô đều như nuốt ngược vào trong cổ họng, một chữ cũng không nói được. 

Tại sao á? Tại người trước mặt chính là Nguyễn Hoàng Nhật Khang. Thằng bạn trời đánh của cô giờ lại đang khoác chiếc băng xung kích, đúng là số phận nghiệt ngã.

Nhật Khang vừa nhìn thấy người đi trễ là Vân Hy thì liền cười toe toét như bắt được vàng, ánh mắt thì sáng rực như vừa tìm được kho báu. Cậu cất giọng nói ra những câu nghe hết sức gợi đòn.

"Ồ! Xem ai đi trễ đây ta? Có phải Vân Hy đúng giờ mà tao quen không? Hôm nay mặt trời mộc hướng tây hay sao mà tao lại được vinh dự ghi tên mày vô sổ thế!"

Vân Hy nghe thấy thế liền đứng chết trân tại chỗ, cô bặm môi, ánh mắt nhìn Nhật Khang như tia laser mà muốn xuyên thủng cậu ngay tại chỗ. Nhưng Nhật Khang vẫn thản nhiên lật cuốn sổ vi phạm ra, mặt đầy vẻ đắc ý.

Vân Hy tức đến mức cả người nóng bừng, nhưng cô biết lần này là lỗi của mình nên chỉ đành hạ giọng năn nỉ: "Ê Khang, mày tha cho tao lần này đi, tao chỉ đi trễ đúng một phút thôi! Với lại đây là lần đầu tao vi phạm, tao hứa sau này sẽ không tái phạm nữa."

Nhưng Nhật Khang đâu dễ buông tha, đặc biệt khi người đó là Vân Hy. Cậu nghe cô nói thế chỉ cười khẩy, nhướng mày ngạc nhiên rồi nói: "Trễ một phút cũng là trễ bạn Hy à! Tao mà làm lơ thì tổ xung kích còn mặt mũi gì nữa? Với cả đây là nội quy nhà trường, không ai được phép ngoại lệ đâu đúng không?" 

Nghe Nhật Khang nói thế khiến cô tức nghẹn họng, không biết nên đáp lại thế nào. Ai đời, cậu ta lại đi nhắc đúng cái câu cô đã từng nói khi bắt cậu ta tội không sơ vin. Đúng là cái đồ nhớ dai!

Cô thề nếu đây không phải trường học thì cô sẽ lao tới đánh cho cái tên ngứa đòn này một trận hả giận. 

Nhật Khang thấy cô có dấu hiệu sắp đánh người liền đưa ra một gợi ý: "Chuyện mày đi trễ cũng không phải là không bỏ qua được, chỉ cần mày..." nói đến đây cậu liền ngâng dài như muốn nói gì đó nhưng lại không chịu nói ra.

"Bạn Nhật Khang yêu dấu ơi, mình phải làm gì bạn mới chịu tha cho mình đây?" Vân Hy vừa nói vừa chớp đôi mắt tỏ vẻ đáng thương.

"Hmm... Để coi nào... Mày làm osin cho tao một tuần đi."

"Mày nói cái gì!"

"Mày không thích thì thôi, tao cũng không ép, thế thì tao đành ghi tên mày vô sổ vậy." Vừa nói cậu vừa cầm cây bút lên làm động tác chuẩn bị viết.

Vân Hy thấy thế cũng đành cắn răng mà nhịn, cô thề sau lần này cô sẽ tìm mọi cách trả cho cậu ta gấp đôi mới thôi.

"Ấy ấy! Mày đừng ghi tên tao. Tao có nói là không đồng ý yêu cầu của mày đâu."

Nhật Khang lập tức hạ bút, khóe môi cong lên đầy đắc ý: "Nói thế từ đầu có phải nhanh hơn không?"

Vân Hy trừng mắt nhìn cậu ta, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Cô cố gắng nuốt xuống cục tức nghẹn trong cổ, cô gằn giọng:

"Được rồi, một tuần thì một tuần! Nhưng đừng có mơ tao sẽ ngoan ngoãn nghe lời mày!"

Nhật Khang nhướng mày, nhún vai đầy khiêu khích: "Không sao, tao có cả tuần để trị mày mà."

- Tại lớp -

Vân Hy lê bước vô lớp với khuôn mặt uể oải như vừa đánh nhau một trận nãy lửa. Cô ném balo lên ghế rồi gục hẳng mặt xuống bàn. Yến Linh thấy thế liền quay sang hỏi Vân Hy ổn không, sao lại đi trễ vậy. ( À quên nói Yến Linh đã xin cô để chuyển xuống ngồi với Vân Hy rồi).

"Tao không ổn xíu nào!"

"Thế mày bị ghi tên rồi à?" Yến Linh nói với giọng có chút lo lắng.

"Không! Tao không có bị ghi."

"Hả? Không bị ghi hả? May thế! Ơ mà ai trực ban hôm nay mà tha cho mày dễ vậy?"

"Nhật Khang 11a2."

"Tên đó mà tha cho mày á?" Yến Linh hỏi với giọng đầy nghi hoặc.

"Tao nói thật."

"Lạ nhỉ?"

"Thôi kệ đi, miễn sao Hy nó không bị ghi tên là được rồi!" Hoàng Phong từ bàn trên quay xuống.

"Phải đấy!" Gia Bảo nghe thế cũng hùa theo.

Yến Linh dường như muốn hỏi Vân Hy thêm điều gì đó, nhưng lúc này giáo viên đã vào lớp nên Yến Linh đành nhịn sự tò mò để lát ra chơi mới hỏi.



Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}