Chương 20: Hắc Ảnh Dưới Lớp Hào Quang
Kể từ ngày định mệnh ấy, cuộc sống của Carnitine Embden đã hóa thành một bản nhạc u uất, mỗi nốt đều chứa đựng sự tủi nhục và phẫn uất. Niềm đam mê nghiên cứu, ngọn lửa từng cháy bùng trong tim cô, giờ đây chỉ còn là tàn tro âm ỉ dưới lớp hào quang lộng lẫy và rực rỡ của Isabella Vincent Antonius. Carnitine đã nghiễm nhiên trở thành cái bóng của Isabella, một công cụ thầm lặng, miệt mài trong phòng thí nghiệm riêng của cô ta tại Học viện Vương triều Ánh Sáng.
Phòng thí nghiệm này khác xa căn phòng cũ kỹ của Carnitine. Nó rộng rãi, sáng sủa, với những thiết bị tối tân được cung cấp từ khoản tài trợ hào phóng của Nữ hoàng Eira. Tường được ốp gỗ quý bóng loáng, sàn trải thảm mềm mại như nhung, và những chiếc tủ kính chứa đầy dụng cụ mới toanh lấp lánh dưới ánh đèn pha lê rực rỡ. Thấu kính Khắc Ấn tân tiến nhất nằm trang trọng trên bàn, cạnh đó là những Bộ Phân Tích Linh Chất tinh xảo được chế tạo từ pha lê hiếm, tất cả đều được đưa đến để phục vụ cho "công trình nghiên cứu vĩ đại" của Isabella. Trớ trêu thay, Carnitine lại cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết trong không gian sang trọng này. Mỗi góc phòng đều như nhắc nhở cô về thành quả bị cướp đoạt, về sự bất công nghiệt ngã mà cô phải gánh chịu, về nỗi đau âm ỉ trong tâm hồn.
Mỗi buổi sáng, Carnitine sẽ đến phòng thí nghiệm trước Isabella, khi sương sớm còn chưa tan. Cô bắt đầu chuẩn bị mẫu vật, pha chế hóa chất và thiết lập các thí nghiệm theo chỉ dẫn của Isabella. Những chỉ dẫn đó, đôi khi chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, hoặc vài câu nói cụt ngủn không đầu không cuối, nhưng Carnitine hiểu rõ từng chi tiết bởi đó chính là công thức, là phương pháp mà cô đã dày công nghiên cứu, từng bước một. Tay cô vẫn thuần thục, thực hiện các thao tác một cách chính xác, nhưng ánh mắt không còn sự háo hức khám phá hay niềm vui của một nhà khoa học. Thay vào đó là một vẻ chai sạn, vô cảm, như một cỗ máy. Cô di chuyển như một cái bóng, thực hiện các thao tác một cách máy móc, không cảm xúc, chỉ mong chóng kết thúc công việc.
Isabella hiếm khi tự mình nhúng tay vào bất cứ thí nghiệm nào, cô ta coi những việc đó là thấp hèn và không xứng với địa vị của mình. Cô ta thường chỉ xuất hiện vào giữa buổi, trong những bộ váy áo tinh xảo, mái tóc màu đồng óng ả được vấn cao, tỏa ra mùi hương thanh lịch của nước hoa đắt tiền, như một nữ thần. Cô ta sẽ ngồi trên một chiếc ghế bành sang trọng, nhấp trà và duyệt qua các bản báo cáo do Carnitine lập, hoặc thỉnh thoảng liếc mắt về phía Carnitine với vẻ khinh thường. Đôi khi, cô ta sẽ mời một vài học giả khác hoặc những hậu duệ quý tộc đến phòng thí nghiệm, để họ chiêm ngưỡng "thành tựu" và "sự chăm chỉ" của mình, cũng như để củng cố thêm danh tiếng. Trong những buổi gặp mặt như vậy, Carnitine sẽ bị coi như một đồ vật trang trí, hoặc tệ hơn, là một kẻ làm nền để làm nổi bật Isabella, một công cụ vô tri.
"Carnitine, kết quả của thí nghiệm phân rã mô quái vật tuần này có vẻ chậm chạp hơn dự kiến."
Isabella nói một lần, giọng điệu sắc lạnh, không chút cảm xúc, như đang trách mắng một người hầu.
"Ngươi có đang lơ là công việc không? Hay đầu óc ngươi lại đang mơ màng về những vinh quang hão huyền không thuộc về ngươi?"
Carnitine siết chặt chiếc ống nghiệm trong tay, cảm thấy một luồng máu nóng xộc lên mặt, một cảm giác nhục nhã tột độ. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, không để cảm xúc lấn át lý trí.
"Thưa tiểu thư, tốc độ phân rã phụ thuộc vào nồng độ hợp chất và nhiệt độ môi trường. Tôi đã điều chỉnh các yếu tố đó đúng theo chỉ dẫn của cô. Có thể do chủng mẫu vật lần này có sức đề kháng cao hơn."
Isabella nhếch mép cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Đừng ngụy biện. Ngươi phải học cách làm việc hiệu quả hơn. Ta không trả tiền cho một kẻ chỉ biết đưa ra lý do. Nhớ kỹ, vị trí của ngươi ở đây là phục vụ ta, là biến những ý tưởng 'thiên tài' của ta thành hiện thực. Ngươi chỉ là một công cụ."
Cô ta nhấn mạnh từ "công cụ" như một nhát dao xuyên thẳng vào tim Carnitine, cắt đứt mọi hy vọng.
"Những thứ quan trọng như nghiên cứu này cần phải nằm trong tay những người có tầm nhìn xa trông rộng, chứ không phải một người chỉ biết cắm đầu vào từng chi tiết nhỏ mà không nhìn thấy bức tranh lớn."
Những lời sỉ vả như vậy diễn ra thường xuyên, gần như mỗi ngày, như những mũi kim châm vào tâm hồn Carnitine. Isabella dường như cố tình tìm mọi cách để hạ thấp Carnitine, không chỉ để duy trì quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối, mà còn để xoa dịu sự ghen tị ngầm trong chính cô ta.
Sâu thẳm trong lòng, Isabella biết rằng tài năng bẩm sinh và trí tuệ vượt trội của Carnitine là điều mà cô ta không thể có được chỉ bằng địa vị hay tiền bạc. Điều đó khiến Isabella cảm thấy bất an, và cách duy nhất để đối phó với sự bất an đó là nghiền nát tinh thần của Carnitine, biến cô thành một cỗ máy vô tri, không còn chút ý chí nào. Isabella cũng thường xuyên giao cho Carnitine những nhiệm vụ khó khăn, tốn thời gian, hoặc thậm chí là nguy hiểm trong phòng thí nghiệm, cố ý vắt kiệt sức lực và tài năng của cô.
Mỗi lần Isabella trò chuyện với các học giả quý tộc trong phòng thí nghiệm đều khoe khoang về những "tiến bộ vượt bậc" trong nghiên cứu của mình. Carnitine đang im lặng làm việc ở góc phòng, hoàn toàn bị lãng quên, như một vật trang trí vô tri. Isabella nhìn cô ta, một tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt, đầy sự độc ác.
"Và tất nhiên, những nghiên cứu phức tạp này đòi hỏi một sự tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, thứ mà tôi không có thời gian để bận tâm."
Isabella nói, giọng điệu đầy vẻ cao ngạo, liếc nhìn Carnitine.
"May mắn thay, tôi có một trợ lý rất 'chăm chỉ'. Carnitine, em có thể giúp ta lấy cái lọ hóa chất màu xanh lá cây ở trên giá cao nhất được không? Cẩn thận kẻo làm đổ đấy, nó rất đắt tiền."
Lời nói của Isabella không phải một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh hạ thấp, biến Carnitine thành một người hầu ngay trước mặt những người có địa vị ngang hàng. Các học giả khác thoáng nhìn Carnitine, một số người thể hiện sự thương hại trong ánh mắt, nhưng không ai dám lên tiếng. Họ biết rõ địa vị của Isabella, và không ai muốn gây rắc rối với gia tộc Vincent Antonius hùng mạnh. Carnitine cúi đầu, lặng lẽ bước đến, kiễng chân lấy lọ hóa chất. Cô biết, Isabella muốn cô cảm thấy mình thấp kém, muốn cô bị sỉ nhục, và cô ta đã thành công.
Một lần, các Giáo sư đã đặt ra một vài câu hỏi sâu hơn về cơ chế hoạt động của các hợp chất. Isabella lúng túng, phải dựa vào trí nhớ thay vì sự hiểu biết. Cảm giác bất an và bị nghi ngờ dâng lên, cô ta quyết định phải làm một điều gì đó để lấy lại uy tín và nắm bắt kiến thức thực sự.
Khi những người khách rời đi, vẻ mặt kiêu ngạo của Isabella biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và bối rối. Cô ta tiến đến chỗ Carnitine, đặt mạnh một bản báo cáo lên bàn.
"Ngươi đã làm gì với những con số này?" Giọng cô ta sắc lạnh, đầy vẻ đe dọa.
"Chúng không khớp với dữ liệu từ phòng thí nghiệm của ta."
Carnitine siết chặt chiếc ống nghiệm trong tay.
"Thưa tiểu thư, các phép đo đều được thực hiện theo tiêu chuẩn. Có thể do sự biến đổi của mẫu vật."
"Đừng ngụy biện!" Isabella gầm lên, xô đổ một vài dụng cụ.
"Ngươi đã đưa cho ta công thức, nhưng lại giấu đi những chi tiết quan trọng nhất. Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ta đã phải giả vờ hiểu biết trước mặt bọn họ. Ngươi đang cố ý khiến ta trở nên ngu ngốc!"
Carnitine không nói gì. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt Isabella, vẻ mặt bình thản đến khó chịu. Sự im lặng của cô càng khiến Isabella tức giận hơn.
"Nói cho ta biết, cơ chế phân rã này hoạt động như thế nào?" Isabella gằn giọng.
"Tại sao lại cần phải có bước điều chỉnh nhiệt độ chính xác đến từng mili-độ? Ngươi đã không ghi điều đó trong báo cáo!"
Carnitine vẫn im lặng, tay cô run rẩy nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Cô đã biết trước ngày này sẽ đến. Cô sẽ không để cô ta cướp đi thứ quan trọng nhất của mình: trí tuệ. Isabella chỉ có thể lấy được sản phẩm cuối cùng, nhưng không thể có được quá trình tư duy đã tạo ra nó.
Isabella, với cơn giận tột cùng, túm lấy cổ áo Carnitine.
"Nói! Hay ngươi muốn ta phải tước đoạt mọi thứ từ ngươi, kể cả sự tự do?"
Carnitine khẽ lắc đầu, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo.
"Tiểu thư không thể hiểu được đâu. Nó nằm trong chính dị năng của tôi. Chỉ có tôi mới cảm nhận được những dao động vi tế của Năng lượng Bóng tối khi chúng bị phân rã."
Cô nói dối, nhưng đó là một lời nói dối hoàn hảo, đủ để đánh lạc hướng Isabella.
Isabella thả Carnitine ra, khuôn mặt cô ta tái nhợt. Cô ta đã chạm đến một giới hạn mà cô ta không thể vượt qua. Dị năng của Carnitine chính là chìa khóa mà cô ta không thể lấy được.
Ở một góc khuất, Lena đang lặng lẽ quan sát. Cô đã theo Carnitine đến đây, lo lắng cho người bạn của mình. Cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nghe thấy từng lời sỉ nhục, và thấy sự bất lực trên khuôn mặt Carnitine. Nỗi tức giận dâng lên trong lòng Lena. Cô không thể làm gì để giúp đỡ, nhưng cô biết rằng mối thù này sẽ không bao giờ được tha thứ.
Carnitine lẳng lặng thu dọn đồ đạc, khóa cửa phòng thí nghiệm và bước đi. Cô không nhìn lại, cũng không nói một lời. Nụ cười rạng rỡ từng bừng sáng trên khuôn mặt cô giờ đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt trống rỗng, vô hồn. Cô chỉ còn lại sự ám ảnh với việc hoàn thành nhiệm vụ được giao, không hơn không kém. Cô cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn trong chính căn phòng thí nghiệm mà cô từng yêu quý, bị biến thành một cái bóng mờ nhạt, một cái tên bị lãng quên trong lịch sử. Lena nhìn theo bóng lưng bạn, trong mắt cô cũng lóe lên một ngọn lửa hận thù. Họ sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.
—
Những sự việc như vậy cứ lặp đi lặp lại. Carnitine, từ một cô gái đam mê, nhiệt huyết, dần trở nên u uất, câm lặng. Nụ cười rạng rỡ từng bừng sáng trên khuôn mặt cô giờ đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt trống rỗng, vô hồn, như một con búp bê vô tri. Cô chỉ còn lại sự ám ảnh với việc hoàn thành nhiệm vụ được giao, không hơn không kém. Cô cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn trong chính căn phòng thí nghiệm mà cô từng yêu quý, bị biến thành một cái bóng mờ nhạt, một cái tên bị lãng quên trong lịch sử.
Bình luận
Chưa có bình luận