Arthur Vincent Antonius và Marcus Vincent Antonius miễn cưỡng đặt chân lên vùng đất cằn cỗi của Vùng Đất Vỡ, mang theo không chỉ hành lý mà còn cả sự bất mãn sâu sắc. Arthur, với xuất thân cao quý và tư chất của một học giả uyên bác, chưa bao giờ quen với sự thô ráp và khắc nghiệt của chiến trường. Việc phải rời xa những thư viện yên tĩnh, những cuộc tranh luận chính trị tao nhã và sự tiện nghi của Vương đô Sapphire khiến anh ta không ngừng cau có. Anh ta liên tục than phiền về điều kiện sống khắc nghiệt, từ những cơn gió lạnh thấu xương mang theo bụi bẩn đến những bữa ăn đơn giản không hợp khẩu vị của giới quý tộc. Áo choàng lụa của anh ta luôn dính đầy bụi đất, một sự sỉ nhục đối với địa vị và gu thẩm mỹ tinh tế của anh ta. Đặc biệt, sự "thô lỗ" và thiếu tôn kính của binh lính thường dân càng làm Arthur cảm thấy bị hạ thấp và khó chịu.
"Thật không thể chấp nhận được!"
Arthur lẩm bẩm, dùng chiếc khăn tay thêu tinh xảo lau đi vệt bùn bắn lên tay áo, vẻ mặt nhăn nhó như thể vừa chạm phải thứ gì đó ô uế.
"Cái vùng đất này còn tệ hơn cả những câu chuyện cổ tích rùng rợn nhất. Và những người lính này... chúng chẳng biết phép tắc gì cả, hành xử như những kẻ man rợ. Họ thậm chí còn không biết cúi chào đúng cách khi ta đi ngang qua!"
Anh ta chủ yếu thu mình trong chiếc lều chỉ huy được dựng vội, coi nó như một ốc đảo tạm thời giữa sự man rợ xung quanh, nơi anh ta có thể vùi mình vào những bản báo cáo và đề xuất chiến thuật sơ bộ từ xa, tránh xa mọi tiếp xúc trực tiếp với sự hỗn loạn của chiến trường. Trong thâm tâm, Arthur coi những nhiệm vụ thực địa là công việc của những kẻ thấp kém hơn, những người sinh ra chỉ để chiến đấu và hy sinh một cách vô nghĩa.
Marcus, em họ của anh, dù năng động và có phần thực tế hơn, cũng không giấu nổi sự lo lắng về việc phải dính líu quá sâu vào các trận chiến nguy hiểm. Anh ta, với dị năng có khả năng phòng thủ mạnh mẽ và kiểm soát địa hình, nhưng lại ưu tiên việc bảo vệ các vị trí quan trọng và duy trì sự an toàn của bản thân cùng những người được giao phó hơn là chủ động truy tìm quái vật trong những khu vực nguy hiểm. Anh ta hiểu rõ giá trị của việc bảo toàn lực lượng, một quan điểm khác biệt sâu sắc so với sự hiếu chiến và đôi khi liều lĩnh của một số người khác.
Và như một lẽ tất yếu, ngay cả giữa khói bụi mịt mù và tiếng gầm gừ man rợ của quái vật nơi biên cương, chiến trường thực sự của anh em họ Vincent Antonius lại nằm ở những cuộc đấu khẩu sắc lạnh và những cái liếc mắt đầy ý tứ, phản ánh sự khác biệt sâu sắc trong cách tiếp cận, tính cách và cả những động cơ tiềm ẩn của họ.
Arthur, với vầng trán cao luôn nhăn lại vì suy tư và sự khó chịu thường trực, hiếm khi rời khỏi chiếc bàn chất đầy bản đồ và giấy tờ trong lều chỉ huy. Anh ta coi không gian chật hẹp này là thánh địa của trí tuệ, nơi anh ta cảm thấy an toàn và có thể phát huy khả năng phân tích của mình, coi thường những kinh nghiệm thực chiến mà anh ta cho là "thô thiển" và thiếu tính hệ thống. Anh ta tin rằng chiến thắng phải được xây dựng trên nền tảng của lý thuyết và chiến lược được tính toán kỹ lưỡng, không phải dựa vào sự may rủi hay bản năng chiến đấu đơn thuần.
"Marcus, bản báo cáo của cậu về chủng 'Quỷ Đất Đuôi Gai' này quá sơ sài."
Arthur nói, ngón tay thon dài với móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng gõ nhẹ lên một điểm trên bản đồ, vẻ mặt đầy vẻ phán xét và khó chịu. Anh ta không thể hiểu nổi tại sao em trai mình lại có thể cẩu thả đến vậy trong một vấn đề quan trọng như thế này.
"Cậu chỉ mô tả hành vi tấn công một cách hời hợt, như thể đang kể một câu chuyện tầm phào sau bữa tối, nhưng hoàn toàn không hề đi sâu vào phân tích vòng đời, thói quen di chuyển theo đàn hay cơ chế tái sinh phức tạp của chúng. Làm sao chúng ta có thể xây dựng một chiến thuật phòng thủ hiệu quả, một kế hoạch tấn công toàn diện nếu chỉ dựa vào những quan sát hời hợt và thiếu chính xác như thế này? Nó hoàn toàn thiếu tính khoa học và chiến lược, giống như việc xây một ngôi nhà cao tầng mà không có nền móng vững chắc vậy! Hậu quả sẽ khôn lường!"
Giọng điệu của Arthur mang vẻ thất vọng rõ rệt, pha lẫn sự coi thường đối với phương pháp làm việc mà anh ta cho là thiếu chuyên nghiệp của em trai, dù anh ta chưa bao giờ đích thân đối mặt với con quái vật đó, chưa từng cảm nhận được sự ghê rợn khi đối diện trực tiếp với cái chết và sự tàn bạo của chúng.
Marcus, người vừa trở về từ một buổi tuần tra đầy bùn đất và mùi hôi tanh của quái vật, bộ giáp da dính đầy máu khô và mồ hôi, quẳng chiếc găng tay da nhuốm máu lên chiếc bàn gỗ ọp ẹp với một tiếng "bịch" nặng nề, làm lay động cả những bản đồ và giấy tờ của Arthur. Vẻ mặt anh ta mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự kiên cường và một chút giận dữ trước thái độ hách dịch của anh trai.
"Thưa anh Arthur." Marcus đáp lại, giọng anh ta trầm hơn bình thường, pha lẫn sự mỉa mai, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt của Arthur,
"vòng đời mà chúng tôi quan tâm ở đây là làm sao sống sót sau mỗi cuộc tấn công, làm sao bảo vệ những người lính dưới quyền mình, chứ không phải ngồi đây trong cái lều ấm áp này để phân tích từng thớ thịt thối rữa của lũ quái vật hay nghiền ngẫm những cuốn sách cổ trong thư viện hoàng gia!"
Anh ta cảm thấy mệt mỏi với những lời lẽ lý thuyết suông của anh trai, những người chưa từng thực sự nếm trải mùi vị của chiến tranh.
"Tôi đã tận mắt thấy chúng xuất hiện từ những khe nứt địa hình sâu hoắm, cảm nhận được sự rung chuyển của đất khi chúng di chuyển, và tôi biết rõ nơi nào chúng có thể ẩn nấp, nơi nào chúng ta nên tập trung lực lượng để phòng thủ. Đó là thông tin thực chiến, thông tin sống còn, không phải những lý thuyết suông và những hình vẽ nguệch ngoạc từ trong sách vở hay trên bản đồ. Anh có dám tự mình ra ngoài đó, đi giữa làn tên mũi giáo và móng vuốt của quái vật để mà 'phân tích' không, hay anh chỉ giỏi ra lệnh và phán xét từ đằng sau những bức tường an toàn của chiếc lều này?"
Marcus cố tình phớt lờ ánh mắt dò xét và vẻ mặt khó chịu của Arthur, quay sang Trung tướng Gareth, người đang im lặng quan sát cuộc tranh cãi của hai anh em, để thảo luận về kế hoạch phòng thủ cho đêm tới, như thể những lời lẽ cao đạo của Arthur chỉ là tiếng gió thoảng mây bay, không đáng để anh ta bận tâm.
Thêm vào đó, trong những cuộc họp với các sĩ quan quân đội dày dặn kinh nghiệm, Marcus thường xuyên đưa ra các "lời khuyên" và đề xuất chiến thuật trái ngược hoàn toàn với những phân tích phức tạp và đôi khi xa rời thực tế của Arthur. Anh ta luôn cố gắng trình bày một phiên bản rút gọn, thực tế hơn, dễ hiểu hơn, dựa trên kinh nghiệm chiến đấu trực tiếp của mình, khiến những lập luận dài dòng và rối rắm của Arthur trở nên xa rời thực tế và kém thuyết phục trong mắt những người lính đã quen với sự tàn khốc của chiến trường và sự cấp bách của từng khoảnh khắc sinh tử. Anh ta tin rằng hành động trực tiếp, kinh nghiệm thực tế xương máu và sự nhanh nhạy trong việc ứng phó với tình huống mới là con đường duy nhất dẫn đến chiến thắng, còn những lời nói suông và những phân tích phức tạp của Arthur chỉ làm chậm trễ mọi thứ, gây lãng phí thời gian quý báu và có thể dẫn đến những tổn thất không đáng có.
"Chúng ta cần hành động nhanh chóng, đưa ra quyết định dứt khoát, không phải ngồi đây tranh luận về vòng đời của một con quái vật sắp xé xác chúng ta thành trăm mảnh."
Marcus từng thẳng thừng nói trong một cuộc họp, ánh mắt anh ta quét qua Arthur đầy ẩn ý, ngầm chỉ trích sự chậm trễ và thiếu quyết đoán của anh trai.
Sự bất hòa giữa Arthur và Marcus không chỉ dừng lại ở những tranh cãi về chiến thuật hay phương pháp nghiên cứu quái vật. Dưới lớp vỏ bọc của những lời lẽ hoa mỹ và sự im lặng bề ngoài, ẩn chứa một sự cạnh tranh ngấm ngầm, một sự so kè về địa vị và quyền lực.
Với dòng dõi Vincent Antonius cao quý, là anh em ruột của cố Nữ hoàng Dahlia, Arthur và Marcus đều nắm giữ những lãnh địa rộng lớn và một tầm ảnh hưởng chính trị không nhỏ trong vương quốc. Theo một số luật lệ cổ xưa và những lời đồn đại trong giới quý tộc, nếu Nữ hoàng Eira không có người thừa kế trực tiếp, thì hậu duệ của dòng Vincent, mà cụ thể là Arthur và Marcus, sẽ là những ứng cử viên sáng giá cho ngai vàng. Ý thức được điều này, cả hai anh em đều âm thầm xây dựng vây cánh và củng cố quyền lực của riêng mình, ngay cả khi đang thực hiện nhiệm vụ chung tại tiền tuyến. Những bất đồng trong công việc đôi khi chỉ là cái cớ để họ thể hiện sự vượt trội của bản thân và hạ thấp đối phương trong mắt những người xung quanh.
Arthur, với sự thông minh và khả năng diễn thuyết sắc bén, thường cố gắng gây ấn tượng với các sĩ quan cấp cao bằng những phân tích uyên bác và những chiến lược được tính toán tỉ mỉ, ngầm khẳng định sự hiểu biết sâu rộng về chính trị và quân sự của mình, những phẩm chất mà anh ta cho là cần thiết cho một người lãnh đạo tương lai. Trong khi đó, Marcus lại tập trung vào việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với binh lính và các chỉ huy cấp dưới bằng sự quả cảm, tinh thần trách nhiệm và sự quan tâm chân thành đến sự an toàn của họ, tạo dựng hình ảnh một nhà lãnh đạo gần gũi và đáng tin cậy, người luôn sẵn sàng chiến đấu ở tuyến đầu cùng với thuộc hạ của mình.
Mỗi người đều có những toan tính riêng, những mục tiêu ngầm ẩn sau vẻ ngoài phục tùng mệnh lệnh của Nữ hoàng. Vùng Đất Vỡ, nơi lẽ ra phải là chiến trường chống lại quái vật, lại trở thành một đấu trường khác, một chiến trường của quyền lực và sự kiêu hãnh, nơi hai anh em nhà Vincent Antonius âm thầm so tài, gieo rắc thêm những mầm mống chia rẽ và phức tạp vào một tình hình vốn đã đầy rẫy nguy hiểm. Sự bất hòa của họ, dù chưa bộc lộ ra bên ngoài một cách rõ ràng, nhưng như những vết nứt ngầm dưới lòng đất, có thể lan rộng và gây ra những hậu quả khó lường cho cả vương quốc trong tương lai.
Bình luận
Chưa có bình luận