Đêm buông xuống, phủ lấy Cung điện Sapphire bằng một tấm màn nhung đen kịt, nuốt chửng những tia nắng cuối cùng của Miền Ánh Sáng. Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo và những ngọn đuốc lấp lánh phản chiếu trên đá cẩm thạch trắng mới soi rõ vẻ uy nghi, nhưng cũng đầy cô tịch của nó.
Ta cảm nhận được sự im lặng đó, một sự im lặng không phải của bình yên, mà của một gánh nặng, một sự đè nén. Bên trong Đại Sảnh Đường, sự im lặng còn nặng nề hơn cả bên ngoài, được tô điểm bởi tiếng gió rít qua những khe cửa sổ cao vút và tiếng lạch cạch đều đặn của những bộ áo giáp của thị vệ tuần tra, như tiếng kim đồng hồ đang đếm ngược một điều gì đó sắp sửa xảy ra – một điều mà Ta đã nhìn thấy hàng ngàn lần.
Nữ hoàng Eira Antonius, ở tuổi đôi mươi, một vẻ đẹp lạnh lùng và sắc bén, ngồi trên ngai vàng Sapphire – một kiệt tác được chạm khắc tinh xảo từ những khối đá quý hiếm nhất, lạnh lẽo và cứng nhắc như chính nàng. Đôi mắt màu thạch anh tím tĩnh lặng của nàng quét qua những gương mặt căng thẳng bên dưới: những cận thần, những quý tộc với vẻ mặt ẩn chứa toan tính, và những viên tướng mang nặng nỗi lo toan chiến trường đang chờ đợi mệnh lệnh.
Ta nhìn nàng, một đóa hoa băng nở trong sự cô độc, không còn là Hoàng nữ Eira non nớt, bị bỏ rơi, mà là Nữ hoàng đời thứ sáu, người kế vị ngai vàng đẫm máu và đầy tranh chấp của mẹ mình. Một ngai vàng được xây dựng trên xương máu và sự hy sinh, nhưng cũng bị nhuốm bẩn bởi những sai lầm của người đi trước, bởi những tiếng than khóc của dân chúng đã thấm vào từng thớ đá của Ta.
Di sản của Dahlia Antonius, người mẹ đã khuất của Eira, vẫn còn ám ảnh mọi ngóc ngách của vương quốc, hằn sâu vào từng vết nứt trên tường thành, từng tiếng thở dài của dân chúng, và từng ánh mắt e sợ của những người đã từng sống dưới triều đại của bà ta.
Ta nhớ rõ Dahlia.
Nữ hoàng tiền nhiệm, một kẻ tàn nhẫn và xa hoa đến cực độ, đã đẩy dân chúng đến bờ vực phẫn nộ với những chính sách thuế nghiệt ngã, những sắc lệnh vô lý tước đoạt quyền lợi, và lối sống hoang phí không tưởng.
Các bữa tiệc xa hoa thâu đêm suốt sáng, nơi rượu chảy như suối và vàng bạc chất đống; những cuộc săn bắn tàn bạo biến những khu rừng xanh tươi của Ta thành bãi chiến trường đẫm máu; và sự thờ ơ lạnh lùng trước nỗi khổ của thần dân đã biến Dahlia thành một biểu tượng của sự mục nát, một vết nhơ trong lịch sử Vương tộc Antonius.
Cung điện Sapphire, dưới thời Dahlia, không phải là trung tâm của sự cai trị công minh mà là một ổ sâu bọ của sự thác loạn và sa đọa, nơi những tiếng cười ghê tởm của kẻ có quyền lực che lấp tiếng khóc than của người dân – những tiếng khóc mà Ta đã hấp thụ vào lòng mình.
Hoàng quân Arlo, người cha mà Eira chưa bao giờ thực sự biết đến, đã chọn tiền tuyến là nơi dừng chân, là chiến trường đẫm máu để chạy trốn khỏi sự ghê tởm với bà Ta và sự mục nát đến tận cùng của Vương đình. Ông dốc toàn bộ tâm huyết vào chiến trường, đối mặt với lũ quái vật gớm ghiếc còn dễ chịu hơn là đối mặt với Dahlia và những âm mưu thâm độc, sự giả tạo trong cung cấm. Cuộc sống nơi tiền tuyến, dù khắc nghiệt và đầy nguy hiểm, lại mang đến cho ông sự thanh thản mà ông không thể tìm thấy trong chính ngôi nhà của mình. Ta đã chứng kiến sự giằng xé trong tâm hồn ông, sự hy sinh thầm lặng của một người cha.
Hậu quả là Eira lớn lên như một đóa hoa cô độc, tự lập từ rất sớm, không có sự ấm áp của tình cha hay sự dìu dắt của mẹ. Nàng đã chứng kiến sự thối nát, sự suy đồi của vương triều từ khi còn là một đứa trẻ, những hình ảnh và âm thanh đó đã tôi luyện lòng nàng thành một sự lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm đến đáng sợ. Máu của Dahlia chảy trong huyết quản nàng, ban cho nàng sự quyết đoán và tàn độc của một nữ vương, nhưng sự cô độc đã tôi luyện nàng thành một thứ còn cứng rắn hơn cả thép, một khối băng lạnh lẽo được bọc trong một ý chí sắt đá không thể lay chuyển. Nàng thề sẽ không bao giờ để Vương tộc suy yếu, mục nát và dễ bị tổn thương như dưới thời mẹ mình. Đó là một lời thề được khắc sâu vào xương tủy của Ta, hứa hẹn một triều đại khác, nhưng liệu có tốt đẹp hơn?
Cái chết của Dahlia, bị ám sát bởi một trong những hầu nam của bà ta, đó là một vết sẹo khó phai mờ trong lịch sử Vương tộc Antonius. Sự kiện ấy không mang lại sự giải thoát như nhiều người lầm tưởng, mà chỉ châm ngòi cho một cuộc chiến ngầm còn khốc liệt hơn. Một thế lực phản đối Vương tộc đã lớn mạnh, lan rộng như nấm mốc trong bóng tối, rải rác từ tầng lớp quý tộc bất mãn với sự độc tài của Dahlia đến những người dân thường khốn khổ, căm hận Vương đình vì những chính sách tàn bạo. Ta đã cảm nhận được những luồng năng lượng bất mãn, những hạt giống phản loạn gieo sâu vào lòng đất.
Những âm mưu lật đổ ngai vàng đã diễn ra nhiều lần, nhưng đều thất bại. Tuy nhiên, những vụ ám sát đó cũng đủ gieo rắc sự sợ hãi, báo hiệu một cuộc chiến không khoan nhượng đang âm ỉ cháy dưới bề mặt yên bình giả tạo của vương quốc. Evelos, dù được gọi là Miền Ánh Sáng, vẫn bị bao phủ bởi những bóng ma của quá khứ và những âm mưu của hiện tại. Ta dõi theo từng hành động, từng hơi thở, biết rằng chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả bình nguyên này.
Eira không để những biến động đó làm mình nao núng. Trái tim nàng, giống như viên Sapphire trên ngai vàng, vừa đẹp đẽ vừa lạnh giá, không một chút ấm áp hay lòng trắc ẩn nào. Mục tiêu của nàng rất rõ ràng, không hề có sự mơ hồ: duy trì sự thịnh vượng và tuyệt đối hóa quyền lực của Vương tộc. Không phải vì tình yêu máu mủ hay lòng trung thành mù quáng với tổ tiên, mà vì nàng hiểu rằng đó là trách nhiệm, là nền tảng của quyền lực mà nàng vừa kế thừa, và nàng muốn củng cố nó đến mức không ai có thể lay chuyển. Nàng khao khát quyền lực tuyệt đối, tin rằng đó là con đường duy nhất để Evelos tồn tại vững mạnh và an toàn trước mọi hiểm nguy, cả từ quái vật lẫn những mối đe dọa nội bộ. Đối với nàng, Thần điện là một lực cản lỗi thời, một thế lực chia sẻ quyền lực cần được dần dần loại bỏ, hoặc ít nhất là đặt dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Vương tộc.
Ta cảm nhận được ý chí sắt đá đó, nhưng cũng thấy sự mù quáng trong khát vọng thống trị của nàng. Liệu quyền lực tuyệt đối có thực sự mang lại sự an toàn cho Evelos, hay chỉ là một ảo ảnh khác, một bức màn che đi sự mục rữa sâu thẳm hơn?
Bình luận
Chưa có bình luận