Chương 6: Tán cây



Tfmte đeo túi ngang qua vai, con bé đã nhét đầy chiếc túi tròn màu đỏ cam bằng bánh kẹo và quần áo. Chiều nay Cemgu ngất trong thư viện, hai người già mãi chăm sóc em ấy rất lâu. Cho nên giờ không ai có thể ngăn Tfmte đi khỏi nhà nữa, con bé nắm chặt hai tay, lòng đầy quyết tâm. 

 

Trăng tròn to như cái bánh kem trắng lớn át nửa bầu trời. Ánh trăng dịu dàng như ánh mắt Mẹ nhìn nó ở nhà thờ, lặng lẽ dõi theo cái bóng nhỏ xíu qua ô cửa sổ tròn trên cầu thang. Căn nhà im lìm, mùi nắng chiều đọng lại trên vách gỗ ấm áp tình yêu thương, Tfmte hít một hơi lớn trong khi mắt đã rơm rớm nước. Thật lòng mà nói, con bé không hề thích chuyện này, ra khỏi nơi nó đã lớn lên ư? Thật đáng sợ. 

 

Cầu thang hợp tác với đứa trẻ một cách đau lòng, thay vì kêu ken két như mọi lần, tối nay những bậc thang bỗng trở nên câm lặng. Cửa hông dẫn ra vườn trái không khóa, Tfmte ngỡ ngàng, nước mắt lã chã, đến cả Mẹ cũng muốn nó ra đi ư? Mẹ cũng cảm thấy đây là điều đúng đắn ư? Con bé quay đầu nhìn vào nhà. Chẳng ai xuất hiện để ngăn nó hết, mọi người đã bỏ rơi Tfmte thật rồi!

 

Bằng tất cả sức lực, Tfmte chạy ra khỏi cửa. Chân con bé dẫm lên lớp cỏ mịn ướt đẫm sương đêm. Chân nó bẩn và ướt quá. Tfmte nhắm mắt, chạy mãi chạy mãi. Rồi vấp vào một thân cây, ngã úp mặt xuống cỏ.

 

###

 

Cỏ xanh, trời trắng, những thân cây mờ ảo. Trăng chắn hết phân nửa bầu trời, xanh ngắt. Tôi lướt trên cỏ thật chậm rãi, ngôi nhà cam với những ô cửa hồng thật xa xôi. Tôi quay đầu, trước mắt chỉ còn hai màu xanh trắng.

 

Người con gái trắng toát lấu lấy tay tôi, bàn tay phải bị kéo lấy lạnh ngắt. Tôi màu tím, cổ tay tím tái. Tôi không mang giày, hẳn rồi, vì luôn có những vệt nhạt nhòa bẩn thỉu bị bỏ lại phía sau.

 

Cô ta nhanh hơn, đôi chân nhỏ như búp bê bắt đầu chạy. Hai tròng mắt tôi cứng đờ đón gió, đau rát. Sương trắng và cỏ xanh tấp vào người. Tôi trượt chân, nhưng cô ta không ngã. Chỉ có một chấm tím xấu xí trên tấm phông xanh.

 

Cô ta kéo tôi thúc giục, nhướng người về nơi thăm thẳm xanh phía trước. Trời, mây và mặt đất hòa trộn, tách rời, sống và không sống. Từng mảng màu hợp nhất rồi tách rời, kéo dãn rồi nén lại, cô ta trông thật méo mó. 

 

Tôi giữ lấy bàn tay lạnh lẽo ấy, cô ta không có xương, khối đất sét trắng biến dạng mỗi khi tôi bóp lấy. Chân tôi đau và bắp chân co rút còn cô ta hoàn toàn nguyên vẹn.

 

Mày là thứ gì?

 

Tôi không thể nói, miệng khô khốc và đôi mắt mở to, quan sát những đường nét mờ nhạt trên gương mặt hoàn mỹ đó.

 

Ô kìa, đây không phải là Mẹ ư?

 

Miệng tôi kéo lên một nụ cười cứng đờ. Lưng bỗng nhiên bị ai đó đá mạnh vào, trời đất quay cuồng, tôi chết ngất vào lúc nào tôi cũng chẳng biết. 

 

###

 

“... Cemgu... Chết... Hu hu hu...”

 

“ Đừng... mà... hu hu hu.”

 

“ Oa! ... mà!”

 

Khóc dở như quỷ! Cemgu khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt méo mó của Tfmte, con bé khóc hơn cả khóc đám ma nữa. Mắt đau, cổ họng đau, cả người chỗ nào cũng đau, Cemgu cố gọi Tfmte: “Này...”

 

Tiếng khóc đột ngột dừng lại, sau đó càng kinh khủng hơn, con bé dùng hết sức bình sinh mà gào vào tai cô, hai cánh tay nhỏ xíu hóa ra cũng có lực phết: “Em đừng có chết! Đừng có chết mà!”

 

“A!” Cemgu kêu khẽ một tiếng, con bé đột ngột ôm chặt làm cô khó thở. Không còn chút sức lực nào, Cemgu lại lịm đi. Trước khi ngất, cô còn thấy buồn cười, có khi vì bị ôm chặt nên mới chết cũng nên?

 

###

 

Mặt trăng hồng nhạt chắn hết một góc lớn bầu trời tím sẫm. Cô ta mang trên mình sắc tím, đứng thẳng, bị gió thổi thành từng mảng màu lem nhem, rối loạn. Cô ta cam, nhỏ bé, vững chãi, ấm áp ôm lấy tôi, rơi nước mắt vàng.

 

Màu tím xòe bàn tay mềm oặt trước mặt tôi. Màu cam vòng tay ôm qua eo tôi, dụi đầu lên lớp vải xanh ngắt nhòe nhoẹt. Chân tôi vẫn hướng về phía trước, bước những bước dài theo màu tím, bỏ lại chấm cam nho nhỏ ở thật xa phía sau.

 

Màu cam đuổi kịp màu tím ở lưng chừng núi, dưới chân tôi lộm cộm đất đá, khô không khốc. Màu tím kéo tôi tới trước, màu cam nắm lấy cô ta. Rắc một tiếng bẻ gãy cánh tay đất sét. Cái bóng tím vỡ vụn, kêu ken két và chìm nghỉm giữa bầu trời đã chuyển màu đen sẫm.

 

Cuối cùng tôi cũng có thể nhắm mắt.

 

###

 

Cemgu thường ngủ không sâu, những giấc mơ ngắn kéo đến thường xuyên làm gián đoạn giấc ngủ của cô. Cảm giác lo lắng cùng phòng bị trong thời gian dài cũng là một loại gánh nặng vô hình làm tinh thần kiệt quệ. Nói chung, chịu đựng hơn hai tháng trời mà vẫn chưa bị điên là do cô giỏi.

 

Gió hiu hiu thổi, không khí thơm nồng mùi gỗ thông, chăn ấm nệm êm, cả người đau nhức. Hiện tại, Cemgu vô cùng tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi để đánh một giấc phè phỡn. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thứ đánh thức Cemgu là tiếng khóc đưa đám của Tfmte chứ không phải cơn đau đầu gần chết nào đó.

 

Cô quơ tay bịt miệng Tfmte: “Đủ rồi, nín đi.” Xin hãy để đống nước mắt ấy lại để xin sỏ hai người lớn ở nhà khi bị tra hỏi tối qua ở đâu. 

 

Con bé mếu máo, bôi trét nước mắt nước mũi lên tay cô: “Hu hu hu...” Tối hôm qua khi Tfmte chạy được một khoảng ngắn ra khỏi nhà thì gặp Cemgu đang nằm giữa cánh đồng hoa cúc. Cô ngã gọn trong cái hốc giữa đồng, bị con bé vấp trúng khi đang chạy. Tình trạng khi đó được miêu tả là im lìm, cứng đờ như chết từ đời nào rồi. Tfmte thì ngây thơ nghĩ rằng mình đã lỡ giết em, vừa ôm cô vừa khóc sắp tắt thở.

 

“Sau đó em đột ngột đứng phắt dậy, hất chị ra chạy về phía vách núi.” Con bé vo tròn chiếc khăn tay ướt nước mắt, nghẹn ngào trách. “Chị sợ lắm đó! Em hư quá!”

 

Mắc cười thiệt, Cemgu vừa cố nhịn cười vừa vỗ lưng Tfmte. Chị cả bé nhỏ coi bộ sợ lắm rồi, thương quá đi, phải dỗ thôi. “Tfmte đã cố giữ em lại nhỉ? Chị giỏi thật đó, nếu không có chị là em xong rồi. Cảm ơn chị nhiều nhé.” Cây nấm to có trái tim bé nhỏ khẽ gật đầu.

 

Miệng Cemgu treo một nụ cười thật tươi, cô nhìn về phía người phụ nữ vẫn giữ yên lặng từ nãy đến giờ: “Cả chị nữa, em rất biết ơn.”

 

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Không cần nói miệng. Cô chỉ cần mang ơn tôi suốt đời suốt kiếp là được.”

 

“Chị rộng lượng quá.” Cemgu hết nói nổi, mọi cảm giác biết ơn trong cô đã bay theo câu nói đầy rộng lượng kia đi về một phương trời xa xôi hết. Cái người cao cao mang áo khoác xẻ đuôi màu tím ngồi bên chiếc bàn thấp, tay chị ta mân mê con dao cùng món đồ thủ công gỗ. Cô vô thức ôm Mũ Nấm chặt hơn một chút. 

 

Chị ta đột ngột dừng tay, tiếng gọt gỗ rít tai bất ngờ biến mất đẩy bầu không khí vào trạng thái hết sức căng thẳng. Áo Khoác Tím đứng lên, lững thững đi mở cửa, khi quay người lại nhìn cả hai, chị ta vô cùng ân cần: “Ngủ đủ rồi nhỉ?”

 

“Cảm ơn chị, tụi em đi ngay.” Nghĩ kiểu gì thì Cemgu cũng thấy khả năng con dao cắm vào cổ hai chị em cao hơn chuyện tiếp tục khắc gỗ nhiều. 

 

Căn nhà có khoảng không gian bên trong theo hình tròn, rất tròn, và chỉ có đúng một phòng để giường, bàn ghế. Tổng thể không hề hài hòa hay phù hợp để sinh sống trong thời gian dài, nhất là khi hầu hết đồ vật đều cực kì mới. Cemgu lật chăn, kéo Tfmte lên, tấm nệm vẫn còn cứng mùi thuốc nhuộm. Nhìn người phụ nữ đứng cạnh cửa, cô nuốt hết những lời muốn nói xuống tận họng, cuộc đời ngắn lắm, biết càng nhiều càng dễ chết. 

 

Cemgu nắm tay Tfmte đứng bên ngoài ngôi nhà cùng một trăm nỗi sợ: “Chị có chắc là cái bà kia tối qua đã cứu em không?”

 

Tfmte nấc lên: “Hức, không biết nữa...”


“Nhưng chị đã làm tốt lắm rồi, đừng khóc nữa nhé…” Thật ra cổ muốn hỏi làm cách nào mà con bé này sống được tới giờ này hơn. 


Cả hai về nhà trong tình trạng khá thê thảm. Tfmte không biết đường và Cemgu cũng thế. Ngôi nhà của người phụ nữ lạ mặt nằm sâu trong rừng, cách rất xa đường chính, dù ngẩng hay cúi đầu cũng chỉ thấy một màu xanh ngắt của cây cối. Cỏ mọc lút đến bụng, cây trên đầu lại cao, kéo tán che khuất cả bầu trời. Cả hai đứa trẻ đứng ngơ ra giữa rừng rất lâu, ngẫm nghĩ một chút, Cemgu chọc vào mũ Tfmte: “Chị biết bay đúng không? Nếu bay lên trên có lẽ sẽ nhanh hơn đó.” 


Tfmte, lúc này đã lấy lại bình tĩnh ngơ ngác: “Vì sao, chúng ta có thể liên kết tâm trí với Qepoy mà?” 


Cemgu nắm chặt tay cô bé, sao cô không biết cái này? Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, “liên kết tâm trí” là cái quái gì? 


“Sao vậy?” Tfmte hỏi, con bé bị hành động nhìn ngó khắp nơi của Cemgu làm giật mình. Nó thấy cô đứng trơ ra, quay đầu nhìn về phía sau, nhìn đằng trước, trái, phải với gương mặt cau có. Tai Cemgu giật giật, dựng đứng cùng chiếc đuôi cam, gió lùa qua những thân cây đồ sộ, lay động bãi cỏ khổng lồ. 


Cemgu đưa tay ra đón lấy tia nắng loang lổ trong lòng bàn tay: “Tfmte, tán cây...” 


“Tán cây?” 


Cả hai cùng nhìn lên, tầng tầng lớp lớp những tán cây che khuất bầu trời, chẳng có mảng xanh lam trong trẻo nào dù cho gió vẫn đang thổi dữ. 


"Làm thế nào mà nắng có thể lọt qua." Cemgu hít một hơi: "Lọt qua ngần đó, tán cây sao, kệ cách nói đi! Làm sao có thể?" 


Tfmte đáp lời cô: "Đây là chuyện bình thường mà?" Con bé hoàn toàn không hiểu chuyện này có vấn đề gì mà lại khiến cô ngỡ ngàng đến thế. Những chuyện tưởng như bình thường với nó hóa ra cũng đem lại bất ngờ cho người khác. Và đúng là thế, Tfmte đã thành công làm Cemgu phải hỏi lại một lần nữa. Câu trả lời vẫn thế: "Đây là chuyện bình thường thôi." 


Con bé chỉ lên trời: "Nắng có thể xuyên qua bất cứ nơi nào mà nó muốn, mây có thể sà xuống tận mặt đất, mặt trời và mặt trăng có thể trở nên khổng lồ hay tí hon. Đó đều là chuyện thường ngày hết mà Cemgu?" 


"Chuyện này phản khoa học thế?" Cemgu hét lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán cô, "khoa học" lại là cái khỉ gì? Cô lại nhớ về cơn bão lần trước, đúng rồi, thời tiết! Cơn bão tuyết chết tiệt ấy quét qua nơi này trong đúng hai ngày, sau đó chỉ sau một đêm tất cả tuyết đã biến mất. Hoa vẫn nở, nắng vẫn đầy trời. Vô số chuyện nghe như bình thường giờ quay lại trong đầu Cemgu bằng dáng vẻ bất thường nhất của nó, mỗi lúc một khó hiểu.


Cô không thể giải thích được vì sao chúng sai, càng không thể hiểu được vì sao bản thân cô lại mặt định chuyện đó là sai. Cô đã sinh ra và lớn lên ở đây sao? Vậy vì sao cô lại đang chối bỏ cái sự thật hiển nhiên đó? Đây là thế giới thật sao?


Đây là thế giới thật sao? 


"A!" 


"Là thật mà..." Cemgu đè lên Tfmte, cô bóp vào gương mặt tròn trịa, hồng hào đến thái quá của đứa trẻ. Từng nốt tàn nhan sần sùi cộm vào ngón tay cô, mắt nó chớp, chớp. Cỏ, vốn chỉ cao đến bụng vì cả hai đã nằm xuống, giờ đây đã quá đầu, nhưng nắng vẫn còn đó, chính tia nắng đã nằm trong tay Cemgu lúc nãy. Cô vuốt dọc má Tfmte, chạm vào tai, đè ngón tay vào mạch máu sau tai, mạch vẫn đang đập. Còn cái mũ!


"Cemgu, Tfmte, các con đang làm gì vậy?" 


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout