Tình Yêu và khoảng trống






Cuộc sống của Bích Ngọc và Minh Khang trong căn phòng trọ nhỏ ở Sài Gòn trôi qua lặng lẽ, với những khoảnh khắc ấm áp xen lẫn một rào cản không thể gọi tên. Minh Anh, cô bé gần sáu tháng tuổi với đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ, là ánh sáng duy nhất xua tan những ngày tháng khó khăn. Minh Khang, dù mệt mỏi sau những giờ học và làm thêm, luôn dành thời gian chơi với Minh Anh, hát ru cô bé ngủ và chăm sóc Bích Ngọc với sự tận tâm không đổi. Nhưng sâu trong lòng, Bích Ngọc vẫn cảm nhận được nỗi buồn lẩn khuất trong ánh mắt anh, như thể anh biết trái tim cô chưa bao giờ hoàn toàn thuộc về mình.

Hoàng Minh ngồi trong căn hộ nhỏ ở Sài Gòn, ánh đèn bàn chiếu lên khuôn mặt anh, lộ rõ những quầng thâm dưới mắt. Từ ngày trở về Việt Nam, anh sống như một người mất hồn, trái tim bị giằng xé bởi yêu thương, hối hận, và sự bất lực. Anh yêu Bích Ngọc, tình yêu ấy là thật, sâu sắc và không hề thay đổi dù thời gian và khoảng cách đã cố chia cắt họ. Nhưng anh biết, cô giờ đây là một phần của gia đình nhỏ với Minh Khang, người đã hy sinh tất cả để che chở cho cô và Minh Anh, đứa bé có thể là con anh, hoặc không.

Những đêm dài, Hoàng Minh trằn trọc trên chiếc giường lạnh lẽo, ánh mắt lạc lõng nhìn trần nhà. Anh nhớ nụ cười rạng rỡ của Bích Ngọc khi họ dạo bước trên bãi biển Mỹ Khê, nhớ ánh mắt lấp lánh của cô khi anh đeo nhẫn vào tay cô dưới ánh nến lung linh. Nhưng những ký ức ấy giờ đây xen lẫn với nỗi đau. Nỗi đau vì đã bỏ rơi cô, vì không đủ mạnh mẽ để chống lại gia đình, và vì phải đối mặt với sự thật rằng cô đã xây dựng một cuộc sống mới mà không có anh. Anh nghĩ về Minh Anh, cô bé anh thoáng nhìn qua, nhưng chỉ cần nhớ lại, anh đã hình dung ra khuôn mặt nhỏ xíu ấy, với đôi mắt giống anh đến lạ. Anh biết, dù có đau đớn thế nào, anh không thể sống mà không thử một lần nữa để giành lại cô.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, Hoàng Minh quyết định liên lạc với Bích Ngọc. Anh cầm bút, đặt xuống mảnh giấy nhỏ, gõ từng chữ, tay run rẩy, từng nét chữ chứa đựng cả nỗi niềm và sự hy vọng:

“Bích Ngọc,

Anh muốn gặp em. Chỉ một lần thôi, để nói rõ mọi chuyện. 3 giờ chiều mai, quán cà phê cũ, em còn nhớ chứ? Anh đợi em.

Hoàng Minh.”

Anh gấp mảnh giấy, giao cho Khánh để nhờ anh ấy đưa đến Bích Ngọc.

Một buổi chiều, khi Minh Anh đang ngủ say trong nôi, Bích Ngọc ngồi bên bàn nhỏ, mở hộp kỷ niệm để sắp xếp lại những món đồ cũ. Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, rồi cánh cửa hé mở. Khánh, người bạn của Hoàng Minh, đứng ngoài cửa, khẽ gợi Bích Ngọc quay ra. Cô sững sờ khi Khánh đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ, ánh mắt anh ta thoáng chút ái ngại rồi lẳng lặng đi khuất, để lại Bích Ngọc đứng đó với trái tim đập thình thịch. Cô nhìn mảnh giấy, nhận ra nét chữ mạnh mẽ quen thuộc của Hoàng Minh. Đôi tay cô run rẩy mở mảnh giấy, như sợ rằng những dòng chữ bên trong sẽ làm sụp đổ thế giới mong manh mà cô đang cố xây dựng.

Bích Ngọc ôm mảnh giấy vào lòng, lệ tuôn dài, lòng đau như cắt. Cô không biết tại sao anh lại muốn gặp, nhưng sự tò mò và một nỗi lo lắng mơ hồ bao trùm lấy cô. Cô nghĩ về Minh Khang, người đã hy sinh tất cả để che chở cho mẹ con cô. Cô nhìn Minh Anh ngủ say trong nôi, khuôn mặt bé nhỏ có thể giống Hoàng Minh đến lạ, và tự hỏi: Nếu anh ấy trở về, mình sẽ phải làm gì? Liệu Minh Anh có phải con của anh Minh, hay… Một nỗi nghi ngờ mơ hồ trỗi dậy, khiến cô run rẩy. Khoảnh khắc thiêng liêng với Minh Khang trước khi chia tay, và những ngày ngọt ngào với Hoàng Minh ở Vũng Tàu, khiến cô không dám chắc đứa bé là con của ai.

Đúng lúc ấy, cửa phòng trọ mở ra. Minh Khang bước vào, áo sơ mi ướt mồ hôi sau ca làm thêm, khuôn mặt mệt mỏi nhưng sáng lên khi thấy Bích Ngọc. “Anh về rồi, Minh Anh ngoan không?” Anh hỏi, giọng dịu dàng, rồi nhận ra khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. “Ngọc, em sao vậy?” Anh lo lắng, tiến đến gần, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm.

Bích Ngọc ngập ngừng, tay vẫn ôm mảnh giấy. Cô biết mình không thể giấu anh thêm nữa, không thể để anh tiếp tục hy sinh trong bóng tối của sự thật. Với giọng run rẩy, cô đưa mảnh giấy cho anh. “Khang. Anh đọc đi. Là giấy hẹn của anh Minh.”

Minh Khang cầm mảnh giấy, ánh mắt thoáng chút dao động. Anh đọc từng dòng, khuôn mặt dần tái nhợt, đôi tay siết chặt tờ giấy đến mức nhàu nhĩ. Anh hiểu tất cả. Một cuộc hẹn. Từ Hoàng Minh. Nhưng điều khiến tim anh nhói đau hơn cả là ánh mắt của Bích Ngọc, lấp lánh sự xáo trộn và hy vọng khi nhắc đến Hoàng Minh. Anh cảm thấy như mình đang mất cô, dù cô vẫn đứng ngay trước mặt anh.

“Em, em định làm gì, Ngọc?” Minh Khang hỏi, giọng khàn đi, cố kìm nén cảm xúc, nhưng sự đau khổ vẫn hiện rõ trong từng lời. Anh muốn nghe cô nói, muốn biết trái tim cô đang nghiêng về đâu.

Bích Ngọc cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn. “Em không biết, Khang. Em chỉ biết em nợ anh quá nhiều. Nhưng anh Minh, anh ấy là cha của Minh Anh, hoặc có thể là…” Cô ngừng lại, không dám nói tiếp, nỗi nghi ngờ về cha của đứa bé khiến cô nghẹn thở, không tài nào thốt lên lời.

Minh Khang im lặng, ánh mắt anh đỏ hoe, như đang cố ngăn những giọt nước mắt chực trào. Anh đã hy sinh tất cả, từ gia đình đến tương lai để ở bên cô, nhưng giờ đây, sự trở lại của Hoàng Minh như một cơn sóng lớn, đe dọa cuốn đi mọi thứ anh đang cố gắng gìn giữ. “Ngọc, anh chỉ muốn em và Minh Anh hạnh phúc,” anh nói, giọng nghẹn ngào, bàn tay khẽ run. “Nếu em chọn anh Minh, anh sẽ không trách em. Nhưng hãy nói thật với anh: Em còn yêu anh ấy, đúng không?”

Câu hỏi của Minh Khang như một nhát cắt đâm thẳng vào Bích Ngọc, khiến cô tiếng nấc nghẹn ngào. Cô muốn phủ nhận, muốn nói rằng cô yêu anh, nhưng cô không thể nói dối. Cô chỉ ôm mặt, lắc đầu lia lịa, không thể thốt nên lời.

Những ngày sau đó, Bích Ngọc sống trong trạng thái thấp thỏm. Mảnh giấy hẹn của Hoàng Minh như một ngọn lửa nhỏ, vừa sưởi ấm vừa thiêu đốt âm ỉ. Cô thường xuyên nhìn vào mảnh giấy, hy vọng một dấu hiệu từ anh, nhưng cũng sợ rằng sự trở lại của anh sẽ phá vỡ gia đình nhỏ mà cô và Minh Khang đã cố gắng xây dựng. Minh Khang nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt cô, luôn lạc lõng và suy tư, nhưng mỗi lần anh hỏi, cô chỉ lắc đầu, mỉm cười gượng gạo: “Em không sao, anh đừng lo.” Bích Ngọc sống trong lo lắng và hy vọng lẫn lộn, trong khi Minh Khang vẫn chăm chút cho cô như mọi khi. Nhưng ánh mắt anh, luôn dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn sâu kín, khiến cô cảm thấy mình như một kẻ phản bội. Cô ôm Minh Anh vào lòng, thì thầm: “Mẹ phải làm sao đây, con yêu? Mẹ không muốn ai phải tổn thương…”

Cô trằn trọc cả đêm, ôm Minh Anh để tìm chút an ủi. Cô tự hỏi: Gặp anh Minh, liệu mình có đang phản bội anh Khang? Nhưng nếu không gặp, liệu mình có sống nổi với nỗi tiếc nuối này? Sau nhiều giờ đấu tranh nội tâm, cô quyết định sẽ gặp Hoàng Minh, không phải đưa ra lựa chọn, mà để đối mặt với quá khứ, để tìm một câu trả lời cho trái tim mình. Quyết định ấy đau đớn, nhưng cũng như một tia sáng nhỏ, mang theo hy vọng rằng cô sẽ tìm thấy lối đi trong căn phòng tăm tối của cuộc đời.

Chiều hôm sau, Bích Ngọc đến quán cà phê cũ, nơi cô và Hoàng Minh từng gặp nhau lần đầu. Quán nằm khuất trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, với những bức tường gạch đỏ phủ dây leo xanh mướt, cửa kính lớn phản chiếu ánh nắng nhạt, và tiếng nhạc acoustic dịu dàng vang lên từ loa. Những chiếc bàn gỗ nhỏ được bày trí gọn gàng, bên cạnh là những chậu cây nhỏ xinh, tạo nên một không khí ấm cúng nhưng thoáng chút hoài niệm. Mùi cà phê phin thơm nồng lan tỏa, gợi nhớ về những ngày tháng vô tư của Bích Ngọc, khi cô chưa bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu và trách nhiệm.

Cô bước vào, mặc một chiếc váy suông giản dị, mái tóc xoăn buộc lỏng, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lấp lánh sự xáo trộn. Hoàng Minh đã ngồi đó, ở chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những quầng thâm dưới mắt và nụ cười buồn. Anh mặc áo sơ mi trắng, lịch lãm nhưng không còn phong độ như trước, như thể những tháng ngày xa cách đã để lại dấu vết trên anh. Khi thấy Bích Ngọc, ánh mắt anh sáng lên, nhưng nhanh chóng nhuốm màu đau đớn, như đang nhìn một người vừa thân thuộc vừa xa lạ.

“Bích Ngọc,” anh khẽ gọi, đứng dậy, giọng trầm ấm nhưng run rẩy. Anh nhìn cô âu yếm, ánh mắt lấp lánh sự yêu thương và hối hận, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Cô ngồi xuống đối diện, đôi tay đan chặt trên bàn, ánh mắt lảng tránh. Khuôn mặt cô đượm buồn, nhưng vẫn mang nét dịu dàng từng khiến Hoàng Minh rung động. “Anh Minh… em đến rồi,” cô nói, giọng nhỏ, như sợ rằng chỉ một lời nói sai sẽ làm vỡ tan tất cả.

Hoàng Minh mỉm cười, nụ cười chân thành nhưng đầy xót xa. “Cảm ơn em đã đến. Anh… anh chỉ muốn biết em có ổn không. Minh Anh thế nào? Em… em có hạnh phúc không?” Anh hỏi, giọng dịu dàng, như đang cố mở ra một cuộc trò chuyện không làm tổn thương cô.

Bích Ngọc cúi đầu, nước mắt lấp lánh. “Minh Anh khỏe, cô bé rất ngoan. Nhưng em… em không biết mình có hạnh phúc không. Mọi thứ quá khó khăn, anh Minh. Gia đình em, gia đình anh Khang… họ coi em như một vết nhơ. Anh Khang đã hy sinh tất cả, nhưng em không thể cho anh ấy tình yêu trọn vẹn. Và Minh Anh… em thậm chí không biết cô bé là con của ai.” Giọng cô nghẹn lại, đôi vai run lên, như đang trút hết những áp lực đè nén.

Hoàng Minh nắm tay cô qua bàn, ngón tay ấm áp siết nhẹ, ánh mắt anh kiên định. “Ngọc, anh yêu em, tình yêu ấy không có điều kiện. Dù Minh Anh là con của ai, dù em đã trải qua những gì, anh vẫn muốn ở bên em. Anh biết anh không thể bù đắp hết những đau khổ em đã chịu, nhưng anh muốn thử, muốn cho em và con một cuộc sống tốt hơn.”

Bích Ngọc ngước lên, nước mắt lăn dài, ánh mắt lấp lánh sự xáo trộn. Lời nói của anh như một ngọn gió ấm, nhưng cũng khiến cô đau đớn vì phải đối mặt với thực tại. “Anh Minh… em không biết mình có thể bắt đầu lại không. Em nợ anh Khang quá nhiều. Và Minh Anh… cô bé cần một gia đình ổn định.”

Hoàng Minh im lặng, rồi khẽ nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm: “Ngọc, anh có một đề nghị. Hãy qua Canada với anh. Anh sẽ sắp xếp mọi thứ – nhà cửa, công việc, trường học cho Minh Anh. Anh muốn đưa em và con rời khỏi nơi đầy đau khổ này, để chúng ta có thể bắt đầu lại. Anh không ép em, nhưng anh muốn em nghĩ về tương lai của mình, của con.”

Bích Ngọc sững sờ, ánh mắt cô lạc lõng, như đang bị cuốn vào một cơn lốc. Lời đề nghị của Hoàng Minh vừa là một lối thoát, vừa là một ngã rẽ đầy rủi ro. Cô im lặng, rồi khẽ nói: “Anh Minh… cho em thời gian suy nghĩ. Em cần… cần làm rõ trái tim mình.”

Hoàng Minh gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn. “Anh sẽ đợi, Ngọc. Bao lâu cũng được.”

Khi cả hai đứng dậy để rời đi, Hoàng Minh bước ra cửa quán, ánh nắng nhạt chiếu lên bóng dáng anh. Anh quay lại, bất ngờ kéo Bích Ngọc vào vòng tay, ôm cô thật chặt, như muốn giữ cô mãi mãi. Anh khẽ hôn lên trán cô, giọng run rẩy: “Ngọc, anh muốn sống bên em, muốn cho em hạnh phúc trọn vẹn. Dù em chọn thế nào, anh sẽ luôn yêu em.” Bích Ngọc đứng lặng trong vòng tay anh, nước mắt lăn dài, trái tim rung lên từng nhịp đau đớn nhưng cũng ấm áp.

Họ chia tay, Hoàng Minh bước đi dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng anh khuất dần sau con hẻm. Bích Ngọc trở về phòng trọ, ánh đèn vàng nhạt vẫn chiếu lên những vết loang lổ trên tường. Minh Anh ngủ say trong nôi, nhưng căn phòng giờ đây như ngập trong bóng tối của những suy tư. Cô ngồi bên bàn, ôm khung ảnh chụp cô và Minh Khang, nghĩ về ánh mắt đỏ hoe của anh khi rời đi trong mưa. Cô nghĩ về Hoàng Minh, về lời đề nghị đưa cô đến Canada, và về Minh Anh – cô bé cần một tương lai tốt đẹp hơn.

Đêm đó, Bích Ngọc trằn trọc, ánh mắt lạc lõng nhìn trần nhà. Cô nghĩ về những ngày đầu gặp Hoàng Minh, về nụ cười dịu dàng của anh, và về lời hứa hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng cô cũng nghĩ về Minh Khang, về sự hy sinh lặng lẽ của anh, về gia đình nhỏ mà họ đã cùng xây dựng. Cô ôm Minh Anh, nước mắt lăn dài, tự hỏi: Mình phải làm gì để không ai tổn thương? Liệu có con đường nào cho tất cả chúng ta? Tâm hồn cô giờ đây như bị xé làm đôi, và đêm ấy, cô không ngủ, chìm trong những suy nghĩ không lời.

Những ngày sau cuộc gặp gỡ tại quán cà phê, Bích Ngọc sống trong trạng thái như một cái bóng, bị giằng xé bởi những suy nghĩ không lối thoát. Lời đề nghị của Hoàng Minh rời Việt Nam để bắt đầu lại ở Canada như một ngọn lửa nhỏ, vừa mang hy vọng vừa thiêu đốt cô. Cô nhìn Minh Anh ngủ say trong nôi, đôi mắt to tròn của cô bé như một lời nhắc nhở về trách nhiệm làm mẹ, nhưng cũng là câu hỏi đau đớn về cha thật sự của con. Cô nghĩ về Minh Khang, về ánh mắt đỏ hoe của anh trong mưa, về sự hy sinh lặng lẽ của anh dù biết cô chưa bao giờ yêu anh trọn vẹn. Cô tự hỏi: “Mình có quyền chọn hạnh phúc riêng không, khi anh Khang đã cho mình tất cả?”

Vài ngày sau cuộc gặp ở quán cà phê, Bích Ngọc hẹn Hoàng Minh tại một công viên nhỏ gần xóm trọ, nơi những chiếc ghế đá lạnh lẽo nằm lặng dưới tán cây khô héo, lá vàng rơi xào xạc trong cái se lạnh của buổi chiều muộn. Một cơn gió heo may thổi qua, mang theo hơi thở u ám của mùa thu, như muốn nhấn chìm mọi thứ vào sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Bích Ngọc đến trước, lòng nặng trĩu những lo lắng và một chút hy vọng mong manh, nhưng gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không, như thể linh hồn đã bị rút cạn.

Hoàng Minh bước đến, nụ cười dịu dàng của anh cố gắng mang chút hơi ấm, nhưng chẳng thể xua tan màn sương u ám bao trùm lấy cô. Họ ngồi xuống ghế đá, hơi lạnh từ mặt đá thấm qua lớp áo mỏng, khiến Bích Ngọc khẽ rùng mình. Hoàng Minh nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm. "Ngọc, em đã suy nghĩ kỹ hơn về đề nghị của anh chưa? Anh đã tìm hiểu rồi, việc làm thủ tục cho em và bé qua Canada không quá phức tạp đâu. Nếu em đồng ý, anh sẽ bắt đầu ngay..." Anh nói với sự tin tưởng, như thể con đường phía trước đã trải nhựa.

Nhưng Bích Ngọc ngắt lời anh bằng một giọng nói lạc điệu, run rẩy, như tiếng lá khô bị giẫm nát. Cô nhìn xuống bàn tay đang siết chặt vào nhau, những khớp tay trắng bệch. "Anh Minh... Em... em đã đi hỏi rồi."

Hoàng Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng. "Hỏi gì vậy em? Về giấy tờ ư?"

"Vâng... Về Minh Anh." Nước mắt Bích Ngọc bỗng trào ra, lăn dài trên gò má gầy gò, từng giọt thấm đẫm nỗi đau không lời. "Vì anh Khang là người đứng tên bố trên giấy khai sinh của con... và vì anh ấy là người trực tiếp chăm sóc bé... luật pháp... em không thể..."

Cô nghẹn lại, không nói nên lời. Hoàng Minh sững sờ. "Không thể gì, Ngọc? Không thể làm thủ tục sao?"

Bích Ngọc lắc đầu, nước mắt ngày càng nhiều, rơi xuống đất như những hạt mưa buồn thảm. "Không... không phải không làm được... mà là em không thể mang con đi cùng lúc này. Họ nói thủ tục phức tạp lắm... cần rất nhiều thời gian... cần sự đồng ý của anh Khang..." Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự xáo trộn và tuyệt vọng, như một cánh chim bị gãy cánh giữa cơn bão. "Mà em... em không thể nào... không thể nào yêu cầu anh Khang điều đó được..."

Lời nói của cô như lưỡi dao sắc lạnh cắt ngang tim Hoàng Minh. Gương mặt anh biến sắc, từ hy vọng chuyển sang bàng hoàng, rồi đau đớn. Cái kế hoạch hoàn hảo - đưa cả hai mẹ con cô thoát khỏi đây - bỗng sụp đổ tan tành, như một tòa lâu đài cát bị sóng đánh tan.

"Không thể nào..." Hoàng Minh lặp lại, giọng anh như tiếng thì thầm trong cơn gió lạnh, lạc lõng và vô vọng. "Em chắc không? Anh cứ nghĩ chỉ cần chứng minh em là mẹ ruột..."

"Em chắc, anh Minh." Bích Ngọc nghẹn ngào, tiếng nói của cô như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau. "Họ giải thích rất rõ... Tình trạng hiện tại của Minh Anh... việc anh Khang có quyền... em không thể..." Cô ôm lấy khuôn mặt mình, tiếng nấc bật ra, nhỏ nhưng sắc như tiếng kính vỡ. "Điều đó có nghĩa là... nếu em chọn đi..."

Hoàng Minh im lặng. Anh hiểu. Lời đề nghị của anh giờ chỉ còn là một lối thoát mong manh, nhưng đầy gai góc, chỉ dành cho cho cô.

"...thì Minh Anh phải ở lại." Hoàng Minh khẽ nói, giọng trầm xuống, như tiếng chuông tang lễ vang vọng trong màn sương mờ. Anh chấp nhận sự thật phũ phàng, nhưng trái tim anh cũng đang rỉ máu.

Bóng tối của những suy tư giằng xé bao trùm lấy họ trên chiếc ghế đá lạnh giá. Một chiếc lá vàng rơi xuống, xoay tròn trong không trung trước khi chạm đất, như biểu tượng cho hy vọng đã úa tàn. Lời đề nghị đến Canada từng là ngọn lửa le lói trong đêm đen, giờ hóa thành một cơn gió lạnh, lùa qua trái tim Bích Ngọc, để lại một khoảng trống, để lại một lựa chọn có phần tàn nhẫn. Từ bỏ hạnh phúc với Hoàng Minh, ở lại với Minh Anh và gánh nặng cùng Minh Khang, hay... đi tìm hạnh phúc riêng bằng cách xa rời đứa con bé bỏng và người đã hy sinh tất cả vì cô.

Hoàng Minh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy bất lực và xót xa, như nhìn một bông hoa đang héo úa trước mùa đông khắc nghiệt. Anh không biết phải nói gì. Sự thật này đã thay đổi tất cả. Bích Ngọc ngồi đó, như một cái bóng dưới tán cây khô.Không khí quanh cô lạnh dần, như từng ý nghĩ cũng đông cứng lại, đối mặt với một ngã rẽ đầy rủi ro và đau đớn tột cùng. Cô không thể khóc thành tiếng lớn, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, như mưa bụi trong buổi chiều tàn. Mang theo sự vụn vỡ của một giấc mơ vừa chớm nở.

Mỗi đêm, khi ánh mặt trời vừa khuất sau những mái nhà trong con hẻm nhỏ, Bích Ngọc ngồi dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng trọ, ánh mắt lạc lõng nhìn những vết loang lổ trên bức tường cũ. Cô ôm khung ảnh chụp cô và Minh Khang, nhớ về những ngày anh chở cô trên xe đạp dưới tán phượng quê nhà, và nước mắt lặng lẽ rơi. Áp lực từ gia đình cô, sự khinh thường của gia đình Minh Khang, và lời ra tiếng vào của hàng xóm. Cô thấy ngực mình thắt lại như bị kéo bằng sợi dây vô hình.



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout