Chiếc Bóng Phía Sau Ánh Đèn


 

 


Cuộc sống của Bích Ngọc vẫn trôi qua trong nhịp điệu quen thuộc của một cô sinh viên năm hai, xen kẽ giữa những buổi học trên giảng đường và những giờ làm thêm tại tiệm may "Thanh Lịch" giữa lòng Sài Gòn. Sự hậu đậu của cô vẫn là “đặc sản”, từ việc làm rơi chiếc kim khâu trên sàn đến vô tình làm rối tung cả một cuộn chỉ lớn, khiến các đồng nghiệp chỉ biết cười trừ lắc đầu. Nhưng kể từ sau sự cố “suýt ngã” đáng nhớ với Hoàng Minh, Bích Ngọc dường như đã cẩn thận hơn đôi chút, đặc biệt khi phục vụ những vị khách lịch sự, để tránh lặp lại một kỷ niệm xấu hổ khó quên.

Một chiều thứ Bảy, khi ánh hoàng hôn phủ vàng lên những con phố tấp nập, tiệm may trở nên nhộn nhịp hơn thường lệ. Tiếng máy may rè rè đều đặn hòa quyện với tiếng kéo lách cách và tiếng trò chuyện rôm rả của khách. Bích Ngọc, trong bộ đồ làm việc quen thuộc, đang tất bật sắp xếp lại những chiếc cúc áo, mái tóc đen dài buộc cao bằng sợi ruy băng khẽ đung đưa theo từng cử động. Bất chợt, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ cửa: "Chào chị Mai, tôi đến xem mấy mẫu cà vạt."

Cô ngẩng phắt đầu, tim khẽ đập nhanh khi nhận ra Hoàng Minh. Anh đứng đó, vẫn lịch lãm như lần đầu gặp, trong chiếc áo sơ mi trắng tháo hai cúc cổ, đôi giày tây nâu bóng loáng và phong thái đĩnh đạc tựa như bước ra từ một bộ phim. Nhưng lần này, anh đi một mình, không có người bạn thân Khánh đi cùng. Ánh mắt anh sáng lên khi bắt gặp Bích Ngọc, kèm theo một nụ cười nhẹ khiến cô thoáng bối rối.

"Chào anh!" Bích Ngọc reo lên, giọng trong trẻo xen chút vui mừng khó giấu. Má cô ửng hồng, như thể ánh hoàng hôn ngoài kia đang phản chiếu trên khuôn mặt trái xoan.

Hoàng Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn lần trước. "Chào em, Bích Ngọc. Hôm nay tiệm có vẻ yên bình hơn nhỉ? Không còn bất thường như lần trước em nhỉ?" Anh trêu, nhắc lại kỷ niệm "ướt át" khiến cô bật cười ngượng ngùng.

"Dạ, em đã cố gắng cẩn thận hơn nhiều rồi ạ," Bích Ngọc đáp, cúi đầu che giấu đôi má đỏ rực. Cô nhanh nhẹn chỉ dẫn anh đến tủ trưng bày cà vạt, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp dù tim vẫn đập thình thịch.

"Tốt lắm," Hoàng Minh gật đầu, rồi nhìn quanh tiệm với ánh mắt tò mò. "Chị Mai có ở đây không em?"

Chị Mai từ trong bước ra, nở nụ cười tươi rói. "Chào anh Minh! Anh đến xem cà vạt ạ? Mời anh cứ tự nhiên lựa chọn nhé. Ngọc, con bé này, nhanh nhanh pha cho anh Minh ly trà nóng đi con!"

Bích Ngọc gật đầu lia lịa, vội quay về quầy pha trà. Lần này, cô làm mọi thứ chậm rãi, cẩn thận đến từng động tác, như thể sợ chỉ một chút lơ là sẽ gây ra “thảm họa” mới.

Khi mang tách trà ra, Bích Ngọc thấy Hoàng Minh đang đứng trước tủ cà vạt, tay cầm vài chiếc lên ướm thử. Chiếc áo sơ mi ôm vừa vặn, làm nổi bật vóc dáng cao lớn và bờ vai rộng của anh. Cô khẽ hít một hơi để trấn tĩnh, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống trước mặt anh. "Của anh đây ạ," cô nói, giọng vẫn còn chút hồi hộp.

Hoàng Minh ngước lên, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Cảm ơn em. Hôm nay em có vẻ… tự tin hơn lần trước rồi đấy."

"Dạ… em đã rút kinh nghiệm rồi ạ," Bích Ngọc đáp, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu, như thể mọi lo lắng đều tan biến.

Hoàng Minh nhấp một ngụm trà, hương vị thanh tao lan tỏa. Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành xen chút tinh nghịch. "Thật ra, hôm nay anh quay lại không chỉ vì cà vạt đâu."

Bích Ngọc tròn mắt, ngón tay vô thức mân mê vạt áo. "Dạ… vậy là vì gì ạ?" Cô hỏi, giọng tò mò pha chút hồi hộp.

Hoàng Minh khẽ nghiêng người, giọng trầm xuống như đang chia sẻ một bí mật. "Anh muốn hỏi em, liệu lát nữa em hết ca làm có muốn đi ăn chè với anh không? Anh biết một quán chè nổi tiếng gần đây, rất ngon."

Bích Ngọc sững sờ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô có nghe nhầm không? "Anh… anh nói em ạ?" Cô lắp bắp, đôi mắt to tròn chớp chớp, má đỏ rực như quả cà chua chín.

Hoàng Minh bật cười, nụ cười ấm áp làm tan chảy mọi khoảng cách. "Chứ còn ai nữa? Bích Ngọc, cô gái đã 'tắm' cho anh hai lần bằng nước." Anh nháy mắt, nhắc lại sự cố khiến cô càng thêm ngượng.

"Em… em xin lỗi chuyện đó ạ," Bích Ngọc cúi gằm mặt, giọng lí nhí, nhưng khóe môi lại cong lên vì câu trêu đùa của anh.

"Đừng bận tâm," Hoàng Minh xua tay, ánh mắt dịu dàng. "Anh thấy em rất… đáng yêu. Anh muốn trò chuyện với em nhiều hơn, không phải lúc em đang bận rộn như thế này."

Lời khen bất ngờ khiến Bích Ngọc bối rối, cô ngước lên nhìn anh, thấy ánh mắt anh chân thành, không chút đùa cợt. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, như ánh đèn đường vàng vọt ngoài kia đang sưởi ấm trái tim cô.

"Nhưng… em chỉ là nhân viên ở đây..." Cô ngập ngừng, cảm giác khoảng cách vô hình giữa hai người như một bức tường mỏng.

Chị Mai, nãy giờ vẫn đứng gần đó, khẽ ho một tiếng, rồi nhanh chóng chen vào, ánh mắt tinh ý lướt qua cả hai. "Ôi dào, anh Minh nói đúng đấy Ngọc! Con bé này nó thích ăn chè lắm đó anh! Ăn chè ngon giải sầu sau ca làm thì còn gì bằng. Anh Minh đã có lời mời thì cứ đi đi em, vừa được thư giãn vừa được ăn ngon."

Hoàng Minh nhìn chị Mai, nở nụ cười biết ơn. Anh quay sang Bích Ngọc, giọng anh đầy khích lệ. "Đúng vậy, tiệm chè này rất đa dạng và thú vị. Anh nghĩ em sẽ thích. Giờ làm việc của em còn khoảng bao lâu nữa?" Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như đang thách thức sự e dè của cô.

Bích Ngọc khẽ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi nhìn Hoàng Minh, trong lòng là cuộc chiến giữa ngại ngùng và sự tò mò háo hức. Lời "đẩy thuyền" của chị Mai càng khiến cô có thêm dũng khí. Cuối cùng, sự tò mò và một chút rung động đã chiến thắng. "Dạ… em còn khoảng một tiếng nữa là hết giờ làm ạ!" Cô nói, giọng nhỏ nhưng ánh mắt sáng lên niềm vui.

"Tuyệt vời," Hoàng Minh gật đầu, nhìn đồng hồ. "Vậy anh sẽ đợi em. Em cứ thoải mái thay đồ và thu dọn nhé."

Bích Ngọc gật đầu, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. "Dạ, vâng ạ!" Cô quay đi, bước chân nhẹ nhàng hơn, như thể đang bước trên mây.

Suốt mười lăm phút cuối cùng của ca làm, Bích Ngọc làm việc với tâm trạng lâng lâng. Cô vẫn chăm chỉ sắp xếp vải, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía Hoàng Minh. Anh ngồi đó, kiên nhẫn xem xét mấy mẫu cà vạt, chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật dáng vẻ lịch lãm. Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cô vội quay đi, tim đập nhanh hơn một nhịp. Các đồng nghiệp nhận ra sự khác lạ, thì thầm trêu chọc: "Ngọc hôm nay vui thế, chắc có ai đặc biệt ghé tiệm hả?" Cô chỉ cười trừ, nhưng trong lòng thầm hát một giai điệu vui vẻ, một giai điệu của sự mong chờ và hạnh phúc.

Khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Bích Ngọc vội chỉnh trang phục, chỉnh lại mái tóc đen dài buộc cao bằng sợi ruy băng và xịt một chút nước hoa hoa cỏ dịu nhẹ. Cô bước ra khỏi phòng thay đồ nhỏ của tiệm, tim đập thình thịch khi thấy Hoàng Minh vẫn ngồi đó, kiên nhẫn đợi. Anh đứng dậy, nụ cười dịu dàng khiến cô bớt căng thẳng. “Sẵn sàng chưa?” Anh hỏi, giọng trầm ấm. “Dạ, sẵn sàng ạ!” Bích Ngọc gật đầu, má hồng rực dưới ánh đèn tiệm. Dáng anh cao lớn, phong thái đĩnh đạc khiến cô cảm giác như mình đang bước vào một câu chuyện cổ tích.

Cả hai vừa bước ra khỏi tiệm may, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên con phố tấp nập, thì một chiếc xe đạp cũ kỹ dừng lại ngay trước mặt họ. Trên xe là Minh Khang, bạn trai của Bích Ngọc từ những năm cấp ba. Anh mặc chiếc áo sơ mi bạc màu, khuôn mặt hiền lành sáng lên nụ cười rạng rỡ khi thấy cô. 

Dù chiếc xe đạp đã cũ, được giữ gìn cẩn thận, và chiếc quần tây hơi rộng, Minh Khang vẫn toát lên vẻ chân chất, ấm áp. Minh Khang vốn có thói quen đón Bích Ngọc sau mỗi ca làm, nhưng hôm nay anh đến sớm hơn thường lệ. Có lẽ, linh tính mách bảo anh hôm nay có điều gì đó khác thường, hoặc đơn giản chỉ là nỗi nhớ nhung sau một ngày không gặp. “Ngọc! Anh đến đón em đây. Hôm nay ca em hơi muộn hả?” Anh nói, giọng đầy hào hứng, không để ý đến Hoàng Minh đứng cạnh. 

Bích Ngọc sững người, nụ cười trên môi tắt ngấm. Cô không ngờ Minh Khang lại xuất hiện đúng lúc này. Anh thường đón cô sau giờ học hoặc làm thêm, một thói quen kéo dài từ những ngày còn học cấp ba ở quê đến khi cả hai lên Sài Gòn học đại học. Trong mắt bạn bè và gia đình, họ là cặp đôi “Thanh mai trúc mã”, luôn gắn bó như hình với bóng. Hoàng Minh đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày khi nhận ra sự thân thiết giữa Bích Ngọc và chàng trai trước mặt. Ánh mắt anh thoáng chút dò xét, nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp. 

Minh Khang lúc này mới để ý đến Hoàng Minh. Nụ cười trên môi anh khựng lại, thay bằng vẻ bối rối. “Chào anh,” anh gật đầu lịch sự, nhưng ánh mắt lộ chút nghi ngờ khi nhìn sang Bích Ngọc. Bích Ngọc lắp bắp, cố gắng phá tan không khí ngượng nghịu. “Khang… đây là anh Hoàng Minh… khách quen ở tiệm em.” Giọng cô run run, má đỏ bừng vì lúng túng. Minh Khang nhìn Hoàng Minh, rồi quay sang Bích Ngọc, giọng thoáng lo lắng. “Khách quen? Muộn thế này, sao em lại đi với anh ấy?” Anh liếc về phía Hoàng Minh, ánh mắt không giấu được sự bất an. 

Không khí trở nên căng thẳng, như thể một sợi dây vô hình đang siết chặt cả ba người. Hoàng Minh đứng im, ánh mắt bình tĩnh nhưng chăm chú quan sát Bích Ngọc, chờ cô lên tiếng. Bích Ngọc hít một hơi, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Khang à… anh Minh chỉ mời em đi ăn chè một chút, như cảm ơn vì em phục vụ ở tiệm thôi. Anh đừng hiểu lầm.” Cô giải thích, giọng vội vã, ánh mắt lấp lánh sự áy náy. 

Minh Khang sững sờ, ánh mắt thoáng chút tổn thương. Anh nhìn Bích Ngọc, rồi liếc sang Hoàng Minh, nhận ra sự đối lập rõ rệt giữa chiếc xe đạp cũ kỹ của mình và dáng vẻ sang trọng của người đàn ông trước mặt. “Ăn chè… ngay bây giờ hả?” Anh hỏi, giọng trầm xuống, như thể đang cố tiêu hóa tình huống. Hoàng Minh khẽ lên tiếng, giọng bình tĩnh và lịch thiệp. “Có lẽ có chút hiểu lầm. Anh chỉ định mời Bích Ngọc ăn một bát chè để cảm ơn sự nhiệt tình của cô ấy ở tiệm. Nếu em đã có hẹn trước, anh xin phép.” Anh nhìn thẳng vào Bích Ngọc, ánh mắt dịu dàng nhưng mang chút chờ đợi. 

Bích Ngọc đứng giữa hai người, trái tim như bị giằng xé. Một bên là Minh Khang, người bạn trai chân chất, đã cùng cô chia sẻ bao kỷ niệm từ những ngày tháng tuổi trẻ ở quê. Một bên là Hoàng Minh, người đàn ông lịch lãm, mang đến những rung động mới lạ mà cô chưa từng trải qua. Cô nhìn Minh Khang, ánh mắt áy náy, rồi quay sang Hoàng Minh, lòng rối bời không biết phải làm gì. “Khang à…” Bích Ngọc khẽ gọi, giọng run run. “Anh Minh thật sự chỉ muốn mời em ăn chè thôi. Em… em không nghĩ anh sẽ đến đón hôm nay.” Cô cúi đầu, ngón tay xoắn chặt vào nhau, cố tìm lời giải thích để không làm tổn thương ai. 

Minh Khang im lặng giây lát, ánh mắt anh thoáng chút thất vọng nhưng vẫn dịu dàng. “Vậy… em muốn đi với anh ấy không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy chân thành, như đang trao cho cô quyền quyết định. Bích Ngọc đứng lặng, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt to tròn đang lấp lánh sự bối rối. Cô biết bất kỳ lựa chọn nào lúc này cũng sẽ để lại một vết xước nhỏ trong lòng một trong hai người. 

Hoàng Minh đứng lặng giây lát, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc xe đạp cũ kỹ của Minh Khang, với khung sắt hơi gỉ và lốp xe mòn vẹt vì thời gian. Rồi anh nhìn lại Bích Ngọc, ánh mắt dịu dàng nhưng mang chút trầm tư, như đang chờ đợi một câu trả lời cuối cùng. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, khuôn mặt cô gái nhỏ ánh lên vẻ bối rối, đôi má phớt hồng và đôi mắt to tròn lấp lánh sự lúng túng. Bích Ngọc cảm nhận được áp lực vô hình từ cả hai phía. 

Cô nhìn Minh Khang, người bạn trai gắn bó từ những ngày tháng cấp ba, thấy rõ sự lo lắng xen chút tổn thương trong ánh mắt hiền lành của anh. Rồi cô quay sang Hoàng Minh, người đàn ông lịch lãm với phong thái đĩnh đạc, kiên nhẫn đứng đó, nụ cười nhẹ nhàng như muốn xoa dịu sự căng thẳng. Tim cô đập nhanh, như thể đang bị giằng xé giữa hai thế giới, một bên là sự quen thuộc bình dị, một bên là sự mới lạ đầy hấp dẫn. “Thật ra thì… hôm nay em cũng không có kế hoạch gì đặc biệt,” Bích Ngọc khẽ lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng nhỏ dần, như sợ làm tổn thương ai đó. Cô mân mê vạt áo, ánh mắt lấp lánh áy náy. “Nhưng mà… anh Khang đã đến đón em rồi…”

Hoàng Minh gật đầu, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối nhưng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp. “Anh hiểu rồi. Vậy anh xin phép. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.” Anh mỉm cười với Bích Ngọc, nụ cười ấm áp nhưng phảng phất một chút gì đó khó tả. Trước khi bước về phía chiếc xe bốn chỗ đen bóng loáng đậu cách đó vài mét, anh quay lại nhìn cô một lần nữa. Ánh mắt anh như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ khép lại khi anh mở cửa xe. Bích Ngọc đứng đó, đôi giày vải trắng khẽ cọ vào vỉa hè, ánh mắt dõi theo chiếc xe hơi sang trọng dần khuất sau dòng xe cộ tấp nập. 

Một cơn gió đêm lành lạnh lùa qua, làm những lọn tóc đen của cô khẽ bay, và chiếc áo khoác mỏng manh rung lên trong không khí se sắt. Cô thở dài, cảm giác trái tim mình như vừa bỏ lỡ một điều gì đó mơ hồ. Quay sang Minh Khang, cô thấy anh vẫn đứng bên chiếc xe đạp, ánh mắt trầm buồn, bàn tay nắm chặt ghi-đông như đang kìm nén cảm xúc. “Khang… em xin lỗi,” Bích Ngọc khẽ nói, giọng đầy áy náy. Cô bước lại gần, đôi mắt to tròn ánh lên sự chân thành, như muốn xoa dịu sự tổn thương của anh. 

Minh Khang nhìn cô, rồi liếc về phía con đường nơi chiếc xe của Hoàng Minh vừa biến mất. Anh thở dài, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Không sao đâu, Ngọc. Nếu em muốn đi với anh ấy…” Anh bỏ lửng câu nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành nhưng cũng đầy bất an. “Không, không phải vậy!” Bích Ngọc vội vàng ngắt lời, nắm lấy tay Minh Khang, bàn tay cô run nhẹ vì lo lắng. “Em chỉ… bất ngờ thôi. Anh biết mà, em hậu đậu lắm, chắc anh Minh chỉ muốn cảm ơn em vì chuyện ở tiệm.” Cô cố gắng giải thích, nụ cười gượng gạo nở trên môi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống rỗng khó tả. 

Minh Khang nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng anh không muốn làm khó cô. Anh khẽ mỉm cười, xoa nhẹ tay cô như cách anh vẫn làm từ những ngày còn ngồi chung xe đạp ở quê. “Ừ, anh hiểu. Mình về thôi, chắc em mệt rồi.” Giọng anh dịu dàng, nhưng Bích Ngọc cảm nhận được một khoảng cách nhỏ đang len lỏi giữa họ. Cô gật đầu, leo lên yên sau của chiếc xe đạp cũ kỹ, vòng tay ôm nhẹ eo Minh Khang. 

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường quen thuộc dẫn về khu ký túc xá. Ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng hai người xuống mặt đường, tạo nên một bức tranh bình dị nhưng phảng phất nỗi u hoài. Đường về nhà dường như dài hơn mọi ngày, và trong lòng Bích Ngọc, những con sóng cảm xúc không ngừng dậy lên. Cô im lặng, cố gắng xua đi hình ảnh Hoàng Minh với nụ cười hiền hậu, giọng nói trầm ấm và lời mời ăn chè đầy bất ngờ. 

Nhưng càng cố, hình ảnh ấy càng hiện rõ trong tâm trí, như ánh đèn lấp lánh trên sông Sài Gòn mà họ vừa đi ngang. Cô tự hỏi, nếu lúc nãy cô đồng ý, buổi tối của cô sẽ ra sao? Họ sẽ ngồi trong một quán chè, trò chuyện về những điều gì? Liệu anh có thực sự nghiêm túc, hay chỉ là một phút ngẫu hứng của một người đàn ông thành đạt? Minh Khang đạp xe chậm rãi, dường như cũng cảm nhận được sự im lặng khác thường của Bích Ngọc. 

Anh khẽ lên tiếng, giọng mang chút dò xét: “Hôm nay em mệt hả? Tiệm đông khách lắm à?” Anh cố giữ giọng thật tự nhiên, nhưng Bích Ngọc nghe ra chút gượng gạo. Cô giật mình, vội đáp: “Dạ… không sao đâu anh. Chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi.” Cô không muốn nói dối Minh Khang, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào về những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Đôi tay cô siết nhẹ eo anh, như muốn níu giữ sự quen thuộc của những ngày tháng cũ. Suốt quãng đường còn lại, cả hai chìm trong im lặng. 

Minh Khang có lẽ đang nghĩ về người đàn ông lịch lãm kia, về sự đối lập giữa chiếc xe đạp cũ của mình và chiếc xe hơi bóng loáng. Còn Bích Ngọc thì lạc trong dòng suy nghĩ rối bời, nơi hình ảnh Minh Khang và Hoàng Minh luân phiên xuất hiện, mỗi người đại diện cho một con đường mà cô chưa biết phải chọn.

Về phần Hoàng Minh, sau khi lên xe, anh không lái thẳng về nhà. Thay vào đó, anh dừng lại ở một góc phố vắng, nơi ánh đèn đường vàng vọt mờ ảo chiếu lên kính xe. Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, để tâm trí trôi về hình ảnh cô nhân viên nhỏ nhắn với khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh sự vụng về đáng yêu. 

Những “tai nạn” liên tiếp cô gây ra ở tiệm may, giờ đây trở thành những kỷ niệm khiến anh bật cười. Sự chân thật và hồn nhiên của Bích Ngọc đã để lại trong anh một ấn tượng sâu sắc, khác hẳn với những người phụ nữ anh thường gặp trong thế giới hào nhoáng của mình. “Cô bé ‘ngốc’ này thú vị thật,” Hoàng Minh lẩm bầm, khóe môi cong lên thành một nụ cười. “Có lẽ tối mai anh nên quay lại tiệm, xem em ấy còn gây ra bất ngờ gì nữa.” Một ý định bất chợt lóe lên, khiến chính anh cũng ngạc nhiên. Anh muốn tìm hiểu thêm về Bích Ngọc, về cô gái vụng về nhưng đầy sức sống, người đã vô tình khiến trái tim anh rung lên một nhịp lạ lùng.

Đêm đó, khi về đến ký túc xá, Bích Ngọc thả người xuống chiếc giường đơn, ôm chiếc gối vào lòng và trằn trọc không ngủ được. Căn phòng giản dị với bàn học cũ kỹ, vài cuốn sách xếp lộn xộn và chiếc đèn bàn ánh sáng vàng nhạt dường như không đủ xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô. Hình ảnh Hoàng Minh với nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm xen lẫn sự tinh nghịch cứ luân phiên xuất hiện, đan xen với hình ảnh Minh Khang đạp xe chậm rãi, giọng nói trầm buồn khi hỏi cô có muốn đi với người đàn ông kia không.

Cô lăn qua lăn lại, má vẫn nóng bừng khi nhớ lại khoảnh khắc Hoàng Minh mời cô đi ăn. “Anh ấy… có thật sự để ý mình không? Hay chỉ là anh ấy tốt bụng thôi?” Cô lẩm bầm, ánh mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn bối rối. Rồi cô nghĩ đến Minh Khang, người luôn ở bên cô qua những ngày khó khăn, từ những buổi tan học dưới tán cây phượng ở quê đến những ngày vật lộn với nhịp sống Sài Gòn. Anh là sự ổn định, là cả một quãng thanh xuân tươi đẹp. Nhưng Hoàng Minh lại mang đến một thế giới mới, đầy hấp dẫn và bí ẩn, nơi cô cảm thấy mình như một phiên bản khác, tự tin hơn, rực rỡ hơn. 

Bích Ngọc mở cuốn sổ, kẹp giữa những trang giấy là mảnh giấy nhỏ Hoàng Minh đưa cho cô từ lần mời đi triển lãm trước đó. Trên đó là địa chỉ và thông tin chi tiết của khu triển lãm, với vài nét chữ phóng khoáng của anh, và một ký hiệu trái tim nhỏ bé nằm cạnh chữ ký. Cô đọc đi đọc lại, như muốn khắc sâu từng nét chữ, từng chi tiết nhỏ. Cô tưởng tượng đến nụ cười của anh, giọng nói trầm ấm, và ánh mắt khiến tim cô xao xuyến. Rồi cô nghĩ đến Minh Khang, ánh mắt buồn bã dưới ánh đèn đường, và trái tim cô lại nặng trĩu. 

Cô biết mình đang đứng ở một ngã ba đường, nơi mỗi lựa chọn đều mang theo những điều được và mất. Một bên là sự quen thuộc, an toàn, là những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi trẻ. Một bên là sự mới lạ, đầy cám dỗ, là một cánh cửa dẫn đến những điều cô chưa từng dám mơ. Đêm ấy, Bích Ngọc chìm vào giấc ngủ với trái tim đầy mâu thuẫn, nhưng cũng lấp lánh một hạt mầm hy vọng, rằng dù chọn con đường nào, cô sẽ tìm thấy phiên bản tốt nhất của chính mình.



 

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout