Chương 12. Xung Đột Nội Bộ
Bên này, Bảo Anh sau một hồi nài nỉ bà chủ quán thì cuối cùng cũng moi được số điện thoại của người đặt bàn. Cô mừng rỡ như vừa thắng lớn, vẻ mặt tự hào không che giấu nổi, liền chạy phăm phăm về phía hai cô bạn.
Ngay lập tức, Khánh Vy người có tính hóng hớt nhất nhóm liền hỏi:
"Cậu xin được số của người ta rồi à?"
"Ừ!" Bảo Anh gật đầu cái rụp, sau đó hạ giọng kể thêm:
"À mà quên, bà chủ còn bảo người đặt bàn này là mấy em trai năm nhất mới vào trường mình đấy."
Nghe xong, Khánh Vy hứng chí ra mặt, cười tinh quái:
"Thảo nào trông mặt cậu rạng rỡ thế! Hoá ra vừa xin được số bàn, vừa có info của mấy em khóa dưới.
Thế này thì lại càng tốt, một công đôi việc. Chuyển tiền cho đàn em thì dễ thương lượng hơn, đỡ ngại hơn so với người lạ."
Bảo Anh nghe vậy càng hào hứng, chống nạnh nhìn cả nhóm:
"Còn các cậu thì sao? Ai gọi người ta vậy?"
Tâm Giao bấy giờ còn đang cười khi nghe Bảo Anh nói, rồi nụ cười thoáng chốc tắt vụt.
Cô bất lực giơ tay như nhận tội.
Bảo Anh thấy là Tâm Giao thì không khỏi ngạc nhiên. Cô còn đang định hỏi "tại sao..." thì Khánh Vy bên cạnh huých nhẹ cô một cái, rồi cười tinh quái nói:
"Cậu ấy làm thay tớ. Cậu có ý kiến gì không."
Bảo Anh nghe vậy thì bất lực nói:
"Cậu quá mềm lòng với phụ nữ rồi đấy."
Tâm Giao nghe vậy thì buồn cười nói:
"Vậy lần sau tớ đối xử tốt với mình cậu thôi nhé."
Nói rồi, cô tinh nghịch nháy mắt với cô bạn. Hành động này lập tức khiến Bảo Anh rùng mình, nổi cả da gà.
Mặt cô bạn lập tức đỏ bừng, lắp bắp đáp trả:
"Cậu đúng là đồ sến chúa mà!"
Khánh Vy ngồi bên cạnh, nghe được câu ấy thì ôm bụng cười ha hả.
"Có thế thôi mà cậu cũng đỏ mặt á? Ha ha ha!"
Cô vừa cười vừa lau nước mắt, rồi vỗ vai hai đứa bạn:
"Thôi, không lạc đề nữa. Bảo Anh, cậu đưa số điện thoại cho Giao Giao chưa đấy?"
Bảo Anh lúc này mới luống cuống lấy điện thoại, vội vàng nhét số cho Tâm Giao.
Nhập xong, cô không gọi mà ngồi suy tư một chút rồi cất lời:
"Các cậu thấy chuyện này thành công khoảng bao nhiêu phần trăm?"
Bảo Anh nhanh nhảu đáp:
"Chắc chắn là một trăm phần trăm luôn! Dù sao thì bàn này cũng đến muộn hơn ba mươi phút rồi mà."
Khánh Vy vẫn cười tinh nghịch, bổ sung thêm:
"Vạn sự tùy duyên nàng ơi. Cứ gọi đi! Không đặt được bàn thì mình đi chỗ khác, lo gì!"
Tâm Giao phì cười, đưa tay cốc nhẹ lên trán mỗi cô bạn một cái.
"Vậy hai cậu tính xem định trả giá đặt cọc trước bao nhiêu đi chứ! Giờ tớ gọi mà hai bên không có con số cụ thể thì chẳng giải quyết được gì đâu."
Khánh Vy nghe vậy thì sực tỉnh. Đúng rồi, nãy giờ ba đứa đùa vui quá mà quên bén chuyện tiền nong quan trọng này!
"Vậy thì..." cô ngẫm nghĩ một lát, "mình trả lại tiền cọc mà người ta đã đặt ban đầu, kèm thêm năm trăm ngàn nữa. Thế có đủ không nhỉ?"
Bảo Anh cau mày ngay lập tức.
"Có nhiều quá không? Dù sao thì nếu họ không tới, tiền cọc cũng về tay chủ quán mà. Tớ thấy hai trăm ngàn là cùng."
Khánh Vy khó hiểu nghiêng đầu, cất giọng:
"Cũng không ít đến mức đấy chứ."
Bảo Anh dứt khoát phản bác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai cô bạn.
"Như thế này cũng không ít đâu... nếu không thì lên ba trăm ngàn thôi. Dù sao họ vẫn được lời mà, các cậu nghĩ thử xem."
Tâm Giao thấy hai cô bạn vẫn chưa chịu thống nhất xong, liền gõ tay lên bàn.
"Được rồi, chốt ba trăm ngàn! Còn đâu tính sau. Dù sao thì kết quả cũng năm mươi năm mươi thôi."
Cô nhún vai, cười tinh quái:
"Nhóm mình nên đổi tên nhóm dần đi là vừa, từ 'Bộ ba siêu đẳng' thành 'Bộ ba tinh quái' đi. Tớ chưa thấy cái nhóm nào dám liều hơn tụi mình luôn đó."
Khánh Vy bật cười, nghiêng người véo má Tâm Giao một cái thật yêu, rồi hỏi ngược lại:
"Chứ không phải do cậu đầu têu ra à?"
Bảo Anh dựa lưng vào ghế, cười tinh nghịch bổ sung:
"Nếu không phải cậu nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ này... thì giờ này tụi mình đã no bụng ở quán ăn khác rồi.
Vậy nên vụ này giao hết cho cậu đó, Tâm Tâm.
Thành công hay thất bại, nằm hoàn toàn ở cậu đó!" Nói rồi Bảo Anh nháy mắt.
Tâm Giao nhăn mặt, kêu lên:
"Sao nghe áp lực ngang vậy trời! Hai cậu mà còn nói nữa là tớ mất ngủ luôn đấy."
Hai cô bạn nghe vậy thì bật cười rộ lên.
Khánh Vy nhíu mày tinh quái, nhếch môi trêu chọc:
"Cậu mà cũng biết áp lực á? Haha!"
Bảo Anh còn đùa thêm:
"Cậu mà bị stress thì có mà trời sập."
Tâm Giao nghe hai cô bạn nói vậy thì mặt nóng ran vì xấu hổ. Cô biết mình dễ tính, nhưng không đến mức vô cảm như hai đứa nó nghĩ chứ! Ít nhất cô cũng đã từng cảm thấy áp lực, còn bị stress nặng thì chưa bao giờ.
Dù sao thì, con đường của cô vẫn khá bằng phẳng, chưa có nhân tố tiềm ẩn nào xuất hiện phá hoại hay gây rắc rối cả.
Về chuyện tình yêu, độc thân vui vẻ vẫn nhàn hơn mấy kẻ có người yêu.
Nói cho cùng, cô cũng đã đi coi bói rồi. Người ta bảo phải tầm trên hai mươi tuổi mới nên yêu đương, kết hôn. Lại còn bảo cô có cái duyên tiền kiếp gì đó nữa chứ. Thật là muốn nổi hết cả da gà!
Tâm Giao gõ tay xuống bàn để chuyển chủ đề.
"Các cậu trật tự để cho đại ca gọi điện thoại cái xem nào."
Hai cô bạn lập tức im bặt, nhưng khóe miệng vẫn không khép nổi nụ cười tinh quái.
Cả hai nín thở tập trung vào chiếc điện thoại trên tay Tâm Giao, chờ đợi cô bạn bấm số.
Dưới áp lực đè nặng lên vai, Tâm Giao liền nhanh chóng bấm số gọi, khiến hai cô bạn bên cạnh vô cùng hồi hộp.
Họ thấy điện thoại đã được gọi đi, liền có cảm giác áp lực không lí giải.
Nhất là Tâm Giao, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác lúc này, ngay cả việc thở thôi cũng là một thử thách áp lực.
Cô đợi một lúc thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy. Giọng nói nam tính, đầy năng lượng từ đầu dây bên kia vang lên:
"Alo, xin chào! Bạn là ai vậy?"
Tâm Giao hít một hơi sâu, giọng trở nên trầm ổn:
"Chào bạn, bạn có phải là Trạch Nhất, sinh viên năm nhất ngành Tài chính của trường HUST không?"



Bình luận
Chưa có bình luận