Đám Cưới và Bí Mật



Sài Gòn tối tháng Bảy, ánh đèn vàng từ nhà hàng tiệc cưới ở Quận 3 lung linh như một bức tranh xa hoa. Không gian lộng lẫy với những chùm hoa hồng nhập khẩu, bàn tiệc phủ khăn lụa trắng, và tiếng violin du dương từ ban nhạc sống. Mùi nước hoa đắt tiền hòa quyện với hương rượu vang, tạo nên một không khí vừa sang trọng vừa lạnh lẽo. Khách mời trong những bộ vest và váy dạ hội nâng ly chúc tụng, nhưng giữa đám đông, Duy đứng trong bộ vest đen, ánh mắt trống rỗng. Anh nắm tay Hạ Yến, cô dâu rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng muốt, nhưng lòng anh như lạc vào một khoảng không vô tận. Đám cưới thứ hai của anh trong vòng hai năm.

Yến mỉm cười rạng ngời, mái tóc uốn xoăn được búi cao, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc khi nhìn Duy. Cô thì thầm: "Chúng ta làm được rồi, Anh. Con chúng ta sẽ có một gia đình."

Duy gật đầu, nhưng nụ cười của anh gượng gạo, như một chiếc mặt nạ che giấu nỗi đau, anh nhớ về ngày Yến thông báo mình có thai, anh như rơi vào ngõ cụt. Anh nghĩ về Hạnh, về căn hộ quận 9, về chiếc nhẫn cưới lăn vào góc tối. Ở hàng ghế khách mời, bà Trúc, mẹ Duy, ngồi lặng lẽ, ánh mắt buồn bã. Bà yêu quý Hạnh như con gái, từng phản đối đám cưới này, nhưng Duy chỉ nói: "Mẹ, con phải chịu trách nhiệm." Bảo, em trai anh, đứng ngoài ban công, nhắn tin cho Hạnh: "Chị Hạnh, anh Duy sai rồi, nhưng chị vẫn là chị dâu em."

Cách đó vài vài cây số, trong căn hộ nhỏ ở quận 9, Hạnh ngồi trên sofa, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cô mặc áo thun rộng, tay ôm một chiếc gối, trước mặt là que thử thai với hai vạch đỏ rõ mồn một. Hạnh sững sờ, nước mắt lăn dài, vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô đã nghi ngờ từ vài tuần trước, khi cơ thể mệt mỏi bất thường, nhưng kết quả này như một lưỡi dao hai lưỡi: Niềm vui của một sinh linh mới, và nỗi đau khi biết đứa bé sẽ không có cha. Hạnh chạm vào bụng, thì thầm: "Con ơi, mẹ sẽ mạnh mẽ, vì con."

Cô mở điện thoại, đọc tin nhắn của Bảo, nhưng không trả lời. Hạnh biết hôm nay là đám cưới của Duy và Yến – tin tức lan nhanh qua bạn bè chung. Cô tưởng tượng Duy trong bộ vest, đứng bên người phụ nữ khác, và trái tim cô nhói lên. Hạnh hận anh, hận vì đã phản bội, nhưng sâu thẳm, cô vẫn nhớ nụ cười của anh trên xe buýt, khi anh là siêu nhân của cô. Cô quyết định không nói với Duy về cái thai. "Anh không xứng đáng!" Cô lẩm bẩm, nhưng giọng run run, như thể chính cô cũng không chắc chắn.

Ở nhà hàng tiệc cưới. Duy đứng trên ban công, nhìn xuống dòng xe cộ ở con đường bên dưới, tay cầm ly rượu vang nhưng không uống. Anh nhớ Hạnh, nhớ cách cô ngâm nga bài hát thiếu nhi khi trang trí căn hộ, nhớ ánh mắt cô tan vỡ khi ném chiếc nhẫn. Yến bước đến, vòng tay ôm anh từ phía sau, giọng ngọt ngào: "Chồng, vào nhảy với em đi. Hôm nay là ngày của chúng ta."

Duy quay lại, gật đầu, nhưng ánh mắt anh lạc lõng, như một người bị mắc kẹt trong lựa chọn sai lầm.

Ở căn hộ, Hạnh đứng dậy, lau nước mắt, bước đến bàn ăn, nơi cô để một tấm ảnh cũ: Cô và Duy trong ngày cưới, cười rạng rỡ chụp cùng gia đình hai họ. Cô lật úp tấm ảnh, thì thầm: "Mẹ xin lỗi, con. Nhưng mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt."

Cô gọi điện cho bà Nga, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con có thai. Con sẽ nuôi bé một mình." Ở đầu dây bên kia, bà Nga im lặng, rồi nói, giọng ấm áp: "Hạnh, con mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ. Mẹ sẽ luôn ở đây, vì con và cháu."

Hạnh mỉm cười, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là sự giải phóng. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy mưa lất phất, như một lời nhắc nhở rằng cô phải bước tiếp.

Ba năm sau...

Sài Gòn tối tháng Tám, trời trong vắt, ánh trăng rằm tròn đầy treo lơ lửng trên bầu trời, rải ánh bạc xuống khu chợ nhỏ ở quận 9. Những gian hàng rực rỡ ánh đèn lồng hình cá, hình sao, hình ông trăng, lấp lánh như một dải ngân hà giữa lòng thành phố. Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng rao bán bánh trung thu, và mùi bột nếp thơm nức hòa quyện, tạo nên một không khí lễ hội rộn ràng nhưng dịu dàng. Gió heo may thổi qua, mang theo hơi mát của mùa thu, như muốn xoa dịu những vết thương lòng.

Hạnh dắt tay Như Ý, cô bé 3 tuổi, bước đi giữa dòng người tấp nập. Hạnh mặc áo dài lụa xanh nhạt, mái tóc đen buông xõa, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt thoáng chút u buồn. Như Ý, với đôi má hồng phấn và mắt to tròn giống Duy, mặc váy hồng phấn, tung tăng cầm chiếc lồng đèn hình con cá, hát líu lo: "Lồng đèn rực rỡ, ông trăng sáng ngời."

Hạnh cúi xuống, vuốt tóc con, giọng ấm áp: "Ý ngoan, hát to lên, mẹ nghe nào!" Cô bé cười khúc khích, giơ lồng đèn cao, ánh sáng đỏ rực chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ, như một tia nắng nhỏ trong cuộc đời Hạnh.

Hạnh dừng lại trước một gian hàng, chọn thêm một chiếc lồng đèn hình ông trăng cho Như Ý. Cô trả tiền, ánh mắt lướt qua những gia đình đông đủ bên cạnh, lòng khẽ nhói. Ba năm qua, Hạnh đã làm mẹ đơn thân, trả nợ dần cho Duy và những người thân, đồng thời nuôi dạy Như Ý với tất cả tình yêu. Cô vẫn dạy ở trường mầm non Chiếc Ô Xinh, vẫn treo bức tranh của Ji-min trong căn hộ, nhưng giấc mơ về một gia đình trọn vẹn đã xa. Hạnh chưa bao giờ nói với Duy về Như Ý, dù anh thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Cô trả lời lạnh lùng, rằng Như Ý là con của cô và "bạn trai mới" – một lời nói dối để che giấu nỗi đau và bảo vệ con.

Cách đó vài cây số, tại một nhà hàng sang trọng ở quận 1, Duy và Yến tổ chức sinh nhật 3 tuổi cho con trai. Không gian rực rỡ với bóng bay, bánh kem cao tầng, và tiếng nhạc vui nhộn. Duy mặc áo sơ mi trắng, đứng bên bàn tiệc, nhưng ánh mắt trống rỗng. Yến, vẫn quyến rũ trong chiếc váy xanh đậm, bận rộn chỉ đạo nhân viên nhà hàng, thỉnh thoảng quay sang cười với Duy. Con trai họ, một cậu bé kháu khỉnh, chạy quanh bàn, cầm chiếc xe đồ chơi, nhưng Duy chỉ nhìn cậu, lòng nặng trĩu. Anh lấy điện thoại, nhắn tin cho Hạnh: "Hạnh, em khỏe không? Bé Như Ý thế nào?" Tin nhắn gửi đi, nhưng như mọi lần, câu trả lời của Hạnh lạnh lùng: "Ý là con tôi và bạn trai mới. Anh không cần hỏi." Duy sững sờ, tim nhói đau, không biết rằng Như Ý là con mình.

Quay lại khu chợ, Hạnh bất ngờ gặp Linh và Ji-min, giờ đã 8 tuổi, cũng đang chọn lồng đèn. Linh, trong chiếc áo dài tím thanh lịch, mỉm cười khi thấy Hạnh: "Hạnh, lâu quá không gặp! Như Ý xinh quá, giống mẹ y đúc."

Ji-min chạy đến, ôm Hạnh, giọng trong trẻo: "Cô Hạnh, con nhớ cô! Cô dạy con vẽ nữa nha!" Hạnh bật cười, xoa đầu Ji-min, lòng ấm áp. Cô trò chuyện ngắn với Linh, kể về Như Ý và công việc, nhưng không nhắc đến Duy.

Linh nhìn Hạnh, ánh mắt đồng cảm: "Em mạnh mẽ lắm, Hạnh. Chị tự hào về em." Hạnh mỉm cười, nhưng nước mắt lấp lánh, nhanh chóng lau đi để Như Ý không thấy.

Hạnh và Như Ý bước đi dưới ánh trăng, lồng đèn con cá và ông trăng lấp lánh trong tay. Tiếng hát của Như Ý vang lên, hòa vào tiếng gió: "Tùng rinh rinh, tùng tùng tùng rinh rinh."

Hạnh nhìn con, nghĩ về bí mật cô giữ kín. Cô tự hỏi: "Khi nào mình sẽ nói với con về cha? Liệu mình có ích kỷ không?"

Nhưng ánh mắt rạng rỡ của Như Ý như tiếp thêm sức mạnh, khiến cô mỉm cười, bước tiếp trên con đường đầy ánh sáng.

Xa xa, tại nhà hàng, Duy đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng, lẩm bẩm lời bài hát mà Hạnh từng yêu: "Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi! Sài Gòn ơi!" Anh quay lại, thấy Yến ôm con trai, nhưng lòng anh trống rỗng, như một người lạc lối mãi mãi.

Lồng đèn trong tay Như Ý đưa cao lên trời, ánh sáng lấp lánh hòa vào ánh trăng.

​​​​​​​(Hết)

Bạn có thể ủng hộ Rewrite bằng cách đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh", tiểu thuyết được chia sẻ miễn phí: Link Ở Đây

Danh mục các tác phẩm khác của Rewrite tại truyennhaong => Link Ở Đây

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout