Chương 17



Cung điện Lamaster sáng rực trong đêm, ánh đèn từ hàng trăm ngọn nến phản chiếu trên những chùm pha lê treo cao, chẳng khác nào thứ ánh sáng lung linh như cả dải ngân hà vừa đáp xuống trần gian. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu những đôi giày gót nhọn, những tà váy xòe rộng lướt qua như sóng cuộn.

"Sao toàn bọn quý tộc thế này?" Vague vừa bước vào đã chau mày, quay sang hỏi Hal.

"Chắc ngài đến sớm thôi, tướng quân. Ngài đừng lo lắng quá." Anh gắng trấn an Vague.

Giữa sảnh lớn, những quý ông vận lễ phục chỉn chu, áo khoác đuôi tôm, caravat thắt chặt, mùi nước hoa cay nồng trộn lẫn với hương rượu mạnh. Quý bà, tiểu thư khoác lên mình những bộ váy dạ hội lộng lẫy, ren và lụa hòa vào nhau, trang sức lấp lánh như thể họ mang cả kho báu trên người. Mỗi bước đi là một bản giao hưởng của vải vóc và đá quý.

Tiếng đàn violin réo rắt, xen lẫn tiếng cười nói ngả nghiêng, những chiếc ly pha lê chạm vào nhau khẽ khàng, rượu vang đỏ sóng sánh tựa máu tươi dưới ánh đèn. Các quý tộc khiêu vũ theo nhịp nhạc, từng vòng xoay duyên dáng nhưng ánh mắt họ lại lặng lẽ đo lường đối phương, những nụ cười lịch thiệp che giấu toan tính ngầm.

"Chán quá, Hal. Hoàng Đế chưa đến nữa, haiz." Hắn cảm giác ngán ngẫm với những thứ xa hoa này.

"Ngài kiên nhẫn chút, có lẽ tướng quân nên dùng chút bánh ngọt giết thời gian ạ."

Nhìn bàn tiệc dài ngập tràn cao lương mỹ vị mà ngán ngẫm, thịt nướng phủ nước sốt sánh đặc, cá hồi ánh lên sắc hồng dưới lớp trứng cá muối, bánh ngọt tầng tầng lớp lớp như cả một công trình nghệ thuật. Đĩa bạc, dao nĩa khắc hoa văn tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều như muốn nhấn mạnh sự xa xỉ đến nghẹt thở của nơi này.

"Valencia bảo ta dạo này tăng cân, nên ta không ăn bánh ngọt đâu… Đáng ghét, mấy tên tướng quân này chậm chạp quá… " Vague chán nản ngã lưng vào ghế dài.

"… Ta không thấm nổi lũ đại quý tộc này."

Giữa không gian xa hoa ấy, quyền lực len lỏi trong từng ánh nhìn, từng câu nói bâng quơ nhưng hiểm hóc. Đối với hắn, một bữa tiệc dạ vũ lộng lẫy, đẹp đẽ và hào nhoáng, nhưng cũng như một ván cờ, nơi những quân tốt chẳng bao giờ biết mình đã bị đẩy đi lúc nào.

"Đã lâu không gặp, Đại tướng quân Vague…"

Nhìn bàn tay thô ráp được đưa ra, với chiếc nhẫn biểu tượng gia tộc Nolak. Không ngờ lại gặp kẻ sống sót cuối cùng trong đại gia tộc đó ở đây. Vague ngước nhìn rồi cười nhạt khi nhận ra người đàn ông đang mặc chiếc áo choàng trắng, có lông thú trên viền cổ, khắp mặt đều là những vết sẹo chi chít kia.

"Lâu rồi không gặp, Vlamir Nolak…" Hắn bắt tay người kia với vẻ hững hờ. Rồi hỏi tiếp "Atterir đâu? Đại tướng quân của ngươi đâu?"

"Ngài ấy có việc bận rồi, thưa tướng quân. Tôi đến đây đại diện cho ngài ấy…"

Chán thật, nhưng may sao cũng chỉ có Atterir là không đến. Sau một lúc trò chuyện, thì cuối cùng Veil lẫn Lavier đều đến. Quả là mấy năm không gặp, nhưng dường như chẳng thay đổi đi tí nào. Hàn huyên chuyện cũ cứ mang cảm giác hoài niệm, nhưng lại thiếu đi mảnh ghép duy nhất mà chẳng ai muốn nhắc tên.

"Tướng quân, không xong rồi…" Hal đột nhiên bước đến ghé sát tai Vague.

"Chuyện gì?"

"Bạo loạn dưới hầm ngục Lâu đài bạc và kẻ trốn thoát khỏi đó, chính là Vissana Monova…"

Tay cầm rượu của Vague dường như không vững, cảm giác bất an đang trực trào trong tâm trí. Lẽ ra tình hình Angelic như thế, Vague phải ở lại nhưng sắc lệnh của Hoàng đế thì hắn không thể nào chống đối.

"Ngươi nói… nói gì? Vissana Monova? Cô ta đang ở Phía Đông Lục Địa sao?" Giọng Vlamir run run hỏi Hal.

Kẻ mà khiến gia tộc Nolak không còn trên bản đồ đó, cô ta sau ngần ấy năm vẫn còn sống sao. Làm Vlamir gần như không thể tin mình vừa nghe gì, khi những ký ức kinh hoàng năm đó dần ùa về.

"Nếu là Vissana thì tôi nghĩ tướng quân nên cẩn thận, không phải tự nhiên mà cô ta liệt vào danh sách tội phạm truy nã cấp Lục Địa đâu…"

Ly rượu bất giác rơi xuống đất, tay Vague ướt đẫm mồ hôi và rượu vang. Có lẽ hắn đã dự đoán được, lành ít dữ nhiều. Nhưng không phải còn Norman sao, dù vậy Vague không giữ nổi bình tĩnh mà rời đi khỏi vũ hội đó, mặc kệ lệnh triệu tập của Hoàng đế sau vũ hội.

"Vague? Ngươi định chống lại lệnh à?" Lavier đứng dậy đặt tay lên vai hắn, để giữ Vague lại.

"Ngươi suy nghĩ chưa?" Veil thở dài nhìn hắn.

"Cứ báo lại là ta có việc quan trọng, nói bệ hạ thứ lỗi giúp ta…" Chưa chờ Lavier phản ứng, hắn đã gạt tay ra để rời đi.

Cỗ xe ngựa như quá chậm so với nỗi lo lắng của Vague, hắn cứ giục Hal nhanh hơn nhưng thứ gì cũng có giới hạn vận tốc. Làm sao có thể chạy một quãng đường ba ngày về trong vài tiếng được, nỗi tuyệt vọng ngày càng lớn dần trong lòng Vague.

Đã hơn một ngày kể từ đêm đó, chút dư chấn của lời nguyền phản thần cứ hành hạ Marilyn không nguôi. Ngay khi thoát khỏi Lâu đài bạc, Vissana dẫn cô len lỏi theo từng con hẻm tối tăm, để đến căn nhà hoang kia thì Marilyn chẳng còn sức mà đứng vững.

"Cố vấn? Chị không sao chứ?" Ngay khi tiếng gõ cửa năm lần, thì cánh cửa mở ra kèm theo giọng nói.

Nhưng sức cùng lực kiệt, làm Marilyn chỉ có thể lờ mờ nghe thấy. Lúc được đưa vào trong, cô dường như chỉ còn nghe tiếng bàn tán của những người ở đó. Có lẽ là được cứu rồi, và ở đây chính là chỗ của quân Cách mạng.

"Đây… đây là đâu?" Marilyn gắng gượng ngồi dậy, nhưng bị Vissa cản lại.

"Đừng, cô vẫn chưa khỏe đâu. Chỉ cần biết nơi này an toàn là được."

Một căn phòng tồi tàn và chật hẹp, khác hẳn căn cứ trong khu rừng kia. Lẽ nào để thu thập thông tin ở đây, mà quân Cách mạng chịu ẩn nấp sau căn nhà tồi tàn, đầy mùi ẩm mốc này sao. Tối đến mức, chỉ có ngọn đèn dầu cũng chẳng đủ sáng là bao.

"Mọi người đâu, sao chỉ có chị ở đây?" Cô đưa tay lên nhìn lại vết thương đã được băng bó.

"Họ đang ở bên ngoài bàn kế hoạch tác chiến… Nhưng cô phải hồi phục thì mới tham gia được." Vissa cầm lấy bát súp, đưa đến cho cô một muỗng.

Dù Marilyn bảo có thể tự ăn, nhưng Vissa lại không chịu nên cô đành nghe theo. Sau một lúc thì Vissa mới giải thích cho cô tình hình, khi giờ đây Vague sắp trở về và chắc chắn hắn sẽ không để yên, và việc bây giờ chính là cần Marilyn ra đầu thú.

"Chị điên à? Tôi còn chưa hồi phục thì sao đấu lại tên đó?" Vừa nghe giải thích, Marilyn đã uống muỗng súp chẳng trôi.

"vì thế tôi mới bảo cô tranh thủ nghỉ ngơi…" Giọng Vissa vẫn bình thản như không có gì.

Thật ra, chưa về đến nơi mà Vague đã cho tra bắt những người có khả năng mang Strein hỏa. Lũ binh lính chó săn của hắn cứ điên cuồng, truy lùng khắp thành phố và giết họ treo lên mũi giáo tế cho cái chết của Valencia.

"Bọn họ chết thì sao chứ? Liên quan gì đến tôi?" Marilyn đặt tay lên trán mà cười nhạt.

Đúng, chẳng việc gì Marilyn phải lo lắng đến những con người cô còn không quen kia. Kẻ phản bội nào có phải anh hùng, sao lại phải quan tâm ai sống ai chết. Thứ quan trọng không phải là báo thù à. Một việc đầy nguy hiểm như thế, còn lâu cô mới tham gia.

"Kể cả họ vô tội như nhà Bene? Nếu cô không đầu thú, sẽ còn nhiều người vô tội phải bỏ mạng…"

"Trách nhiệm của tôi à? Chiến dịch của chị tôi chỉ tham gia đến đây thôi. Muốn thì cứ đầu thú, tôi không tốn thời gian để đi chết đâu…"

Ánh mắt Vissa có chút thất vọng, dẫu biết kẻ phản bội thì có lẽ chỉ là kẻ hèn nhát vậy cô lại đi mong chờ gì chứ. Nhưng Vissa đâu biết, thật ra Marilyn đang cố lừa dối bản thân. Trong giây phút ấy, bỗng một suy nghĩ chợt xuất hiện. Không phải cô tái sinh là để chuộc tội sao, vậy việc gì mà cứ trốn tránh như thế.

"Được rồi, tùy cô thôi. Tôi sẽ không ép…" Khi Vissa định rời đi, thì Marilyn đã níu tay áo cô lại.

Sau một lúc im lặng, có lẽ gì đó đang giằng xé trong lòng. Máu của người vô tội đổ xuống như vậy, với tư cách là người kế thừa thì làm sao cô có thể đứng yên. Một phần cũng là vì nỗi hối hận với nhà Bene lúc trước, sẽ không ai bỏ mạng dưới tay lũ tàn ác đó nữa.

"Haiz, khi nào thì tôi đi đầu thú được?"

Vẫn chưa đến lúc, bởi vì khi Marilyn đi đầu thú. Tên Vague chắc chắn sẽ không tha mạng cho cô, và giây phút đó chính là thời điểm thích hợp để bắt đầu nổi lên cách mạng bạo lực. Điện báo đã được chuyển đến chỗ Hiver, bây giờ chỉ còn cần thời cơ thích hợp.

2

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout