Chương 13



Khi ánh tà dương đang kéo về sau rặng núi, Hiver đã đứng đợi Marilyn từ lúc nào. Trông anh có vẻ gì đó khó nói, khi đâu đó là một chút lo lắng và ngập ngừng. Hiver chỉ nhìn cô thở dài, rồi một lúc sau mới thổ lộ.

"Cô có thể nào đừng đi được không?" Tay Hiver nắm trọn đôi bàn tay Marilyn.

"Xin lỗi anh, nhưng không được… Nhưng, tôi hứa sẽ trở về an toàn." Chưa dứt lời, Marilyn đã hôn lên môi anh làm Hiver đứng khựng lại.

Thật ra anh muốn nói những lời thầm giấu trong lòng, nhưng lại chẳng thể thốt nên câu nào khi đứng trước mặt Marilyn. Giờ đây, không ngờ rằng Marilyn chủ động như thế. Lẽ nào tình cảm của anh đến bây giờ vốn chẳng phải đơn phương sao.

"… Vậy… đi cẩn thận nhé." Ánh mắt lạnh lùng đến mấy, giờ đây chẳng che giấu nổi vẻ si tình.

Cảm xúc cũng chỉ là giả, thì tiếc gì để bỏ ra đổi lấy lòng tin của Hiver. Ngây thơ thật, có lẽ trên chiến trường anh là nhà chiến lược, nhưng ở đây chỉ là một con cừu nhỏ. Lý trí vốn dĩ luôn chiến thắng, vậy việc gì Marilyn phải thật lòng.

Nhưng từ khi nào bản thân cô lại thảm hại đến mức phải chui rúc trong rương thế này, nhưng chỉ cần ló mặt ra là mọi thứ sẽ thành mây khói. Và đương nhiên là này đến Angelic cũng chẳng phải nhiệm vụ dễ dàng gì.

“Chết tiệt! Con mụ đó. Cái rương này mà dài thêm chút nữa thành cái quan tài chôn là vừa, chật quá!”

Marilyn nằm trong chiếc rương chỉ dám càu nhàu trong suy nghĩ. Cảm giác tê dại lan dần, không gian vừa hẹp vừa ngột ngạt này. Nhưng cô chỉ đành nằm yên, suy nghĩ tiếp kế hoạch khi đến thành phố Angelic là gì, vì Vague sẽ không dễ đối phó tí nào.

Sáng hôm ấy, khi bắt gặp chiếc rương này, cô đã có dự cảm không lành. Khi mọi người chuẩn bị đồ đem lên ngựa, dành cho chiến dịch lần này. Vissa đã nói với cô, nhưng mặt chị ta có vẻ mờ ám.

“Ở dưới thị trấn, quân Vague đã rút đi một nửa để hộ tống hắn. Nhưng em vẫn còn bị truy nã gắt gao, nên chị nghĩ cái rương này sẽ giúp em che giấu được.”

Dường như chẳng thể tin vào tai mình, cái rương này dù có lớn nhưng việc để một người vào đó thì thật hoang đường. Chưa kể đường mòn trong rừng chưa bao giờ gọi là bằng phẳng. Lần này có thể không bị bắt, lại không chắc chắn rằng lành lặn trở về. Nghĩ tới cái không gian hẹp đó thôi, cũng khiến cô rùng mình.

“Khoan, lỡ em bị ngạt thở thì sao? Chưa kể cái rương đó nặng nữa, sao chị mang nổi khi lần này đi chỉ có em với chị?” Marilyn cố gắng thuyết phục với phân tích trong vô vọng.

“Ở sau rương có lỗ nhỏ thoát khí, nên không ngạt được đâu. Lần này khi đến bến tàu sẽ có Dylan và các thủy thủ trên thuyền chờ sẵn, nên em không cần lo.”

Dylan? Xem ra là người đồng hành trong chuyến đi này sao. Gã đó trông như nào nhỉ? Giống Hiver hay Jonathan hoặc một ai đó trong căn cứ? Tò mò thật. Marilyn cũng chẳng biết được đã qua bao lâu rồi, vì bên ngoài trời tối om như mực. Xe ngựa vẫn chạy lộc cộc, lâu lâu còn vấp mấy cục sỏi đá, mọi thứ lại ngột ngạt còn tối om. Thôi đành phó mặc cho thần linh vậy.

Vissa ngồi đọc lại những tập hồ sơ, báo cáo dài. Thỉnh thoảng lại ngó xem chiếc rương còn ở sau xe không. Việc di chuyển trong đêm dù khó khăn, nhưng ít nhất đây là thời điểm an toàn. Chẳng phải đây là cơ hội thuận lợi sau, khi Vague hiện đang vắng mặt. Sau khi xử trảm Johan, đặt dấu chấm hết cho Đảng Cộng Hòa. Hoàng Đế đã mở dạ tiệc lớn để mời tất cả quý tộc, quan chức và kể cả bốn tướng quân. Cô gập đống tài liệu rồi cất gọn vào túi, nhìn xa xăm vào màn đêm với vẻ đầy suy tư.

“Ván cờ đã bắt đầu từ bây giờ. Mong rằng sẽ không một ai trong chúng ta hy sinh vô ích.”

Cuối cùng cỗ xe ngựa đã rời khỏi cánh rừng già. Thị trấn và bến tàu đã ở trước mắt. Một chương mới đã bắt đầu.

Ánh sáng từ bên ngoài mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ. Hoàng Đế tựa lưng vào chiếc ghế bành, Ngài vẫn còn cảm giác như thỏa mãn xen lẫn lâng lâng. Khi chiếc đầu của Johan chạm mặt đất, Ngài ta dường như muốn cười thật lớn.

 Nhưng đứng trước hàng nghìn người trong quảng trường Savage rộng lớn, Hoàng Đế kìm nén cảm xúc lại và chỉ chừa lại thứ uy quyền và lãnh đạm. Ngài ra hiệu cho tên hầu, để hắn cầm chiếc loa lên và nói như lời cảnh tỉnh. Không chỉ dành cho những kẻ chống đối và cứng đầu, mà còn là những kẻ quý tộc muốn lộng quyền lật đổ.

“Bất cứ kẻ nào có những mong muốn chống đối lại Hoàng Đế, dù đó chỉ là nhỏ như hạt mầm. Hãy lấy Johan và Đảng Cộng Hòa kia làm bài học."

"Đừng mơ tưởng thứ các ngươi gọi là tự do, hạnh phúc khi nghe theo bọn chúng, vì nó chỉ xuất hiện dưới sự cai trị của ta! Hoàng Đế vĩnh hằng!”

Xung quanh quảng trường đều vang lên tiếng hô đồng loạt: “Hoàng Đế vĩnh hằng!” Cảm xúc thật khó tả. Trong khi mãi nhớ về cái thời khắc đó, chỉ việc quay lưng lại bước đi mà nó lại vĩ đại đến thế.

Ngài ta yêu cái cảm giác đó, yêu cái quyền lực trong tay mình và những kẻ tôn sùng dưới trướng. Căn phòng này rộng lớn làm sao, xung quanh đựng chiếc kệ cao vút. Trên những chiếc kệ đó là những thủ cấp của những kẻ cứng đầu, được ngâm trong cồn. Và chiếc bình mới nhất, chính là Johan.

Đang mê man trong suy nghĩ, đếm lại cỡ chừng hàng chục chiếc bình. Tiếng gọi của Kalis làm Hoàng Đế bừng tỉnh.

“Đại Tư Tế đang chờ Ngài.”

Hoàng Đế chỉ bước đi chung với Kalis, Ngài cho lui toàn bộ hầu cận theo sau. Hành lang điện Lamaster rộng lớn, ánh đèn soi sáng cả đoạn đường. Đến cuối hành lang, cuối cùng cũng đến. Kalis chỉ cần gạt nhẹ chiếc chân nến giả, một đường hầm lớn mở ra. Khác hẳn bên trên, càng đi xuống đường hầm càng tối tăm. Chỉ vài ngọn đuốc leo loét treo trên tường cũng chẳng sáng nổi.

“Hắn làm xong rồi sao?”

“Bẩm bệ hạ, đã hoàn thành hết nghi lễ rồi ạ.”

Hoàng Đế khẽ gật đầu, từng bước chân của Ngài là đang bước đến gần thứ gọi là định mệnh. Từng bậc đá giảm dần cho đến trước cánh cửa sắc tròn, đen kịt. Liệu thứ gì đợi chờ Ngài ta sau cánh cửa đó?

Tiếng ken két của thứ sắt rỉ sét lâu ngày chầm chậm mở ra. Bên trong tỏa ra thứ tử khí nồng nặc. Những tiếng đọc chú của những đệ tử Đại Tư Tế cứ vang ra khắp phòng. Có thứ gì đó như muốn thoát ra khỏi đài tế ở giữa căn phòng.

“Bệ hạ, người đã đến. Ngài ấy đang chờ người.” Lão bước ra từ trong cuối phòng, dáng vẻ như kẻ á phiện lâu năm. Chiếc khăn choàng đỏ thẫm ẩn giấu những hình xăm cổ khắp người. Lão hôn lấy đôi tay vàng ngọc của Hoàng Đế, rồi dẫn Ngài đến đài tế trong tiếng chú của đệ tử phía dưới.

“Vậy giờ ta phải làm gì?”

Nhìn thấy Hoàng Đế nhìn sang, lão xoay người đến trước bàn thờ cổ gần đó. Trên đó đã để sẵn chiếc dao găm đen tuyền khắc đầy kí tự. Lão dâng cho Hoàng Đế với dáng vẻ quỳ phục xuống.

“Hãy lấy thứ chảy trong huyết quản của người để lập giao kèo với Ngài. Để Ngài Balder có thể tái sinh lần nữa và khiến thần linh cũng phải quỳ dưới chân người.”

Dường như hiểu ý của lão ta. Hoàng Đế cầm chặt dao găm tay trái, rạch một đường dài trên tay còn lại. Máu đỏ tuôn trào cho đến khi nhuộm đỏ đài tế, có lẽ vì mất máu quá nhiều nên Hoàng Đế có chút choàng. Kalis định đến đỡ Ngài nhưng đã bị ra hiệu ngăn lại.

“Việc khiến cả thế giới này quỳ dưới chân ta, kể cả lũ thần linh ở trên cao đó. Thì chút máu này, có đáng giá bao nhiêu?”

Ánh sáng tím xen lẫn bóng tối đang cuộn trào và lấy đi những giọt máu của Hoàng Đế. Cuối cùng, Hoàng Đế khụy trên tay Kalis, nhưng lúc này Ngài cũng đã được chứng kiến. Thứ gọi là bóng đêm vĩnh hằng đang được tái sinh, và thứ vọng tưởng của Ngài rồi sẽ thành hiện thực.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout