HVTĐ9 - THUỞ ẤY PHONG SƯƠNG BẠC MÁI ĐẦU - VIỆT CHI


liệu tham khảo: Đại Việt Sử ký toàn thư (theo bản in của Nhà xuất bản Khoa học và xã hội)


Giới thiệu:

Bát cháo nóng trên con thuyền xuôi nam nọ, gợi nhớ về những chuyện thuở xưa, về vận mệnh đọa đầy phai màu tóc.

“Thuở ấy chí trai vùi viễn xứ. Thuở ấy phong sương bạc mái đầu.”

Đợi thuyền cập bến, người có tình liệu có tìm được nhau?


Lưu ý: “Thuở ấy phong sương bạc mái đầu” mượn bối cảnh chính khoảng những năm 1505 – 1512 thời Lê Sơ. Ngoài các sự kiện, nhân vật được chú thích ra, tất cả các nội dung khác đều là hư cấu, mong bạn đọc không nhầm lẫn với các nội dung được ghi chép trong tư liệu lịch sử có thật. Nếu có sai sót gì rất mong nhận được sự góp ý của bạn đọc để tác phẩm được hoàn thiện hơn. Cảm ơn quý độc giả rất nhiều! 


_____________

Tờ mờ sáng, trời lặng gió, sương đủng đỉnh giăng kín mặt sông, không nhà thuyền nào dám cuốn thừng nhổ neo. Qua chừng nửa canh giờ, trời xẻ vết nứt thả nắng hanh xuống trần, tiếng băm chặt trong khoang bếp, tiếng kê bàn ghế lạch cạch ở khoang ngoài của thuyền lớn ngày càng rõ. Thấy sương tan dần, tầm nhìn đã rõ hơn, chủ thuyền bèn hạ lệnh nhổ neo. 

Thuyền chạy xuôi về nam, dọc bờ sông toàn lau sậy um tùm, cảnh vật đìu hiu lại thêm cái lạnh sớm đông khiến khách dạy ăn sáng uống trà chẳng được mấy người. 

“Vắng quá.” Câu cảm thán theo sau tiếng chép miệng. Người mới đến quần áo lụa là, tay ủ chén trà đẫy khói, tủm tỉm bắt chuyện.

“Sáng nay sương dày, tưởng đâu không được ngắm cảnh cùng cậu đây nữa.” 

Người được bắt chuyện không đáp gì, chỉ lịch sự mỉm cười, nhấp ngụm trà nóng, hướng mắt về phía sông nước mênh mông. Trời đông gợn gió, mặt sông gợn sóng, lòng người thăm thẳm, tĩnh động khó dò. 

“Hầy, mang tiếng bạn cũ lâu ngày không gặp, nay có duyên đi cùng nửa chặng đường dài, sớm chiều đối ẩm...” Miệng chén trà đã vơi khói, người nọ lắc đầu, ra vẻ buồn rầu.

“Thế mà cậu đây chẳng hé miệng trút bầu tâm sự với kẻ bạn đường này nửa lời...” 

Bạn cũ lâu ngày không gặp, chẳng qua cũng chỉ là kì thi Hội xa lắc xa lơ thuở nào, lều thi hai người ở cạnh nhau, khách sáo chào đôi câu. Về sau chốn quan trường móc nối chằng chịt, có mấy lần chạm mặt trong lễ thọ quan nọ, tân gia nhà quan kia, nào có thân thiết gì. Rui rủi thế nào mình từ quan rồi, đối phương thì lên như diều gặp gió, vậy mà ba lần xuôi thuyền về nam lại gặp nhau cả ba. Rồi đường xa buồn tẻ, đối phương bỗng hăng hái tìm cậu chuyện trò hẳn. 

“Quan lớn nặng lời, tôi nào dám.” 

Nghe cậu gọi mình là quan lớn, người nọ bật cười, xua tay.

“Cậu thấy ở Phù Chẩn có ai dám nhận là quan lớn nữa không cậu Sương, cậu gọi tôi thế là phải vạ cho tôi đấy.” [1]

Cậu Sương nhướng mày nhưng không hỏi gì thêm, nếu câu này được nghe vào lần đầu tiên cậu xuôi thuyền vào nam, hẳn cậu sẽ sốt sắng hỏi cho tường tận. Nhưng giờ khác rồi, đấu đá tranh giành giữa các thế lực trong thiên hạ từ lâu đã chẳng còn là mối bận lòng của cậu nữa. Cậu cúi mặt, xoay xoay chiếc nhẫn gỗ thô ráp trên ngón áp út. Mối bận lòng duy nhất bây giờ của cậu...

“Cháo nóng, cháo nóng...” 

Người ta bưng ra hai tô cháo nóng hôi hổi, thơm nức mũi, kèm bầu rượu nếp. Dòng suy nghĩ bị chen ngang, cậu Sương nhìn bát cháo trước mặt, thoáng ngẩn người. Một lát sau cậu mới mím môi, gạt nhẹ thìa sứ, hành lá li ti dạt cả về một bên, lộ ra những miếng gà xé phay ngọt mềm. 

Cạch. Phía đối diện, người nọ vừa tự cạn chén rượu cay nồng, híp mắt, gõ nhẹ lên mặt bàn như đệm nhịp, giọng chẳng giấu ý cười.

“Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu,

Thoại bất đầu cơ bán cú đa.” [2]

Không thấy cậu nói gì, đối phương chậc một tiếng, tự uống thêm chén nữa, thở dài, đổi sang hai câu khác.

“Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,

Năng ức thiên nhai vạn lí nhân.” [3]

Bõm, tiếng cá quẫy nước, vài cánh chim chao lượn tìm mồi. Hình như đối phương nói thêm gì đó, nhưng cậu Sương không còn bận tâm.

“Năng ức thiên nhai vạn lí nhân.” Tay cầm thìa run run. Rõ là cậu chẳng uống giọt rượu nào, rõ là thuyền hẵng lướt êm mặt nước, vậy mà tâm trí cậu bỗng chếnh choáng mê man, kí ức vùi sâu đã lâu ào ào trỗi dậy, lộn xộn chẳng theo dòng. 

Cậu thấy tờ mờ sáng, văng vẳng tiếng chó sủa cuối xóm, lối đi nhầy nhụa bùn đất, những tàu lá chuối mỡ màng sau trận mưa hè. Cậu giẫm lên vệ cỏ sũng nước, đứa hầu theo sau vừa phải bưng nồi cháo nóng, vừa phải để mắt xem cậu có trượt ngã không, thi thoảng nó lại làu bàu tháng này mưa nắng thất thường quá. Hai chủ tớ băng qua còn đường vắng, dừng lại trước căn nhà tranh nghèo xác xơ. Cậu quen thuộc đẩy cái cửa cũ bằng tre cao ngang người, đi thẳng vào trong nhà, vừa được vài bước đã nghe được tiếng ho khục khoặc. 

“Cậu Sương...” Người con trai nằm trên giường chống tay ngồi dậy, sắc mặt tươi tỉnh hơn, xem chừng đã hạ sốt. Cậu Sương bảo thằng hầu để cháo trên bàn, rồi cho nó về trước, nó ngáp dài, quay sang gật đầu chào lấy lệ với chủ nhà, rồi lanh lẹ đi về. 

“Anh cứ nằm đấy.” Cậu Sương vừa dặn vừa đi ra chạn lấy bát, gọi là chạn nhưng cũng chỉ lèo tèo được ba bốn cái bát cả to cả nhỏ, đũa hai đôi, thìa hai cái, kể ra sống một mình thì thế thôi cũng đủ, chẳng bày biện gì nhiều, cũng chẳng có của mà bày. 

“Thơm quá.” Anh dò dẫm ra bàn ngồi, nụ cười hiền kịp chặn đứng cái liếc mắt không hài lòng của cậu. Cậu múc cháo cho anh trước, rồi ngồi xuống đối diện. Lúc cậu tự múc xong bát nữa, đã thấy anh lanh lẹ đặt bát cháo chẳng còn cọng hành nào trước mặt mình, cười lấy lòng. Nét mặt cậu thoáng cái hòa hoãn hơn, đẩy bát cháo mới sang cho anh, để anh bỏ cả chỗ hành trên thìa xuống. 

“Anh ăn đi rồi uống thuốc.” Cậu múc một thìa đầy ắp thịt gà sang bát anh. 

“Tôi khỏe rồi, cậu không cần tốn kém thế, lại mất công dậy sớm sang đây như này.” 

Cậu tỉnh bơ múc miếng gà lên, đáp. 

“Cũng không tốn kém gì, nó gáy ồn quá tôi không ngủ được, kiếm việc khác cho nó cống hiến.” 

Anh phì cười, chia bớt thịt sang bát cậu. 

“Một tháng nữa là thi Hội rồi, cậu cứ kệ tôi, nhỡ lây bệnh thì sao, rồi ông lớn lại...” 

Cậu chẳng nghe, dù anh nói đi nói lại mấy lần rồi. Anh hơn cậu hai tuổi, nhưng lam lũ vất vả từ nhỏ khiến anh chín chắn, già dặn hơn cậu rất nhiều, cậu còn tùy hứng lắm. Bình thường anh nói gì cậu cũng nghe, duy chỉ có việc nào động chạm đến anh hoặc mối quan hệ giữa hai người là cậu không chịu. 

Mối quan hệ giữa hai người, nghĩ đến đây, cậu thấy lòng mình thảng thốt. Hai người là gì của nhau nhỉ, bạn từ bé, chủ tớ, hay... Cậu nuốt miếng cháo nóng, bỏng rát. 

Có những danh phận không dám gọi thành lời.

Độ hai hôm sau anh khỏi ốm hẳn, cậu không còn mang cháo gà sang tìm anh nữa. Một sáng tinh mơ khác, nghe được tiếng gõ khẽ khàng ngoài cửa sổ kèm tiếng huýt sáo quen thuộc, cậu dụi đôi mắt hẵng còn ngái ngủ, đi ra mở cửa. 

Anh giơ chùm sung trĩu quả tới, ánh mắt hấp háy ý cười. 

“Sợ cậu thịt gà rồi lại ngủ quên giờ đọc sách.”

Cậu phì cười nhận chùm sung anh đưa. Đôi bên nói thêm vài câu thì có tiếng người làm trong nhà lục tục thức giấc, anh vội chào cậu rồi đi về. Nhìn anh bước tập tễnh, cậu giật mình, gọi với anh lại. Anh xoa mũi, cười xòa, bảo lúc trèo xuống không cần thận giẫm vào ngói vỡ. 

“Sao lại có ngói vỡ ở đấy?” Cậu nhíu mày, nhưng rồi đã lập tức hiểu ra, siết gãy cuống sung, nhựa tươi nhày nhụa. Cha của cậu thà đập hết ngói cũ đổ đi, cũng không chịu cho anh lấy một viên ngói lành. Mà chỗ ngói đó còn là anh một mình dỡ cả xuống giữa trưa nắng chang chang, thay bằng loạt mái mới cho kịp mùa mưa đến. 

“Tôi không thích ăn sung nữa. Sau này anh không phải trèo cây hái sung nữa đâu.” 

Anh lắc đầu tỏ ý mình không sao, giơ tay chào cậu xong, anh quay đi. Cậu ở phía sau nói với theo, sốt sắng. 

“Tôi nhất định sẽ thi đỗ, tôi sẽ làm quan tốt, tôi sẽ minh oan cho cha anh.” 

Tiếng gà trống gáy vang. Hừng đông lấp ló sau rặng tre già. 

Sống mũi anh cay cay, ngoảnh đầu nhìn cậu. Trong khoảnh khắc trời còn nhá nhem đó, hai người như thấy được vầng dương sáng rực trong mắt nhau. 

Giờ cậu thi đỗ thật rồi, làm quan tốt thật rồi, minh oan cho cha anh rồi, tiếc là anh lại chẳng hay biết. Cậu trầm mặc khuấy cháo, lại có những chuyện hình như anh biết rồi, lại như cái gì anh cũng chưa biết. 

Ví dụ như lần lên trấn trên năm đấy. Lấy cớ đường xa nguy hiểm, nạn cướp bóc nhiều, cậu gọi anh đi cùng mình, mặc cho cha cậu đã chuẩn bị đâu ra đấy nào ngựa nào thuyền. Khi ra đến bến sông, cậu còn lừa thằng hầu về nhà lấy tiền, rồi kéo anh bắt chuyền đò sớm đi trước. Thành ra chuyến đi hai ngày một đêm đấy chỉ có anh với cậu đi cùng nhau. Có vậy, sự bực bội vì bị cha ép đi mua quà cho con gái nhà quan Tri phủ mới dịu phần nào. Cậu biết cha muốn cậu làm rể nhà đấy.

“Họ hẹn trưa mai mới có, ở trọ đi.” Ra khỏi tiệm kim hoàn, cậu quay sang bảo người đang chau mày nhìn về phía công đường. Bên đó đám đông xì xào, người áo rách ốm nhom khóc lóc kêu gào oan uổng, kẻ gấm vóc béo đẫy hả hê phẩy quạt đi về, quan kia bệ vệ ngồi dưới bức hoành phi “Công chính nghiêm minh” xoay xoay nhẫn ngọc, đôi mắt híp chỉ để lọt ánh châu báu bạc vàng. 

“...” Cậu lặng lẽ nhích chân, vỗ lên bàn tay siết chặt quyền của người bên cạnh. Hôm đấy là lần đầu tiên anh vay tiền cậu, rồi đưa cả cho người thiếu phụ xanh xao quỳ ôm con khóc ngoài công đường, bất lực nhìn chồng mình bị người ta đeo gông giải đi, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay. 

“Mấy hôm nữa đóng xong đợt thuyền này, có tiền công là tôi trả ngay cho cậu.” 

Cậu định bảo là anh cứ giữ lấy, sửa lại nhà, mua thêm bát đũa cũng được, tiện cho thi thoảng cậu sang ăn cùng. Nhưng rồi cậu chỉ cười, chỉ vào quán trọ gần đấy, trêu rằng không đủ tiền thuê riêng cho anh một phòng rồi. Anh lắc đầu, nét nặng nề trên mặt thoáng cái giảm đi, tươi tỉnh hơn, bảo cậu cứ thuê phòng cậu, anh ngủ dưới đất, hoặc xin ngủ nhờ dưới phòng củi thôi cũng được. Cậu chậc miệng, lườm anh, túm lấy tay anh kéo đi. Nhưng rồi lúc sang đường đông người tấp nập, vẫn là anh lanh lẹ bước lên trước giúp cậu mở đường. Nhìn tấm lưng cao lớn của người trước mặt, lại nhìn đôi tay rắn chắc đang nắm chặt mình không rời, cậu nhận ra từ bé tới lớn anh lúc nào cũng xông pha lên trước bảo vệ cậu. Khi cậu bị mấy thằng nhóc khác bắt nạt, khi cậu bị cha đánh vì trốn học, hay khi cậu trộm sung bị chó đuổi... Cậu phì cười, anh thắc mắc quay lại nhìn cậu, cậu lắc đầu thay câu trả lời, lẳng lặng sải bước rộng lên. Người trước người sau đổi thành kề vai sóng bước, như có như không kéo gần khoảng cách và ý nhị che đi đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau dưới ống giao lĩnh rộng.

Chập tối, quán trọ nhỏ làm cơm lâu la, anh nhường cậu đi tắm trước. Lúc cậu quay lại phòng thấy anh ngủ gục trên bàn, ánh đèn bấc phủ lên đường nét góc cạnh trên gương mặt anh một màu cam dìu dịu. Cậu vươn tay, nhưng rồi cũng chỉ dám chạm lên bóng anh đổ nghiêng trên mặt bàn gỗ lạnh. Nhớ đến cách người thợ kim hoàn dạy lúc sáng, cậu cúi nhìn nhanh chẳng thấy có sợi chỉ thừa nào, bèn mím môi tự giật đứt một sợi tóc, sau đấy hít sâu, khẽ khàng luồn tóc qua ngón áp út của anh. 

Cậu nghe được tim mình đập loạn trong lồng ngực, dè dặt tránh chạm vào tay anh...

“Cơm tối chín rồi ạ.” Chủ trọ gọi cửa, cậu giật thót lùi về sau, sợi tóc mảnh trượt khỏi tay mềm. Anh ngơ ngác dụi mắt ngái ngủ, cậu nuốt nước bọt vờ như không có gì, mở cửa cho người ta dọn cơm. 

Gió ào vào phòng, sợi tóc kia lẩn vào đâu chẳng rõ. 

Ăn cơm xong anh đi tắm, không quên bưng lên chậu nước để cậu ngâm chân cho đỡ nhức mỏi. Vừa nhúng chân, cậu đã cau mày kêu nước nóng. Anh ngạc nhiên, rõ ràng anh pha nước xong đã thử lại rồi. Thấy anh xắn tay áo, cậu vội túm anh lại, nhướng mày.

“Tôi ngâm chân vào rồi.” Cậu tiếp lời. “Muốn thử thì anh cũng ngâm chân mà xem.” 

“Thôi, nếu cậu chưa ưng thì để tôi đổi thau khác. Tôi đi chân đất quen rồi, cần gì ngâm đâu. Vả lại, cái thau bé thế này...”

Cậu vẫn túm tay anh không buông, anh đành nghe theo. Lúc ngâm chân thấy nước ấm đủ dùng, cũng chỉ biết thở dài, cười chịu thua. Cậu ngồi trên giường còn anh thì kéo ghế ngồi ở đối diện. Chiếc thau đồng nhỏ, hai đôi chân đặt sát cạnh nhau, nước dâng lên sâm sấp mắt cá, vài giọt sóng sánh ra ngoài. 

Nước ấm làm giãn mạch máu, dường như còn đun chảy cả trái tim cậu. Thoáng mỏi chân, cậu nhúc nhích, khoảnh khắc chân cậu sượt nhẹ qua chân anh, chỗ da tiếp xúc xoẹt tia nóng ran, cậu giật mình cúi mặt, mím môi không nói gì.  

“Cậu Sương...” Anh gọi nhỏ. Cậu do dự nhưng vẫn ngước lên. Cậu thấy anh cúi người gần về phía mình, đôi mắt đen láy chẳng vướng bụi. 

“Sao mặt cậu đỏ thế?” 

“Khụ... khụ...” Cậu lúng túng đưa tay lên che miệng ho, nhân đấy quay mặt đi, hơi ngả người tránh. 

“Ơ kìa...” Anh vội đứng dậy đi rót nước cho cậu. Cậu nhìn chỗ trống trong thau đồng, ngón chân vô thức co rồi lại duỗi, hình như nước nguội rồi.  

“Cậu sao thế?” Anh lo lắng vuốt lưng cậu, cậu đã dứt cơn ho, chỉ nhấp ngụm nước nhỏ rồi lắc đầu, mỉm cười cho anh yên tâm. 

Tối đấy cậu nằm sát vào mép tường, gọi anh lên nằm cùng, nhất quyết không cho anh ngủ đất. Cậu nhíu mày, nhắc chuyện hồi bé vẫn ngủ chung đấy thôi. Anh gối tay sau đầu, miệng cười mà ánh mắt buồn hiu. 

“Cả chục năm rồi còn đâu.” 

Đúng, chục năm rồi, từ cái hồi cha anh vừa là bạn vừa là người làm thân tín của cha cậu, nên cậu với anh quấn quýt chơi thân từ bé. Nhà cậu không phải dòng dõi thư hương, ông cậu tay trắng lập nghiệp, vất vả một đời có được đội thuyền riêng, đến nay chở khách chở hàng khắp sông ngòi khu này đều là đội thuyền nhà cậu cả. Ông nội chỉ có mỗi cha cậu, cha cậu chỉ có mỗi cậu, cái đội thuyền này sớm muộn cũng do cậu tiếp quản. Nhưng làm ăn càng lớn, càng hay bị người ta nhòm ngó, việc làm ăn cũng khó khăn hơn. Hồi đấy cha cậu lo móc nối làm ăn, chuyện sổ sách giao cho cha anh quản lí, bỗng đến cuối năm nọ, trước khi chuyển chuyến hàng cuối lên lộ trên, thình lình rộ tin nhà cậu trốn thuế, chuyển gốm sứ lậu. Cớ sự thế nào cậu không rõ, chỉ biết cậu sáu tuổi, anh tám tuổi, bàng hoàng nghe tin cha anh bị bắt, sợ tội tự tử trong ngục, rồi người ta tìm được sổ sách cha anh giấu trong nhà, chóng vánh kết án. Sau chuyện đấy việc làm ăn nhà cậu chịu ảnh hưởng lớn, cha cậu phải bỏ rất nhiều tiền để xoay sở, nhiều đến mức cậu nghe cha chỉ thẳng vào mặt anh mắng: “mày có làm trâu làm ngựa cho nhà họ Vũ tao cả đời cũng không trả hết.” Rồi anh bị đuổi khỏi nhà cậu, phải sống trong cái chòi tranh tít cuối xóm, hai người cũng bị cấm tiệt không được chơi với nhau. Mãi đến khi cậu bỏ ăn bỏ học, cha cậu mới xuôi xuôi, nhưng vẫn khó chịu ra mặt. 

Nhớ đến ánh mắt nảy lửa của cha năm nào, cậu thở dài, nằm nhích gần về phía anh. Căn phòng tối om, không ai nói câu gì. Lại qua một lúc lâu nữa, cậu nghe nhịp thở đều đặn của anh, đoán anh đã ngủ rồi, mà cậu nằm thẳng tắp mãi thấy ê người quá, bấm bụng định đổi tư thế. Ai dè chưa kịp xoay người đã thấy anh cựa mình, bất ngờ quay sang ôm lấy cậu. Cậu sững người, tiếng gọi hốt hoảng cứ thế bật ra.

“Anh Phong.” 

Không có tiếng đáp lại, chỉ có hơi thở của anh lướt nhẹ qua tóc mai cậu. Cậu bối rối bện chặt hai bàn tay, nằm cứng ngắc như khúc gỗ. Cuối cùng, lưng đau, chân tê, cậu đành nhắm tịt mắt, xoay hẳn cả người về phía anh, thoáng cái lọt thỏm trong vòng ôm ấm áp. Hệt như thuở bé cậu bắt anh ôm mình ngủ, sợ đêm đến bị con gì đó bắt đi như lời người lớn vẫn dọa dẫm. Nay cậu lớn rồi, nhưng nếu được, cậu ước gì cả đời này đều được anh ôm ngủ. Sống mũi cay cay, cậu gạt hết do dự trong lòng, đưa tay vắt ngang eo anh, dần dần thả lỏng người chìm vào giấc ngủ. Ý nghĩ muốn được bên anh cả đời của cậu cũng lặng lẽ vùi sâu. Anh không hay biết. 

Hay từ khi đó anh đã biết rồi? Cậu thả thìa cháo về lại bát, thấy cổ họng đăng đắng. Năm năm nay cậu vẫn thường tự hỏi mình, nhưng rốt cuộc cậu cũng chẳng phải anh, cậu có đưa ra đáp án nào cũng bằng không. Đáp án cậu muốn là đáp án được nghe từ chính anh nói kia kìa. Hoặc không cần đáp án, cậu chỉ cần được gặp anh, chỉ cần được gặp lại anh thôi. Mong ước sục sôi trong lòng cậu, cậu cắn răng, siết chặt nắm tay, ánh mắt chưa kịp giấu tia mất mát. 

Thuở xưa, ngày còn gần nhau, chỉ cần cậu muốn gặp anh, cậu sẽ tìm đủ mọi cách, mặc cha có quản nghiêm thế nào. Giống như trận bão đó, mưa tầm tã, cậu chạy thẳng từ bến thuyền về nhà anh, lấy cớ là gần hơn. Anh lo cậu phải cảm, vội vàng đưa khăn khô cho cậu lau, rồi tất bật đi đun nước nóng cho cậu tắm, còn sốt sắng tìm cho cậu bộ quần áo sạch sẽ, lành lặn. Nhớ đến dáng vẻ ngại ngùng khi đưa cho cậu chính bộ quần áo cậu mua cho anh đợt năm mới, anh vẫn giữ chưa nỡ mặc, cậu vừa buồn cười vừa thấy thương. Dáng người cậu vốn thấp bé, mảnh khảnh hơn anh, thành ra chiếc áo giao lĩnh dài rộng, lòe xòe, cậu loay hoay mãi không buộc xong dây áo, anh đành bật cười buộc giúp cậu. Thấy cậu bất chợt buông thõng tay, anh ngẩng lên nhìn, nút thắt còn chưa xong. Vành tai cậu ửng đỏ, vẫn cố làm ra vẻ, chê anh buộc lâu quá, cậu mỏi tay. Anh phì cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu, dáng vẻ nuông chiều hệt ngày thơ. Cậu bĩu môi nhưng không tránh, phẩy phẩy vạt áo làm trò. Anh chụp khăn khô lên, xoa rối tóc cậu, rồi lại dịu dàng vuốt ngay thẳng lại, tựa như vô ý cảm thán.

“Tóc cậu Sương thơm thế.” Cậu hơi giật mình, chỉ biết ngẩn ra, chìm vào ánh mắt tràn ngập ý cười mềm mại của anh. Rồi cậu chưa kịp phản ứng gì, anh đã bật cười khen thêm.

“Cả người cậu cũng thơm.” 

Cậu cụp mắt, nuốt nước bọt giấu căng thẳng, hắng giọng. “Nước mùi già anh đun đấy.” 

“Thế à?” Anh vờ ngạc nhiên, tay vuốt tóc cậu chưa ngưng. “Sao tôi cũng tắm mà chẳng thơm giống cậu.”

Cậu liếc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn ra mưa trắng xóa quật hàng cau nghiêng ngả ngoài vườn, cậu bỗng thấy lòng mình nặng trĩu. Nghĩ rồi nghĩ, cậu quyết định mở lời.

“Anh Phong, anh tính đến chuyện thành gia lập thất chưa?”

Người phía sau không đáp, tay vuốt tóc cậu đã ngừng. Cậu sốt ruột, lần tìm ánh mắt anh, anh cười gượng, đi ra ngồi xuống chõng. 

“Cậu cứ đùa. Tôi mồ côi mồ cút, năm xưa được cha nhặt ngoài ruộng về, chữ nghĩa chưa kịp học gì thì cha mang danh tù tội, tự tử trong tù, tiền nợ nhà cậu sợ rằng cả đời này tôi không trả hết...” Ngưng một nhịp, nụ cười của anh chua xót. 

“Cậu bảo, cả cái vùng này, ai dám gả con cho tôi, ai dám lấy tôi. Người ta lại chẳng chê cái thằng...”

“Tôi không chê.” Cậu cau mày, quyết liệt ngắt lời anh. “Ai chê mặc ai, tôi không bao giờ chê anh.” Lồng ngực cậu phập phồng, gương mặt đỏ au vì tức giận, vì đau lòng cho anh hoặc còn vì lỡ gợi ra bí mật cậu luôn chôn giấu. 

Anh ngẩn người, nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen láy và sâu thẳm của anh như muốn tạc lấy hình dáng cậu. 

Có lẽ từ khắc đó, anh đã nhận biết được điều gì. Cả cha của cậu nữa. Đúng thế, cha cậu. Chẳng nhớ đã là lần thứ bao nhiêu hai cha con cãi nhau về chuyện hôn sự của cậu với con gái quan Tri phủ, cha cậu khuyên nhủ mềm mỏng có, mắng mỏ ép buộc có, nhưng cậu vẫn nhất quyết từ chối, nằng nặc đòi lui thời gian lại. Tới lúc không chịu nổi nữa, cậu đứng bật dậy giữa bữa cơm, gào lên xé lòng.

“Con không cưới, con gái quan Tri phủ, tri huyện gì cũng không cưới. Cả đời này con không cưới con gái nhà nào hết.” 

“Láo toét.” Cái tát như trời giáng xuống mặt cậu, khiến cậu loạng choạng suýt ngã, gia nô xung quanh sợ hết hồn, quỳ rạp cả xuống. 

Bên má tê liệt cảm giác, cậu nghe vị tanh trào bên khóe miệng. 


(Đây chỉ là một phần nội dung, toàn bộ nội dung truyện sẽ được in đầy đủ vào sách khi tác phẩm được lựa chọn.)


Chú thích:

[1] Phù Chẩn: nay thuộc Từ Sơn, Bắc Ninh. Đại Việt Sử ký bản kỷ thực lục, quyển XIV, kỷ nhà Lê, phần Uy Mục đế: Vua (Lê Uy Mục) từ khi lên ngôi, đêm vào cung cùng với cung nhân uống rượu vô độ, ai say thì giết. Bấy giờ quyền về họ ngoại, [...], phía bắc thì làng Phù Chẩn (quê của mẹ đẻ vua tức Chiêu Ngân Hoàng thái hậu họ Nguyễn), đều chuyên cậy quyền thế, dìm hãm thần liêu [...]. Nhân dân ta oán mà vua vẫn không chừa.

[2] “Tửu phùng tri kỉ thiên bôi tiểu. Thoại bất đầu cơ bán cú đa.” Trích từ sách “Danh hiền tập” của Trung Quốc. Tạm dịch: Uống rượu cùng tri kỉ, ngàn chén còn ít. Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu đã là nhiều. 

[3] “Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu. Năng ức thiên nhai vạn lí nhân.” Trích từ bài “Xuân nhật Tây Hồ ký gửi Tào Pháp ca” của thi sĩ Âu Dương Tu. Tạm dịch: Trên hồ nâng chén rượu, lòng nhớ người nơi xa.


__________

Nếu bạn yêu thích tác phẩm Thuở ấy phong sương bạc mái đầu hãy bình luận nêu cảm nhận cho chúng tớ biết nha.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Lạc Hà
    Bản thân em biết đến chị Chi chưa tính là lâu, nhưng đủ để biết rằng, chị luôn thay đổi, chị tha thiết với việc viết lách vô cùng. Lần này, em thấy hai nhân vật, hai linh hồn hoàn toàn mới, và hai người thực sự như sống một cuộc đời riêng, ấy là cảm nhận của em khi em đọc đến đoạn trích này. Em nghĩ, đây là một thành công đối với chị Chi, một bước chuyển mình để làm mới mình trên hành trình viết. Về ngôn từ, như mọi khi, đây vẫn là một điểm mạnh của chị. Mềm mại, tình cảm, dịu dàng, lần này thì em có một điểm cộng thêm: họa ra cái "hồn" của nhân vật. Chị vẫn là chị, vẫn là Việt Chi, và vẫn cái sự nhẹ nhàng và cái "tình" ấy, chị họa ra hai linh hồn rất riêng. Em thích cái cách chị diễn đạt, miêu tả làm khung cảnh trong truyện làm truyện thêm phần sinh động. Em mê cách chị thể hiện tình cảm của hai nhân vật, hay nói đúng hơn, là cách hai linh hồn ấy nảy sinh tình cảm với nhau. Tình cảm của họ nảy mầm từ từ, có khi họ chẳng nhận ra, hoặc chẳng dám thừa nhận, nhưng Phong Sương của em dũng cảm lắm nè. Họ quan tâm nhau từng điều nhỏ nhặt, những điều nho nhỏ hiện lên, đan xen giữa ký ức và thực tại làm em vừa tủm tỉm, mà vừa lo. Chị luôn biết cách làm em xao xuyến như thế, đây là một điểm mạnh rất lớn của chị, dù có thể sẽ dễ bị "rối" hoặc tình tiết bị giãn hơn. Nhưng em thích điểm này ở chị, và "Thuở ấy phong sương bạc mái đầu". Khi em đọc, em sẽ dễ bị "lỡ" mất mạch truyện, vậy nên em phải đọc kĩ, và thực sự cảm nhận nội tâm của hai con người họ. Lần này chị làm rất tốt, thật đấy. Em thấy cái giằng xé cần có, em thấy được cái tình đong đầy nơi đáy mắt, và cả những nỗi lo ngày sau Về cốt truyện, em chưa đánh giá được nhiều bởi em chưa đọc được hết truyện, nhưng thực sự là em rất trông chờ. Nhưng em biết chắc chắn sẽ là chông gai, là đau khổ bởi thời kỳ họ sinh ra chưa chấp nhận cái tình cảm của họ, nên chuyện đầy éo le như thế. Em có hy vọng nhỏ nhoi là thế này, Phong Sương của em sẽ được hạnh phúc, dù em biết là rất mong manh Em yêu chị rất rất nhiều, hy vọng em sẽ được thấy Phong Sương trên trang giấy 🫶🫶🫶 (Chiếc note nho nhỏ: Dù em biết chắc, ở cái tình cảnh éo le ấy, tình yêu của họ sẽ bị đời vùi dập tả tơi, nhưng em tin cái tình yêu ấy vẫn mãi còn, không bị trói buộc bởi bất cứ định kiến hay xã hội bấy giờ, sẽ được tự do.) Em mong Phong Sương của em sẽ được hạnh phúc
    • Generic placeholder image
      Việt Chi
      Cảm ơn em rất nhiều nha, khen quá trời khen 😭😭😭 Hy vọng kể cả sau khi em đọc hết truyện rồi, em vẫn cùng chị dành một góc tình cảm cho anh Phong cậu Sương nha 😭🙆🏻‍♀️😭
  • avatar
    CtrS3399
    Đọc truyện cảm thấy lòng rất ấm áp và an nhiên. Cảm ơn tác giả nhiều. Rất mong đợi tập truyện xuất bản!!!
  • avatar
    CtrS3399
    Đọc truyện cảm thấy lòng rất ấm áp và an nhiên. Cảm ơn tác giả nhiều. Rất mong đợi tập truyện xuất bản!!!
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout