Tám tên học trò nhỏ. (E)


 

 

Cậu ta cười với cô, như thể tất cả những chuyện này chỉ là một trò đùa. Hiền Giang hét vào mặt cậu ta một cách giận dữ.

– Tui phải giết chết hắn!

Đối lập với sự hung hãn của cô, cậu ta chỉ phì cười, không rõ là đang lên án hay là cổ vũ.

– Nhưng bồ đã làm rồi mà. Hắn đã chết rồi.

Cô mở to mắt ra nhìn xung quanh mình. Cậu ta nói đúng. Hắn ta đang nằm kia bất động. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi nhớ ra con dao đẫm máu đang nằm gọn trong tay mình, cô lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc trên lưng mình và vội vàng ném nó xuống đất.

– Tui không cố ý! Tui đã nghe theo lời khuyên mà đi báo cáo! Nhưng rồi hắn phát hiện ra và nổi điên hơn bao giờ hết! Hắn cứ ép tui… và thế là…

Tiêu Bách giữ chặt lấy hai vai cô ta lại, đảo mắt lên trời như thể toàn bộ câu chuyện của cô ta thật chán chết.

– Không ai quan tâm lý do của bồ đâu.

– Tui phải làm gì bây giờ?

Cô không hiểu sao mình lại bấu víu lấy cậu ta. Tiêu Bách là một đứa trẻ rất kì lạ. Không phải là kì lạ theo kiểu thiên tài đâu. Cậu ta là đứa quái dị. Ý tưởng của cậu ta thì có gì hữu ích chứ?

– Bồ biết đấy, có một nơi ở đây rất thích hợp cho bồ xử lý thứ này.

Cậu ta đưa mắt về phía cái xác rồi lại đảo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.

– Lợi thế của chúng ta ở đây nằm tại chính ngôi trường này: Mọi người cứ mất tích mãi thôi.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, cậu ta làm ra vẻ khó chịu khi cảm thấy mình đang phí sức nói chuyện với một con ngốc.

– Bồ không biết đó là nơi nào sao? Ôi bồ thật ngây thơ.

Nói xong, cậu ta xắn hai tay áo lên rồi đi về phía đầu của cái xác.

– Tui nghĩ là bồ sẽ cần phụ một tay đấy. Tui nghe nói phần chân sẽ nhẹ hơn. Nhường bồ đó.

Chưa bao giờ cô thấy có một gã nào kì quặc như cậu ta. Hiền Giang cứ đứng im như tượng nhìn Tiêu Bách. Cậu ta lại tiếp tục huyên thuyên.

– Nếu sợ nhìn mặt hắn đến vậy thì bồ lấy cái mặt nạ kia mà đeo vào cho hắn đi.

Cô làm theo lời cậu ta. Nhưng trong thâm tâm, cô đang đợi cậu ta cười phá lên rồi đi gọi mọi người đến bắt giữ mình. Cô không tin được chuyện này. Có ai trên đời lại giang tay ra giúp đỡ những người đang lâm vào tình cảnh như cô chứ? Nhưng khi họ đối diện nhau, khi mà cả hai cùng khiêng cái xác đó, đó là lúc cô nhìn thẳng vào mặt cậu ta. Đằng sau cái vẻ mặt bông đùa bất cần kia, cậu ta đang thực sự có ý muốn ra tay giúp đỡ cô. Cô muốn cậu ta lý do, hoặc ít ra thì cô cũng nên cảm ơn cậu. Hay là cô nên lo sợ đây? Một bí mật, một bí mật…

Nhưng nếu như phải đưa ra một so sánh, cô nghĩ phần tồi tệ nhất đã qua rồi. Có gì tồi tệ hơn cái khối thịt bọn họ đang vứt đi này? Với máu vương đầy trên tay và quần áo, lúc này đây, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhõm. Một bí mật cũng chỉ là một cái ổ khóa nhỏ bé mà thôi. Nó nặng bao nhiêu cơ chứ? Cho đến khi họ đã vứt xong cái xác đó, cô vẫn không biết phải mở lời với cậu ta như thế nào. Cô không biết cậu ta đang mong chờ điều gì ở cô nữa. Cô không nhớ ai đã bắt đầu, nhưng người đó có thể là chính cô lắm. Ở ngay chỗ đó, cô đã ôm lấy cậu ta rồi khóc nức nở. Tiêu Bách vẫn kỳ quái như mọi khi, lơ đãng mà làm động tác vuốt ve sau đầu cô.

– Chào mừng đến với câu lạc bộ của tui.

XXX

– Dậy đi nào, chị đẹp của em!

Đông Phương nheo mắt, hết nhìn cái miệng toe toét đang ghì sát bên má mình của Huyền Vân, lại nhìn ra ngoài trời mà mơ hồ hỏi con bé.

– Mấy giờ rồi?

– Bốn giờ năm mươi phút. Trong lúc chị ngủ, bọn em đã làm hết tất cả mọi việc rồi đấy. Nấu ăn, nhóm lửa trại, tất thảy mọi thứ. Giờ mà chị bước ra thì chỉ còn mỗi chuyện là bắt đầu ăn uống vui chơi thôi.

Đông Phương phì cười. Cô với tay lấy cặp mắt kính của mình, nhưng vừa đeo vào thì cô lại cảm thấy đầu mình như đang lắc lư lảo đảo trong cơn say khó chịu. Chỉ mới ở gần biển mà cô đã cảm thấy say sóng rồi sao? Chuyện này thật khó hiểu. Huyền Vân lo lắng nhìn cô rồi bảo.

– Hay chị cứ nằm nghỉ tiếp đi, để em ra nói với mọi người. Mà chị có thấy đau ở đâu không? Chị đừng có vì không muốn phá hỏng cuộc vui mà nhịn đau đấy nhé.

Đông Phương định thần lại một chút rồi lắc đầu.

– Không, chị ổn mà. Có lẽ là do chị bị say nắng mà thôi.

Con nhỏ lại đưa tay lên sờ vào trán cô. Khi duyệt qua vài biểu hiện khác của cô rồi nó mới gật gù. Đông Phương vén cửa lều để nhìn ra ngoài. Nắng, gió, cát, và tiếng sóng biển, tất cả tụ họp lại rồi ập vào cô như một cơn sóng khiến cô có chút choáng ngợp. Cô nheo mắt, chờ một chút để cho mắt làm quen với cường độ ánh sáng mới này… Khi cô bước ra ngoài, cái cảm giác lâng lâng như đang đi trên tàu lại quay lại. Nhưng cô bị thôi thúc phải vượt qua nó để tiến ra ngoài. Khung cảnh trước mắt cô hiện ra thật yên ả, với những người bạn đang làm công việc của riêng họ, đắm chìm trong thứ ánh sáng của mùa hè. Thật may mắn cho cả nhóm, lúc bọn họ đặt chân đến đây thì khu lều trại này đã được dựng sẵn. Không rõ nó vốn dĩ đã được sắp xếp trước bởi ai, nhưng dù cho người đó đã vô tình hay là cố ý làm điều này, mọi người đều rất lấy làm cảm kích với việc này. Có ai trong số họ đủ sức khỏe và có kỹ năng để dựng được mấy cái lều này đâu nào.

Mấy cô con gái đang tập trung lo cho bữa tối. Mặc dù bầu không khí ở xung quanh bọn họ có vẻ hơi trầm lặng, nhưng ít nhất thì Nhật Hạ và Liên Hoan đều có vẻ đang hợp tác với nhau. Huyền Vân cũng thở dài như đồng ý với nhận định của cô. Đặt hai con người này cạnh nhau đúng là cách tốt nhất để hủy diệt một kỳ nghỉ. Bọn họ tiến tới chỗ hai người kia, mong góp được chút sức sống cho bầu không khí chỗ này. Nhật Hạ ngước lên nhìn bọn họ rồi mỉm cười. Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da cô trong suốt, càng làm nổi bật lên quầng mắt sẫm màu của mình. Liên Hoan thì dường như lại cảm thấy khó chịu khi phải đứng ở nơi tụ tập quá nhiều người. Cô ta không thông báo tiếng nào, chỉ im lặng bỏ mấy thứ trên tay xuống rồi lẳng lặng tách mình ra khỏi mọi người. Cô ta đang đi ngược nắng, dần dần tách ra khỏi khu lều trại. Đông Phương lại đảo mắt đi xa hơn, và ánh mắt cô dừng lại ở nơi mà cậu ta đang ngồi. Ở bên dưới một hàng cây trên gò đất cao hướng về phía biển, Châu Liêm đang ngồi tựa người vào thân cây, có lẽ là đã ngủ quên trong khi sưởi nắng. Nhìn từ phía sau, cậu ta trông cũng không khác gì những người bình thường. Cô cảm thấy có chút buồn cho cậu. Nhưng cô cũng không buồn lâu đâu, vì nhớ ra cậu ấy cũng sắp được phẫu thuật rồi. Có lẽ cậu ấy sắp được chia tay với nỗi buồn đó rồi, cô nên lạc quan và chúc cậu may mắn mới phải.

Cô nhìn quanh thêm một lần nữa, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy Gia Kỳ đâu. Chắc cậu ta lại tò mò đi loanh quanh đâu đó rồi. Cô không hiểu sao mình lại buông ra một tiếng thở dài. Có lẽ là vì cô vừa nhận ra điều đang bị thiếu sót ở giữa khung cảnh yên bình này là gì. Huyền Vân như cũng có cùng suy nghĩ với cô vậy, nó buông lời cảm thán.

– Nếu cả bảy người chúng ta đều có mặt ở đây thì thật vui biết bao nhiêu.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout