Từ Thứ Ba Đến Thứ Bảy





Tối thứ Bảy, Linh vặn vẹo chiếc điều khiển TV, căn phòng trống trải vang lên tiếng lách cách khô khan. Huy bảo tối nay anh không đến, cũng phải thôi, hôm nay hợp đồng tạm hoãn, nhưng cô biết, anh chỉ đang trong một cuộc vui khác. Căn hộ cao cấp của anh dành riêng cho Linh đẹp như mơ, nhưng đêm nay, nó chỉ khiến cô thấy mình nhỏ bé giữa bốn bức tường lạnh lẽo.

“Làm gì giờ nhỉ?” Linh lẩm bẩm, ngón tay bấm loạn lên remote. Một kênh tôn giáo đang phát cảnh Đức Phật giảng đạo, giọng ngài trầm ấm vang lên, Ngài đang giảng về luân hồi. Cô dừng lại, bị cuốn vào hình ảnh đôi mắt từ bi của ngài. Mười phút sau, Linh thở dài chuyển kênh sang thế giới động vật, thể thao, âm nhạc.

Cuối cùng, cô dừng lại ở “Sweet November”, bộ phim tình cảm kinh điển mà Huy từng chê là “sến súa”. Nhưng Linh thích cái cách Nelson nhìn Sara như thể cô ấy là cả thế giới. Cô vớ lấy túi snack, ngồi bệt xuống sofa. Đến đoạn Sara tiết lộ mình mắc bệnh hiểm nghèo, nước mắt Linh chảy dài như suối. “Sao cô ấy có thể yêu người ta rồi lại bỏ đi?” Linh nghẹn giọng, tay vội lau vệt nước mắt làm ướt cả gói bim bim. Hình ảnh Sara và Nelson ôm nhau lần cuối khiến tim cô thắt lại. Linh tự hỏi, sau hai năm rưỡi nữa, hợp đồng giữa cô và Huy hết hiệu lực, liệu cô có đủ dũng khí để buông tay như cô ấy?

Tiếng nhạc “Wherever You Are” (Celeste Prince) vang lên trong cảnh cuối, Linh không tắt TV, để giai điệu buồn lấp đầy căn phòng.

Time has come, what's done is done / Thời gian đã đến, việc gì đã xong

It's time to move on / Đã đến lúc phải tiếp tục

To another place, another space, maybe circling some other sun / Đến một nơi khác, một không gian khác, có thể quay quanh một mặt trời khác

Don't ask why, don't ask how / Đừng hỏi tại sao, đừng hỏi như thế nào

I still can't explain... / Tôi vẫn không thể giải thích...

(Lời bài hát - Wherever You Are, sáng tác bởi Larry Klein và Tonio K.)

Cô mở cuốn “Hẹn em ngày đó” của Musso định đọc tiếp chương 20, “Lần gặp cuối cùng”, nhưng cuốn sách lại mở tới chương 5, “Lần gặp thứ hai”, Linh chẳng buồn đọc. Đầu óc mơ hồ nghĩ về Huy, anh giờ đang ở đâu? Có phải đang cười với ai đó bằng nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai ấy không? Cô thở dài, tựa vào gối, mắt nhắm nghiền.

Trong cơn mơ màng, Linh thấy mình đứng giữa không gian mờ ảo của một ngôi chùa cổ. Nơi điện Phật, Ngài đang nở nụ cười hiền từ nhìn cô. Linh quay đầu sang bên cạnh, Huy đang quỳ đó, nụ cười anh ấm áp đến lạ. “Em đừng khóc, anh nhất định sẽ về!” Anh nói, giọng dịu dàng như chưa từng tồn tại sự kiêu ngạo. Cô với tay chạm vào anh, nhưng khoảng cách giữa họ bỗng dãn ra vô tận…

Tỉnh giấc, Linh giật mình thấy trời đã khuya. TV vẫn phát nhạc, màn hình sáng lóa trong bóng tối. Cô ôm lấy chiếc chăn mỏng, cảm giác trống trải ùa về. Có lẽ, Linh và Huy cũng giống như Nelson và Sara, một câu chuyện đẹp nhưng kết không đẹp. Anh đến từ thế giới của những thứ xa xỉ, còn cô chỉ là cô gái 23 tuổi vừa cứu được mẹ nhờ làm “sugarbaby”. Nhưng trái tim thì vẫn đập.

Linh nhìn ra cửa sổ, thành phố lấp lánh ánh đèn như một dải ngân hà giả lập. “Nếu thực sự có luân hồi…” Cô thì thầm, nghĩ về những lời Đức Phật dạy. Liệu kiếp trước, Linh và Huy đã từng là ai? Có phải họ cũng đã lỡ nhau như thế này?

Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn. Linh với lấy, hy vọng thầm là Huy. Nhưng không, chỉ là quảng cáo. Cô cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống sofa. “Đúng là đồ ngốc!” Linh tự trách mình. Đã bao lần tự nhủ sẽ không rơi vào cái bẫy tình cảm này, vậy mà…

Bỗng Linh nhớ đến Phương, cô gái mà Huy sắp đính hôn. Họ từng là tình đầu, từng chia tay trong đau đớn. Giờ đây, khi hai gia đình cần liên minh, Phương quay lại như một nữ chính hoàn hảo. Còn Linh? Chỉ là nơi xả stress của anh? Nhưng sao mỗi lần Huy nhìn cô với nụ cười ấm áp, Linh lại tin rằng có điều gì đó thật lòng?

Cô lê bước vào bếp, rót ly nước lọc. Bóng đèn vàng hắt bóng Linh lên tường, dài ngoẵng và cô độc. “Linh à, cô đơn là bạn tốt nhất của mình mà, 3 năm sẽ qua nhanh thôi!” Cô nói với chính mình, cố nuốt trôi cảm giác nghẹn ứ. Bỗng tay Linh run rẩy, ly nước đổ ướt váy. “Chết tiệt!” Cô vừa lau vừa cười. “Đúng là hậu đậu đến vô phương cứu chữa!”

Trở lại phòng khách, Linh nhìn chiếc đồng hồ, 2h17. Cô tắt TV, căn phòng chìm vào im lặng đáng sợ. Trong bóng tối, ký ức về lần đầu gặp anh ùa về. Hôm đó trong thang máy, Linh sững người khi nhìn thấy anh, giống như kẻ trốn nợ và chủ nợ tình cờ gặp nhau sau nhiều năm. Sự quen thuộc kỳ lạ từ nụ cười ấy khiến tim cô như ngừng đập.

Linh thở dài, đắp chăn kín mặt. Có lẽ cô nên học cách của Sara trong phim, yêu hết mình rồi buông tay khi cần. Nhưng trái tim bé nhỏ này sao đành lòng?

Đâu đó ngoài cửa sổ, tiếng còi xe máy kêu lên thảng thốt. Linh co người lại, tự hỏi giờ này Huy đang làm gì. Anh có đang nghĩ về cô, dù chỉ một giây? Hay đang mỉm cười với Phương bằng nụ cười giả tạo?

Cô nhắm mắt, cố ngủ tiếp. Trong cơn mơ mỏng manh, Đức Phật lại hiện ra. Ngài chỉ tay về phía bình minh đang ló dạng. Linh mở mắt, ánh sáng ban mai len qua rèm cửa. Một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng vẫn nguyên nỗi niềm chưa thể gọi tên…

***  

Tối thứ Ba, trung tâm thương mại VINCOM chìm trong ánh đèn sáng choang. Quỳnh lững thững dạo giữa dòng người hối hả, chiếc váy denim bó sát phô ra đường cong quyến rũ, nhưng đôi mắt nâu lại đượm nỗi cô đơn. Cô nhìn những cặp tình nhân tay trong tay, khóe miệng nhếch lên chua chát. Ba năm trước, cô cũng từng thế, tay nắm chặt bàn tay gầy guộc của Tùng, cười rúc rích trước ly trà sữa 10k. Giờ đây, trên cổ cô lấp lánh sợi dây chuyền Cartier, nhưng ngực dạ lại trống rỗng hơn cả ví tiền ngày ấy.

Và Quỳnh tình cờ thấy Tùng, cô nép sau lưng một cặp nam nữ, miệng khấn cầu anh đừng thấy cô. Nhưng sự vụng về không thoát khỏi mắt anh.

“Quỳnh?” 

Giọng nói vang lên phía sau khiến cô giật mình. Quỳnh quay đầu, tim đập thình thịch. Tùng đứng đó, áo phông đẫm mồ hôi bám lấy cơ bắp cuồn cuộn, nụ cười tươi rói như chưa từng có cuộc chia ly nào. Khác hẳn chàng sinh viên IT gầy gò ngày xưa, anh giờ mang vẻ nam tính của đàn ông đã chạm tới thành công.

“Em… Trốn anh à?” Tùng bước tới, mùi mồ hôi pha lẫn nước hoa nam tính xộc vào mũi Quỳnh. Cô lùi một bước, lưng chạm vào quầy hàng lấp lánh đầy trang sức. “Dạ không, em chỉ…”

“Đi ăn tối với anh đi.” Tùng cắt lời, ánh mắt thẳng thắn. “Gogi đối diện đây, em thích nướng Hàn mà nhỉ?”

Quỳnh chết lặng. Anh vẫn nhớ.

Bên bàn ăn phủ khói thơm lừng, Tùng khéo léo xếp từng miếng thịt bò cắt lát mỏng lên vỉ nướng. “Trường Kinh tế năm nay thi cử dữ không? Hồi trước em toàn vật vờ ở thư viện ôn thi, nhịn ăn sáng mua sách.”

Quỳnh cắn môi. Những ngày tháng ấy ùa về, hai đứa chia nhau gói xôi trước cổng trường, Tùng nhường phần thịt cho cô, mắt cười hiền khô. “Sắp ra trường rồi. Chỉ còn… Vài môn.” Giọng cô chùng xuống khi nghĩ tới những tín chỉ sắp phải thi lại.

“Lương anh giờ 4k đô.” Tùng đột ngột nói, rót rượu soju vào ly cô. “Đủ nuôi cả hai đứa sống sang chảnh như em từng mơ.”

Quỳnh nghẹn lời. Bài hát “Only Time” của Enya bỗng vang lên từ điện thoại, báo thức 8h tối, thời điểm cô hẹn gặp “bố già” thứ N tuần này. Cô như đóng băng khi nhìn thấy Tùng nhíu mày: “Nhạc chuông cũ em vẫn giữ?”

Ký ức ùa về cái đêm mưa dông năm ấy. Trong căn phòng trọ lạnh lẽo, Tùng ôm cô trên chiếc giường đơn, hai đứa nghe đi nghe lại bản “Only Time” từ chiếc laptop cũ kỹ. “Sau này dù có ra sao…” Anh thì thầm, môi hôn lên trán cô: “Thì cũng là lựa chọn của em.”

Trong không khí nhộn nhịp của quán nướng Hàn Quốc, cô và Tùng chỉ im lặng, họ chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng hát của Enya. Không ai nói thêm câu nào, tiếng nhạc cứ trôi đi, thìa đũa cũng lặng yên. Lời bài hát như nói lên những tiếc nuối nơi hai trái tim tổn thương:

Who can say where the road goes?

Ai có thể nói con đường này dẫn đến đâu?

Where the day flows? Only time

Ngày trôi về đâu? Chỉ có thời gian.

And who can say if your love grows

Và ai có thể nói tình yêu của bạn có lớn lên không

Như trái tim bạn đã chọn? Chỉ có thời gian.

Ai có thể nói tại sao trái tim bạn thở dài

Khi tình yêu của bạn bay đi? Chỉ có thời gian.

Và ai có thể nói tại sao trái tim bạn khóc

Khi tình yêu của bạn nói dối? Chỉ có thời gian.

Ai có thể nói khi nào những con đường gặp nhau?

Rằng tình yêu có thể ở trong trái tim bạn?

Và ai có thể nói khi nào ngày ngủ

Nếu đêm giữ tất cả trái tim bạn?

Đêm giữ tất cả trái tim bạn.

Ai có thể nói tình yêu của bạn có lớn lên không

Như trái tim bạn đã chọn? Chỉ có thời gian.

Và ai có thể nói con đường này dẫn đến đâu?

Where the day flows? Only time

Ngày trôi về đâu? Chỉ có thời gian.

Who knows? Only time

Ai biết? Chỉ có thời gian.

Who knows? Only time

Ai biết? Chỉ có thời gian.

(Lời bài hát - Only Time, sáng tác bởi: Enya, Roma Ryan, Nicky Ryan) 

“Cuối tuần đi Đà Lạt với anh nhé?” Tùng phá vỡ im lặng, tay đẩy về phía cô dĩa thịt nướng chín vàng. “Chỗ đó có quán cà phê ngắm hoa anh đào, em thích chụp ảnh mà.”

Quỳnh nuốt nước mắt cùng miếng thịt ngọt lịm. Cô gật đầu, giọng yếu ớt: “Em đi.”

Trên đường về, Quỳnh lặng nhìn thành phố đêm qua cửa kính taxi. Những tòa nhà chọc trời, nơi cô từng bước ra với đôi chân trần nứt nẻ vì giày cao gót, giờ nhuốm màu hy vọng. Cô chạm tay vào sợi dây chuyền kim cương, bỗng thấy nó lạnh lẽo vô cùng, Quỳnh tháo ra, bỏ vào ví da.

“Từ mai…” Gió đêm luồn qua khe cửa sổ như thì thầm: “Mình sẽ sống bằng ánh sáng của chính mình.”

***

Chú thích : Bài hát "Only Time" do ca sĩ Enya thể hiện, là một soundtrack của bộ phim "Sweet November".

=>​​​​​​​​​​​​​​Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite

=>Danh mục các tác phẩm của Rewrite

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout