Ngày 22 tháng 4 năm 2018.
Tám giờ hai mươi lăm phút sáng. Khi điều dưỡng vừa cầm bệnh án rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại, để lại khoảng không yên ắng lạ thường.
Công Anh ngồi bên giường, đôi mắt chán chường, như đã quá quen với những thủ tục cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Cô ngồi thẳng người, hai bím tóc được thắt gọn gàng. Ánh nhìn lơ đãng lia qua khung cửa sổ, rồi lại bất chợt dừng lại hồi lâu, như vừa mới kiếm được niềm vui bé nhỏ. Đáy mắt cô liền ánh lên tia sáng trong trẻo. Cô khẽ mở chốt, đẩy cánh cửa sổ ra liền phẩy tay với người bên dưới.
Không nhận được hồi đáp, cô chau mày. Buông thõng hai chân xuống nền đất lạnh, khẽ mò mẫm tìm đôi sục. Rồi bước những bước từ tốn nhưng có phần gấp gáp đến cửa thang máy, Công Anh khoanh tay chờ cửa mở, trong lòng dấy lên niềm háo hức khó tả, khiến khuôn mặt xanh xao cũng rạng rỡ lên đôi phần.
Khi thang máy hạ đến tầng trệt. Trước mắt cô là khoảng sân, nơi ánh nắng sớm đang đổ xuống chan hòa. Dưới bóng cây, bóng hình chàng trai thư sinh đang cặm cụi ngồi vẽ, chẳng đoái hoài gì tới khung cảnh xung quanh, dần hiện ra trong tầm mắt cô.
Cô khẽ nhoẻn môi, nụ cười tinh nghịch thoáng qua. Cô rón rén tiến lại gần, nhón gót chân, hít một hơi thật khẽ, chuẩn bị dọa cho anh một phen khiếp vía.
Nhưng bất ngờ, Hải Đăng lại ngẩng lên, khiến Công Anh không phòng bị, đôi chân đang kiễng gót chập chững suýt ngã. Anh lập tức đứng bật dậy, vội bắt lấy cánh tay cô kéo về phía mình. Mặc cho những bức phác họa theo gió bay lả tả, rơi vãi đầy trên nền đất nhám.
“À…em xin lỗi nhé. Em chỉ định dọa anh chút thôi à.” Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi tai hửng hồng vì ngượng nghịu.
Trong mắt anh thoáng lên một nét ngạc nhiên. Bàn tay to lớn của anh nắm trọn cánh tay gầy guộc ấy, cảm nhận rõ sự mong manh của cô. Anh khẽ buông tay, dìu cô ngồi xuống ghế. Mọi cử động đều nhẹ nhàng, tựa như đang nâng một cầu pha lê mong manh dễ vỡ.
“Em có sao không?”
Cô bé lấy lại bình tĩnh, rồi ngước lên hỏi ngược lại, giọng pha chút sự hờn dỗi:
“Em không sao, nhưng sao hôm qua anh không đến vậy?”
Hải Đăng ngạc nhiên, động tác ngồi xuống của anh cũng khựng lại:
“Em đã ngóng anh à?”
Công Anh bất chợt chột dạ, khuôn mặt cô bỗng có tia ngượng ngập lóe lê. Cô quay đi tìm một thứ gì đó để lảng tránh. Ánh mắt tình cờ chạm vào xấp giấy vẽ anh vừa đánh rơi, cô cúi người định nhặt lên.
“Không có đâu à nha, người ta tưởng anh sẽ không đến nữa thôi. Ủa…cái gì đây?”
Gương mặt Đăng chợt tối sầm. Anh vội lao đến, nhanh tay thu gom những tờ giấy, không để cô bé chạm vào. Khi cúi xuống, anh khẽ nhíu mày, một cơn choáng nhẹ nhàng kéo đến. Dẫu vậy, anh vẫn cố nở một nụ cười sượng, giấu mấy bức vẽ rau sau lưng.
“Sao thế? Em không được xem sao?”
Anh lúng túng, xoay người che đi mảnh giấy đặc biệt, rồi nhanh tay sắp lại những bức khác.
“Không phải…Đây này, em xem đi.” Hải Đăng chìa ra xấp giấy vẽ dày cộm, duy chỉ giấu một tờ ra sau.
Công Anh không ngờ vực điều gì, liền đón lấy. Hầu hết các bức đều phác họa thiên nhiên, cảnh quan khắp mọi miền đất nước, các kỳ quan trên thế giới.
Đôi mắt bồ câu tròn xoe sáng rỡ, từng trang mở ra như một thế giới khác, những khung cảnh mà cô chưa từng được chạm tới. Dù chỉ được vẽ bằng chì, xám xịt, nhưng trong mắt cô, chúng lại có sức sống lạ thường.
“Đây là những nơi anh từng đến sao?” Giọng nói cô mềm mại, trong veo phát ra chỉ để cho hai người nghe, không giấu nổi sự vui vẻ trong chất giọng cao hơn bình thường.
Hải Đăng mân mê mẩu bút chì nhỏ, đã gọt sát đến mức chỉ bằng một đốt ngón út. Anh trầm giọng đáp:
“Không, anh chưa đi. Những thứ này anh xem qua hình ảnh, chỉ vẽ lại thôi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt anh khẽ cụp xuống. Không gian như chùng lại, im vắng đến nghe rõ tiếng gió lùa qua tán cây.
Công Anh chợt bất ngờ, thay vì mò tìm sự tiêu cực trong câu nói, cô lại vui vẻ lạc quan như thể một tia nắng chẳng bao giờ tắt. Dáng hình tuy nhỏ bé, nhưng cô mang trong mình một năng lượng đặc biệt khiến ngay cả người khác cũng được tiếp nhận những sự tích cực đó.
“Thật vậy sao? Vậy mà anh vẽ ra lại sống động như có thể tự ngắm nhìn ngay trước mắt ấy.”
Cô giơ cao bức vẽ, đôi mắt mở to trầm trồ, rồi tấm tắc khen ngợi.
Hải Đăng thoáng ngẩn người. Trong giây phút ấy, lòng anh nhẹ hẳn đi, như vừa trút bỏ được tảng đá đã đè nặng từ lâu. Chỉ là vô tình thôi nhưng dường như trong cơ thể anh đang có mầm cây non nớt nào đó đang le lói đâm chồi.
Anh chợt bật cười. Không rõ là do cô ngây thơ thật hay chỉ cố tình muốn an ủi, nhưng trong từng biểu cảm cô bé lại không hề có chút gượng ép nào, chân thành đến mức khiến anh chẳng thể nghi ngờ.
Vốn dĩ Hải Đăng ghét cay ghét đắng sự thương cảm từ người khác, anh là người biết rõ những thứ mình phải trải qua. Suốt thời gian anh ở với nhà bác Lý, gia đình ấy đều nhìn anh với đôi mắt thương hại, sự quan tâm rỗng tuếch đó khiến anh thấy không thoải mái.
Viễn cảnh đó lại lặp lại lần nữa, khi họ phát hiện anh mang bệnh. Anh hoàn toàn không thích sự nhượng bộ mà mọi người dành cho mình chỉ vì hoàn cảnh có chút đặc biệt, như đang vả một cú đánh mạnh mẽ vào lòng tự tôn của anh, ngầm khẳng định sự yếu đuối mà không cho phép anh chống trả.
Thế nhưng cô gái nhỏ này lại khác. Cô bé dường như chẳng mảy may đoái hoài gì về bệnh tình của anh, không né tránh cũng chẳng giả vờ động viên. Cô chỉ đơn giản mang trong mình thứ ánh sáng thuần khiết, hồn nhiên như nắng sớm.
Hải Đăng nhìn cô, trong mắt bỗng dâng lên thứ dịu dàng khó gọi tên.
“Em thật biết cách khiến cho người khác thấy thoải mái.” Anh nói, giọng khẽ mà ấm.
Công Anh xoay mặt, cười tươi. Đôi má bầu bĩnh ửng hồng, đôi mắt cong vút như vầng trăng non.
Cô hồn nhiên đáp, ánh sáng lấp lánh trên hàng mi dài.
“Ai cũng nói như vậy hết trơn á.”
Dẫu đã ngắm nụ cười ấy nhiều lần, Hải Đăng vẫn thấy lòng mình xao động.
Ánh mắt anh thẫn thờ, sự chú ý dừng lại nơi gương mặt tươi tắn, nơi đôi đồng điếu sâu hun hút chễm chệ bên khóe môi. Cô bé như mang theo cả nắng vàng và gió nhẹ của tháng tư, rạng rỡ đến mức khiến người đối diện cũng bị cuốn theo.
Mầm non nhỏ bé trong anh đang khẽ khàng tiếp tục lớn lên. Mỗi lần gặp gỡ, là mỗi lần nó lại vươn mình hơn một chút, len lỏi vào những phần sâu nhất của tâm hồn anh.
Công Anh nghiêng đầu hỏi, đôi mắt long lang khẽ chớp, giọng trong veo vang lên giữa khoảng trời lặng gió.
“Sao anh nhìn em hoài vậy?”
Anh giật mình, ánh nhìn vội lảng đi. Chàng trai mười chín tuổi bỗng thấy chính mình lúng túng như một đứa trẻ.
“Vì…nụ cười của em đẹp ấy.” Anh nói thật khẽ, giọng trầm nhưng chắc.
Dưới bóng cây man mát, những đốm nắng lả lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Làn gió khẽ lay tán lá, xào xạc. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Công Anh đỏ bừng, đôi tay vội che mặt, giọng cô run nhẹ, như chuông gió khẽ reo:
“A-Anh nói cái gì vậy?”
Anh phì cười trước dáng vẻ bối rối ấy. Bàn tay anh khẽ vươn ra, nắm lấy tay cô kéo xuống, giọng vẫn đùa mà dịu:
“Sao lại che đi thế?”
“Lần đầu em được khen như thế đấy.” Cô nói lí nhỉ, đôi mắt bồ câu vẫn còn ngập ngừng.
Hải Đăng xoay nghiêng đầu bật cười khẽ, tay vẫn nắm hờ tay cô.
“Vậy mỗi ngày anh đều khen em nhé?”
Công Anh lập tức đưa tay che mặt, quay đi, giọng lắp bắp như trách mà lại chẳng nỡ:
“Anh đừng trêu em nữa mà.”
Đăng nhẹ nhàng vịn vai cô bé, xoay cô lại. Ánh mắt anh chan chứa niềm trìu mến pha chút trêu đùa.
Khoảnh khắc ấy, cô bé mười sáu tuổi như một đóa hoa mới nở, trong veo và rực rỡ. Còn anh, người vẫn thường sống trong gam màu trầm tĩnh, bỗng thấy thế giới quanh mình trở nên rực sáng.
Kẻ vốn sầm sì, điềm tĩnh, luôn giấu cảm xúc của mình, cuộc sống dường như chỉ có một sắc xám. Giờ đây lại không giấu được nụ cười trên khóe môi, ánh mắt bỗng dịu hiền. Đến cả những lời thốt ra trên môi cũng trở nên mềm mại lạ thường.
Cô bé là sự khắc biệt duy nhất trong những ngày tưởng chừng lặp lại. Cô khiến anh biết mỉm cười, biết đợi chờ, biết mong ước điều gì đó tươi đẹp.
“Anh không có gạt em, anh nói thật mà.”
Giọng nói Hải Đăng trầm ấm và kiên định vang lên vừa đủ, như chỉ để một mình cô cảm nhận được nhiệt độ của câu nói ấy.
Công Anh giương đôi mắt ngơ ngác nhìn lên. Trước ánh nhìn của cô lại là một Hải Đăng nghiêm túc đến lạ với lời nói vừa rồi, không còn nét trêu chọc nào. Cô thấy tim mình đập nhanh, rồi vội xoay người, giấu đi gương mặt đỏ bừng.
“Em…em về phòng trước đây. Tới giờ uống thuốc rồi. Mai gặp lại anh nhé”
Cô rảo bước nhẹ nhàng, chẳng quay đầu nhìn lại. Nhưng dưới cơn gió thoảng nhẹ qua, lọn tóc mây bay bay đã khéo léo che đi nụ cười tủm tỉm đang ẩn hiện trên môi cô.
Hải Đăng tựa lưng trên ghế, dõi mắt theo bóng dáng cô tan dần trước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng chính cơn gió ấy, lật khẽ mép giấy vẽ, để lộ bức chân dung giấu dưới cùng, là một cô gái bên khung cửa sổ, đôi mắt xa xăm mà dịu dàng.
Hóa ra, từ những ngày đầu tiên anh đến thăm viện, anh đã âm thầm gìn giữ vẻ đẹp ấy trong tim.
Ánh nhìn anh dừng lại nơi bức vẽ. Gương mặt cô trong tranh như đang mỉm cười, khiến tim anh khẽ run lên. Vẻ đẹp ấy khiến lòng anh xao xuyến, hình ảnh ghim chặt trong lòng anh. Cứ mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại chỉ muốn dùng chính đôi tay mình để lưu giữ khoảnh khắc ấy.
Hải Đăng đã không biết rằng, người khô khan như anh lại biết si mê một bóng hình, người ta gọi đó là gì nhỉ?
Cảm xúc đó, là tình yêu sét đánh, hay đơn giản là sự rung động đầu đời.
Dù chưa thể nói.
Nhưng Đăng biết rõ, kể từ khoảnh khắc ấy, thế giới của anh đã đổi khác.




Bình luận
Buynne
Chỉ có tiểu thuyết mới khiến tôi củng cố niềm tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên thoii!!!
Hanasweasties
cách giao tiếp tinh tế qá đii
Hanasweasties
thế giới Đăng lúc này +1 niềm vui