Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức inh ỏi từ chiếc điện thoại quen thuộc của Nhi đã kéo Celeste ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng với thông điệp từ bàn cầu cơ đêm qua. "Hãy sẵn sàng... vì những trò chơi thú vị đang chờ đợi!" Lời thì thầm ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí, mang theo cả sự sợ hãi lẫn một thứ cảm giác tò mò kỳ lạ.
Celeste nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi thế giới trong mơ, cô tập tành tắt tiếng chuông báo thức ồn ào. Mơ hồ nhớ rằng hôm nay mình phải đi học.
"Nhi, dậy đi học!" Tiếng Hà lanh lảnh vọng vào từ bên ngoài, kèm theo vài tiếng gõ cửa dồn dập. Phong và Duy đứng chờ bên ngoài, cả hai cùng lướt điện thoại không rời mắt.
Celeste giật mình, vội vã bật dậy. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường trong thân phận của Nhi. Mặc dù ký ức của Nhi về ngôi trường này rất rõ ràng, nhưng cảm giác lo lắng vẫn len lỏi trong cô. Một ngôi trường hiện đại hoàn toàn khác biệt so với những năm được giảng dạy tại phủ hầu tước Evehart.
Cô chọn một bộ đồng phục mỗi sáng thứ hai từ tủ quần áo của Nhi – chiếc áo dài trắng tinh khôi bám sát vào người cô, lộ ra những đường cong quyến rũ. Khi cô bước ra, Hà đã đứng đợi sẵn với một nụ cười tươi rói, Phong và Duy cũng dừng bấm điện thoại, nhìn cô.
"Mày lại làm gì mà lề mề thế? Sắp muộn rồi đó!" Hà cằn nhằn yêu chiều, rồi kéo tay Celeste đi. Hai cậu trai kia theo sát phía sau.
Trên đường đến trường, Hà không ngừng ríu rít kể về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển: bài kiểm tra sắp tới, bộ phim hot, hay những tin đồn trong trường. Celeste chỉ im lặng lắng nghe, cố gắng sắp xếp mớ ký ức hỗn độn của Nhi và Hà, đồng thời thu thập thêm thông tin về thế giới này.
Khi họ bước vào sân trường, một cảm giác choáng ngợp ập đến Celeste. Ngôi trường rộng lớn, hiện đại với những dãy nhà cao tầng, sân bóng đá xanh mướt và những gương mặt xa lạ. Tiếng cười nói, tiếng chuông reng, và dòng người đông đúc khiến cô hơi choáng váng.
"Vào lớp thôi!" Hà chỉ tay về phía một tòa nhà lớn, rồi đột nhiên khựng lại. Ánh mắt Hà va phải một dáng người cao ráo, đang đứng tựa vào gốc cây bàng lớn ở góc sân.
Đó là một chàng trai với mái tóc đen nhánh hơi dài rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt sâu thẳm, tóc sau gáy cột lại thành hình đuôi ngựa trông rất cuốn hút. Khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, toát lên vẻ bí ẩn khiến người khác khó lòng lại gần. Anh ta mặc bộ đồng phục gọn gàng, nhưng lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt so với những học sinh xung quanh. Anh ta chỉ đứng đó, không làm gì cả, nhưng mọi ánh nhìn dường như đều bị hút về phía anh.
"Ai vậy?" Celeste theo bản năng hỏi, cảm thấy một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người đó. Khoảnh khắc ấy, dường như có một sợi dây vô hình nào đó vừa được kéo căng giữa hai người.
Hà thì thầm, giọng đầy tò mò: "Nghe nói là học sinh chuyển trường đấy. Vừa mới đến sáng nay. Lạnh lùng kinh khủng, nhưng mà đẹp trai ghê hồn. Không biết là lớp nào nhỉ?"
Chàng trai kia dường như không để ý đến sự xì xào xung quanh, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Celeste cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể một phần ký ức bị phong ấn đang cố gắng trỗi dậy khi nhìn thấy anh ta. Cô không biết tại sao, nhưng trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Phong chú ý thấy vẻ mặt của cô, tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn trêu đùa hỏi: "Mày thích thằng đó à, nhìn trông không giống người tốt đâu."
Cô không trả lời, dời ánh mắt.
Buổi học đầu tiên trôi qua một cách tẻ nhạt với Celeste. Những kiến thức hiện đại về lịch sử, toán học, vật lý... hoàn toàn xa lạ so với những gì cô từng học ở Sky. Cô chỉ cố gắng tiếp thu thông qua ký ức của Nhi, để không bị lộ tẩy.
Tiếp theo đến tiết về dị năng, vừa mới được đưa vào chương trình cách đây không lâu. Cô giáo bước vào, nhìn ra ngoài cửa, ra dấu. Chàng trai với đôi mắt sâu thẳm kia bước vào, khiến cả lớp xôn xao. Cậu ta nở nụ cười nhẹ, viết tên lên bảng: "Nguyễn Nhật Minh". Cười nói: "Chào mọi người, tôi mới chuyển vào lớp bọn mình, mong được giúp đỡ." Vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng nhờ nụ cười xinh trai ấy, cả đám con gái xì xầm bàn tán. Phong đảo mắt, Hà nhìn cậu ta đầy phấn khích, ngay cả Dung cũng không nhịn được mà cấm gương chỉnh trang tóc tai. Cậu ta nhìn Celeste, cô lẳng lặng tránh ánh mắt.
"Được rồi, em ngồi kế Phong đi" – cô giáo nói.
"Vâng" – Nhật Minh trả lời. Phong ngồi ngay sau Celeste, cậu ta ở cuối bàn, hướng ra cửa sổ, lạnh lùng quay mặt nhìn sân trường. Một số đứa con gái thầm nghĩ một câu chuyện tình về bạn cùng bàn.
"Được rồi, tập trung! Hôm nay chúng ta sẽ học thêm về các dị năng."
Chủ đề về các trò chơi không bao giờ hết hot, ngay cả những học sinh cá biệt cũng chăm chú nghe giảng. Celeste lại càng tập trung hơn, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết cách sử dụng dị năng của Nhi.
"Như buổi học lần trước, tôi đã giới thiệu với các em các dị năng thao túng vật chất rồi: từ thao túng nguyên tố, siêu tốc độ, siêu sức mạnh, đến các giác quan nhạy bén. Những năng lực đó khá rõ ràng, liên quan trực tiếp đến vật chất hoặc cơ thể. Nhưng có một số ít người may mắn sở hữu thứ gọi là Năng lực Khái niệm."
Cô giáo nhìn Nhi (Celeste) với ánh mắt dò xét, hỏi: "Năng lực của em là gì, Nhi? Cô nhớ em có vẻ hơi... đặc biệt."
Celeste thoáng giật mình. Trong ký ức của Nhi, năng lực này chưa bao giờ được giải thích rõ ràng, chỉ là một cái tên mơ hồ trên ứng dụng và những biểu hiện không mấy rõ rệt. Nhưng giờ đây, với sự thấu hiểu từ "Vĩnh Mộng" và những gì đã trải qua, Celeste đã có một cái nhìn khác. Celeste nhớ đến kỹ năng Cảm Quan Giới Tuyến nhấp nháy ở phần kỹ năng trong hồ sơ. Cô hít một hơi thật nhẹ, cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất: "Dạ thưa cô, năng lực của em là Cảm Quan Giới Tuyến ạ. Em... em có thể cảm nhận được những điểm bất thường, những giới hạn vô hình hoặc những sự "lệch chuẩn" rất nhỏ trong không gian hoặc ngay cả những khái niệm xung quanh mình. Kiểu như, em biết khi nào có điều gì đó không hoàn toàn đúng với bản chất của nó."
Sau khi Celeste trả lời, cô giáo hơi nhíu mày một chút, nhưng sau đó bà gật đầu như đã hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt bà lướt qua cả lớp, rồi dừng lại ở Celeste với vẻ thâm trầm.
"Cảm ơn em, Nhi. Năng lực của em là một ví dụ rất hay cho một dạng năng lực đặc biệt mà cô muốn giới thiệu cho cả lớp hôm nay: Năng lực Khái niệm."
Cả lớp xì xào. Một vài ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Celeste, một số khác thì nhăn nhó vì cái tên nghe có vẻ phức tạp.
Cô giáo gõ nhẹ thước vào bảng, giọng nói dứt khoát: "Chúng ta đã học về rất nhiều loại năng lực thao túng vật chất rồi: từ thao túng nguyên tố, siêu tốc độ, siêu sức mạnh, đến các giác quan nhạy bén. Những năng lực đó khá rõ ràng, liên quan trực tiếp đến vật chất hoặc cơ thể. Nhưng có một số ít người may mắn sở hữu thứ gọi là Năng lực Khái niệm."
Bà nhìn Celeste: "Như bạn Nhi đây, năng lực Cảm Quan Giới Tuyến của em ấy chính là một dạng của Năng lực Khái niệm. Nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng các em cứ hình dung thế này: Khi các em nhìn vào một cái cây, các em thấy đó là chỉ là một cái cây thân gỗ màu nâu, có lá, có cành, có rễ."
"Nhưng người có Năng lực Khái niệm, như Nhi, họ không chỉ thấy cái cây đó bằng mắt thường. Họ còn có thể cảm nhận được 'khái niệm' của cái cây đó – bản chất của nó, nó 'nên' là gì, những 'ranh giới' nào định nghĩa nó là một cái cây chứ không phải cục đá hay đám mây. Và khi cái 'khái niệm' đó bị xê dịch, bị bóp méo, họ sẽ nhận ra ngay."
Cô giáo đi tới đi lui trước bảng, giải thích thêm: "Ví dụ cụ thể nhé. Nếu có một người nào đó tạo ra một ảo ảnh về một cái cây y như thật, người bình thường sẽ bị lừa. Nhưng Nhi, với Cảm Quan Giới Tuyến, có thể cảm nhận được 'ranh giới' mong manh giữa thực và ảo. Em ấy sẽ biết cái cây đó không 'thật', không đúng với 'khái niệm' về một cái cây sống."
"Hay trong một trò chơi, khi có những quy tắc ngầm, những điều kiện ẩn giấu mà người khác không thấy, người có Năng lực Khái niệm có thể cảm nhận được 'giới hạn' của các quy tắc đó, những điều kiện mà người khác không thể nhìn bằng mắt thường. Họ giống như người có thể nhìn xuyên thấu 'bản chất' của mọi thứ, nhìn ra 'khuôn mẫu' mà vạn vật tuân theo."
Cả lớp vẫn im lặng lắng nghe, một vài bạn gật gù ra vẻ đã hiểu, trong khi số khác vẫn còn mơ hồ. Celeste ngồi đó, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Lời giải thích của cô giáo đã củng cố thêm hiểu biết của cô về năng lực của chính mình, và đặc biệt là cách nó liên kết với thế giới kỳ lạ mà cô đang tồn tại. "Khái niệm," "ranh giới," "lệch chuẩn"... những từ ngữ đó bỗng trở nên vô cùng ý nghĩa.
Khi giờ ra chơi đến, cả trường như vỡ òa trong tiếng ồn. Celeste cùng Hà đi xuống căng tin. Đột nhiên, một tiếng "Ting!" vang lên từ chiếc điện thoại của Nhi trong túi. Hà và tất cả bạn học dưới căng tin cũng nhận được thông báo tương tự.
Celeste lấy điện thoại ra. Trên màn hình ứng dụng "Super" hiện lên một thông báo mới, màu đỏ thẫm, nhấp nháy dữ dội. Trái tim cô đập thình thịch. "Lời mời trò chơi mới từ X."
Phía dưới thông báo là một hình ảnh động: một cánh cửa cũ kỹ, mục nát, được bao phủ bởi những dây leo chằng chịt. Cánh cửa chậm rãi hé mở, để lộ ra một không gian tối đen như mực, từ đó phát ra những tiếng rên rỉ, thét gào vọng lại.
Đôi mắt Celeste mở to. Trò chơi đầu tiên... nó đã đến rồi.
Bình luận
Chưa có bình luận