Dạ Lăng đứng lặng trước cánh cửa sắt gỉ sét khắc tên “Lạc Minh”.
Trong tay cô, chiếc chìa khóa cũ kỹ run nhẹ. Bên cạnh là cô bé con, bọn họ gọi nhóc là Yana, đôi mắt tròn nhìn lên đầy thắc mắc, tay nắm chặt vạt áo cô. Lôi Vũ khoanh tay, ánh mắt vẫn đượm nỗi mệt mỏi.
“Haiz… thôi đừng nhắc anh ta nữa. Hắn như con thú đang điên cuồng trong phòng tập luyện kìa. Từ lúc trở về đã vậy rồi. Nói kiểu gì cũng không nghe. Mặc xác hắn đi, qua vài tuần nữa anh ta sẽ ổn thôi.”
Gật đầu với Lạp Kỳ, cô đứng sau bấm mật mã cửa từ, lặng lẽ đẩy cửa.
Cánh cửa bật mở, căn phòng tối đen. Mùi bụi cũ sộc vào mũi. Ánh đèn mờ hắt ra từ chiếc lồng đèn góc phòng, chiếu lên đống sách vở, bản đồ, thiết bị sửa chữa và vài bộ giáp chưa hoàn thiện. Trên bàn, quả lắc kim loại cũ kỹ vẫn đung đưa khe khẽ như chưa từng có ai rời đi.
Ở góc tủ, Dạ Lăng nhìn thấy chiếc hộp sắt xỉn màu, khắc một ký tự chằng chịt. Cô lặng lẽ tra chìa, vặn nhẹ. Một tiếng lách cách, nắp hộp bật mở.
Bên trong, một bức thư đã ố vàng, một thiết bị lưu trữ dữ liệu kiểu cũ (trông giống chiếc USB đúc từ hợp kim đen nhỏ bằng viên kẹo), một chiếc mặt nạ gỗ khắc hoa văn tinh xảo che hai mắt, cùng một tấm thẻ dân cư nặng trĩu.
Yana tò mò, chạy lại bên bàn, dùng tay khẽ chạm quả lắc, nó đung đưa mạnh hơn, phát ra âm thanh lanh canh nhỏ. Lôi Vũ lững thững đi quanh phòng, tay khẽ vuốt mặt bàn bám bụi, vết xước, những bức ảnh kỷ niệm ngả màu, gương mặt ai cũng nở nụ cười.
Lạp Kỳ chồm tới, chỉ tay vào một đứa nhóc trong một tấm ảnh cũ, phấn khích:“A, đây là tôi này. Lúc này hình như là… cách đây 7 năm trước…” Nói rồi nhìn qua một gương mặt đen đúa, vỗ vai Lôi Vũ cười “Hihi, Lôi Vũ mặt anh hồi đó trông rõ đần…”
Dạ Lăng cầm bức thư, run rẩy mở. Từng nét chữ cảm giác như chính anh đang ở đây, nói những lời này với cô.
Nếu đọc được lá thư này, có lẽ tôi… đã không còn có thể trở về. Ha, cứ coi đây là di nguyện cuối cùng của tôi đi.
Trong hộp này, tấm thẻ dân cư của tôi chứa rất nhiều Soul, hmm… đây là chiến công tích lũy hơn mười mấy năm của tôi, cũng không đếm bao giờ. Hy vọng với số tiền này sẽ được xung vào công quỹ, cứu giúp nhiều hơn những mảnh đời cơ nhỡ vào căn cứ.
Thiết bị lưu trữ khảm hắc thạch này, tôi đã nhờ chuyên gia chế tạo có thể chứa dữ liệu nhiều năm mà không bị tổn hại dễ dàng. Tất cả dữ liệu của tôi thu thập được, đều có liên quan đến một ‘người đàn ông bí ẩn’ tồn tại hơn 300 năm trước. Tôi nghĩ, nếu có thể giải mã được sự thật đằng sau, thì sẽ biết được sự thật về sinh thái Hexal. Trong hành trình nhiều năm, tôi cũng vô tình biết được một vài bí mật ở Sudara. Đế Chế, họ thật sự đang chuẩn bị một kế hoạch gì đó khủng khiếp, có liên quan đến sinh thái.
Hãy đến văn phòng ngài thị trưởng Severin, tìm ‘căn phòng số 0’, dãy hạ tầng dưới lòng đất, tầng mười hai.
Còn chiếc mặt nạ gỗ, hãy đến khu ổ chuột phía bắc căn cứ, tìm một người đàn ông tên Siv. Hắn ta biết tất cả. Đưa chiếc mặt nạ này, tìm về nguồn gốc của nó. Các cậu sẽ biết phải làm gì tiếp theo.
Hãy tới đó trước kỳ nhật thực tiếp theo. Đó là thời khắc quyết định.
Dạ Lăng lặng người, giọt nước mắt lăn dài khi ngón tay siết chặt bức thư. Lôi Vũ nhìn sang, chỉ khẽ cúi đầu. Lạp Kỳ rướn tới, khẽ chạm vai Dạ Lăng, không nói.
Bước qua dãy hành lang bọc thép, cuối đường có một cánh cửa dày, bị chặn bởi hai lính gác, một tên giương súng chắn ngang, âm thanh phát ra ọc ọc đằng sau cái mặt nạ:
“Chúng tôi có chuyện gấp cần bàn bạc với thị trưởng! Mong anh hiểu.” Dạ Lăng tháo chiếc mặt nạ lọc khí xuống.
“Xin lỗi làm mọi người thất vọng. Ngài thị trưởng đã rời căn cứ ba ngày trước, chỉ dặn là một chuyến công tác quan trọng. Hiện căn cứ do Giám quản Bolette tạm thời điều hành. Mọi người có thể tìm ông ấy.”
Bóng đêm phủ kín tòa nhà văn phòng quản lý. Trên mái một khu nhà đối diện, một bóng đen dừng lại quan sát vài giây rồi nhún chân phóng vút như dơi đêm. Người ấy đáp gọn trên mái hiên tầng ba, trượt người luôn qua một khe hở dẫn vào ống thông gió lớn, y như một cái bóng. Ống thép dẫn lối vào văn phòng tối om phía dưới. Kẻ lạ mặt trườn ra, lục lọi gì đó trong góc tủ sắt sau bức tranh treo tường, những kệ sách dày, ngón tay nhanh nhẹn lần qua từng vết nứt nhỏ trên lớp thép cũ.
Cửa sổ thép phía sau có động, khóa đang bị mở từ bên ngoài.
Hai bóng người xuất hiện. Một người lớn, một người nhỏ. Mảnh dẻ. Nhanh nhẹn.
Khóa cửa bật ra. Cửa sổ hé một khe, vừa đủ dể cả hai lách qua vào bên trong. Dáng người lớn bật đèn pin, ánh sáng quét qua bàn giấy. Gương mặt ấy, không ai khác chính là Dạ Lăng. Người đi cùng còn lại là Yana.
Bên trong văn phòng thị trưởng, ngăn làm hai phần: phía trước là nơi họp bàn và lưu trữ tài liệu, phía trong ngăn bằng vách kính mờ là bàn làm việc cá nhân của Marcus. Mọi thứ ngăn nắp, đúng kiểu một người từng là quân nhân kỳ cựu, quản lý căn cứ theo lối hành chính kỷ luật.
Dạ Lăng lướt tay qua ngăn kéo, mở từng hộc tử, đôi mắt không bỏ sót ký tự nào trên những tập hồ sơ: “Chuyển giao dự án Thần Long”, “Tình trạng hệ thống điện vùng lõi”, “Kế hoạch sơ tán khẩn cấp năm 280”. Nhưng không có gì liên quan đến “căn phòng số 0” cả.
Họ tìm thứ gì đó, không để ý phía sau có một cánh tay chồm tới bịt miệng Dạ Lăng.
Cô giật mình, đèn pin trong tay lật ngược soi lại phía sau, là Lạp Kỳ.
Trước khi họ kịp nói gì thêm, một luồng sáng khác quét ngang.
Thế nhưng… ánh đèn kia vụt tắt, kèm theo một tiếng huýt nhẹ từ góc tường gần lỗ thông gió.
Anh nãy giờ đã có mặt từ đầu, khi thấy Lạp Kỳ lẻn vào, anh không vội xuất hiện mà đợi xem tình hình. Giờ cả bốn đã tụ một chỗ.
Không cần nói nhiều. Họ đều thầm hiểu: tất cả cùng nhắm vào một thứ mà chỉ có nơi đây, văn phòng thị trưởng, mới cất giữ bí mật.
Lôi Vũ, khi cúi sát bàn làm việc chính giữa phòng, vô tình chạm vào một nút lõm dưới mép bàn.
Một phần sàn nhà phát ra âm thanh cơ khí khẽ rít. Sau đó là tiếng gầm gừ sâu thẳm như thể bụng của căn cứ đang cựa mình. Một khoang hình tròn trồi lên, một thang máy ẩn.
Thang trượt dần xuống, rất sâu. Lôi Vũ đếm thầm trong đầu… sáu tầng… tám tầng… mười… mười hai…? Thang vẫn chưa dừng.
Hàng lang thép lạnh băng, chạy dài, ánh đèn vàng lập lòe gắn sát trần. Bầu không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, im ắng đến khó thở. Họ bước từng bước cẩn trọng qua dãy hành lang hun hút, tiếng bước chân vọng lại đều đều như bị nhấn chìm trong tầng sâu dưới lòng căn cứ.
Cuối dãy hàng lang mờ, là một gian phòng lớn. Khác hẳn vẻ sơ sài bên trên, nơi này được thiết kế kiên cố và khoa học: Vách tường thép chịu lực, đèn tròn âm trần chạy dọc hai bên, sàn lau chùi sạch sẽ như vừa được quét dọn gần đây. Bốn phía hình vòng cung có mười cánh cửa thép đóng kín. Trên mỗi cửa đều đánh số thứ tự - từ 1 đến 10, nổi bật bằng chữ đỏ lòe loẹt.
Lạp Kỳ chau mày: “Chúng ta tìm căn phòng ‘số 0’, đúng không?”
Dạ Lăng gật đầu: “Bức thư cũ ghi rõ tài liệu đều nằm trong căn phòng số 0, tầng mười hai dưới lòng đất.”
“Khóa sinh học. Cần vân tay hoặc mã gen.” Cô lắc đầu. “Không thể. Những cánh cửa này đều được thiết lập khóa phức tạp. Nếu cố tình mở, sẽ báo động khẩn cấp.”
Bình luận
Chưa có bình luận