Chuyến bay đáp xuống sân bay Liên Khương vào một buổi chiều mưa bay lất phất.
Minh tựa đầu vào cửa kính máy bay, nhìn những giọt nước trượt dài trên mặt kính, méo mó và tan vỡ.
Tokyo đã lùi lại phía sau. Và công việc đã lùi lại. Và cả những ồn ào đô thị cũng lùi lại, nhường chỗ cho màu xanh thẫm bạt ngàn của những đồi thông đang hiện ra dưới cánh bay.
Anh bước xuống cầu thang, và gió lạnh ùa tới, và mùi đất ẩm ướt xộc vào mũi, và một cảm giác thân thuộc đến đau lòng trỗi dậy. Không phải là cái lạnh sắc lẹm của Nhật Bản, mà là cái lạnh ngọt ngào, thấm đẫm ký ức.
Mưa rơi nhẹ trên vai áo, như một lời chào thầm lặng của cố nhân. Minh kéo cao cổ áo, bước nhanh về phía sảnh đến, bắt đầu hành trình tìm lại, hoặc có lẽ, là hành trình để buông tay.
Những bước chậm rãi của anh dọc theo ven hồ Xuân Hương, nơi những hàng thông già cỗi vẫn giữ nguyên màu xanh thẫm kiên định, và những tán lá dường như đang thì thầm kể lại câu chuyện của mười năm đã trôi qua. Những thân cây đã già đi, khoác lên mình lớp vỏ nứt nẻ hằn sâu bao dấu vết tàn khốc của thời gian, trong khi đám rêu bám dày đặc đã chuyển sang màu xanh đen lấp lánh sau cơn mưa chiều dai dẳng. Mặt nước hồ yên ả, chỉ khẽ gợn những con sóng nhỏ lăn tăn, để mặc cho cơn gió chiều thổi qua nhẹ nhàng, mơn man trên da thịt lạnh buốt.
Minh bước đi thật chậm, và dừng lại rất nhiều lần để quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, tỉ mỉ tìm kiếm lại những mảnh ký ức vụn vỡ đã bị chôn vùi bấy lâu nay. Ký ức năm ấy hiện về, sống động và rõ nét, với hình ảnh ba người bạn đạp xe quanh hồ giữa những tiếng cười rộn ràng vang vọng khắp không gian. Linh ngồi phía sau xe của Huy, mái tóc dài bay trong gió, vẽ nên những dải lụa đen mềm mại tuyệt đẹp giữa nền trời. Minh đạp xe song song bên cạnh, đôi tay run rẩy vì hồi hộp khi cố chụp lại khoảnh khắc ấy bằng chiếc máy ảnh compact cũ kỹ. Linh nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay về phía anh cùng lời nhắn nhủ thân thương, lời nhắn mà đến giờ vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh: "Minh, chụp đẹp cho tớ nhé, để tớ nhớ mãi!"
Ngay tại vị trí ba người từng dừng chân năm xưa, một cặp đôi trẻ đang chụp ảnh cưới. Họ nhìn nhau cười, tay trong tay, mặc kệ gió hồ thổi tung mái tóc. Cô dâu nở một nụ cười rạng rỡ, tấm khăn voan trắng bay phần phật, kiêu hãnh giữa gió lộng. Người đàn ông bán bắp nướng cất tiếng rao quen thuộc, mời gọi từ phía xa, nhưng Minh chỉ khẽ lắc đầu, và tiếp tục bước đi mà không dừng lại. Một nhóm học sinh cấp ba đạp xe lướt qua với những tràng cười đùa ồn ào, tà áo trắng phấp phới gợi nhớ về những đám mây trắng trôi lững lờ của tuổi trẻ. Một cụ già đang tập thể dục bên bờ hồ với những động tác chậm rãi, duy trì nhịp thở đều đặn và bình thản. Con chó nhỏ tinh nghịch chạy đến, đánh hơi đôi giày của Minh một lúc, rồi vội vã chạy đi tìm chủ nhân của nó.
Minh ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh ngắt, chính là chiếc ghế đá năm xưa anh từng ngồi cùng Linh trong những ngày tháng cũ. Anh lấy điện thoại ra, định chụp lại khung cảnh này, nhưng rồi ngón tay khựng lại, không nhấn nút chụp. Anh đặt máy xuống, nhắm nghiền mắt lại, để mặc cho gió hồ phả vào mặt, mang theo những ký ức quay về mà không chút ngăn cản nào.
Dòng ký ức ùa về không phải là buổi chiều hoàng hôn rực rỡ năm nào, mà là một ngày mưa tầm tã tháng Sáu lạnh buốt. Hai người đứng trú mưa dưới mái hiên của nhà hàng thủy tạ màu trắng, nơi những bức tường đã cũ kỹ và nhuốm màu thời gian. Mưa Đà Lạt lạnh buốt, khiến nước bắn vào ướt đẫm gấu quần và cái lạnh thấm vào từng thớ thịt. Linh đứng sát vào anh, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương bồ kết dịu ngọt vương trên tóc cô, một mùi hương ám ảnh khó quên đã theo anh suốt mười năm ròng. Họ không nói gì với nhau, mà chỉ đứng im lặng, lắng nghe tiếng mưa rơi ầm ĩ bao trùm không gian.
Minh nhớ rõ mình đã run lên bần bật, có lẽ vì cái lạnh thấu xương, hoặc có lẽ vì sự hồi hộp không thể phân biệt được. Và trong khoảnh khắc tiếng sấm rền vang đột ngột khiến cả hai giật mình hoảng hốt, Linh đã vô thức nắm lấy tay anh thật chặt, và không chịu buông ra. Cái nắm tay thật chặt ấy, với những ngón tay cô đan xen vào ngón tay anh, ấm nóng và tin cậy thay cho một lời hứa âm thầm. Cô định nói điều gì đó, khi đôi mắt long lanh chăm chú nhìn anh, phản chiếu mặt hồ sau cơn mưa. Nhưng rồi cơn mưa ngớt đột ngột, khiến cô vội vã buông tay ra, và quay mặt đi, giấu đôi má ửng hồng màu đào chín.
Giờ đây, sau mười năm đằng đẵng, anh mới thấu hiểu được ý nghĩa thực sự của khoảnh khắc ấy. Tình yêu của cô là thật, chỉ có lời từ chối lạnh lùng sau này là dối trá, là sự hy sinh thầm lặng cao cả mà cô dành cho anh.
Minh đứng dậy, bỏ lại chiếc ghế đá kỷ niệm phía sau với hơi thở nặng nề trĩu nặng tâm tư. Sáng nay anh có cuộc hẹn quan trọng với Huy, người bạn thân duy nhất từ thời niên thiếu còn giữ liên lạc đến tận bây giờ. Tiếng còi xe từ xa vọng lại, hòa cùng tiếng xe máy lướt qua nhanh chóng trên đường phố.
Huy đến đúng giờ hẹn theo thói quen cẩn thận đã hình thành từ khi còn nhỏ. Vẫn khuôn mặt quen thuộc ấy, nhưng giờ đây đã rám nắng sương gió hơn, với những nếp nhăn hằn sâu quanh mắt và râu ria mọc rậm rạp. Họ đấm nhẹ vào vai nhau theo động tác quen thuộc từ thời cấp ba, nhưng có chút gì đó không chắc chắn và hơi ngượng ngùng.
"Lâu quá rồi Minh nhỉ, năm năm rồi chúng ta không gặp nhau." Huy ngồi xuống, kéo ghế kêu cọt két.
"Ừ, năm năm rồi."
Minh xếp hai tay ngay ngắn trên bàn, và nhìn chăm chú vào tách cà phê nóng hổi vừa được bưng ra với làn hơi nước bốc lên cuộn tròn. Mùi cà phê rang xay quen thuộc, đặc trưng của Đà Lạt, là thứ mùi hương không thể nào quên được. Quán cà phê nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, và tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa cũ kỹ.
Mưa bên ngoài cửa sổ bắt đầu rơi, khiến những giọt nước chảy dài trên kính, và lăn xuống không ngừng nghỉ. Chỉ có vài bàn khác có khách, nên không gian khá vắng vẻ vào giờ này. Tiếng thìa khua nhẹ lanh canh trên đĩa sứ, hòa cùng tiếng trò chuyện khẽ khàng của mọi người. Chủ quán ngồi điềm tĩnh đọc báo ở quầy thu ngân, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn hai người, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Huy lấy điện thoại ra, vuốt màn hình vài cái, rồi quay sang cho Minh xem bức ảnh gia đình. "Vợ con tao đây, gia đình nhỏ bé của tao với thằng con trai năm nay lên ba tuổi tinh nghịch lắm."
Bức ảnh chụp một gia đình nhỏ hạnh phúc giản đơn, với người vợ ôm đứa bé cười tươi rạng rỡ nhìn vào ống kính. Minh nhìn bức ảnh mà lòng thắt lại, nhưng vẫn cố gượng cười chúc mừng bạn.
"Mừng cho mày, Huy. Nhìn mày... yên ấm lắm."
"Còn mày thì sao, nghe nói mày có người yêu ở Nhật phải không?"
"Có." Minh cầm cốc lên, nhưng không uống, vì nước đã nguội lạnh từ lâu. "Nhưng chuyện phức tạp lắm, nên tao cũng không biết phải nói sao nữa."
Huy im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, với ánh mắt xa xăm đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, giọng anh trầm xuống, khẽ khàng hơn hẳn. "Mày vẫn chưa buông bỏ được Linh à, vẫn chưa buông được sau mười năm sao?"
Minh siết chặt chiếc cốc trong tay đến mức đau nhói, nhưng không trả lời, vì không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Cặp vợ chồng già ở bàn bên cạnh bắt đầu tranh cãi nhỏ về chuyện đi chợ, với giọng bà cao hơn, còn giọng ông trầm xuống. Điện thoại của Huy rung lên vì vợ gọi hỏi thăm về con cái với giọng điệu lo lắng. Huy nói chuyện ngọt ngào vài câu trấn an vợ, rồi cười nhẹ và cúp máy nhanh chóng.
Minh nhìn xuống tách cà phê đen sánh, nơi mặt nước phản chiếu ánh đèn trần thành một vòng tròn vàng nhạt in bóng. Con mèo của quán nhảy phóc lên chiếc ghế trống bên cạnh, và nằm cuộn tròn chìm vào giấc ngủ say sưa bình yên.
"Tao biết mày chưa buông được đâu." Minh nói với giọng khàn đục đặc quánh. "Nhưng biết là một chuyện, còn làm được hay không lại là chuyện hoàn toàn khác."
"Kể về cô gái Nhật đó xem nào, kể cho tao nghe đi?" Huy nói, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, và nhìn thẳng vào Minh với ánh mắt quan tâm chân thành.
"Để lúc khác nhé Huy, để khi nào tao thực sự sẵn sàng đã."
Huy thở dài, đứng dậy đi qua đặt bàn tay nặng nề lên vai Minh, và vỗ nhẹ động viên. "Mày phải học cách buông bỏ đi Minh à. Không phải vì quên cô ấy đâu, vì tao biết mày sẽ không bao giờ quên được. Mà là vì sự tôn trọng dành cho cô ấy, và tôn trọng những điều tốt đẹp cô ấy mong muốn cho mày."
Câu chuyện bắt đầu lan man về những kỷ niệm xưa cũ, về Linh, về thời cấp ba. Họ bắt tay nhau thật chặt khi ra về, cái bắt tay lâu hơn và chặt hơn bình thường, như cố níu giữ điều gì đó sắp mất đi.
Rời quán cà phê, Minh đến nhà Linh theo một thói quen không thể bỏ mỗi khi anh có dịp về Việt Nam. Trước là để hỏi thăm sức khỏe bố mẹ Linh, và sau là để thắp cho cô nén hương thơm tưởng nhớ. Lần này cũng vậy, nhưng anh đứng chần chừ trước cửa khá lâu so với mọi lần trước đây. Tay anh giơ lên định bấm chuông, rồi lại hạ xuống do dự đến ba bốn lần liên tiếp. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, và trái tim đập nhanh dồn dập, gõ mạnh vào lồng ngực.
Cánh cửa mở ra trước khi anh kịp bấm chuông lần thứ năm trong sự ngỡ ngàng. Bà Hồng đứng đó, với mái tóc đã điểm bạc nhiều hơn anh nhớ, và nhiều hơn so với năm ngoái. Gương mặt bà có nhiều nét giống Linh, nhưng già nua và nhăn nheo hơn, với đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong. Bà nhìn Minh trân trân, không nói gì trong giây lát dài đằng đẵng, rồi ôm chầm lấy anh đột ngột. Bà ôm anh thật chặt, với nỗi nhớ thương da diết dành cho đứa con trai đi xa lâu ngày mới trở về. Bà vỗ nhẹ vào lưng anh, với bàn tay run run xúc động.
"Con về rồi đấy ư, Minh về rồi... Bác nhớ con lắm..."
Minh đứng im bất động, không dám cử động mạnh và cũng không dám thở mạnh. Sống mũi anh cay xè. Cổ họng nghẹn ứ, chặn đứng mọi lời chào. Bà ôm lấy anh, để tìm kiếm chút hơi ấm quen thuộc của Linh còn sót lại đâu đó.
Ngôi nhà vẫn vẹn nguyên như ngày xưa, và không thay đổi gì nhiều so với ký ức của anh. Căn nhà nhỏ nhắn sạch sẽ, phảng phất mùi trầm hương nhẹ nhàng từ bàn thờ Linh, pha chút buồn bã u hoài. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn chùm cũ kỹ, soi sáng không gian quen thuộc. Bức ảnh Linh treo trên tường đã phai màu nhẹ theo thời gian, nhưng nụ cười của cô vẫn rạng rỡ như ngày nào. Kệ sách vẫn còn đó, với những cuốn sách giáo khoa lớp 12 đã cũ được xếp ngay ngắn gọn gàng. Những bông hoa cúc trắng tươi tắn trên bàn thờ được thay mới mỗi ngày. Chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc đều đặn, vang lên những âm thanh quen thuộc của thời gian trôi.
Minh ngồi xuống chiếc ghế sa-lông cũ, và chạm tay vào lớp vải bọc đã xù lông mềm mại. Đây chính là vị trí năm nào anh hay ngồi để nói chuyện với Linh trong căn phòng bên cạnh, cách một bức tường mỏng manh. Giờ đây căn phòng đó cửa đóng kín mít, và có lẽ không ai cười nói nữa, kể từ ngày cô đi.
Bà lấy cuốn album ảnh dày cộm ra, và lật từng trang với bàn tay run rẩy vì sợ làm rách những kỷ niệm mong manh. Minh cầm bức ảnh Linh năm mười bảy tuổi đứng dưới cây mai anh đào ở Trại Mát, đúng chỗ hai người từng đến cùng nhau. Cô cười tươi tắn, với mái tóc dài buông xõa che nửa bờ vai gầy guộc mong manh. Ngón tay anh run nhẹ khi chạm vào bức ảnh, và run rẩy không thể kiểm soát được cảm xúc.
"Con còn nhớ hôm đó không Minh?" Bà hỏi với giọng khàn đục đầy hoài niệm. "Ba đứa các con đi Trại Mát chụp ảnh suốt ngày, và về nhà khi trời đã tối mịt."
"Con nhớ chứ bác!"
Bà im lặng, nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, rồi nói rất khẽ với giọng vỡ vụn. "Con Linh của bác nó bảo thương cháu nhiều lắm, mà chẳng bao giờ dám nói ra. Nó giấu bác, giấu cháu, và giấu cả bản thân nó nữa."
Minh nhìn bà mà không thốt nên lời, vì cổ họng nghẹn ứ đắng chát. Con mèo già cũ kỹ của Linh đi lại quanh chân anh, kêu meo meo và chà đầu vào ống quần thân thiết. Họ ngồi nói chuyện đến tối mịt về Linh, và về những quá khứ đẹp đẽ đã qua. Khi anh ra về, bà tiễn anh ra tận cổng, và nắm tay anh thật chặt, không muốn buông rời.
"Cháu phải sống tốt nhé. Con Linh... nó chỉ mong có thế."
Minh đi bộ lên Trại Mát. Anh lắc đầu với mấy chiếc taxi chạy chậm lại mời chào. Anh muốn đi thật chậm, để cảm nhận từng bước chân in trên mảnh đất Đà Lạt thân thương. Anh muốn cảm nhận từng bước đi, và từng nhịp thở của vùng đất chứa đựng bao kỷ niệm buồn vui.
Trời tối dần, và mưa phùn bắt đầu rơi lất phất, hòa vào màn sương mù dày đặc bao phủ không gian. Khi anh đến nơi, Trại Mát vắng vẻ đìu hiu, không một bóng người qua lại. Không phải mùa hoa nở nên du khách thưa thớt, chỉ có vài người thấp thoáng phía xa xa.
Cây mai anh đào vẫn đứng đó sừng sững, sau mười năm dâu bể thăng trầm. Nó trơ trụi, khô khốc, vươn những cành cây đen nhánh lên bầu trời xám xịt ảm đạm. Không còn một cánh hoa nào, và không còn một chút sự sống nào hiện hữu trên thân cây già cỗi. Những cành cây đen nhánh vươn lên bầu trời xám xịt, trơ trọi và im lìm. Gió thổi qua làm cành cây va vào nhau lạo xạo, phát ra những âm thanh khô khốc rợn người. Đất dưới chân ướt nhẹp và mềm nhũn, khiến bước chân anh lún sâu xuống bùn lầy. Mùi đất ẩm ướt, và mùi lá mục nát bốc lên, gợi nhắc về sự chết chóc tàn lụi. Bầu trời sắp tối hẳn, và không còn chút ánh sáng nào sót lại.
Minh đứng bất động, và lặng im trước cái cây kỷ niệm đầy ám ảnh. Anh chạm tay vào thân cây nhẹ nhàng và đầy trân trọng, như chạm vào người bạn cũ. Vỏ cây khô khốc và lạnh lẽo, nứt nẻ dưới lòng bàn tay thô ráp chai sạn của anh. Cây vẫn sống, dù vẻ ngoài trơ trụi điêu tàn, nhưng nó đang ngủ đông chờ đợi mùa xuân về để hồi sinh.
Năm đó, mùa xuân hoa nở đầy cây rực rỡ, tựa hồ thiên đường đang hiện ra trước mắt hai người trẻ tuổi. Linh đứng dưới tán hoa, quay lại cười với anh bằng nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy trong đời.
"Minh à, tớ mơ một ngày được đi Nhật Bản để xem hoa anh đào thật nở rộ đẹp đẽ biết bao."
Anh ngồi xuống dưới gốc cây, bất chấp nền đất ướt lạnh buốt thấm vào quần. Tiếng xe máy từ xa vọng lại, rồi đi xa dần vào màn đêm tĩnh mịch. Tiếng chuông chùa đâu đó vang vọng mờ ảo, ba hồi chầm chậm ngân nga.
Mưa bắt đầu nặng hạt dần, từ bay lất phất thành cơn mưa thật sự trút xuống nhân gian.
Xin lỗi cậu. Nước mắt Minh rơi lã chã, hòa lẫn với nước mưa mặn chát, không phân biệt được. Xin lỗi vì đã níu giữ cậu quá lâu, và không chịu buông tay để cậu ra đi thanh thản. Tớ xin lỗi vì đã biến cậu thành cái cớ để trốn tránh hiện tại, và thành gánh nặng của đời tớ.
Mưa nặng hạt. Từng giọt quất mạnh vào mặt, rát buốt, xóa nhòa ranh giới giữa nước mắt và nước mưa. Lá vàng từ cây khác bay qua, ướt đẫm nằm rải rác trên mặt đất lạnh lẽo. Con chó hoang ở xa nhìn Minh với ánh mắt lạ lẫm, rồi chạy đi tìm chỗ trú mưa.
Vai anh rung lên bần bật, và lồng ngực co thắt từng cơn đau đớn tột cùng. Trán anh áp mạnh vào thân cây sần sùi để tìm điểm tựa cho nỗi đau. Anh ngồi đó thật lâu, để mặc cho thời gian trôi qua vô định không đếm xuể. Mưa ướt đẫm toàn thân lạnh buốt, xuyên qua lớp áo mỏng manh. Nhưng anh không đứng lên, và cũng không muốn đứng lên rời khỏi nơi này.
Cho đến khi anh khóc hết nước mắt, và không còn giọt nào để rơi nữa. Cho đến khi lồng ngực anh không còn co thắt đau đớn nữa. Ngực anh nhẹ bẫng. Anh ngồi yên lặng thật lâu, không đếm được thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi đều đặn tí tách xung quanh. Tiếng gió thổi qua cành cây khô xào xạc buồn bã. Tiếng thở của chính mình đã trở nên nhẹ nhàng hơn và bình thản hơn.
Sau cùng, anh đứng dậy một cách chậm rãi và từ tốn. Anh lau nước mắt lẫn nước mưa trên mặt mình, mà không phân biệt được đâu là đâu. Minh quay lưng lại với cái cây kỷ niệm, và quyết tâm không nhìn lại phía sau nữa. Anh bước đi trong mưa, từng bước chậm rãi nhưng kiên định hướng về phía trước. Mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, và sương mù vẫn dày đặc bao phủ lối đi. Minh biến mất trong màn mưa và sương mù dày đặc, để lại cây mai anh đào đứng một mình trơ trọi, chờ đợi mùa xuân năm sau để nở hoa trở lại, và chờ đợi sự sống hồi sinh.
Minh quay trở lại Nhật Bản khi những cánh hoa sakura cuối mùa đã rụng thưa thớt trên vỉa hè phố thị. Thành phố Tokyo vẫn vội vã với dòng người xô đẩy không ngừng nghỉ vì cuộc mưu sinh. Nhưng trong lòng anh, cơn bão tố thực sự đã tan biến, và mọi thứ đã lắng xuống bình yên.
Đêm đầu tiên trở về căn hộ trống vắng, anh ngồi lặng yên bên bàn làm việc quen thuộc. Ánh đèn tỏa xuống một vòng tròn ấm áp. Minh mở ngăn kéo, và lấy cuốn sổ tay cũ kỹ của Linh ra lần cuối cùng để đối diện với nó. Lần này, anh không còn thấy tim mình thắt lại đau đớn nữa. Anh chạm nhẹ vào bìa sổ để gửi gắm một lời chào tạm biệt thầm lặng và trân trọng nhất. Rồi anh cẩn thận đặt nó vào chiếc hộp gỗ nhỏ, và cất sâu vào ngăn tủ dưới cùng, nơi tối nhất để quá khứ ngủ yên.
Sáng hôm sau, Minh đến văn phòng làm việc từ rất sớm khi chưa có ai đến. Anh pha một ấm trà xanh thơm ngát, và thong thả ngồi đợi mọi người đến làm việc. Khi Haruka bước vào phòng, anh không còn nhìn đi chỗ khác hay trốn tránh ánh mắt cô nữa. Anh chủ động rủ cô ra ban công nói chuyện vào giờ nghỉ trưa khi mọi người đều đã đi ăn.
Giữa cái nắng nhẹ nhàng của Tokyo, anh kể cho cô nghe về chuyến đi vừa rồi của mình. Anh kể về mẹ Linh, và về cây mai anh đào trơ trụi ở Trại Mát, cùng những giọt nước mắt giải thoát cuối cùng anh để lại nơi đó. Haruka im lặng lắng nghe câu chuyện, với đôi mắt sáng lên vẻ thấu hiểu thầm lặng mà không hỏi gì thêm.
"Minh này!" Haruka ngập ngừng một lát, ngón tay xoay nhẹ cốc trà, rồi ngước lên nhìn anh với ánh mắt kiên định lạ thường.
"Thật ra... trong ba tháng chúng mình xa nhau, em đã không chỉ ngồi yên ở Tokyo."
Minh nhìn cô, chờ đợi. Gió thổi nhẹ làm bay lọn tóc mai của cô.
"Em đã nhớ ra tấm bưu thiếp cũ kẹp trong cuốn sách em mượn anh hồi mới quen. Bưu thiếp từ Đà Lạt. Và... một tháng trước, em đã tự mình bay sang đó."
Minh sững người. Tách trà trên tay rung nhẹ giữa không trung.
"Em đi Đà Lạt? Một mình?"
"Vâng. Em đã gặp mẹ Linh." Giọng cô trầm xuống, mang theo sự hối lỗi nhưng cũng đầy can đảm. "Em biết mình đã xâm phạm đời tư của anh. Nhưng lúc đó, em tuyệt vọng. Em không muốn thua cuộc trước một bóng ma mà em không hề biết mặt. Em muốn biết cô ấy là ai, và tại sao anh lại yêu cô ấy nhiều đến thế."
Cô dừng lại, hít một hơi sâu.
"Và khi đứng trước ngôi nhà đó, nghe bác kể chuyện, em mới hiểu. Anh không cố ý làm tổn thương em. Anh chỉ đang bị mắc kẹt. Và em... em muốn kéo anh ra."
Minh quay mặt đi, nhìn xuống dòng xe cộ ồn ào phía dưới để tránh ánh mắt cô.
"Có những việc anh muốn tự mình đối mặt hơn là để em phải thấy và phải can thiệp vào."
Hai người tranh luận một hồi về ranh giới cá nhân và sự tôn trọng trong tình yêu. Haruka thừa nhận mình đã quá sợ mất anh đến mức làm điều không nên làm, còn Minh khẳng định anh cần sự tôn trọng đối với những góc khuất riêng tư để tự chữa lành vết thương. Nhưng rồi, nhìn giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má Haruka, Minh chợt hiểu cô đã phải thương anh nhiều đến nhường nào mới dám làm điều đó. Anh thở dài nhẹ nhõm, và nắm lấy tay cô thật nhẹ nhàng, ấm áp để xoa dịu.
"Thôi đừng bao giờ làm thế nữa nhé Haruka. Anh hứa sau này sẽ kể hết cho em nghe mọi chuyện, và sẽ không giấu gì nữa, nhưng hãy để anh tự nói ra khi nào anh thấy sẵn sàng."
Haruka gật đầu ngoan ngoãn, và nép sát vào cánh tay anh.
Những tuần tiếp theo, họ bắt đầu hẹn hò lại từ đầu, như hai người mới quen đang rụt rè khám phá thế giới của nhau. Có những buổi tối, họ cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ của Minh, tiếng dao thớt lanh canh hòa cùng tiếng cười khúc khích của Haruka. Có những buổi chiều cuối tuần, họ lang thang khắp các hiệu sách cũ ở Jimbocho, tìm kiếm những cuốn artbook hiếm hoi. Minh bắt đầu cầm máy ảnh lên chụp lại. Nhưng lần này, anh chụp Haruka. Chụp khoảnh khắc cô nheo mắt cười khi ăn kem, chụp dáng vẻ tập trung khi cô vẽ phác thảo, chụp bóng lưng cô đổ dài trên con đường về nhà.
"Minh này!" Một tối nọ, khi đang ngồi ngắm Tokyo từ ban công, Haruka chợt gọi. "Sao em?"
"Cảm ơn anh."
"Vì cái gì?"
"Vì đã quay lại. Vì đã cho chúng ta một cơ hội nữa."
Minh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đang phản chiếu ánh đèn thành phố. Anh nhận ra rằng mình không chỉ quay lại Tokyo. Anh đã quay lại với cuộc đời.
"Không, Haruka." Anh thì thầm, vén lọn tóc mai đang bay bay trước trán cô.
"Cảm ơn em vì đã đợi anh."
Vài ngày sau, khi dự án game kết thúc thành công, văn phòng chỉ còn lại hai người lúc mười giờ đêm khuya khoắt. Tiếng máy điều hòa vẫn kêu đều đều êm ru, hòa lẫn mùi mực vẽ và mùi trà phảng phất trong không khí.
Minh bước đến bên bàn làm việc của Haruka, đúng lúc cô đang thu xếp những món đồ cuối cùng để chuẩn bị ra về. Anh lặng lẽ đặt một hộp nhẫn nhỏ nhắn bọc nhung đỏ lên cạnh bảng vẽ của cô.
"Haruka này!" Minh gọi khẽ với giọng run nhẹ vì hồi hộp. "Anh không hứa là sẽ quên hết sạch chuyện cũ đâu, vì nó là một phần con người anh rồi. Quá khứ vẫn ở đó, Haruka à. Nhưng hiện tại và tương lai này, anh muốn đi cùng em. Em... cùng anh đi tiếp quãng đường còn lại nhé, để mình cùng vẽ tiếp những dự định tương lai được không?"
Haruka khựng lại, thở gấp vì bất ngờ và xúc động. Cô nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn thẳng vào mắt anh với đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ. Giữa không gian chỉ có hai người, cô mỉm cười. Nụ cười ấy làm bừng sáng cả góc phòng, hệt như nắng sớm mùa hạ năm nào. Cô đưa tay ra để anh đeo nhẫn vào ngón tay mình, với bàn tay run nhẹ vì hạnh phúc. Cả hai tựa đầu vào nhau, lặng lẽ nhìn thành phố về đêm qua cửa kính lấp lánh ánh đèn.
"Em biết mà!" Cô thì thầm với giọng nghẹn ngào hạnh phúc. "Em thương anh. Thương cả những ngày anh không ở đây."
Bên ngoài cửa sổ, một cánh hoa anh đào muộn màng khẽ đậu xuống lan can.
[Hết]



Bình luận
Chưa có bình luận