Tháng Tư Là Lời Nói Dối Của Em (2/2)



Anh quay lưng bước đi dứt khoát, từng bước chân nặng nề như đeo đá tảng. Anh không dám ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ một lần, sợ rằng nếu nhìn lại anh sẽ không đủ can đảm để rời đi.

Tokyo lúc bốn rưỡi sáng.

Minh giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn tỉnh táo trong bóng đêm bao trùm. Không, không phải là tỉnh giấc, bởi vì anh chưa hề ngủ, anh không thể ngủ được. Haruka vẫn đang ngủ say ở phía bên kia giường, hoàn toàn không hay biết gì về cơn bão lòng vừa quét qua tàn phá tâm hồn người đàn ông bên cạnh.

Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cố gắng bám víu vào những chi tiết thực tại để không bị cuốn trôi. Đây là căn phòng của anh. Đây là Tokyo. Không phải là Đà Lạt u buồn. Không phải là bệnh viện đầy mùi tử khí. Không phải là nghĩa trang lạnh lẽo. Nhưng anh đang ở đâu giữa dòng đời này? Và anh thực sự là ai? Minh đứng dậy rót cho mình cốc nước.

Haruka khẽ cựa mình, quay người sang phía anh, cánh tay trần duỗi ra tìm kiếm hơi ấm của anh trong vô thức. Không chạm thấy gì, cô cau mày khó chịu, miệng lẩm bẩm trong cơn mơ màng:

"Minh...?"

Cô hé mở đôi mắt nặng trĩu vì buồn ngủ, nhìn anh với vẻ mơ màng chưa tỉnh hẳn.

"Anh... anh đi đâu đấy? Sao anh không ngủ đi?"

"Không có gì đâu, anh vẫn ở đây." Giọng anh khô khốc như tiếng lá khô vỡ vụn.

"Sao... sao anh không ngủ? Mấy giờ rồi anh?"

"Anh ngủ không được. Anh ra ngoài ban công một chút cho thoáng, em cứ ngủ đi."

"Ừ... đừng ở ngoài lâu quá nhé... lạnh đấy... em ngủ tiếp đây..."

Minh bước ra ban công lộng gió, nhẹ nhàng đóng cửa kính lại sau lưng, ngăn cách mình với thế giới ấm áp bên trong. Không khí lạnh buốt của đêm Tokyo tát vào mặt làm anh tỉnh hẳn, rùng mình trước sự cô độc.

Một tuần sau. Núi Takao, ngoại ô Tokyo.

Mưa mùa thu rơi lất phất, lạnh buốt. Những chiếc lá phong đỏ thẫm lìa cành, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống, nằm im lìm trên mặt đất ướt đẫm. Minh và Haruka ngồi trên băng ghế đá lạnh ngắt trên đỉnh núi. Tokyo trải dài bên dưới, nhỏ bé và xa xôi, chìm trong màn sương xám xịt. Còn ở đây, chỉ có gió và sự tĩnh lặng.

Haruka kể về anh trai cô, người đã mất trong tai nạn giao thông năm cô mười tám tuổi, năm cô vẫn còn tin rằng cuộc đời là một bức tranh màu hồng.

"Lúc đầu em không chấp nhận được." Giọng cô nhẹ, tan vào gió, không bi lụy, không oán trách. "Em nghĩ đó chỉ là ác mộng. Em đợi anh ấy tỉnh dậy, đợi anh ấy gọi em. Nhưng đau mãi cũng chỉ là đau thôi. Nó không biến người chết sống lại được."

Minh nghe nhưng không dám nhìn cô. Anh nhìn những đám mây chì nặng trĩu đang trôi qua trên đầu.

"Và em đã vượt qua. Dù khó khăn." Haruka tiếp tục, giọng bình thản như mặt hồ sau cơn bão. "Em nhận ra điều anh ấy muốn. Anh ấy không muốn em đeo một tảng đá vô hình suốt đời. Anh ấy không muốn cái chết của mình giết chết cuộc đời em."

Minh giật mình. Những ngón tay anh siết chặt vào mép ghế đá lạnh buốt. Đó chính là những điều Linh đã viết, những điều anh đã cố tình lờ đi. Haruka quay sang nhìn anh, nở một nụ cười buồn, mỏng manh như cánh hoa sắp rụng.

"Không phải là quên đi. Không bao giờ quên. Mà là học cách sống cùng ký ức. Không để nó nuốt chửng mình. Không để nó biến mình thành một bóng ma."

Anh không nói gì. Không biết nói gì. Cổ họng nghẹn ứ. Anh lơ đãng nhìn ra xa, vào hư vô. Gần đó, một cặp đôi trẻ đang chụp ảnh selfie, tiếng cười giòn tan vỡ ra giữa không gian trầm mặc. Một nhóm du khách nước ngoài hỏi đường ồn ào. Tiếng cáp treo rè rè vọng lại từ xa, chở những người sống đi lên và đi xuống. Đèn thành phố bắt đầu bật lên, những đốm vàng le lói trong ráng chiều nhập nhoạng.

"Anh ổn không?" Haruka hỏi, bàn tay ấm áp của cô chạm nhẹ vào tay anh lạnh giá.

"Ổn." Minh đứng dậy đột ngột, như chạy trốn khỏi hơi ấm ấy. "Anh muốn về."

Cô nhìn anh. Thắc mắc. Đau đớn. Nhưng không hỏi thêm. Họ đi xuống núi trong im lặng, một sự im lặng nặng nề như chì. Khoảng cách giữa hai người cứ xa dần. Vài centimet, rồi một mét, rồi xa hơn. Họ không nắm tay. Mỗi người đi một bên đường. Hai kẻ xa lạ vô tình đi cùng một hướng nhưng lạc nhịp. Mặt trời lặn, núi Takao chìm vào bóng tối. Chỉ có Tokyo bên dưới là vẫn sáng, một thứ ánh sáng rực rỡ nhưng vô hồn.

Hai tuần sau. Hành lang văn phòng sau giờ làm việc. Kenji chặn Minh lại khi anh đang cố lẩn trốn vào thang máy.

"Tao cần nói chuyện. Ngay."

Minh tránh ánh mắt của bạn. "Mai đi. Tao mệt."

"Không." Kenji bước tới, chắn ngang đường. "Bây giờ." Giọng Kenji cứng và đanh. "Mày đang làm cái quái gì với Haruka vậy?"

"Không phải chuyện của mày."

"Là chuyện của tao!" Kenji gắt lên. "Hôm qua tao nghe thấy cô ấy khóc trong toilet. Khóc rất lâu. Vì mày. Vì một thằng hèn nhát như mày."

Minh im lặng. Sự im lặng của kẻ có tội.

"Mày đang dùng cô ấy, đúng không?" Kenji bước lại gần, nắm lấy cổ áo anh. "Mày dùng cô ấy để lấp chỗ trống. Để quên người cũ. Nhưng mày không quên được, nên mày đẩy cô ấy ra. Mày đang giết cô ấy mòn mỏi, Minh à."

"Tao không..."

"Đừng nói dối!" Kenji đấm mạnh vào tường. Tiếng động chát chúa vang vọng khắp hành lang vắng. "Tao biết mày vẫn mắc kẹt với người yêu cũ. Tao biết mày đau. Nhưng nỗi đau của mày không cho phép mày hủy hoại người khác! Mày không có quyền!"

Điện thoại trong túi Minh rung lên. Có thể là Haruka.

"Nếu mày không yêu cô ấy." Kenji hạ giọng, trầm xuống nhưng sắc lẹm. "Thì buông tha cho cô ấy đi. Đừng giữ cô ấy lại chỉ vì mày sợ cô đơn."

Minh quay đi. Cổ họng đắng ngắt. "Tao biết tao đang làm gì."

"Không. Mày không biết." Kenji xoay vai anh lại. "Mày đang hủy hoại cả hai. Mày không thấy sao? Mày mù à?"

"Thì tao phải làm sao?" Minh hét lên. Tiếng hét vỡ ra, xé toạc sự kìm nén bấy lâu. "Tao phải làm sao khi mỗi lần nhìn cô ấy cười, tao lại nhớ đến người đã không còn bao giờ cười được nữa? Tao phải làm sao khi mỗi lần hạnh phúc, tao lại thấy mình như kẻ phản bội? Mày nói đi!"

Kenji sững lại. Nhìn anh. Thương hại. Bất lực.

"Thì mày đi tìm câu trả lời đi." Kenji buông tay, lùi lại. "Nhưng đừng bắt Haruka phải đợi trong khi mày đi tìm chính mình. Đó là tàn nhẫn, Minh. Tàn nhẫn lắm."

Kenji quay lưng bỏ đi. Tiếng bước chân nện xuống sàn gạch lạnh lẽo, xa dần, để lại Minh đứng một mình dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt.

Ba ngày sau. Đêm khuya. Căn hộ của Minh.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân quen thuộc dừng lại trước cửa. Ngập ngừng. Rồi tắt lịm. Chìm vào sự tĩnh mịch đặc quánh của tòa chung cư cũ. Minh ngồi bệt xuống sàn gỗ lạnh, lưng dựa vào tấm cửa kim loại dày. Anh cảm nhận được sự hiện diện của cô ở bên kia, chỉ cách một lớp thép vô tri, nhưng xa xôi như hai thế giới không bao giờ giao nhau. Không có tiếng chuông. Không có tiếng đập cửa. Chỉ có tiếng thở dài rất khẽ, rơi xuống, vỡ tan.

"Minh..."

Giọng cô trầm đục, mất đi sự trong trẻo của mùa hè, mang màu xám xịt của những đám mây mùa đông đang hạ thấp.

"Em biết anh đang ở đó. Em không cần anh mở cửa. Em chỉ muốn nói... em hiểu rồi."

Minh siết chặt hai bàn tay. Móng tay găm vào da thịt. Đau. Nỗi đau thực tế duy nhất trong cơn mê muội này. Bên kia cánh cửa, Haruka tựa trán vào mặt kim loại lạnh buốt. Cô không khóc. Hoặc nước mắt đã chảy ngược vào trong, thấm đẫm những hy vọng vụn vỡ mà cô từng cố gắng hàn gắn suốt năm qua.

"Em từng nghĩ mình có thể lấp đầy khoảng trống đó." Từng từ của cô rơi xuống chậm rãi, nặng nề. "Em từng nghĩ nếu mình đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, bóng ma quá khứ kia sẽ phai nhạt. Nhưng em sai. Người chết không bao giờ già đi. Không bao giờ phạm lỗi. Và người sống... không bao giờ thắng được một ký ức hoàn hảo."

Im lặng. Một sự im lặng tàn nhẫn nuốt chửng cả tiếng gió rít qua khe cửa. Minh muốn đứng dậy. Muốn xoay nắm đấm cửa. Muốn nói lời xin lỗi. Nhưng cơ thể anh tê liệt, bị đóng đinh bởi tội lỗi và sự hèn nhát.

"Anh không cần phải trốn tránh nữa đâu." Giọng Haruka nhỏ dần, buông xuôi. "Em sẽ trả lại anh sự cô độc mà anh khao khát. Em đi đây."

Tiếng bước chân vang lên lần nữa, xa dần, xa dần về phía thang máy. Mỗi bước chân gõ xuống sàn bê tông là một nốt trầm rơi vào hư vô, chấm dứt bản nhạc mùa hè rực rỡ mà họ từng viết chung.

Căn hộ tối om. Chỉ có ánh đèn bàn le lói như một con mắt độc nhãn đang trừng trừng nhìn anh. Đêm khuya. Tokyo vẫn thức. Minh nhìn điện thoại. Màn hình tối đen. Không tin nhắn. Không cuộc gọi.

Anh không thể trách cô, không có quyền trách. Anh đứng dậy, mở laptop. Ánh sáng lạnh lẽo hắt lên gương mặt hốc hác. Tìm vé máy bay. Việt Nam. Đà Lạt. Bệnh viện. Cây mai anh đào. Nơi anh đã để lại một phần linh hồn mình mười năm trước.

"Book". Xác nhận.

Minh nhìn quanh căn phòng. Căn phòng từng có tiếng cười của Haruka, từng có mùi hương cam chanh dịu nhẹ. Giờ nó trống rỗng, lạnh lẽo, hoang hoải. Anh gói đồ vào ba lô, ít ỏi. Cẩn thận đặt cuốn sổ tay vào ngăn trong cùng. Anh sẽ mang nó theo. Mang cả tội lỗi theo. Ngoài kia, bình minh đang lên, nhưng trong lòng Minh, mưa vẫn rơi không ngớt.

[Hết Chương 4]

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout