"Hoa anh đào, hoa anh đào ơi, anh nhớ em, chỉ muốn gặp em ngay lúc này
Cảm ơn nhé, em sẽ mãi yêu anh, em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước."
(Lời bài hát)
Tôi ngồi trước màn hình máy tính, những dòng code nhảy múa như một bài toán không lời giải. Văn phòng công ty game ở Shinjuku sáng rực ánh nắng, xuyên qua cửa kính lớn, chiếu lên bàn làm việc đầy mô hình nhân vật và bảng vẽ kỹ thuật số. Đồng nghiệp xung quanh cười đùa, tiếng bàn phím lách cách hòa lẫn với tiếng nhạc J-pop văng vẳng từ loa của ai đó. Tokyo, mùa xuân 2024, sôi động như một trò chơi tôi đang cố lập trình, nhưng trái tim tôi vẫn mắc kẹt ở Đà Lạt, mười năm trước, nơi Linh để lại tôi với cuốn sổ tay và một lá thư đầy nước mắt.
Kenji, gã đồng nghiệp tóc nhuộm nâu, bước vào, nụ cười toe toét như vừa trúng số: "Ê Minh, hôm nay có ứng viên mới, dân thiết kế đồ họa xịn lắm!" Hắn nói, vỗ vai tôi, làm tôi suýt đánh đổ cốc cà phê.
"Mày phấn khởi cái gì? Lại định tán gái à?" Tôi lườm, giọng nửa đùa nửa thật. Kenji nháy mắt: "Tao không, nhưng mày thì nên! Cứ ôm cái máy tính thế này, ế tới già bây giờ!"
Tôi bật cười, nhưng lòng nhói lên. Ế tới già? Có lẽ vậy, Kenji. Tâm hồn tao vẫn ở con đường mai anh đào, nơi Linh từng cười.
Cửa phòng họp mở, và cô ấy bước vào. Tôi sững người, cốc cà phê trong tay suýt rơi. Cô gái ấy, chính là người dưới cây sakura ở Shinjuku Gyoen hôm qua, với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, váy xanh nhạt, tóc nâu buộc cao, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt hồ Xuân Hương ngày nào.
Kenji huýt sáo nhỏ: "Đẹp ha? Haruka này vừa giỏi vừa vui tính, hợp với team mình!" Tôi không đáp, chỉ nhìn cô, tim đập loạn, như thể Linh đang đứng trước mặt.
Haruka bắt đầu phần phỏng vấn, giọng cô tự tin, xen chút dí dỏm khi nói về các dự án thiết kế. Cô trình bày một bức concept art: Một nhân vật đứng dưới cây sakura, hoa rơi lấp lánh. Tôi giật mình, tay siết chặt cuốn sổ của Linh trong túi áo khoác. Linh, cô ấy vẽ giống cậu quá.
Haruka nhìn tôi, mỉm cười: "Anh Minh, anh nghĩ sao về phong cách này?" Tôi lúng túng, lắp bắp: "Ừ, đẹp... Rất hợp với game." Kenji đá chân tôi dưới bàn, thì thầm: "Mày ngố thế, khen thêm đi chứ!"
Sau buổi phỏng vấn, Haruka được nhận. Cô gia nhập team, và tôi bắt đầu làm việc cùng cô. Haruka như một cơn gió mới, mang theo tiếng cười và năng lượng.
Cô hay trêu tôi, giọng trong trẻo: "Anh Minh, anh lúc nào cũng nghiêm túc thế? Có người yêu cũ nào làm anh buồn à?"
Tôi cười gượng, lảng tránh: "Không, tại công việc bận thôi." Nhưng mỗi lần cô cười, mỗi lần cô cầm bút vẽ, tôi lại thấy Linh – nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một bản sao định mệnh.
Một hôm, Haruka đưa tôi một bức vẽ nhỏ: Hai người đứng dưới cây sakura, hoa rơi như mưa: "Tặng anh, để bàn làm việc cho đỡ chán!" Cô nói, nháy mắt.
Tôi cầm bức vẽ, tay run nhẹ, như thể đang cầm cuốn sổ của Linh. Linh, tớ đang làm gì vậy? Sao cô ấy lại giống cậu đến thế? Tôi cất bức vẽ vào ngăn bàn, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Tôi thích Haruka, thật đấy, nhưng mỗi lần nhìn cô, tôi chỉ thấy Linh, và điều đó làm tôi sợ – sợ mình đang phản bội cô gái đã hy sinh tất cả để bảo vệ tôi.
Kenji nhận ra tôi lạ, kéo tôi ra góc văn phòng: "Minh, mày thích Haruka, đúng không? Đừng tự nhốt mình mãi, sống tiếp đi!"
Tôi lắc đầu, giọng trầm: "Tao không biết, Kenji. Tao sợ tao chỉ đang tìm một người để thay thế cô ấy." Kenji thở dài, vỗ vai tôi: "Mày không thay thế ai cả. Chỉ là cho mình cơ hội thôi."
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy Haruka đang vẽ, nụ cười cô sáng như hoa sakura. Cô như một tia nắng, nhưng tôi vẫn bị bóng tối của quá khứ giam cầm. Cuốn sổ của Linh trong túi áo khoác như nặng thêm, nhắc tôi về lá thư: "Hãy sống hạnh phúc, Minh." Tôi muốn thử, nhưng lòng tôi vẫn rối như những dòng code lỗi, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cơn gió thổi qua cửa sổ văn phòng, mang theo hương hoa sakura từ xa. Tôi nhắm mắt, thấy Linh đứng dưới cây mai anh đào, mỉm cười dịu dàng. Nhưng khi mở mắt, tôi thấy Haruka, và lần đầu tiên, tôi tự hỏi: Linh, nếu tớ mở lòng, cậu có trách tớ không? Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, lòng trôi về những ngày ở Tokyo, khi Haruka và tôi bắt đầu gần nhau hơn, như hai cánh hoa lạc lối tìm thấy nhau giữa cơn mưa mùa xuân.
***
"Tiếng bước chân trở về của anh buổi chiều hôm ấy
Em biết đó là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất
Những khi anh kể chuyện, thật nhiều thật nhiều điều
Em cũng hiểu đó là lúc anh thật buồn...
Nụ cười của anh, giọt nước mắt và cả sự ân cần ấy
Tiếng gọi tên em, vòng tay ôm em thật chặt và hơi ấm đó
Không thể chạm vào ký ức thêm 1 lần nào nữa nhưng em sẽ không bao giờ quên đâu, giây phút hạnh phúc ấy."
(Lời bài hát)
Tiếng nhạc J-pop văng vẳng hòa lẫn với tiếng cười, tiếng xèo xèo từ quầy yakitori bên sông Meguro. Hàng cây sakura dọc bờ sông nở rộ, những cánh hoa hồng phấn rơi lấp lánh dưới ánh đèn lồng, như một cơn mưa ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.
Lễ hội hanami đang ở đỉnh điểm, đám đông chen chúc, từ các cặp đôi chụp ảnh đến nhóm bạn trẻ trải bạt ăn uống. Tôi đứng giữa dòng người, tay cầm cốc bia Asahi, nhưng lòng lại trôi về Đà Lạt, về con đường mai anh đào nơi Linh từng cười rạng rỡ.
Haruka đi bên cạnh, mặc áo khoác xanh nhạt, tóc nâu buộc cao, nụ cười sáng như hoa sakura. Cô vừa gia nhập công ty được hai tháng, nhưng đã trở thành tâm điểm của nhóm.
Kenji, gã đồng nghiệp tóc nhuộm, dẫn đầu cả đám, la hét: "Nào, mọi người, uống vì dự án sắp xong!" Hắn giơ cốc bia, nháy mắt với tôi: "Minh, mày mà không vui lên, tao phạt mày hát karaoke!"
Tôi lườm: "Mày hát còn tệ hơn tao, tha cho tai mọi người đi!" Haruka bật cười, giọng trong trẻo: "Anh Minh, em cá anh hát hay hơn Kenji đấy!"
Cả nhóm phá lên, nhưng Haruka đứng gần tôi hơn, vai cô chạm nhẹ vào tôi, làm tim tôi hẫng một nhịp. Cô khác Linh – Linh dịu dàng, như cơn gió mùa xuân, còn Haruka là ngọn lửa, rực rỡ và bùng cháy. Nhưng nụ cười của cô, ánh mắt cô, cứ khiến tôi thấy Linh hiện về, như một bản sao định mệnh. Dường như Linh đang thì thầm bên tai tôi: "Hãy sống hạnh phúc, Minh." Nhưng làm sao tôi hạnh phúc, khi mỗi lần nhìn Haruka, tôi vừa muốn ôm cô, vừa muốn chạy trốn?
Kenji kéo cả nhóm đi ăn takoyaki, để lại tôi và Haruka đứng bên bờ sông. Hoa sakura rơi, đáp xuống tóc cô, và tôi bất giác đưa tay gỡ, ngón tay khẽ chạm vào má cô.
Haruka đỏ mặt, nhưng không lùi lại: "Anh Minh!" Cô nói, giọng nhỏ: "Em thích anh." Lời cô như một tia chớp, làm tôi sững người. Cô tiếp tục, mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn: "Em không biết anh đang giữ gì trong lòng, nhưng em muốn ở bên anh, dù chỉ từng ngày."
Tôi nhìn cô, tim đập thình thịch, như ngày tôi tỏ tình với Linh bên hồ Xuân Hương. Haruka, em không biết anh đã mất cả thế giới mười năm trước. Hình ảnh Linh hiện về – nụ cười cô dưới cơn mưa mai anh đào, giọng cô yếu ớt trong bệnh viện: "Cậu hứa nhé, đi Nhật thay tớ." Tôi muốn lùi lại, muốn nói rằng tôi không thể, nhưng ánh mắt Haruka, chân thành và ấm áp, giữ tôi lại. Linh, nếu tớ cho mình cơ hội, cậu có trách tớ không?
"Haruka!" Tôi nói, giọng khàn: "Anh không hứa sẽ cho em mọi thứ, nhưng... Anh muốn thử, cùng em."
Cô mỉm cười, nước mắt lấp lánh, nắm tay tôi. Bàn tay cô ấm áp, như kéo tôi ra khỏi bóng tối. Đám đông quanh chúng tôi vẫn rộn ràng, Kenji từ xa hét lên: "Minh, mày làm gì Haruka mà lâu thế?" Tôi bật cười, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm, như cánh hoa sakura bay trong gió.
Những ngày sau, tôi và Haruka chính thức trở thành người yêu. Chúng tôi đi ăn sau giờ làm, xem phim ở Roppongi, và Haruka hay kéo tôi ra sông Meguro ngắm hoa. Cô vẽ tôi vào những bức tranh, luôn là hình ảnh dưới cây sakura, và tôi bắt đầu quen với nụ cười của cô, với cách cô trêu tôi: "Anh Minh, cười lên, đừng như ông cụ non!" Nhưng mỗi lần cô cười, tôi vẫn thấy Linh thoáng qua, và cảm giác tội lỗi lặng lẽ lớn lên, như một dòng code lỗi tôi không thể sửa.
Kenji nhận ra, vỗ vai tôi: "Minh, đừng tự làm khổ mình. Haruka không phải Linh, nhưng cô ấy yêu mày thật lòng."
Tôi đứng lặng, nhìn Haruka từ xa, cô đang vẽ dưới ánh đèn lồng, hoa sakura rơi quanh. Tôi muốn yêu cô, muốn sống hạnh phúc như Linh mong, nhưng nỗi sợ phản bội Linh cứ bám lấy, như cơn mưa Đà Lạt không bao giờ dứt. Tôi nhắm mắt, thấy Linh mỉm cười, và khi mở mắt, tôi thấy Haruka nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. Tôi bước đến, nắm tay cô, nhưng lòng biết rằng cơn mưa ấy sẽ sớm kéo tôi và cô vào một đêm định mệnh, nơi tôi phải đối diện với chính mình.
Bình luận
Chưa có bình luận